Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 18



Tinh thần của ông nội Tống vẫn ổn, thấy hốc mắt Thẩm Tri Ý đỏ bừng thì ngồi dậy từ trên giường.

“Tuế Tuế, sao vậy? Sao mắt con đỏ thế? Có phải thằng nhóc thối này bắt nạt con không?”

Thẩm Tri Ý xoa xoa viền mắt đỏ bừng, cười: “Không có chuyện gì đâu ông nội, vừa rồi trên đường con không cẩn thận bị cát bay vào mắt. Ông thế nào rồi ạ? Vẫn khỏe chứ ạ?”

“Haiz, ông thì có thể có chuyện gì...” Ông nội Tống phất tay áo một cái: “Chỉ là chút bệnh vặt thôi, ông muốn về nhà nhưng mà Tiểu Việt cứ nhất quyết muốn ông ở đây mấy ngày, tiền này cũng không phải lá mít, làm gì có chuyện nói ở là ở.”

Trên tay của ông cụ vẫn còn gắn kim truyền tĩnh mạch, làn da già nua như vỏ cây khô bị kim đâm xanh xanh tím tím, nhìn hơi đáng sợ.

Thẩm Tri Ý không hề để bụng, cô đưa tay kéo lấy tay ông, dùng lực rất nhẹ, sợ không cẩn thận sẽ làm đau ông: “Cậu ấy muốn tốt cho ông thôi, lớn tuổi rồi, bỗng nhiên ngất đi rất nghiêm trọng, nằm ở viện quan sát thêm mấy ngày nữa đi ông.”

“Cái này có gì mà quan sát? Không phải là thời tiết hanh khô thì dễ chảy máu mũi thôi sao, mấy người trẻ tuổi các con toàn chuyện bé xé ra to.”

Thẩm Tri Ý cười có chút miễn cưỡng: “Ông cứ nghe cậu ấy đi, thành tích của cậu ấy tốt như vậy, chắc chắn sẽ không lừa ông.”

Hai người lại nói huyên thuyên thêm mấy lời tốt đẹp. Dù sao ông nội Tống cũng lớn tuổi, ngồi với Thẩm Tri Ý một hồi rồi nặng nề ngủ thiếp đi.

Tống Thời Việt ngồi ở mép giường, cẩn thận kéo ống truyền dịch đang bị đè ra, nhìn Thẩm Tri Ý: “Cậu có thể tự về được không? Tình hình này tôi không tiện đưa cậu về.”

“Tôi tự về được.” Thẩm Tri Ý sững sờ nói.

Bọn họ nằm phòng bệnh rẻ nhất ở đây, trong một phòng bệnh có tới bảy, tám người. Người nhà ngồi ở mép giường, không gian vừa nhỏ lại hỗn loạn, còn có mùi khó tả.

“Buổi tối cậu ngủ ở đâu?” Thẩm Tri Ý hỏi Tống Thời việt.

Thiếu niên chỉnh lại góc chăn cho ông cụ đang ngủ, dưới ánh đèn lờ mờ của phòng bệnh, sắc mặt anh hiện ra màu sắc ốm yếu tái nhợt, nhìn còn suy yếu hơn cả ông cụ nằm trên giường bệnh.

“Có giường trống thì ngủ ở giường trống, còn nếu không có thì chấp nhận nằm trên ghế một đêm.”

Chẳng trách đáy mắt của anh có quầng thâm, mấy ngày nay căn bản không thể nào ngủ ngon.

"Tống Thời Việt..."

Thẩm Tri Ý há miệng, muốn nói gì đó, nhưng rồi chẳng nói được lời nào.

Tống Thời Việt nhìn viền mắt cô lại phiếm hồng, buồn cười đưa tay ra cọ lên mặt cô: “Tôi không biết hóa ra cậu giỏi khóc như thế, lại khóc nữa thì thật sự nước sẽ ngập bệnh viện đấy.”

Đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào gò má ấm áp thoáng chốc đã rời đi, xúc giác ngắn ngủi dường như chỉ là ảo giác của cô. Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì thiếu niên đã mở miệng.

“Nơi này rối loạn, về nhà đi.”

Trong lòng Thẩm Tri Ý hốt hoảng vươn tay ra bắt lấy cổ tay anh: “Nhưng mà tôi...”

“Cậu cái gì mà cậu?” Tống Thời Việt buồn cười nhìn cô: “Ông ngủ rồi, cậu ở đây cũng không giúp đỡ gì được, nghe lời tôi, trở về nhà làm bài tập đi.”

Cuối cùng Thẩm Tri Ý vẫn trở về.

Cô đứng ở cổng bệnh viện gọi xe, mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, hoa quế hai bên đường đã rụng gần hết, chỉ còn lại một vài bông hoa vàng óng ánh điểm xuyết ở đầu cành cây, mùi hương nhạt đến mức không tìm thấy tung tích.

Trong thoáng chốc, dường như cô đã đưa mình trở về trong quán phở bò cũ kỹ dưới khu chung cư ngày ấy, đôi mắt của thiếu niên rực rỡ như sao.

