Khoái Xuyên Hắc Hoá Yêu Trúng Bạch Liên Hoa

Chương 9



- Ca, ngươi còn chưa nói ngươi tới làm gì đâu?

Thời điểm Lục Nhạc Hàm đi ra Tề Hưng Triết đang ở trước bàn của cậu.

Tề Hưng Triết xoay người lại, cười nói:

- Vốn muốn hỏi xem ngươi có muốn ăn một chút hay không, Lý mụ đã làm cơm xong rồi.

- Ồ.

Lục Nhạc Hàm đi tới trước mặt Tề Hưng Triết nói:

- Nhìn cái gì vậy?

- Bài tập của ngươi.

Trong giọng nói của Tề Hưng Triết đều là ý cười, giống như một ca ca tốt quan tâm đệ đệ của mình.

Tâm lý của Lục Nhạc Hàm có chút biệt nữu, mình cũng đã từng ôn nhu săn sóc đối với người đệ đệ kia như thế, nhưng đổi lấy là phản bội trần trụi, càng đáng thương chính là bây giờ mình lại đang đóng vai Bạch Liên hoa, lừa gạt tình cảm của một người ca ca khác, nhìn trên mặt Tề Hưng Triết mang theo ấm áp, trong lòng Lục Nhạc Hàm có chút dao động, lẽ nào thật sự phải như vậy sao?

009 cảm ứng được cảm xúc của Lục Nhạc Hàm biến hóa, có hơi nóng nảy.

{ Nhạc Hàm, chuyện ngươi làm sẽ không gây ra bất kỳ thương tổn thực chất đối với Tề Hưng Triết, hơn nữa hắn là vai chính của thế giới này, kết cục của hắn nhất định là HE*, ngươi không cần lo lắng cho hắn. }

* HE: Happy ending nghĩa là kết thúc có hậu

Trong lòng Lục Nhạc Hàm vẫn là có chút băn khoăn.

- Ca, ta có chút đói bụng, chúng ta đi xuống ăn cơm đi.

Tạm thời che giấu đi chua xót tuôn ra trong lòng mình, lôi kéo ống tay áo của Tề Hưng Triết nói.

Tề Hưng Triết thả vở trong tay xuống, sửa sang lại cái bàn vừa bị làm loạn, nói:

- Được.

Còn chưa ngồi vào bàn ăn, Tề Hưng Triết liền nhận một cuộc điện thoại, hồi lâu sau trở về chỉ nói câu:

- Tri Phi, ca ca phải đi ra ngoài một chút, ngươi ăn cơm trước đi.

Trong miệng Lục Nhạc Hàm còn đang nhét cơm, mơ hồ không rõ hô với Tề Hưng Triết đã cầm chìa khóa mở cửa:

- Nhớ ở bên ngoài ăn một chút.

Tề Hưng Triết xoay đầu lại cười nói:

- Ân, biết rồi, ngươi cơm nước xong liền nhanh chóng làm bài tập.

Lục Nhạc Hàm gật gật đầu, đưa mắt nhìn Tề Hưng Triết ra khỏi nhà.

Nuốt xuống một miếng cơm cuối cùng, ngồi trên băng ghế sờ cái bụng tròn vo của mình, hỏi:

- Tiểu Cửu, ngươi có cảm thấy Tề Hưng Triết giống như có chút kỳ quái hay không.

{ Không có a, ngươi phát hiện cái gì? }

Lục Nhạc Hàm một trận phiền muộn, nói:

- Cũng là bởi vì không có phát hiện mới hỏi ngươi a, nếu không ta đã trực tiếp nói cho ngươi biết, thôi, mặc kệ hắn, lười suy nghĩ.

Đi lên lầu làm bài tập, vì bảo trì hình tượng tốt của mình ở trường học, nhất định phải hoàn thành bài tập đúng hạn, chính là không cần tự mình tính, chỉ cần đem hình chiếu đáp án của Tiểu Cửu ở trong đầu chép xuống là được rồi.

Đồng hồ sinh học của Lục Nhạc Hàm vô cùng có quy luật, đúng mười một giờ thì tắm rồi đi ngủ.

