Lửa tà nơi đáy lòng Thẩm Đông Dương cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngay cả sự hoài nghi cũng giảm đi phân nửa.
Anh ta buông tay ra, chủ động giúp cô mặc áo khoác, “Tôi đã bảo vệ sĩ của em về trước rồi, chờ tôi một chút.”
Anh Hiền vẫn lãnh đạm như cũ: “Không cần, tôi kêu lễ tân gọi xe cho tôi là được.”
Thẩm Đông Dương nghĩ cô vẫn còn tức giận, cũng không kiên trì nữa, im lặng đưa cô ra cửa.
Anh ta cho Anh Hiền thêm vài phần tôn trọng so với các bạn gái khác của anh ta, cho nên loại thời điểm này ngược lại không biết nói gì cho tốt, dù sao anh ta cũng chưa bao giờ thật tình dỗ người phụ nữ khác.
“Tạm biệt.” Anh Hiền nói.
Thẩm Đông Dương bỗng nhiên đè lại bả vai của cô: “Anh Hiền, cho tôi chút thời gian.”
Anh Hiền kinh ngạc ngẩng đầu, chợt thấy biểu cảm của anh ta nghiêm túc, không giống như làm bộ.
Cô thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt “ừm” một tiếng, nhìn không ra là tin hay là không tin.
Thẩm Đông Dương cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Đông Dương gọi điện thoại sắp xếp, bởi vậy quản lý dưới đại sảnh không gọi taxi cho Anh Hiền, mà trực tiếp phái xe của khách sạn và tài xế đưa cô về.
Lại từ chối thì có chút làm kiêu, Anh Hiền nhận lấy ý tốt của anh ta, để tài xế đưa mình về công ty.
Kha Nhụy đã tan tầm, toàn bộ tầng 18 chỉ có mình cô, Anh Hiền đơn giản ký vài chữ, dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vốn dĩ cũng không phải vì công việc mới trở về công ty, cô chỉ là lo lắng tài xế trở về báo cáo lại mà thôi.
Giả vờ là bạn gái ghen tuông rồi tức giận đúng thật không phải là sở trường của cô, trong nháy mắt khi nhận cuộc điện thoại kia, cô cũng không xác định là Thẩm Đông Dương có thể sập bẫy hay không.
Chỉ là … câu nói cuối cùng kia của Thẩm Đông Dương thực sự ngoài dự kiến của cô.
Cô không cho rằng anh ta đang nói dối, vì không cần thiết. Lấy cá tính của Thẩm Đông Dương cũng khinh thường loại nói dối này. Cô chỉ là không tin anh ta sẽ hồi tâm chuyển ý, muốn sửa là một chuyện, có thể hay không lại là chuyện khác.
Phóng túng cũng khó cai như kiểu nghiện ma túy vậy.
Phả ra một hơi thật dài, Anh Hiền nghĩ, cô lại có tư cách gì mà nói Thẩm Đông Dương chứ.
Đứng dậy, tắt đèn, tìm được chìa khóa xe dự phòng từ trong ngăn kéo của Kha Nhụy, Anh Hiền lái xe đến địa chỉ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Hai mươi phút sau, cô ấn chuông cửa căn hộ của Phó Thành.
Không có ai trả lời.
Anh Hiền nhẹ nhàng cười, lắc đầu, xoay người lập tức rời đi.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chạy tới đây tìm anh.
Anh Hiền nghĩ, mày tới đây là muốn chứng minh cái gì?
Quá buồn cười.
Cô mới vừa đi đến cửa thang máy, cửa thang máy đã chậm rãi mở ra.
Phó Thành mang theo một thân toàn mồ hôi đi ra, nhìn thấy người phụ nữ ở ngoài cửa thì sững sờ tại chỗ.
Sau khi trố mắt nhìn xong, ánh mắt bỗng trở nên thâm thúy, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô.
Cô không thay quần áo, lớp trang điểm vẫn hoàn hảo, tóc cũng khô ráo. Càng quan trọng là giờ này khắc này lại cô xuất hiện ở trước cửa nhà anh.
Mấy giờ trước sức quan sát mới hại anh kề cạnh bề vực phát điên, thì hiện tại lại trở thành ngọn nguồn khiến anh mừng như điên.
Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, làm Anh Hiền cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô mím mối, nghi hoặc hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Kinh Châu bắt đầu mùa Đông sớm, tuyết đầu mùa đã rơi rồi. Dưới thời tiết như vậy mà trên người anh chỉ mặc một cái áo thun, cả người còn đổ đầy mồ hôi, cổ áo và ngực áo ướt hết, làn da lộ ra bên ngoài còn hơi có khí nóng bốc lên.
Phó Thành mơ hồ đáp: “Đi ra ngoài chạy một vòng.” Đâu chỉ có một vòng, anh đã chạy hơn hai tiếng đồng hồ.
Anh không muốn nhắc đến đề tài này, dừng một chút lại kéo tay cô hướng về căn hộ. Sờ thấy bàn tay cô lạnh băng, bèn siết lại thật chặt.