Anh nói: “Tôi muốn mua cho bà một cái xe lăn, bà nói bà muốn đi dạo ở công viên, mùa này hoa quế nở rất đẹp, bà thích hoa quế lắm.”

Chớp mắt, trước mắt lại hiện ra khuôn mặt hiền từ của ông nội.

“Tuế Tuế à, tới nhà ông ăn đồ nướng.”

Trong mũi vẫn còn vương mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, nồng nặc lại gay mũi, mạnh mẽ kéo cô từ trong cảnh hư ảo trở về hiện thực.

Mặt trời chói chang treo trên cao, nhưng trong lòng cô rơi vào tối tăm vô tận. Vừa quay đầu lại, bệnh viện lẳng lặng ở sau lưng cô, tiếng còi xe cứu thương gào thét lướt qua tai cô, dường như kết thúc một giấc mộng.

“Cô bé, muốn đi đâu?”

Tài xế xe taxi kéo Thẩm Tri Ý về hiện thực, cô sờ mặt mình, rồi lên xe.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bệnh viện trước mắt cô dần lùi về sau, tài xế an ủi cô.

“Mỗi người đều có số mệnh của từng người, người sống trên thế gian này vốn là để chịu tội, nghĩ thoáng một chút đi.”

Cô tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng, cũng không nghĩ thoáng được.

Lúc về nhà, một mình Thẩm Tri Ý yên lặng thu dọn phòng kho, lau dọn giường đệm sạch sẽ, trải ga giường, bọc vỏ chăn.

Giường là cái mà cô đã ngủ hồi cấp hai, có hơi bé nhưng miễn cưỡng vẫn đủ cho Tống Thời Việt ngủ. Cô lại chạy ra ban công của mình, lấy chậu hoa mình thích nhất đặt trong phòng kho.

Nhìn thấy căn phòng nhỏ hẹp bỗng nhiên có thêm màu xanh tươi mát, cuối cùng Thẩm Tri Ý cũng mỉm cười.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, Thẩm Tri Ý vẫn đến trường như thường lệ, bố mẹ cô cũng đi làm như thường lệ, chỉ có một điều thay đổi là Tống Thời Việt đã biến mất khỏi trường học.

Nhưng cũng may anh sẽ nhận điện thoại của cô, mỗi lần cô hỏi tình hình ông nội thế nào, thiếu niên luôn luôn trả lời cho cô hai chữ.

“Vẫn tốt.”

Thật ra, căn bản không hề tốt đẹp gì, thời gian qua ông nội Tống vẫn luôn phát sốt, thiếu máu, thậm chí có một lần lại phải vào ICU, thậm chí bác sĩ còn thông báo bệnh tình nguy kịch.

Như vậy chắc chắn không lừa được ông nội Tống, nhưng không biết Tống Thời Việt đã thuyết phục ông như thế nào mà có thể khiến ông ấy đồng ý tiếp nhận điều trị của bệnh viện.

Ngày hôm sau là kỳ kiểm tra chia lớp, bởi vì phải sắp xếp phòng thi nên buổi chiều không đi học.

Khi Thẩm Tri Ý về đến nhà, cô bất ngờ phát hiện Tống Thời Việt lại ở nhà.

Phòng kho anh ở không có cửa sổ, anh không bật đèn, căn phòng nhìn rất tối tăm. Thiếu niên ngồi trên giường, cúi đầu, cầm trong tay một món đồ, không biết đang mài cái gì.

Thẩm Tri Ý mở đèn lên, ánh đèn bỗng nhiên sáng lên dọa anh giật mình, theo phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu lên.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tri Ý gặp mặt anh trong mấy ngày nay. Khi thấy rõ mặt anh, Thẩm Tri Ý ngây ngẩn cả người.

Đây vẫn là thiếu niên như trăng sáng giữa trời quang trong trí nhớ của cô sao?

Người trước mắt tóc tai lộn xộn, vừa dài vừa bết, khuôn mặt gầy đến đáng sợ, hốc mắt sâu hoắm, da dẻ bây giờ đã tái nhợt đến không bình thường, môi khô nứt, thậm chí còn có rãnh máu. Trong tay anh cầm một miếng ngọc bội, chân khoanh lại, một tay khác cầm giấy nhám mài dấu vết trên miếng ngọc bội từng chút từng chút một.

Giương mắt phát hiện người trở về là Thẩm Tri Ý, phản ứng đầu tiên của anh là lấy cái mũ lưỡi trai ở trên giường đội lên đầu, hoàn toàn che khuất khuôn mặt của anh.

Che mặt đi còn chưa đủ, Tống Thời Việt cúi đầu, nhìn chằm chằm sàn nhà, hoàn toàn không liếc nhìn cô một cái nào. Dường như đã lâu không nói gì, giọng của anh rất khàn.

“Sao bỗng nhiên cậu lại quay về?”

