Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 68



Khóa Tơ Ngỗng - Chương 68 - Chương 69

Hai người đến bệnh viện sớm hơn Tưởng Anh Kiến, trong cả một tầng của bệnh viện chỉ có người nhà họ Tưởng.

Anh Tề ngồi một mình trên băng ghế dài, hai vai sụp xuống nên không thể nhìn rõ sắc mặt, một chân run rẩy giống như một chú chó trong nhà có tang.

Khi cô đi đến gần anh ta thì anh ta mới chậm chạp ngẩng đầu lên.

Vừa nhìn thấy cô, Anh Tề như một người sắp chết trở về với ánh sáng, khuôn mặt xám xịt chợt bừng sáng. Anh ta nhảy lên nắm lấy cô, đôi môi run rẩy nói: “Chị, chị ơi, em sai rồi. Chị tin em đi, lần này em thực sự biết sai rồi. Chị mắng em đi, không, chị đánh em đi, chị đánh em như thế nào cũng được, em…”.

Ở đây không chỉ có bọn họ mà còn có bác sĩ gia đình Trần Sinh và quản gia. Mọi người sẽ nghĩ gì về bộ dạng này của anh ta.
Anh Hiền trừng mắt cảnh báo: “Có chuyện gì thì để nói sau.”

Anh Tề lập tức cứng đờ, anh ta còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Anh Thận giữ vai và kéo ra.

“Anh tư, em biết anh đang lo lắng, nhưng sức khỏe của bố vẫn ổn, sẽ không sao đâu. Đi thôi, em đưa anh đi uống nước.” Anh Thận dường như đang an ủi, vừa trao đổi ánh mắt với Anh Hiền vừa kéo Anh Tề đi.

Anh Tề ậm ờ vài tiếng, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn đi với cậu ta.

Có vẻ như đã gây ra một tai họa lớn, chứ bình thường anh ta rất ghét Anh Thận.

Tâm trạng nặng nề của Anh Hiền lại rơi xuống một lần nữa.

Cô hỏi Trần Sinh: “Bác sĩ Trần, có chuyện gì vậy, nghiêm trọng không?”

Trần Sinh chỉ thở dài: “Có lẽ là đột quỵ, cũng may là phát hiện kịp thời.”

“Sức khỏe của bố tôi trước giờ vẫn tốt, tại sao bỗng nhiên lại đột quỵ?”
“Ở tuổi của chủ tịch đột quỵ cũng không phải là hiếm.” Ông ấy suy nghĩ một chút rồi cẩn thận nói, “Đôi khi thay đổi cảm xúc cũng có thể gây ra đột quỵ.”

Trần Sinh sẵn sàng lấy lòng cô, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cô ba, tôi khuyên cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Sau khi đột quỵ, nhiều người đã để lại di chứng ở các mức độ khác nhau. Ví dụ như yếu cơ, tê bì cảm giác, thậm chí là rối loạn giao tiếp,… đều có thể xảy ra. Sau phẫu thuật ba tháng là thời gian phục hồi vàng, nhất định phải nắm bắt được thời gian này. Nếu bỏ lỡ khoảng thời gian vàng này thì có muốn phục hồi một lần nữa cũng rất khó.”

Trần Sinh đã làm bác sĩ của Tưởng Chấn trong hơn hai mươi năm, thái độ làm việc rất cẩn thận. Nếu ông ấy đã nói như vậy thì đó có nghĩa là có tám hoặc chín mươi phần trăm sau này sẽ để lại di chứng nghiêm trọng.
Anh Hiền nghiêm nghị nói: “Bác sĩ Trần, cảm ơn ông, ông đã vất vả rồi.”

Trần Sinh biết cô đã hiểu, gật đầu nói: “Là chuyện tôi nên làm thôi.”

Hỏi xong bệnh tình, Anh Hiền nhìn một vòng xung quanh thì không thấy bóng dáng Đỗ Duyệt đâu. Vì vậy cô quay lại hỏi quản gia: “Bà chủ đâu?”

Quản gia đáp lại: “Bà chủ đã đi Pháp, bây giờ chắc vẫn còn trên máy bay. Sau khi ông chủ gặp chuyện không may tôi đã gọi điện cho bà chủ, nhưng không ai trả lời. Lúc đó tình huống khẩn cấp nên tôi cũng không quan tâm để gọi lại.”

“Chỉ một mình bà ấy?”

