Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 15



Tống Thời Việt cho rằng Thẩm Tri Ý chỉ nói chơi, không ngờ mấy ngày sau cô thật sự ôm một đống tài liệu phụ đạo để lên mặt bàn Khương Nhạn.

Trong tay cô hai Khương vẫn còn cầm son môi, lông mi mảnh dài bị tiếng tài liệu phụ đạo đặt lên bàn làm sợ đến mức run rẩy, ngay cả cái gương nhỏ trên bàn đang đứng thẳng cũng đổ xuống.

“Thẩm Tri Ý, đây là cái gì?”

Thẩm Tri Ý lau mồ hôi trên trán, thở ra một hơi, trả lời cô ấy.

“Đây là tài liệu phụ đạo ai gia đặc biệt chọn cho ngươi, từ hôm nay trở đi hãy làm một người yêu học tập, rời xa mấy trò yêu đương không cần thiết.”

Khương Nhạn: “...”

Cô ấy duỗi ngón tay với sơn móng màu đỏ lật qua lật lại chồng sách trên bàn, kiến thức dày đặc chằng chịt và đề bài trực quan đánh sâu vào tầm mắt của cô ấy.

Cô ấy vứt sách trong tay xuống bàn, không khống chế được lùi về sau mấy bước, vẻ mặt sợ hãi: “Mang đi! Đây là cái vật bẩn thỉu gì vậy!”

Thẩm Tri Ý: “...”

Thẩm Tri Ý tích cực chào hàng tài liệu phụ đạo mình rất trân trọng cho cô ấy: “Đây là tớ đã căn cứ vào nền tảng của cậu để chọn lựa kỹ càng, cậu xem gần đây cậu rất hay ngẩn người, chính là thời điểm tốt cần phải học tập.”

Khương Nhạn có chút gian nan nuốt một ngụm nước bọt. Mặc dù rất muốn tiếp nhận lòng tốt của cô nhưng nhìn một đống sách phụ đạo cao hơn cả núi kia, cô ấy thật sự không có dũng khí này.

Cô ấy đẩy chồng sách kia về phía Thẩm Tri Ý bên cạnh: “Bảo bối, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ nhưng thứ đồ chơi này tớ thật sự không chơi.”

Thẩm Tri Ý bị cự tuyệt rất buồn bực, cái chồng sách phụ đạo kia, lúc tan học cô phải ôm về.

Tống Thời Việt nhìn thấy cô ôm sách phụ đạo thì biết cô đã bị cự tuyệt.

Ánh mắt thiếu niên lóe lên ý cười, đi qua tiếp nhận chồng sách trong tay cô: “Xem ra “ý tốt” của người nào đó không được tiếp nhận.”

Thẩm Tri Ý lắc lắc cánh tay có hơi nhức mỏi: “Tại sao cậu ấy lại không muốn? Toàn sách phụ đạo tốt, có nó, cậu ấy nhất định có thể tiến bộ thêm trong học tập.”

Dáng người cao lớn của Tống Thời Việt đi phía trước cô, giọng nói xen lẫn trong tiếng gió có chút mơ hồ.

“Người với người, không giống nhau...”

Có người từ khi sinh ra đã bắt đầu nắm giữ những thứ người khác có phấn đấu và dốc sức cả đời cũng không có được, nên việc học tập dường như cũng không còn quan trọng như vậy nữa.

Sắp tới tháng Mười, thời tiết thay đổi cực kỳ thất thường, nói thay đổi là lập tức thay đổi, vừa rồi mặt trời vẫn còn chói chang trên cao, hiện tại trên trời đã kéo đầy mây đen, che kín cả bầu trời.

Gió lớn cuốn lên tóc mái của thiếu nữ, đồng phục học sinh bị thổi phồng lên. Thẩm Tri Ý đuổi theo bước chân của Tống Thời Việt, ngước nhìn bầu trời: “Không phải lại sắp mưa to chứ?”

Tống Thời Việt cũng nhìn thoáng qua bầu trời, mây đen càng lúc càng dày, loáng thoáng còn có tiếng sấm truyền đến, người xung quanh đi lại vội vã, gió cuốn cát bụi lên nhào tới trước mặt hai người bọn họ.