Nhiệt độ của anh vốn đã cao, sau khi vận động thì lòng bàn tay càng nóng hơn.
Anh Hiền cong môi, cười liếc mắt nhìn anh: “Trực tiếp như vậy sao? Loại thời điểm này chẳng lẽ không nên hỏi tôi là có muốn vào nhà uống chút nước trước hay không à?”
Phó Thành nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt làm như bất đắc dĩ, đáy mắt vẫn nóng rực.
Mười ngón tay của anh và cô đan vào nhau, sau đó dùng sức nắm một chút.
Bước chân của Anh Hiền hơi dừng lại, mắt rũ xuống, lẳng lặng mỉm cười.
Vừa vào cửa, Phó Thành đã chặn trước mặt cô, giọng nói trầm thấp: “Trên người tôi toàn là mồ hôi.”
Anh không tránh, tiếp tục đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Tạm dừng hai giây, Anh Hiền nhịn không được bật cười, tiến lên ôm lấy vòng eo của anh.
Phó Thành lập tức ôm lại cô, cánh tay gắt gao siết chặt cô, cái trán mướt mồ hôi để lên cổ cô, làm bẩn làn da cô.
Anh Hiền cố ý nhón chân ngửi cổ anh, giọng nói mang theo ghét bỏ: “Toàn là mùi mồ hôi thôi.”
Sống lưng Phó Thành cứng đờ, vô thức buông tay ra, nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt cô, trái tim đột nhiên bành trướng như khí cầu, lại ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.
Anh Hiền cũng ngửa đầu cho anh hôn.
Cánh môi cọ xát vài cái, anh thử vươn đầu lưỡi ra, Anh Hiền thuận thế tách môi ra, từng hơi thở nóng bỏng thơm ngọt chui vào trong miệng Phó Thành. Anh chịu đựng sự thiết tha trong lòng, dịu dàng len vào trong, nhẹ nhàng liếm hàm răng rồi niêm mạc của cô, cuối cùng mới dán lên đầu lưỡi nhỏ nhắn, giao triền cọ xát, từng chút từng chút đánh thức du͙ƈ vọиɠ của cô.
Mồ hôi nhỏ giọt xuống má và cổ áo của cô, Anh Hiền kinh ngạc với việc thế mà mình không hề có chút phản cảm nào.
Bọn họ hôn từ cạnh cửa đến sô pha, không biết từ khi nào lại biến thành Anh Hiền nằm trên người của Phó Thành, một chiếc giày cao gót còn ở trên chân cô, một chiếc khác thì rớt ở cửa.
Liếm đi nước bọt không biết là của ai ở trên môi, Anh Hiền thở hổn hển ngẩng đầu, chọc ngực anh: “Mau đi tắm rửa đi, quần áo của tôi bị anh làm ướt cả rồi.”
Giọng điệu giống như hờn dỗi, khiến cho bụng nhỏ của Phó Thành siết chặt lại.
Ngửa đầu mút hôn môi cô một chút, Phó Thành xoay người ngồi dậy, nghe lời vào phòng tắm tắm rửa.
Anh Hiền rảnh rỗi không có việc gì làm, lấy notebook ra xem phim, mới vừa xem được mở đầu thì Phó Thành đã sảng khoái xuất hiện ở trong phòng khách.
“Nhanh vậy sao?”
“Ừ.” Phó Thành đi qua hỏi: “Đang xem gì đấy?”
“Trai Đơn Gái Chiếc, một bộ phim đã cũ rồi. Lưu Đức Hoa và Trịnh Tú Văn diễn, anh đã xem qua chưa?”
“Chưa xem.”
Anh Hiền thả tóc ra, thả lỏng hỏi: “Có muốn xem cùng nhau không?”
“Được.”
Anh Hiền kéo lấy cánh tay của anh vòng qua eo mình, nằm vào lòng anh, vặn vẹo cơ thể để tìm một tư thế thoải mái rồi nằm xuống.
Lười biếng như một con mèo.
Phó Thành xúc động, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô.
Anh Hiền tạm dừng xem phim, quay mặt qua nhìn vào đôi mắt của anh, dịu dàng hỏi: “Chúng ta cũng có thể làm chuyện gì đó khác.”
Phó Thành bình tĩnh nhìn cô một hồi, cởi dép lê ra ngồi lên sô pha, nằm ở phía sau cô, ngực dán sát sau lưng cô, làm đệm lưng bằng thịt người, một tay ôm eo cô, trầm giọng nói: “Xem phim đi.”
Bọn họ đã làʍ ŧìиɦ rất nhiều, lại hiếm khi có thời khắc bình thản ấm áp như thế này.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp từ sau lưng lan tỏa đến toàn thân Anh Hiền, còn có mùi thơm xà phòng chỉ thuộc về anh.
Thần kinh của Anh Hiền thả lỏng, bản thân cũng không biết rằng mình đang cười, gối đầu lên cánh tay kiên cố của anh, chuyên chú xem phim.