“Vốn là ông chủ cũng muốn đi cùng, nhưng khoảng năm hay sáu giờ gì đó ông chủ lại trở về trước, sắc mặt không được tốt lắm. Vừa bước vào cửa đã bảo tôi gọi điện thoại gọi cậu tư về nhà. Sau khi cậu tư về thì ông chủ và cậu ấy đi đến thư phòng.”
“Sau đó, bà chủ thấy gần đến giờ rồi nên đi lên lầu để thúc giục. Nhưng bà ấy lại bị ông chủ quát một tiếng, sau đó, sau đó bà chủ tự đi trước một mình.”

Đi trước à?

Đỗ Duyệt này sống thoải mái quen thói nên tính khí cũng nóng nảy theo?

Anh Hiền thấp giọng ừ một tiếng: “Dì không cần quan tâm đến chuyện này nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm thông báo cho bà ấy.”

Quản gia mơ hồ đoán được ý định của cô, mí mắt khẽ giật vài cái. Đối mặt với vẻ mặt tự nhiên của Anh Hiền, bà ấy vội vàng gật đầu đồng ý.

Bà ấy là người được Trần Phong tuyển vào, lại là người nhìn Anh Hiền trưởng thành từng ngày, nếu luận về tình cảm cá nhân đương nhiên bà ấy sẽ thiên về phía Anh Hiền.

Về phần Đỗ Duyệt, trong nhà chắc chắn có người của bà ta, bà ấy không thông báo thì cũng có người khác thông báo.
Ca phẫu thuật còn một thời gian nữa mới kết thúc, Anh Hiền không quan tâm Anh Tề nữa mà lại đi vào một góc để gọi điện thoại cho Trần Phong.

“Alô, Anh Hiền? Sao bây giờ lại gọi điện thoại cho mẹ?”

Anh Hiền đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ, bố bị đột quỵ, bây giờ đang ở trong bệnh viện cấp cứu. Mặc dù vẫn chưa xác định có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn có liên quan đến Anh Tề. Nghe ý tứ của Trần Sinh thì e là tình huống của bố có chút khó khăn, rất có thể để lại di chứng.”

Sau khi nói xong, cô lại hỏi: “Mẹ, mẹ có thể về đây một chuyến không?”

Trần Phong hiểu rõ: “Con muốn mẹ trở về để diễn cái mác tình thân?”

Anh Hiền cố nén cơn đau đầu, bình tĩnh nói: “Đã làm ầm ĩ như thế này, con sợ con không gánh nổi Anh Tề.”

Cho dù Tưởng Chấn có giận cá chém thớt thì ngay cả cô cũng phải chịu thiệt.
Trần Phong chần chừ: “Đã nhiều năm như vậy, mẹ và ông ấy…”

“Là mẹ đã nói mà, người lớn tuổi sẽ bắt đầu chú ý đến tình cảm gia đình. Hơn nữa bây giờ Đỗ Duyệt đang ở Pháp, cho dù có xuống máy bay và trở về lập tức thì cũng phải mười mấy tiếng sau.”

Trần Phong vừa nghe thấy Đỗ Duyệt không có ở đây thì lập tức phản ứng lại. Đây là cơ hội ngàn năm có một: người đang bệnh nặng thì tâm tình cực kỳ yếu ớt, lúc này ai hỏi han ân cần trước giường bệnh mới chính là người thân yêu nhất của ông ta.

Trần Phong lấy lại tinh thần: “Được rồi, bây giờ mẹ sẽ ra sân bay để lên chuyến bay gần nhất.”

Nghe bà ấy nói như vậy, cuối cùng Anh Hiền cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cúp máy, cô lật đật đi tìm Anh Tề, cố gắng có thể sắp xếp ổn thỏa trước khi Tưởng Anh Kiến đến bệnh viện.
Nhưng Anh Hiền chỉ nhìn thấy một mình Anh Thận bên cạnh máy lọc nước.

Cậu ta cố ý chờ cô ở đây, nhìn thấy bóng dáng của cô, cậu ta nhanh chóng sải bước tiến lên: “Chị ba, em bảo anh tư đến phòng bệnh trống bên kia chờ chị.” Cậu ta tiến đến gần hơn một chút rồi nhỏ giọng nói, “Đã kiểm tra rồi, không có ai theo dõi.”

Chuyện giữa hai người vẫn chưa rõ ràng, Anh Hiền không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với cậu ta, cuối cùng cũng chỉ nói một câu “Cảm ơn”.



Anh Thận giúp cô mở cửa, còn bản thân lại canh chừng ở cửa ra vào.

