Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 63: 63




(Tôm dịch
Nờ Y beta)
Cho dù Lam Chỉ có đầu đất cỡ nào đi nữa thì cậu cũng ý thức được rằng Giản Thương đang giận mình.

Thật lòng mà nói, Lam công tử có một bụng ý xấu để bắt nạt người ta nhưng trình độ dỗ dành thì lại cực kỳ gà mờ.

Lúc giận Lam Chỉ, Giản Thương toàn chiến tranh lạnh, cứ lủi thủi đi đường chẳng nói chẳng rằng.

Trên đường đi từ Vô Nhân cốc tới eo biển Trầm Cốt, đã mấy lần Lam Chỉ muốn nói cho Giản Thương biết những lời cậu luôn giấu kín trong lòng nhưng đều bị nhóc con kia đốp chát một cách hời hợt.
Hai người thong thả đi đường, đêm xuống thì tìm quán trọ nghỉ chân.

Giản Thương không muốn ngủ chung với Lam Chỉ nên dặn đặt thêm một gian phòng nhỏ sát vách nữa, khiến cho Lam Chỉ có muốn thổi gió bên gối cũng không được.

Ngày nào Lam Chỉ cũng phải ảo não nhìn theo bóng lưng người yêu nhỏ nhà mình.

Đúng là con giun xéo lắm cũng quằn.

Giờ người yêu nhỏ giận thật rồi, biết làm sao đây?
Có một ngày, đang dạo bước trên đường, bỗng Lam Chỉ nghe thấy tiếng chíp chíp.

Cậu đi thêm vài bước thì bắt gặp một chú chim non bị rơi khỏi tổ.

Lông tơ của nó rối bù, vì bé quá chưa biết bay nên chỉ biết vỗ đôi cánh ngắn cũn trong vô vọng.

Thấy dáng vẻ vừa sợ người vừa muốn lại gần cùng với chiếc mỏ bé xinh mổ loạn xạ trông rất đáng yêu của chim non, Lam Chỉ không kiềm lòng được mà bế nó vào quán trà ngay bên cạnh.

Đương lúc cậu đang đút sâu trêu chim non, Giản Thương chợt lạnh nhạt bảo: "Nhặt về cho vui mà không nuôi được.

Huynh có nghĩ đến cảm nhận của con chim này không?"
Lam Chỉ nghe Giản Thương răn mình mà run rẩy.

Song, khi cậu vừa đứng dậy toan ra trả chú chim về tổ, Giản Thương lại hỏi: "Sao lại trả về tổ? Huynh chơi thì có sao đâu?"
Thế là Lam công tử tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Sau đó, ngẫm một lúc thật lâu Lam Chỉ mới ngộ ra rằng con chim này không có vấn đề.

Thứ không ổn là cái khác cơ.
Đêm hôm đó, Lam Chỉ nhờ ông chủ quán trọ lấy cho mình một vò rượu ngon.

Chuẩn bị xong, Lam Chỉ cố nặn ra một xíu xiu áy náy để cái mặt già của mình hồng hồng một tí rồi ôm vò rượu qua gõ cửa phòng Giản Thương.

Giản Thương ngẩng lên, nhìn cái con người đang mỉm cười kia một cái rồi lại tiếp tục cúi xuống dọn đồ.
Lam Chỉ đặt vò rượu lên bàn, nhẹ nhàng hỏi han: "Em chưa ngủ hả? Qua đây nói chuyện với ta chút nào".
Giản Thương vẫn lặng im.

Lam Chỉ kéo Giản Thương ngồi xuống giường, quay qua rót một chén rượu rồi đặt bên môi hắn, dụ hắn uống hết.

Dù có cảm giác như mình là một thằng biến thái chuốc con nhà người ta say mèm để làm chuyện đồi bại nhưng Lam Chỉ vẫn đút cho Giản Thương uống cạn bốn, năm chén liền.


Rồi, Giản Thương bưng cả vò rượu lên, ngửa cổ uống không ngừng.
Lam Chỉ nhăn mày: "..."
Vì Giản Thương uống nhanh quá nên Lam Chỉ sợ hắn sặc, toan giật lấy vò rượu từ tay Giản Thương.

