Khoái Xuyên Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy

Chương 21: Chương 21





Mặc dù nhẫn tâm đuổi người đi nhưng Úc Chỉ cũng không hoàn toàn buông tay.

Hắn sắp xếp người hàng ngày báo cáo về sinh hoạt của Doãn Hủ, chỉ sợ cậu gặp phải rắc rối mà không muốn nói cho hắn biết.
Nhưng không ngờ là Doãn Hủ vẫn sống rất tốt, dù là chuyện học hành hay chuyện sinh hoạt cậu đều xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Nghe nói ở trường cậu có quan hệ tốt với các bạn cùng phòng, không hề đơn độc như trước kia, trong lớp hay trong ký túc nếu có hoạt động thì phần lớn thời gian cậu đều tham gia, nếu không rảnh thì sẽ mua quà.
Không biết là vì giận dỗi hay là muốn chứng tỏ bản thân, từ khi lên đại học, Doãn Hủ chưa từng tiêu tiền của Úc Chỉ.
Cậu vừa học ở trường vừa đi làm bên ngoài, thường làm được một thời gian sẽ đổi việc, không phải là không làm tiếp được mà giống như đang muốn được trải nghiệm nhiều hơn.
Nhìn tin tức thám tử gửi tới, Úc Chỉ không khỏi cảm thán, quả nhiên, con người ta rời nhà rồi sẽ trưởng thành hơn.
Có lẽ hắn không cần phải đợi lâu đến vậy.
Không có Doãn Hủ, Úc Chỉ cũng không rảnh hơn được bao nhiêu.

Hắn dành nhiều thời gian hơn cho nhóc mập, không chỉ tăng thêm thời gian dạy kèm cho nhóc mà còn thường xuyên mang nhóc đến công ty, muốn nhóc tiếp nhận hun đúc nơi thương trường từ nhỏ, từ đó bồi dưỡng ra sự nhạy bén trong kinh doanh.
Nhưng mà đối với nhóc mập còn chưa tốt nghiệp tiểu học mà nói, quả thật là không cách nào tiếp thu được, ngày nào cũng mệt muốn chết.
Hết cách, nhóc mập trừ than ngắn thở dài với bạn cùng bàn ra còn thường xuyên gọi điện cho Doãn Hủ ở nơi cách đây hơn nửa đất nước, hi vọng cậu có thể quản một chút ba già đến tuổi mãn kinh của nhóc, đừng có tàn nhẫn độc ác tàn phá thời thơ ấu của nhóc nữa.
Nhưng nhóc không biết, Doãn Hủ thường xuyên gọi điện thoại cho nhóc là thế, nhưng từ lúc rời nhà đến nay chưa từng gọi điện cho Úc Chỉ.
Trong điện thoại Doãn Hủ cũng chỉ mơ hồ đáp lại, không trả lời dứt khoát, chỉ thương nhóc mập trải đời chưa nhiều, không nhận ra cậu đang trả lời cho có lệ thôi.
Nhóc gọi điện xong thường dùng ánh mắt hả hê mà nhìn Úc Chỉ, nghĩ thầm để coi ba đắc ý được bao lâu, vợ ba sắp đến quản ba rồi đó.
Úc Chỉ bị nhóc nhìn kiểu kỳ quái như vậy, không khỏi quay đầu nhìn nhóc: “Có chuyện muốn nói à?”
Nhóc mập sướng không kiềm được, ngẩng đầu lên nói: “Ba, ba chỉ có thể đắc ý trong chốc lát mà thôi, con gọi điện báo với Hủ ca là ba đang hành hạ con, anh ấy đồng ý giúp con mắng ba rồi.”
Úc Chỉ nhướng mày nhìn nhóc mập đến giờ vẫn chưa biết gì hết, biết ngay là nhóc ngốc này bị lừa rồi.