Sau khi lau tóc xong thì đi ra từ phòng vệ sinh, mỗi lần ngâm mình tắm chẳng những cảm thấy một thân thoải mái, mà còn có thể ngủ ngon giấc.

- Ca, tại sao ngươi ở đây?

Trên người Tề Hưng Triết có mùi rượu, lúc này nghiêng người dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, Lục Nhạc Hàm hơi nhíu lông mày, trên mặt mang theo ý cười hỏi:

- Sao ca không trở về phòng của mình ngủ?

Tề Hưng Triết nghe tiếng của cậu thì mở mắt ra, ánh mắt có chút thẳng tắp nhìn Lục Nhạc Hàm.

Lục Nhạc Hàm ngồi ở bên giường tiến đến trước mặt hắn, giơ tay phải lên quơ quơ ở trước mặt hắn, nhỏ giọng nói lầm bầm:

- Say rồi?

Lại không biết mình bây giờ nút buộc áo ngủ lỏng lẻo treo trên người, lộ ra lồng ngực trắng nõn non mềm, khuôn mặt bị nước nóng hun đến ửng đỏ, giống như hạt lựu chín khiến người muốn cắn một cái, mái tóc mềm mại hơi ướt, bởi vì mới vừa dùng sức chà lau lung tung mà dựng lên, có một loại cảm giác như con mèo nhỏ xù lông.

Hầu kết của Tề Hưng Triết nhúc nhích lên xuống.

Lục Nhạc Hàm thấy vậy, đứng dậy hỏi:

- Ca, ngươi khát nước phải không, ngươi chờ một chút, ta đi rót nước cho ngươi.

Tề phụ bởi vì sợ Lục Nhạc Hàm lên xuống lầu phiền phức, cơ hồ đem gian phòng này bố trí thành một cái nhà thu nhỏ.

Lục Nhạc Hàm lấy chút nước ấm, cẩn thận từng li từng tí bưng tới, một tay nâng Tề Hưng Triết dậy, một tay đem cốc tiến đến mép hắn, nói:

- Uống nước, uống nhiều rượu sẽ rất dễ khát.

Chính mình trước đây cũng thường thường đi xã giao vì sinh ý, chỉ là không nghĩ tới hôm nay Tề Hưng Triết mới vừa trở về liền bị gọi ra đi tụ hội, cũng thật là đủ bận.

Nhìn Tề Hưng Triết cụp mắt uống hết nước ấm trong ly, cậu cười híp mắt trực tiếp dùng tay áo lau nước nơi khoé miệng của hắn, nói:

- Ngày hôm nay vừa trở về tại sao lại bị người chuốc say, còn không đi ngủ?

Nhận ra làn da dưới đầu ngón tay có chút run run, trong mắt lóe ra một tia nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi:

- Làm sao vậy, ca, còn muốn uống nước?

Cổ họng Tề Hưng Triết có chút khàn khàn, nhấc mắt lên thấy hắn nói:

- Không phải ta ngủ ở nơi này sao?

Tay của Lục Nhạc Hàm hơi dừng lại, khoảng thời gian này vì Tề Hưng Triết không ở nên chỉ có một mình mình ở đây, đều quên mất lúc trước hai người dùng chung một gian phòng, sau khi Tề Hưng Triết trở về đương nhiên cũng là ngủ ở chỗ này.

Trên mặt có chút lúng túng, ngượng ngùng nở nụ cười, vội vàng giải thích nói:

- Lúc trước ca không có ở đây, ta cùng ba nói muốn chuyển về, đều muốn chuyển nhiều lần, kết quả vẫn bận không có thời gian, để tới bây giờ.

Trên mặt Tề Hưng Triết xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp, hỏi:

- Không phải Tri Phi vẫn luôn ở nơi này sao, tại sao đột nhiên muốn chuyển trở về?