Anh kéo Thẩm Tri Ý ra phía sau mình, ngăn cản cát bụi đang xông tới trước mặt, đưa chồng tài liệu cho Thẩm Tri Ý, xoay người lên xe đạp.

“Lên xe.”

Thẩm Tri Ý ôm tài liệu vội vã ngồi lên yên sau. Cũng còn may hôm nay cô lười không tự đi xe đạp, nếu không thì dựa vào kỹ thuật của cô, không biết mất bao lâu mới về được đến nhà.

Lúc hai người trở lại khu chung cư, cơn mưa tầm tã cũng bắt đầu ập xuống.

Thẩm Tri Ý chạy về nhà mình phát hiện bố mẹ đều không ở nhà, cô hấp tấp đi ra ban công rút hết quần áo đang phơi bên ngoài.

Kết quả cũng nhìn thấy Tống Thời Việt đang thu quần áo ở ban công. Đuôi tóc thiếu niên bị nước mưa làm ướt nhẹp, dán lên trên trán, anh đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc một cái áo thun đứng ở trên ban công, thân người mảnh khảnh, mặt mày như họa.

Không giống như Thẩm Tri Ý phải dùng sào phơi đồ mới có thể lấy được quần áo, anh rất cao, chỉ hơi kiễng chân lên, vươn tay là có thể dễ dàng chạm tới dây treo quần áo.

Thẩm Tri Ý nhìn anh, trong đầu lập tức hiện ra dáng vẻ thiếu niên lái xe đạp đèo cô chạy như điên. Gió thổi tung áo khoác thiếu niên ra phía sau, mây đen từng chút từng chút che phủ đỉnh đầu bọn họ, trên đường phố vắng tanh, cô lẳng lặng ôm chặt eo của anh, mùi bạc hà thoang thoảng vờn quanh chóp mũi cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bốn phía trống vắng yên tĩnh, dường như anh trở thành người duy nhất cô có thể dựa vào lúc này.

Trong trí nhớ của cô, thiếu niên luôn có dáng vẻ tao nhã thong dong, rất ít khi thấy anh chật vật như vậy.

Lúc về đến nhà, Thẩm Tri Ý nhẹ nhàng thoải mái, ngược lại trên mặt Tống Thời Việt có một lớp mồ hôi mỏng, anh gẩy gẩy mái tóc ướt đẫm, trên mặt còn đỏ bừng, nhìn qua cực kỳ chật vật.

Thẩm Tri Ý thu suy nghĩ lại, tay cầm quần áo rất chặt, trong tiếng sấm ầm ầm vang lên, cô nhìn thiếu niên phía đối diện xuyên qua quần áo, tim dường như đập nhanh hơn.

Cô nghĩ, hình như chỉ có cô thấy được dáng vẻ chật vật này của Tống Thời Việt.

Đó là...

Dáng vẻ chỉ có cô mới nhìn thấy.

Rầm rầm...

Mưa to như trút nước, trong không khí ẩm ướt, tâm tư thiếu nữ trôi nổi giữa không trung, trong lúc nhất thời lại không tìm thấy chỗ để đặt chân.

Cơn mưa này vừa lớn vừa lâu, còn chưa tới bảy giờ, bầu trời bên ngoài đã đen kịt. Thẩm Tri Ý ngồi trong phòng ngủ làm bài tập, nghe bên ngoài truyền tới vài tiếng sấm sét, trên tờ giấy nháp có viết mấy công thức xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng buồn bực mất tập trung mà đặt bút xuống bàn.

Cô gọi cho Liễu Mai mấy cuộc điện thoại đều không có ai nhận, lại gọi cho Thẩm Ngọc Sơn, gọi ba, bốn lần cuối cùng cũng có người nhận.

Là Liễu Mai nghe điện thoại, tiếng nói của bà ấy thoáng nghẹn ngào, dường như đang cố gắng đè nén cái gì đó, ổn định một lúc mới chậm rãi mở miệng.

“Tuế Tuế, sao vậy?”

Thẩm Tri Ý cầm điện thoại, nghe giọng bà có chút run rẩy, bỗng nhiên cô hơi hoảng hốt: “Mẹ, mẹ đang ở đâu? Bố con đâu? Tại sao mẹ lại nghe điện thoại?”