Doãn Hủ chưa từng gọi điện cho hắn, đừng nói mắng người, gọi điện bình thường cũng không có.
Chỉ đến lễ tết hay những ngày đặc biệt mới gửi tin nhắn.
Úc Chỉ cũng không gọi điện, hắn biết Doãn Hủ đang giận.
Mặc dù trước đó cậu bị hắn lừa, nhưng thời gian dài, Doãn Hủ cũng không ngốc, đương nhiên có thể nhận ra được múc đích của hắn, thế nên việc cậu tức giận không nằm ngoài dự đoán của Úc Chỉ.
Cậu gọi điện vào hôm sinh nhật của hắn.
Úc Chỉ chưa từng nói cho Doãn Hủ biết sinh nhật của mình, nhưng Doãn Hủ đã hỏi nhóc mập, năm ngoái còn tổ chức tiệc cho hắn, tự tay làm một chiếc bánh kem.
Năm nay Doãn Hủ không về nhà, nhưng vào ngày này, cậu rốt cuộc gọi cuộc điện thoại đầu tiên từ sau khi rời đi.
“Tiên sinh, sinh nhật vui vẻ.” Trong giọng Doãn Hủ đã không nghe ra chút giận dỗi nào.

Hiển nhiên, cậu đã tự mình cảm nhận được chỗ thâm hiểm và vô lực trong kế sách của Úc Chỉ.
Rõ ràng lúc rời đi giận dữ đến vậy, buồn bã đến vậy, nhưng qua vài tháng, còn chưa đầy nửa năm, cơn giận lúc trước đã tan biến hết rồi.
Có lẽ, một ngày nào đó, tình cảm của cậu cũng sẽ như thế này, từ từ tiêu tan theo thời gian?
Cậu không muốn nghĩ đến điều đó.
Cũng không dám nghĩ.
Cậu chỉ có thể nắm chắc hiện tại.
“Cảm ơn.” Giọng nói nhẹ nhàng truyền qua điện thoại.
Úc Chỉ ngồi trên ghế ngoài ban công, ánh nắng chói chang, chiếc ô ngả bóng lên người hắn.
“Hôm nay anh có đi đâu chơi không?” Doãn Hủ hỏi.
Cậu cầm điện thoại đứng ở ban công ký túc xá, chúc thì chúc rồi, nói chưa được mấy câu, cậu chưa muốn ngắt máy.
Bạn cùng ký túc ngồi trong phòng nhìn cái người đang nấu cháo điện thoại ngoài ban công, không khỏi làm mặt xấu với những người khác, ý bảo bọn họ nhìn.
“Đảm bảo kiểu gì cũng là người yêu luôn, hồi trước tớ gọi điện cho bạn gái cũng thế, nghe thấy giọng là không muốn dập máy gì nữa.”
“Bảo sao giáo thảo còn từ chối cả giáo hoa bạch phú mỹ, hóa ra là trong lòng có người rồi.

Tin này mà truyền ra thì ối đứa thất tình.”
(*) Giáo thảo: hotboy của trường.

Giáo hoa: hotgirl, hoa khôi của trường.

Bạch phú mỹ: chỉ cô gái trắng, giàu và xinh đẹp.

(Bản edit chỉ được đăng trên wattpad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác.)
Doãn Hủ không biết nhóm bạn cùng phòng đang bàn tán, cậu còn đang nói chuyện với Úc Chỉ.

Chiều nay cậu không có tiết, có thể nói rất lâu.
“Không đi đâu cả, mọi chuyện ở nhà vẫn ổn.

Còn em thì sao, gần đây thế nào?” Úc Chỉ uống nước trái cây, không nghe ra trong giọng Doãn Hủ có gì đặc biệt, chắc là không có chuyện gì.
“Em thế nào, không phải tiên sinh biết rõ nhất sao?” Doãn Hủ hơi cong môi.