Nói xong quan sát bốn phía một chút, bên trong căn phòng này đã không còn nhìn ra được cấu tạo nguyên bản, từ lúc Lục Nhạc Hàm chuyển vào, cơ hồ chất đầy đồ vật Tề phụ chuẩn bị cho Lục Nhạc Hàm, máy nước uống, truyền hình, thậm chí còn có một cái tủ lạnh nhỏ, bên trong chứa sữa chua mà Lục Nhạc Hàm thích uống nhất, Lục Nhạc Hàm vẫn còn nhớ mình đã rất kinh ngạc lúc những thứ đồ này được dời vào cùng với Tề phụ vừa cười vừa nói nói:

- Tri Phi luôn yêu thích ngốc ở trong phòng, như vậy thuận tiện chút.

Cũng khó trách cậu quên mất đây rốt cuộc là phòng của ai.

Lục Nhạc Hàm cũng liếc mắt nhìn những trang trí này, cong khóe miệng nắm lấy cánh tay của hắn, nói:

- Không phải a, vẫn luôn ngủ với ca ca, cũng nên tự mình ngủ, hơn nữa bây giờ ngươi bận như vậy, ta lại ngủ không thành thật, ngươi làm sao có thể nghỉ ngơi.

Ha ha, khoảng thời gian này đã quen ngủ một mình, mỗi ngày đi học đều rất mệt, nếu lại giống như trước, buổi tối còn có thể ngủ ngon hay không.

Nhìn cánh tay bị Lục Nhạc Hàm ôm, Tề Hưng Triết tựa tiếu phi tiếu nói:

- Cũng phải, chúng ta đã ngủ chung rất lâu.

Lục Nhạc Hàm cười nói:

- Đúng vậy nha, lúc nhỏ mỗi buổi tối ca còn kể chuyện xưa cho ta nghe đây.

{.. }

Tại sao kí chủ vừa có vấn đề không giải quyết được liền làm nũng?

Ánh mắt Tề Hưng Triết cũng có chút nhu hòa, nói:

- Ta còn nhớ ngươi luôn yêu thích nghe một ít truyện cổ tích mà nữ hài thích.

Dứt lời còn liếc mắt nhìn Lục Nhạc Hàm một cái thật sâu.

Luôn cảm thấy ánh mắt này kỳ lạ, Lục Nhạc Hàm bĩu môi nói:

- Cổ tích làm sao còn phân nữ hài nam hài.

Dùng dư quang nhìn đồng hồ báo thức trên bàn sách, vội vàng rút tay về:

- Nha, đã mười hai giờ, ta muốn đi ngủ, ngày mai còn phải đi học, ca ngươi ngủ trước, ngày hôm nay ta ngủ ở phòng của ba.

Nói xong cũng nhanh chóng chuẩn bị đi tới bên cạnh bàn thu dọn đồ vật của mình.

Mặc dù trong nhà có phòng khách, thế nhưng đều là không có quét tước, trước vài ngày Tề Hưng Triết trở về thì Tề phụ đi ra ngoài, gian phòng bây giờ không người ở.

Lúc trước Lục Nhạc Hàm cũng chưa từng nghe Tề phụ nói tin Tề Hưng Triết quay về, thầm nghĩ chắc Tề phụ cũng không biết, chẳng lẽ là công ty có chuyện gì nên lâm thời chạy về.

Tề Hưng Triết kéo cánh tay Lục Nhạc Hàm lại, sắc mặt có chút quái lạ nói:

- Không còn sớm, coi như muốn chuyển ngày hôm nay ngủ ở nơi này một đêm trước đi.

Lục Nhạc Hàm có chút ngượng ngùng nói:

- Kia ca..

Tề Hưng Triết chậm rãi ngồi xuống, mang ý cười trên mặt nhìn Lục Nhạc Hàm, nói:

- Làm sao, không muốn ngủ cùng ta?

Lục Nhạc Hàm có chút xấu hổ, đứng tại chỗ nắm hai tay lại với nhau, nghĩ thầm vào lúc này phải từ chối nó, từ chối nó, làm sao từ chối đây?

Tề Hưng Triết khẽ cười thành tiếng, trêu chọc nói:

- Không phải ta chỉ ra nước ngoài nửa năm sao, hay là Tri Phi của chúng ta lớn rồi? Làm sao, không phải nói yêu thích ca sao, hiện tại không thích?