Đầu bên kia Liễu Mai miễn cưỡng cười: “Bố mẹ không có chuyện gì, ở trên đường gặp phải một ông già bị xe đụng phải, mẹ và bố con đưa người ta đến bệnh viện, vừa rồi bệnh viện quá ầm ĩ, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”

Thẩm Tri Ý đứng bật dậy: “Có nghiêm trọng không ạ? Hai người có sao không?”

“Không có chuyện gì...” Liễu Mai an ủi cô: “Mẹ và bố con chắc là trong thời gian ngắn chưa về được, con ngoan ngoãn ở nhà, trong tủ lạnh có đồ ăn thừa từ trưa, con tự hâm nóng lên là có thể ăn, đừng chờ chúng ta.”

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, gió to cuốn mưa vào ban công, bồn hoa bên ngoài bị nước mưa tạt cho nghiêng ngả.

Thẩm Tri Ý tìm được cái ô ở trong ngăn kéo, ra ngoài ôm bồn hoa vào trong.

Mưa quá to, mặc dù cô đã che ô, vừa đi ra trong chớp mắt đã bị xối ướt. Một tay cô vụng về ôm chậu hoa, một cái tay khác gian nan cầm ô, rõ ràng là thời khắc chạy đua với thời gian, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhìn về phía ban công của Tống Thời Việt.

Trên ban công trống rỗng để mặc nước mưa giội vào. Tống Thời Việt không mở đèn, một mảnh tối om, nhìn thấy thế trong lòng cô đột nhiên hoảng hốt.

Đến khi cô đã ôm tất cả bồn hoa vào trong nhà, cả người gần như bị mưa xối ướt hết.

Cô vắt nước trên quần áo, không biết đầu óc bị chạm mạch nào, lại lấy điện thoại ra gọi cho Tống Thời Việt.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”

Tiếng máy móc lạnh băng vang lên bên tai cô, Thẩm Tri Ý cúp điện thoại, do dự xem có nên bắn tiền điện thoại cho Tống Thời Việt hay không. Cuối cùng, cô ủ rũ ném điện thoại lên trên bàn, xoay người vào phòng tắm tắm rửa.

Trước khi đi ngủ, cô lại gọi điện thoại cho Liễu Mai.

Đầu bên kia rất ầm ĩ, Liễu Mai hỏi cô: “Sao vậy?”

Thẩm Tri Ý ôm chặt gấu nhỏ trong tay: “Khi nào bố mẹ về?”

“Còn chưa biết được, con cứ ngủ trước đi, không cần phải sợ, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ.”

“Vâng...” Thẩm Tri Ý rầu rĩ đáp một tiếng, trước khi cúp điện thoại đột nhiên hỏi Liễu Mai: “Mẹ? Người bị xe đụng kia, bố mẹ có quen ạ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đầu bên kia Liễu Mai khựng lại, qua hồi lâu mới thở một hơi thật dài: “Không quen, cũng không bị thương gì quá nghiêm trọng. Đây không phải chuyện con nên lo đâu, mau mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi học.”

Thẩm Tri Ý cúp điện thoại, cả người rúc trong chăn. Bên tai đều là tiếng mưa rơi lộp bộp, ngẫu nhiên vang lên cùng tiếng sấm sét và chớp giật.

Bóng đêm hun hút nuốt chửng lấy cô, cô ôm chặt gấu con trong lồng ngực, ép buộc bản thân đi vào giấc ngủ.

Cô ngủ không yên, thậm chí còn mơ tới tình tiết của quyển tiểu thuyết này.

Đó là về lượng suất diễn ít ỏi liên quan đến cô.

Trong quyển tiểu thuyết, quan hệ của cô và Tống Thời Việt không hề tốt như vậy. Trong đó cô ham hư vinh, là người chuyên nịnh hót Khương Nhạn, ghét bỏ Tống Thời Việt nghèo khó, cho nên rất ít khi tử tế vui vẻ với anh.