Úc Chỉ dừng động tác, bất lực cười nói: “Thế mà không giấu được em, xem ra trình độ nghiệp vụ của họ không tốt cho lắm.”
Doãn Hủ không nói gì, người này vốn không che giấu gì chuyện sắp xếp người điều tra sinh hoạt hằng ngày của cậu, bị cậu phát hiện cũng là chuyện bình thường.
“Em không hiểu, tiên sinh.”
“Chính anh bảo em đi, cũng chính anh vẫn không yên tâm về em, rốt cuộc là anh muốn làm gì?” Doãn Hủ đã cố gắng hết sức để khống chế cảm xúc, nhưng nhịn lâu đến vậy rồi, một lần nói chuyện khiến cậu không nhịn được nữa, trong giọng nói lộ rõ tủi thân.
Úc Chỉ khẽ than thở trong lòng, nhìn mảnh hoa lưu ly(*) quanh ban công, từng bông hoa màu xanh điểm xuyết trên cành lá màu lục bảo, đón ánh mặt trời, lặng lẽ nở rộ, yên tĩnh vui mừng.
“Tiểu Hủ, tôi không có cách ngăn cản tâm tình của em, nhưng em cũng không thể ngăn tôi lo lắng.”
“Em nên biết, dù lớn đến mấy thì trong mắt trưởng bối, trẻ con vẫn mãi là trẻ con thôi.”
Nhưng em không muốn làm trẻ con nhà anh.
Doãn Hủ cắn môi, thầm cãi lại trong lòng.
Khi mới biết rằng người này vẫn quan tâm đến mình, vẫn luôn âm thầm điều tra, cậu rất vui; nhưng đến khi hiểu rõ vì sao hắn lại làm thế, cậu lại không thấy vui nữa.
“Tiên sinh, điều này không công bằng."
“Anh hy vọng em trưởng thành, chính anh lại có suy nghĩ riêng.

Nếu em thật sự là con của anh thì làm thế không có gì sai, nhưng em không phải.”
“Em là một người muốn theo đuổi anh, giữa chúng ta không phải là quan hệ phụ thuộc.”
“Anh có thể dùng cách của mình để quan sát em, em lại chỉ có thể bị động tiếp thu tin tức và sự sắp xếp của anh.”
“Những điều em biết, đều là anh muốn cho em biết.”
Úc Chỉ cảm nhận được làn gió ấm áp trên mặt, chậm rãi nói: “Em cũng có thể làm vậy.”
“Quan tâm, tìm hiểu tôi, hỏi thăm cuộc sống của tôi, chia sẻ cuộc sống của em, tôi chưa từng cản em, cũng sẽ không cản em.”
Doãn Hủ do dự: “…… Thật sao?”
Úc Chỉ mỉm cười: “Tôi không nói dối.”
Doãn Hủ cắn môi, xác định nói: “Đây là anh nói đấy nhé? Vậy đừng có chê em phiền.”
Úc Chỉ khẳng định.

“Sẽ không.”
Doãn Hủ mãn nguyện ngắt máy.
Từ ban công quay vào phòng, trên mặt còn vương nụ cười ấm áp.

Nhóm bạn cùng phòng không biết nhìn lén được bao lâu rồi liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đám còn lại thấy được ý nghĩ giống như của mình.
Là bạn gái chắc luôn.
Tuy là cậu giáo thảo cùng phòng này ngày thường rất hòa nhã với người khác, nhưng bọn họ chưa từng thấy nụ cười như vậy trên mặt cậu.
Chân thành, ấm áp, ngọt ngào.
Y hệt một người đang yêu đương nồng thắm.
“Không ngờ người đầu tiên thoát kiếp FA trong phòng ta lại là giáo thảo đấy, không biết là em gái xinh đẹp nào đã bắt được giáo thảo nhà ta đây.” Bạn cùng phòng trêu ghẹo.
Doãn Hủ thu lại nụ cười, nhìn cậu bạn một cái: “Đâu có đâu, tớ vẫn độc thân mà.”
Các bạn cùng phòng nghe thế còn sốc hơn, hóa ra giáo thảo không phải đang yêu đương mà chỉ đang crush thôi hả?!
Rốt cuộc là người đẹp đến mức nào mà có thể nhẫn tâm từ chối được giáo thảo đẹp trai mù mắt chó này chứ? Phí phạm của trời quá đi mất thôi!
Nhưng sau đó dù bọn họ có hỏi kiểu gì, giáo tháo cũng không muốn tiết lộ thông tin, hiển nhiên rất coi trọng người này.
Mà một câu “Anh ấy là một người ưu tú hơn tớ rất rất nhiều” của cậu, cũng khiến họ không khỏi suy nghĩ nhiều.
(*) Trong tiếng Trung hắn/anh ấy (他) và nàng/cô ấy (她) đều phát âm là /tā/, nếu nói chuyện bình thường sẽ khó phân biệt.