Bây giờ tu vi của Lam Chỉ kém hơn Giản Thương nhiều lắm.

Đến khi Giản Thương nốc hết vò rượu thì áo hắn đã ướt đẫm.

Giản Thương say khướt, nghệt mặt ngồi trên giường.
Lam Chỉ gỡ vò rượu ra khỏi tay hắn, để tạm xuống đất rồi đưa tay giúp hắn cởi đống quần áo bị ướt ra.

Sau đó, Lam Chỉ đỡ Giản Thương nằm xuống.

Khi cậu định mang vò rượu về phòng, Giản Thương lại nắm lấy cổ tay Lam Chỉ, mơ màng hỏi: "Sư huynh đi đâu đó?"
"Ta về phòng ngủ".
"Đừng đi mà", Giản Thương nỉ non.

Trong giọng hắn còn có chút xót xa, khiến người ta không nỡ từ chối.
Lam Chỉ vừa nhíu mày một cái đã bị Giản Thương kéo phịch xuống giường.

Giản Thương đã mạnh hơn xưa, giờ cũng lớn rồi nên việc an phận làm một tiểu sư đệ lúc nào cũng ngoan ngoãn vâng lời Lam Chỉ không còn thỏa mãn được hắn nữa.

Hắn muốn Lam Chỉ coi hắn như một người đàn ông thực thụ, muốn biết nhiều chuyện hơn, muốn thâm nhập vào cuộc sống riêng tư và suy nghĩ của Lam Chỉ.

Thậm chí, hắn còn muốn thô lỗ mà lấp đầy bên trong Lam Chỉ.
Giản Thương chỉ muốn chiếm Lam Chỉ làm của riêng.
Đây là tâm tư, là tình cảm của thiếu niên đang tuổi lớn.

Nó là kết quả của một tình yêu sâu đậm, nóng bỏng mà lại ích kỷ đến tột cùng tựa như con thiêu thân lao đầu vào lửa tình.

Lam Chỉ không thể nào nhận ra điều đó trong một sớm một chiều được.

Khi nào cậu vẫn còn lưu luyến một Giản Thương be bé xinh xinh, ngoan ngoãn dễ chọc, khi đó hai người vẫn còn mâu thuẫn với nhau.
Sớm hôm sau, Giản Thương ngồi bó gối bên mép giường, ngơ ngác gục đầu xuống.

Lam Chỉ vân vê đống quần áo nhàu nhĩ, lúng túng giải thích: "Đêm qua em say, giữ tay ta mãi nên ta đành ngủ cùng em...!Thôi.

Em mặc đồ vào đi".
Dứt lời, cậu chạy trối chết ra khỏi phòng.

Giản Thương cũng không kịp hiểu chuyện gì.

Từ cái ngày vô ý làm Lam Chỉ đau, hắn cảm giác như cả hai đang bị ngăn cách bởi một bức tường rất dày.

Tuy rằng Giản Thương mạnh hơn Lam Chỉ rồi nhưng lại không thân thiết được với Lam Chỉ như ngày trước.

Hồi đó, Giản Thương thường xuyên chui vào lòng Lam Chỉ mà nũng nịu, thế nhưng bây giờ càng ngày càng thấy xấu hổ.


Đôi lúc, hắn còn có cảm giác như mình đang cưa sừng làm nghé để làm nũng với Lam Chỉ vậy.
Đã ba ngày kể từ hôm Giản Thương say rượu.

Cả ngày hắn chẳng nói lấy một lời, chỉ lầm lũi đi theo sau Lam Chỉ.

Mặc dầu Lam Chỉ vẫn cố bắt chuyện với hắn nhưng Giản Thương cứ như cái hũ nút, cậu nói ba câu có khi hắn chẳng đáp được một câu.

Thấy vậy, Lam Chỉ cũng đành im lặng.
Cậu cho rằng chuyện giường chiếu chính là lý do khiến hai người chiến tranh lạnh với nhau, tìm thời cơ vỗ về cho Giản Thương nguôi giận là được.