Vì cái gì có cảm giác đã kéo tới vấn đề nguyên tắc, Lục Nhạc Hàm cắn răng, quyết tâm, trên mặt mang theo bảy phần miễn cưỡng cười nói:

- Sao lại như vậy, ta chẳng qua cảm thấy ngày hôm nay ca trở về quá mệt mỏi, không muốn ảnh hưởng tới ngươi mà thôi.

Ánh mắt Tề Hưng Triết mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, liếc mắt nhìn cậu một cái rồi dời đi chỗ khác nói:

- Không mệt, Tri Phi ngủ trước đi, ca đi tắm.

Dứt lời liền tiến vào phòng vệ sinh, ngay cả cơ hội đáp lời cũng không cho Lục Nhạc Hàm.

Lục Nhạc Hàm không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh vén chăn lên trực tiếp nằm vào, oán trách nói:

- Tại sao lại quên mất dọn ra ngoài, lúc nhỏ ngủ chung cũng không thấy làm sao, hiện tại ngủ thành thói quen, còn ngủ ngon một cách kỳ quái.

{ Nhạc Hàm, ngươi là đệ đệ hắn, có cái gì mà kỳ quái. }

Lục Nhạc Hàm lườm nguýt, rất kỳ quái có được hay không, bất quá cũng không xoắn xuýt bao lâu liền ngủ mất, buổi sáng thức dậy quá sớm, ngày hôm nay lại ngủ muộn hơn thường ngày, đồng hồ sinh học vừa đến, liền nằm trên gối tiến vào mộng đẹp.

Khi Tề Hưng Triết đi ra thì Lục Nhạc Hàm đã ngủ bất tỉnh nhân sự từ lâu, đứng ở bên giường yên lặng nhìn chăm chú vào Lục Nhạc Hàm đang ngủ.

Cũng không biết Lục Nhạc Hàm đang mộng thấy cái gì ăn ngon, chép chép miệng duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm khóe môi, trở mình đem chăn mền trên người kẹp ở giữa hai chân, áo ngủ trên người cuốn lên, lộ ra cái bụng trắng trắng mềm mềm cùng với cái mắt rốn khéo léo.

Tề Hưng Triết từ đứng biến thành ngồi ở bên giường, cuối cùng vén chăn lên nằm ở bên cạnh, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi thân thể Lục Nhạc Hàm, cuối cùng liếm môi một cái, nhẹ nhàng sờ tóc xù của Lục Nhạc Hàm, khàn cổ họng nói:

- Không trách nhiều người vì ngươi mà không tiếc đối nghịch cùng gia tộc và Tề thị như vậy, ngươi cũng là có vốn liếng này.

Đột nhiên hắn nở nụ cười, đầu lưỡi xẹt qua khóe môi:

- Tề Tri Phi, ngươi cho rằng gian phòng của ta là khách sạn sao, muốn ở liền ở, muốn dọn ra ngoài liền dọn ra ngoài, chẳng lẽ ở cùng ta bất tiện à?

{.. }

Trên kịch bản không có đều là việc không trọng yếu, không trọng yếu, quên đi, quên đi a.

Sáng sớm, Lục Nhạc Hàm rón rén rời giường, quay người cởi áo ngủ, thời điểm đang chuẩn bị mặc quần áo vào, phía sau truyền đến âm thanh vươn mình dọa Lục Nhạc Hàm nhảy một cái, tay run lên, quần áo cầm ở trong tay liền rơi trên mặt đất.

Nước mắt Lục Nhạc Hàm đều sắp muốn rơi xuống, đại ca, có thể đừng đáng sợ như thế hay không, lại qua mấy năm chắc ta bị chứng Parkinson* mất, vội vàng nhặt quần áo lên hai ba cái liền mặc xong, quay đầu lại cười nói:

- Ca, ngươi đã tỉnh, có phải là ta quá ồn.

* Chứng Parkinson: Là một loại rối loạn thoái hóa của hệ thần kinh trung ương gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ thể của bệnh nhân.