Ở đây Doãn Hủ nói là “anh ấy” nhưng các bạn học vẫn nghĩ là “cô ấy”.

(Bản edit chỉ được đăng trên wattpad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)
Sự thật cũng giống như các bạn cùng phòng từng đoán, một khi tin giáo thảo yêu đơn phương được tung ra, trên diễn đàn của trường liền có một đống các bạn nam lẫn nữ khóc ngất.
Nhưng khóc đến mấy cũng không thay đổi được sự thật này.
Doãn Hủ thấy thế thì vui lắm, vì điều này giúp cậu bớt phiền hơn nhiều, ít nhất cũng giảm được số người theo đuổi, nên cậu cũng không phải tốn thời gian từ chối người ta nữa.
Còn có thể có nhiều thời gian hơn để liên hệ với Úc Chỉ.
Sau ngày hôm đó cậu không còn khó xử nữa, thoải mái bày tỏ suy nghĩ tình cảm của mình với người kia.
Tuy không thể gặp nhau, nhưng mỗi ngày gọi video nhiều lắm, chỉ cần nhìn thấy người kia, Doãn Hủ liền cảm thấy trong lòng bình yên, những chuyện vụn vặt trong ngày cũng có thể lôi ra nói rất lâu.
Điều này khiến nhóm bạn cùng phòng luôn cho rằng ngày cậu thoát kiếp FA không còn xa.
Theo lời bọn họ thì là: “Có em gái sẵn sàng từ bỏ giấc ngủ sắc đẹp của mình để nói mấy chuyện nhỏ nhặt với cậu, thì chắc chắn là có ý tứ với cậu rồi.”
Doãn Hủ không nói gì, cậu không nói với họ rằng người cậu đang gọi không phải là bạn nữ nào cả, mà là một người đàn ông, không cần giấc ngủ sắc đẹp gì hết.
Thế nhưng trong lòng cậu cũng có suy nghĩ như vậy, tiên sinh có lẽ vẫn chưa thích cậu, nhưng chắc là phải có chút cảm giác?
Một ngày nọ trời bất chợt đổ mưa, Doãn Hủ không mang theo ô, cả đường từ thư viện về ký túc, cậu dầm mưa chạy như điên để bảo vệ laptop, không rảnh che cho chính mình.
Trở về phòng rồi tắm rửa xong xuôi, muốn gọi cho Úc Chỉ nhưng bạn cùng phòng đang dùng ban công, cậu chỉ có thể chờ bạn cùng phòng nói xong.
Bạn cùng phòng đang gọi điện cho gia đình, nói hơn nửa tiếng mới quay vào phòng, bất đắc dĩ bảo: “Ba mẹ tớ đúng là hay lo, xem dự báo thời tiết thấy có mưa thế là bảo tớ mặc thêm nhiều quần áo vào, ăn mặc kiểu đó làm sao thể hiện dáng người anh tuấn tiêu sái của tớ bây giờ?”
Một bạn cùng phòng khác trợn trắng mắt: “Thôi đi, cũng không biết ai mấy ngày trước bị bệnh, gọi điện cho ba mẹ còn khóc rống lên, quay đầu lại ghét bỏ, con cái gì đâu.”
Bạn cùng phòng vừa gọi điện kia thẹn quá hóa giận, cầm cái gối ném qua.