Nhưng về sau, Tống Thời Việt bỗng nhiên biến thành tổng giám đốc Tống được người người kính ngưỡng, gia tài bạc triệu. Còn cô, bởi vì luôn luôn đối nghịch với nữ chính nên bị nam chính hung hăng dạy dỗ một phen, vừa nghèo túng vừa đáng thương.

Cảnh cuối cùng trong mộng, cô mặc một bộ quần áo rẻ tiền mua ở lề đường, vọt tới trước mặt Tống Thời Việt dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cười với anh đầy lấy lòng lại thấp kém.

“Tống Thời Việt, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Thẩm Tri Ý? Khi còn bé chúng ta đã từng chơi với nhau đấy?”

Người đàn ông ăn mặc đồ tây cao lớn như ngọc lạnh nhạt tránh thoát khỏi tay cô, ánh mắt thờ ơ như nhìn rác rưởi ven đường.

“Xin lỗi, tôi không quen cô.”

Vệ sĩ phản ứng lại, tóm lấy cô, dẫn cô rời xa người đàn ông.

Khoảnh khắc bị kéo ra ngoài, cô nhìn thấy Tống Thời Việt lấy khăn tay lau lau chỗ bị cô chạm qua, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh.

Đó là...

Cố Phán.

...

Thẩm Tri Ý mở to mắt ra, đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, trên mặt của cô đầy mồ hôi lạnh, tóc dài ướt nhẹp dán lên mặt.

Cô thở hổn hển mấy lần mới tỉnh táo khỏi giấc mộng, đưa tay gẩy tóc dán trên mặt ra, cầm điện thoại lên nhìn một chút, mới sáu giờ.

Cô đứng dậy xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra, bất ngờ đối mặt với Liễu Mai vừa trở về.

“Mẹ, mẹ mới về à?”

Trên mặt Liễu Mai lộ rõ sự mệt mỏi, đầu tóc hơi rối, hốc mắt đỏ bừng. Nhìn thấy Thẩm Tri Ý bà cũng ngẩn người, liếm liếm môi hơi khô, mở miệng.

“Sao sớm vậy con đã dậy rồi?”

Thẩm Tri ý xỏ dép lê vào rót một ly nước, uống một hơi cạn sạch mới trả lời vấn đề của bà: “Con gặp ác mộng. Đúng rồi, sao chỉ có mẹ vậy, bố con đâu?”

“Bố con còn ở bệnh viện, mẹ về trước xem con thế nào, hôm qua trời mưa xối xả con ở nhà một mình có bị sợ hãi không?”

Thẩm Tri Ý nhìn dáng vẻ của bà thì rót cho bà ly nước.

“Con vẫn ổn, nhưng nhìn dáng vẻ của mẹ hình như không tốt lắm đâu...” Cô to gan mà đoán: “Không phải bố mẹ đụng phải người ta chứ?”

Liễu Mai nhận lấy ly nước, vỗ một cái không nhẹ không nặng lên đầu cô: “Con đoán mò cái gì vậy? Mau sắp xếp một chút rồi đi học, lát nữa mẹ đưa tiền cho con, hôm nay mua bữa sáng bên ngoài nhé.”

“Đúng rồi...” Bà nắm chặt ly nước trong tay, nhìn Thẩm Tri Ý ngây thơ, há miệng thở dốc, lời nói kẹt cứng ở cổ họng, trong lúc nhất thời không biết nên nói với cô như thế nào.

“Sao vậy ạ?” Thẩm Tri Ý nhìn bà.

Liễu Mai uống ly nước một hơi cạn sạch, cười với cô: “Hôm nay con không cần chờ Tiểu Việt, nó có chút việc nên xin nghỉ.”

Thẩm Tri Ý giật mình trong lòng: “Xin nghỉ? Nghỉ phép gì thế ạ?”

“Mẹ làm sao mà biết được, mẹ cũng đâu phải mẹ của nó...” Bà đưa tay đẩy Thẩm Tri Ý: “Mau đi rửa mặt đi, đợi lát nữa bị muộn đấy.”

Thẩm Tri Ý nửa bị Liễu Mai ép buộc đẩy vào trong phòng vệ sinh, cô quay đầu nhìn bà ấy, Liễu Mai vô thức nở nụ cười với cô.

Nhưng nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc nữa.