Thế nên, nhân một đêm cả hai ngủ ngoài trời, Lam Chỉ bẽn lẽn đưa cho Giản Thương một cành ô liu: "Em, ừm, em có muốn tắm chung với ta không?"
Sao Giản Thương lại không biết ẩn ý của việc tắm chung là gì được? Em tình ta nguyện tắm với nhau, tiện thể nhân lúc âu yếm vuốt ve nhau mà giải quyết mâu thuẫn vợ chồng luôn.
Nhưng thiếu niên lại khẽ từ chối: "Không.

Huynh tự tắm đi".
Lam Chỉ hơi bối rối, không biết đường nào mà lần.

Cậu nhăn mặt, kéo kéo Giản Thương, hỏi: "Em sao thế?"
Giản Thương cúi đầu, bảo: "Huynh đừng để ý".
Đừng để ý là đừng để ý thế nào?! Lam Chỉ nhịn bao ngày, giờ đã hết chịu nổi rồi.

Cậu hùng hổ bước tới, tóm lấy Giản Thương rồi đẩy người ta xuống suối.

Ngay sau đó, chính Lam Chỉ cũng bước xuống theo.

Giản Thương run lẩy bẩy, ngồi thu lu trong dòng nước suối.

Lam Chỉ giận dữ bước lại gần, trưng ra bộ mặt lạnh tanh mà vớt Giản Thương lên bờ.

Cậu hung dữ xoa hạ bộ của hắn, hỏi: "Bảo không muốn cơ mà? Cứng thế này làm gì!"
Lam Chỉ xoa một lát rồi đứng dậy làm bộ phải đi.

Giản Thương thở dốc, ngước đôi mắt rưng rưng nhìn Lam Chỉ, ôm choàng lấy eo cậu mà kéo xuống suối.

Lam Chỉ nghĩ bụng, nhóc con nhà mình đúng là thích nói một đằng làm một nẻo.

Lúc Lam Chỉ còn đang ngơ ngác, hông cậu đã bị Giản Thương nhấn xuống háng hắn, từ từ nuốt chửng "người anh em" của hắn vào trong.
Một đêm thao thức.
Sáng hôm sau, trong một hang động giữa đại ngàn hoang vu, Giản Thương vùi đầu vào hõm vai Lam Chỉ, vuốt ve thân thể mịn màng của người trong lòng.

Lam Chỉ lấy Ẩn Thân đan ra nhưng Giản Thương lại nhất quyết không uống, lại gục đầu giận dỗi.

Biết không lừa được Giản Thương nữa, Lam Chỉ đành dỗ: "Em uống thuốc đi đã rồi mặc đồ vào cho hẳn hoi.

Ta có chuyện quan trọng muốn nói với em đây".
Giản Thương liếc Lam Chỉ một cái, sau đó ngoan ngoãn uống viên thuốc kia.

Vì Lam Chỉ đã quyết nên sau khi mặc lại quần áo, cậu lấy tấm thẻ ngọc bóng loáng của mình ra, giơ lên cho Giản Thương xem rồi hỏi: "Em có thấy gì trên mặt tấm thẻ này không?"
Mắt Giản Thương lóe lên, nhìn mấy lần rồi đáp: "Không ạ.

Chỉ là một tấm thẻ ngọc bình thường thôi mà sư huynh?"
Lam Chỉ gật đầu, nói tiếp: "Ừ.

Chuyện ta sắp kể hơi khó tin nhưng em cứ chịu khó nghe đi đã.

Trong thẻ ngọc này có một sức mạnh bí ẩn, lúc nào cũng muốn ngáng chân, khống chế ta".
Tạm thời, Lam Chỉ vẫn chưa thể kể rõ ngọn nguồn mọi sự cho Giản Thương nghe được.

Thứ nhất là vì cậu không biết giải thích sao cho Giản Thương dễ hiểu, thứ hai là cậu không biết hệ thống sẽ phản ứng thế nào nếu cậu làm thế.

Đây không phải việc nhỏ, Lam Chỉ buộc phải cẩn thận dò xét giới hạn cuối cùng của hệ thống.

Cậu làm vậy không phải vì không nghiêm túc với mối quan hệ này, mà vì cậu còn muốn tự vệ nữa.
Giản Thương hoảng sợ hỏi lại: "Là sao hả sư huynh?"
"Nó bắt ta ký khế ước với nó.