“Đấy là nước mắt sinh lý, tớ có khóc đâu, cũng đâu phải đứa mít ướt.”
Hai người đó còn cãi nhau ầm ĩ thêm một lúc, nhưng Doãn Hủ không nghe được nữa.

Cậu cầm điện thoại đứng ở ban công, trên màn hình đã bấm sẵn số, nhưng mãi không bấm gọi được.
Cậu bất đắc dĩ cười cười, hình như lại bị lừa rồi.
Úc Chỉ theo thói quen ra ban công chuẩn bị nhận điện thoại từ Doãn Hủ, đây gần như đã trở thành một thói quen hàng ngày trong khoảng thời gian vừa rồi.
Bàn tay to vuốt ve quyển sách hôm nay định đọc, “Bí mật của tâm lý và hành vi”, trong lòng không khỏi nghĩ, cuộc gọi của Tiểu Hủ hôm nay sẽ kéo dài bao lâu?
Đang suy nghĩ thì chuông điện thoại reo, Úc Chỉ hơi mỉm cười, chủ động nói trước khi điện thoại thông.

“Tiểu Hủ, chưa ngủ à?”
Giọng của Doãn Hủ ở đầu dây bên kia có chút mệt mỏi: “…… Không ngủ được.”
Một tiếng cười khẽ truyền vào tai hắn, Úc Chỉ đại khái đoán được điều gì.
“Tiên sinh, anh lợi hại thật đấy.

Cho dù khoảng cách xa như vậy, không gặp nhau cũng có thể làm em thấy thất bại.”
“Mấy ngày nay, anh chờ em tỉnh ngộ giống như đang xem kịch đúng không?”
Úc Chỉ uống một ngụm nước, không nói gì.
Doãn Hủ lau đi vệt nước nơi khóe mắt, khống chế cảm xúc.
“Anh nói đúng, em chưa trưởng thành, còn mang tâm lý gà con, không rời khỏi anh được, còn coi anh như trụ cột tâm lý cho mình.”
“Anh đối xử với em như đứa trẻ cũng đúng, lúc trước em nói chúng ta không công bằng, nghe như trò đùa vậy.” Cậu căn bản không xứng đáng đứng ngang hàng với người đàn ông này.
Úc Chỉ yên lặng nghe, vẫn chưa nói gì, hắn biết Doãn Hủ cũng không cần hắn nói gì.
“Nhưng tiên sinh à, nếu anh hy vọng điều này sẽ khiến em cảm thấy xấu hổ, để em chưa đánh đã lui, thì anh sai rồi.” Doãn Hủ hít sâu vài hơi, bình tĩnh lại mới nói.
Úc Chỉ nhướng mày: “Tiểu Hủ, em biết là tôi không nghĩ như vậy.”
Doãn Hủ: “Nhưng em nghĩ như vậy.”
Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời, trăng sao mơ hồ, cũng không biết chúng đã tồn tại trong ngân hà bao lâu rồi.
“Chỉ là bốn năm thôi.” Cậu nghĩ.
Úc Chỉ im lặng một lúc, hỏi: “Em định làm gì?”
Trong giọng nói mờ mịt của Doãn Hủ chứa đựng kiên định không thể chối cãi.
“Tiên sinh, em muốn từ bỏ anh.”
Nếu như tình cảm của em với anh là nghiện, vậy thì từ bỏ anh.
Sau đó, một lần nữa thẳng thắn đối mặt anh.
Úc Chỉ nhìn trăng trên trời, thở dài trong lòng, vừa vì sự cố chấp của cậu, cũng vì sự kiên trì của cậu.

Hắn mím môi khẽ cười, ánh mắt ôn nhu.
“Được.”.