Thấy Anh Tề lại muốn khóc rống lên, Anh Hiền không muốn nghe dù chỉ một tiếng, nên lạnh lùng nói: “Bớt phí lời, nói rõ cho tôi biết cậu đã làm cái gì. Anh Tề, nếu cậu muốn tôi giúp cậu thì đừng để tôi lãng phí thời gian đoán xem cậu đang che giấu chuyện gì nữa. Cậu nói cho tôi biết, bố đã ngã như thế nào, có phải cậu ra tay hay không?”
“Không phải! Em không có!” Anh Tề giống như một con chim sợ cành cong, anh ta mở to mắt và bật dậy, “Là bố đánh em, em không thể chịu đựng được nên đã hơi né ra, sau đó thì bố ngã xuống! Chị, em dám thề, em tuyệt đối không đánh trả, ngay cả quần áo của bố em cũng không đụng vào!”

Vậy thì tốt rồi.

Cô sợ nhất là lúc Anh Tề bối rối nên đã ra tay với Tưởng Chấn.

“Anh Tề, cậu nói thật với tôi, sau khi bố ngã xuống, có phải cậu là người đầu tiên ra ngoài để gọi người không?”

Anh Tề run rẩy, không dám nhìn vào mắt cô: “Em, em sợ nên đã làm lỡ vài phút …”

Là thực sự làm lỡ hay cố ý kéo dài, Anh Hiền cũng chẳng muốn truy cứu nữa, cô chỉ hỏi thêm: “Lúc đó bố có tỉnh táo không, ông ấy có biết cậu không gọi người ngay hay không?”

Anh Tề dự đoán rằng cô sẽ hỏi như vậy, lòng bàn chân chợt lạnh toát, đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Không phải sợ Tưởng Chấn, mà là sợ Anh Hiền.

“Em không biết nữa, sau khi bố ngã xuống thì đã co giật. Em có gọi một vài tiếng nhưng bố không phản ứng.” Anh ta co rúm người lại.

Anh Hiền quan sát kỹ vẻ mặt của anh ta, thấy anh ta không giống như đang nói dối thì mới nói: “Nói đi.”

Chuyện tới nước này, Anh Tề không dám giấu diếm, anh ta chán nản trở về sô pha, bầu không khí trở nên nặng nề: “Là Lục Hiên… Sau khi dì Lục trở thành vợ cả thì em và Lục Hiên hợp tác mở một công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình.”

Anh Hiền đã nhắc nhở anh ta, nhà họ Lâm không có khả năng cưới một tình nhân không có quyền không có thế vào nhà. Nhưng sự thật là, dì Lục đã sớm trở thành thành viên chính thức.

Vì lý do này mà Anh Tề rất đắc ý rằng cuối cùng anh ta cũng đã thắng Tưởng Anh Hiền một lần.
Lục Hiên nhận tổ quy tông, chính thức đổi họ sang họ Lâm, bao nhiêu người đi theo nịnh hót cũng không được. Anh ta ỷ vào tai nạn giao thông mà kết bạn, không chỉ tiếp cận được Lục Hiên mà ngay cả dì Lục cũng bày tỏ lòng biết ơn với anh ta.

“Dì Lục nói, bà ta và Lục Hiên không tiện ra mặt, nên em sẽ là pháp nhân của công ty.”

Anh ta dừng lại, chờ Anh Hiền giễu cợt, nhưng người phụ nữ đối diện vẫn im lặng.

Anh Tề đành phải tiếp tục: “Phần lớn số tiền đều do dì Lục cung cấp, cả dự án cũng…cũng là do bà ta tìm.”

Từ khi anh ta nhắc đến dì Lục, toàn bộ sự tức giận của Anh Hiền đã chuyển thành thất vọng, thất vọng đến bất lực.

Em trai của cô làm sao có thể ngu ngốc như vậy.

“Mấy ngày trước, đột nhiên em không liên lạc được với bọn họ, gọi điện thoại không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời. Hôm nay bố nói với em thì em mới biết là dì Lục bị bắt, nói là bà ta phạm tội gì đó, hối lộ gì đó. Bố nói rằng vì em có quan hệ tài chính với bà ta nên bây giờ em cũng bị nghi ngờ.”
Sau khi giải thích xong, cuối cùng Anh Tề mới dám ngẩng đầu nhìn cô: “Chị, nhà họ Lâm sẽ không để dì Lục xảy ra chuyện đúng không, bà ta là mẹ ruột Lục Hiên mà.”