Nó sẽ cho ta đan dược và công pháp quý hiếm nhưng ta phải tuân theo quy định nó đặt ra.

Nếu chúng ta quan hệ với nhau, nó sẽ lấy mạng ta".
Giản Thương sợ hãi vô cùng.

Mãi một lúc lâu sau, hắn mới hỏi tiếp: "Nhưng hai đứa mình vẫn ân ái bình thường mà sư huynh?"
Lam Chỉ đáp: "Vì trong lúc đấu đá với nó, ta vô tình phát hiện ra một loại thuốc có thể giúp em tàng hình trong vòng sáu canh giờ.

Nhờ viên thuốc ấy mà sức mạnh thần bí kia không phát hiện ra chúng ta đã làm gì.

Có điều, loại thuốc đó hiếm quá, ta cũng không biết phải làm sao nữa".
Giản Thương sửng sốt, mãi mới hiểu ra mà hỏi: "Huynh vừa cho em uống Ẩn Thân đan ạ?"
"Đúng thế".
Lam Chỉ không định cho Giản Thương biết rằng chỉ cần hắn đi ăn nằm với người khác thôi là cậu cũng toi đời.

Mấy hôm nay, Lam Chỉ phân vân mãi, không biết có nên nói cho Giản Thương biết điều đó hay không.

Nhỡ đâu Giản Thương thích người khác thật thì sao? Chẳng lẽ cậu lại lấy mạng mình ra giữ chân hắn, không cho phép hắn tới với người ta hay sao? Nam chính muốn sống kiểu gì, Lam Chỉ cậu đâu có quyền can thiệp?
Cậu đã từng coi mình là tác giả, là thần sáng thế của thế giới trong truyện này.

Song, sống ở đây hai năm, Lam Chỉ ngộ ra rằng mỗi nhân vật trong sách đều là một người sống sờ sờ.

Bản thân cậu cũng chỉ là một hạt cát nhỏ bé trong thế giới này, sống hết đời mình còn chưa xong chứ đừng nói đến chuyện chi phối cuộc sống của người khác.

Lam Chỉ không phải đấng sáng thế gì.

Cậu chỉ đơn thuần là người thiết kế nên thế giới này, xây dựng cho nó nền móng cơ bản mà thôi.
Lam Chỉ cúi đầu, bảo: "Đến giờ ta mới nói với em vì ta cũng không biết mở lời thế nào cả", còn ngày trước thì không định cho em biết.
Giản Thương ngồi nghe với vẻ trầm mặc.

Lát sau, hắn hỏi: "Tiếp theo mình phải làm gì hả sư huynh? Phải làm sao thì huynh mới không bị thứ kia trói buộc nữa ạ?"
Lam Chỉ bị hỏi thì nhăn mặt.

Đến tận hôm nay, cậu chưa từng định đấu trực diện với hệ thống này, nói chính xác hơn thì cậu không dám đấu với nó.

Cậu có thể sống tự do ư? Có thể thoát khỏi quy tắc của hệ thống ư?
Giản Thương cúi đầu hối lỗi: "Lam sư huynh ơi, trước giờ đều do em không ngoan, em xin lỗi người.


Nhưng mà, có phải chúng ta sẽ mãi bị sức mạnh kia kiểm soát nếu không tiêu diệt nó không ạ?"
Lam Chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Giản Thương hối hận vô cùng: "Người sợ thẻ ngọc này đúng không ạ?"
Lam Chỉ chớp chớp mắt.

Lần đầu tiên cậu muốn phản kháng lại sự khống chế của hệ thống kia.

Chẳng lẽ cả đời Lam Chỉ phải sống dưới sự đe dọa của thứ vô tri ấy ư? Chỉ vì kéo dài chút hơi tàn mà vĩnh viễn không dám chống lại nó hay sao? Mình hèn nhát đã đành, chẳng lẽ lại để bé con nhà mình chịu trận chung à?
Lam Chỉ đứng dậy, quay lưng về phía Giản Thương.