Tề Hưng Triết mới vừa tỉnh ngủ, thế nhưng trong mắt một trận thanh minh nhìn Lục Nhạc Hàm, âm thanh có chút khàn, ngoài ý muốn trầm thấp êm tai:

- Không có.

Phí lời, ta còn chưa làm ra hành động gì đâu, làm sao có khả năng đánh thức ngươi. Trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, nói:

- Đêm qua ca uống rượu, vậy thì ngủ thêm một lát, ta đi rửa mặt trước.

Tề Hưng Triết gật gật đầu, sau khi Lục Nhạc Hàm tiến vào phòng vệ sinh thì thu hồi tầm mắt lại, một lần nữa nhắm hai mắt lại, thu lại ám mang nơi đáy mắt, nhìn thật giống trong video, lớn như vậy cũng không có thay đổi gì so với khi còn bé, trên người như trước có chút thịt, thế nhưng vì khung xương nhỏ nên khi mặc quần áo vào nhìn có chút gầy.

Cũng không biết Tề Hưng Triết là cả ngày không có đi ra ngoài hay là sau khi đi ra ngoài liền trở về, buổi chiều Lục Nhạc Hàm tan học đi về nhà hắn đang an vị ở phòng khách đối mặt với máy vi tính.

- Ca.

Lục Nhạc Hàm ngoan ngoãn treo lên nụ cười ngọt ngào chào hỏi Tề Hưng Triết, cười đến bộ mặt đều sắp cứng.

Tề Hưng Triết cũng không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói một câu:

- Ngươi về rồi.

- Ân, ca, ta đi lên lầu.

Tề Hưng Triết nhìn bóng lưng của Lục Nhạc Hàm liếm liếm khóe môi, khi mặc đồng phục nhìn cậu càng thêm nhỏ gầy, mang cặp sách muốn bao nhiêu thanh thuần liền có bấy nhiêu thanh thuần, nhưng chỉ có hắn mới biết một người có bề ngoài cực kỳ lừa dối như vậy ở bên trong lại là có khỏa tâm cỡ nào dâm đãng đê tiện, ánh mắt tối sầm, tâm tư bách (trăm) chuyển, một lần nữa dời tầm mắt trở lại máy vi tính.

Lục Nhạc Hàm đẩy cửa gian phòng của mình ra, chỉ chốc lát lại trở về phòng khách.

- Ôi chao, ca, Lý mụ đâu?

Lục Nhạc Hàm ở phòng khách đi vòng vo một vòng liền đi nhìn nhìn nhà bếp.

- Đi ra ngoài, sao vậy, đói bụng à?

Tề Hưng Triết tiếp tục nhìn chằm chằm máy vi tính, lách cách đánh chữ.

- Không có a, chỉ là sáng sớm ta ra ngoài có nhờ tài xế nói với nàng dọn dẹp phòng của ta một chút.

Kết quả ta mới vừa đi lên thì phát hiện phòng của ta vẫn còn là một phòng tạp vật a, bĩu môi, Lý mụ cũng thật là, còn không dọn dẹp tối nay phải ngủ nơi nào.

Tề phụ đem đồ của Lục Nhạc Hàm từ nhỏ đến lớn đều chất đống ở bên trong gian phòng kia, toàn bộ giường chiếu cũng bị nhấc lên, không quét tước thì căn bản không thể ở.

Lục Nhạc Hàm dẹt dẹt cái miệng ngồi vào trên ghế salông, trong miệng nói:

- Ca, vậy ta đi thư phòng làm bài tập, khi nào Lý mụ trở về ngươi nói cùng nàng một chút.

- Là ta không cho nàng dọn dẹp, căn phòng của ngươi đã lâu không có người ở, có chút ẩm, cần phải quét tước thật kỹ, trước hết ngươi cứ ở chỗ của ta đi, phòng cũng lớn, không phải không ở được, với lại đồ vật của ngươi đều ở đó, cũng thuận tiện một ít.

Tề Hưng Triết cũng không ngẩng đầu lên lách cách gõ lên bàn phím nói.

Lục Nhạc Hàm nghẹn một chút, vậy còn không bằng ta trực tiếp đi phòng khách.