Anh Hiền vô tình phá tan ảo tưởng của anh ta: “Cậu có từng nghĩ đến vì sao dì Lục lại dễ dàng bị bắt như vậy không. Nếu phải bắt tại sao chỉ bắt một mình bà ta.”

Cái gọi là trở thành thành viên chính thức chẳng qua là vì để cháu trai trưởng Lục Hiên đang lưu lạc bên ngoài có thể trở về gia phả, rửa sạch thân phận con riêng của anh ta.

Về phần dì Lục, người nhà họ Lâm kia đã chán bà ta từ lâu, nhân cơ hội này đổ hết tất cả chuyện lộn xộn lên người bà ta. Lại thêm cái mác đại nghĩa diệt thân, vừa thoát khỏi tình nhân cũ, vừa tẩy trắng được chính mình, một hòn đá gϊếŧ hai con chim.

Đám người đó, người này lại độc ác hơn người kia.
Nói chuyện tình cảm với sói? Trước tiên hãy chuẩn bị tốt cho việc mất mạng.

Tội danh của Anh Tề tám chín phần là rửa tiền, tội rửa tiền có thể lớn hoặc nhỏ. Nếu lớn, toàn bộ Tưởng Thị có thể bị ảnh hưởng.

Cho đến giờ phút này, Anh Tề dường như vẫn chưa hoàn toàn hiểu được đầu đuôi câu chuyện, anh ta ngơ ngác nhìn cô.

Anh Hiền bỗng cảm thấy rất mệt mỏi.

Trong một khoảnh khắc, cô nảy ra một thôi thúc không muốn quan tâm đến điều gì.

Tuy nhiên, nó chỉ là trong nháy mắt.

Chiều hôm sau, Tưởng Chấn thoáng tỉnh lại trong chốc lát.

Có lẽ ông trời giúp đỡ, lúc đó Tưởng Anh Kiến đang nghe điện thoại ở hành lang, còn Anh Tề thì bị cô đuổi ra khỏi phòng bệnh để chờ, tránh trường hợp Tưởng Chấn nhìn thấy anh ta lại tức giận.

Phát hiện động tĩnh, Anh Hiền lập tức nắm tay Tưởng Chấn, tiến đến trước mặt ông ta, nói: “Bố, là con, Anh Hiền đây. Bố yên tâm, con sẽ xử lý ổn thỏa, nhất định sẽ không để xảy ra chuyện gì với công ty.”
Tưởng Chấn rã rời nhìn cô, thật lâu sau mới chớp mắt một cái.

Anh Hiền tiếp tục: “Đỗ Duyệt đang ở Pháp, phải trễ một chút mới có thể trở về.” Cô nghiêng người sang một bên, để cho Tưởng Chấn nhìn thấy Trần Phong, “Bố, bố xem, ai đến thăm bố này.”

Trần Phong tiến lên, thay thế vị trí của Anh Hiền: “Lão Tưởng, là tôi.”

Tưởng Chấn sửng sốt một hồi lâu, dường như không thể tin vào mắt mình.

Giọng nói Trần Phong vẫn dịu dàng: “Bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công, ông nghỉ ngơi tốt thì sớm có thể khôi phục.”

Tưởng Chấn nhìn bà ấy, chớp chớp mắt, tỏ vẻ đã hiểu.

Ông ta vốn có tình cảm với Trần Phong, thời gian làm phai nhạt cảm xúc cũng như làm phai mờ đi mâu thuẫn. Càng lớn tuổi, Tưởng Chấn dường như càng thích nhớ lại quá khứ, cũng càng nhớ đến những ngày hai người cùng nhau gầy dựng cơ nghiệp.
Ông ta nhớ những năm tháng huy hoàng của mình, nhớ tuổi trẻ khỏe mạnh và ý chí chiến đấu của mình. Vừa vặn Trần Phong xuất hiện trong khoảng thời gian này, vì vậy trở nên đặc biệt cảm động.

Chỉ trong vòng hai phút, Tưởng Chấn lại hôn mê.

Nhưng từ phản ứng của ông, chiến lược tình thân đã có hiệu quả.

Cuối cùng Anh Hiền cũng có thể thư giãn sau khi căng thẳng cả đêm. Thoải mái chưa được mười phút, cơn đau đầu lại kéo đến. Cô xin y tá cho một viên thuốc giảm đau, đồng thời điện thoại kêu quản gia gửi quần áo đến cho mình thay.

Tiếp theo, là Thẩm Đông Dương.