Lát sau, cậu mới lên tiếng: "Để ta nghĩ cách".
Khu bình luận đón chào ngày mới bằng bầu không khí ngập mùi thuốc súng.
[Túm lại là sao??? Sao lại không cho Lam Lam lên giường với Giản sư muội???
Lầu 1: ê, mấy hôm trước tôi cũng vô tình đọc được trong một truyện khác, thấy một nhân vật nọ cũng có tấm thẻ ngọc tương tự như Lam Lam á.

Nhưng mà nhân vật này mới ra sân chưa được bao lâu đã hẻo, hình như là ngay sau khi nam chính góp gạo thổi cơm chung với em gái 1 thì phải?
Lầu 2: Tôi còn gặp 4 bộ truyện đều có thẻ ngọc này rồi cơ.

Trừ Lam Lam ra, mấy nhân vật có thẻ ngọc kia đều tỏi hết rồi, đúng là ngay sau khi nam chính lên giường với em gái nào đó là chết đấy.
Lầu 3: Đâu ra, còn một bộ nữa như này.

Nam phụ sở hữu thẻ ngọc này vừa xuất hiện đã giết luôn nam chính tuổi nhỏ.

Cả bộ truyện chỉ vỏn vẹn 100.000 chữ.
Lầu 4: Là sao? Ý mấy ông là gì? Là có âm mưu gì đó hả?
Lầu 5: sao mà lộn tùng phèo hết lên dị cà? Đây chỉ là truyện thôi mà chứ có phải ngoài đời thật đâu? Anh em nói như thể các tác giả cấu kết với nhau làm chuyện xấu ớ
Lầu 6: Không biết nữa, đằng này chỉ để ý mạch truyện thôi.

Có nhẽ nào cái thẻ kia mới là trùm cuối?????
Lầu 7: Đứa nào cấm Lam Lam abcdxyz đều là phường phản diện, tuồng chó lợn! Anh em đâu! Đả đảo nó đê!!!
Lầu 8: Đau lòng cho bé Lam Lam quá đi thôi...!Hay là ẻm chịu khống chế của cái thẻ ngọc ác ôn kia để đổi Hóa Khí đan cho Giản sư muội nhở?
Lầu 9: Sao Lam Lam không nói sớm cho chồng đỡ hiểu lầm! Bực cả mình! Mấy nhân vật khác sống chết thế nào tao mặc kệ, nhưng dám bắt nạt Lam Lam với Giản sư muội thì coi chừng tao! Đi kiện thôi anh em!
Lầu 10: Dạ Miêu mới vẽ fanart tiếp kìa! Lần này có cả sự hiện diện của condi thẻ ngọc kia nữa!]
Nghe đồn thẻ ngọc ác ôn kìa có màu tím đen nhìn tởm vô cùng.

Tấm thẻ phát ra ánh sáng của tội ác, hoa văn trên thẻ thì nhìn rất ghê.

Lam Chỉ liếc tấm thẻ ngọc đang tỏa sáng dìu dịu trên tay mình.

Cậu chợt thấy con giời này cũng đáng thương phết đấy chứ, tự nhiên bị chửi oan.
Tấm thẻ ngọc này vốn chẳng có gì đáng hận, hệ thống khóa truyện cũng quá ư là bình thường.

Thứ đáng ghét nhất chính là việc cứ hở ra là nó lại đe dọa mạng sống của Lam Chỉ cậu.
Ngay lúc ấy, Lam Chỉ lại nhận được một tin nhắn bất ngờ của hệ thống.
【Tác giả chú ý, mong bạn không nhắc tới đạo cụ nhiệm vụ trong truyện nữa, bằng không chúng tôi sẽ khóa truyện của bạn.】
Lam Chỉ sững người.

Thú vị đây.

Hệ thống mà lại sợ mình tiết lộ chân tướng à? Hơn nữa, mỗi khi mình làm trái ý hệ thống, thường thì nó sẽ phạt cảnh cáo ngay sau khi có chương mới luôn chứ không thông báo thế này.
Điều này nghĩa là...?
-----------------------
Tác giả tâm sự:
Sắp tới tui ngược hệ thống nhá.
(Sau đấy là phần cảm ơn các độc giả đã tặng quà.).