Thẩm Tri Ý hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ biến thành dáng vẻ như thế này, cô đi lên phía trước muốn nói chuyện với anh. Nhưng Tống Thời Việt cầm lấy ngọc bội đột nhiên đứng lên: “Tôi còn có chút việc, đi trước.”

Bước chân của anh rất dài, đi cũng rất vội, dường như rất sợ nói thêm một câu nào nữa với cô.

Trong khoảnh khắc Thẩm Tri Ý thấy anh trốn chạy ngang qua mình thì duỗi tay bắt lấy tay của anh, xương cổ tay của thiếu niên chọc vào lòng bàn tay cô đến phát đau, cô không cảm nhận được chút thịt nào, chỉ còn là da bọc xương.

Thẩm Tri Ý nắm rất chặt, cũng dùng rất nhiều lực, dường như cô sợ chỉ cần buông lỏng thì thiếu niên sẽ chạy đi ngay trước mắt cô.

“Tống Thời Việt...”

Cô gọi tên của anh.

Tống Thời Việt giật mình, đưa tay kéo mũ trên đầu càng thấp hơn: “Sao vậy?”

Thẩm Tri Ý nhìn anh.

Anh vẫn rất cao nhưng sống lưng kiên cường trước kia bây giờ lại hơi gù xuống, quần áo vừa người bây giờ mặc lại trở nên rộng rãi, trên người bốc mùi chua hôi đã lâu không tắm rửa.

Anh biết mình hôi, cho nên muốn rút lại tay của mình.

“Thẩm Tri Ý, cậu thả tay ra, tôi không tắm rửa, hôi.”

Thẩm Tri Ý không những không bỏ tay ra trái lại càng tăng thêm sức lực, cô tới gần anh, cố gắng để nước mắt của mình không lăn xuống.

“Tống Thời Việt, cậu vừa làm cái gì?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thực ra Tống Thời Việt chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể thoát khỏi sự kìm hãm của Thẩm Tri Ý, nhưng cảm nhận được lòng bàn tay mềm như bông của thiếu nữ, anh do dự.

Chóp mũi không còn thoang thoảng mùi máu tanh, mùi nước sát trùng của bệnh viện mà là mùi hương cam sạch sẽ của thiếu nữ, làm anh có một cảm giác hoảng hốt như vừa từ địa ngục trở lại trần gian.

Số ít lần thở dài trong cuộc đời của anh dường như đều dùng trên người Thẩm Tri Ý, cô luôn làm cho anh có cảm giác bất lực, sợ bị cô ghét bỏ nhưng lại không đành lòng cự tuyệt cô.

Cuối cùng anh chỉ có thể mở lòng bàn tay để lộ ra miếng ngọc bội bên trong.

"Cái này."

Đó là một miếng ngọc trong suốt lấp lánh, dù cho Thẩm Tri Ý là người không hiểu về ngọc nhưng vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.

Thẩm Tri Ý biết miếng ngọc này, đây là miếng ngọc nằm trong bọc tã mà lúc ông nội Tống nhặt được Tống Thời Việt, bên trên có khắc tên của anh.

Ở nơi của bọn họ có một phong tục, bố mẹ vì một vài nguyên nhân nào đó mà từ bỏ nuôi con cái thì sẽ mang con đặt ở ven đường có nhiều người, sau đó trong bọc sẽ nhét tiền hoặc ghi một vài dòng chữ, hi vọng có thể gặp được người đi đường tốt bụng.

Cho nên khi ông nội Tống nhìn thấy miếng ngọc bội trong bọc thì đã chắc chắn là anh bị vứt bỏ, chữ trên miếng ngọc ông ấy nhìn không hiểu, phải tìm một người biết chữ mới nhận ra chữ “Việt” rất khó đọc kia.

Ông nội Tống không phải họ Tống, Tống Thời Việt chính là tên vốn có của anh, cái tên khắc trên ngọc bội của anh chính là tượng trưng cho thân phận của anh.

Nhiều năm qua đi, ông nội Tống vẫn luôn giữ lại miếng ngọc bội này, chỉ mong một ngày nào đó Tống Thời Việt có thể dựa vào miếng ngọc bội này mà tìm được bố mẹ ruột.

Nhưng đến bây giờ, miếng ngọc bội này nằm trong tay thiếu nhiên, chữ khắc trên đó đã bị giấy nhám mài đến sắp không còn dấu vết.

“Cậu muốn làm gì?” Thẩm Tri Ý hỏi anh.

Tống Thời Việt cũng không có ý định giấu cô: “Mang nó đi cầm.”

Thẩm Tri Ý hơi trừng lớn hai mắt, cô biết miếng ngọc bội này đại biểu cho cái gì, ngoại trừ tên của anh, miếng ngọc bội này còn là thứ liên kết duy nhất giữa anh và bố mẹ.

Tống Thời Việt há miệng, giải thích: “Bên trên có chữ viết sẽ ảnh hưởng tới giá cả.”

“Nhưng mà...”

Tống Thời Việt biết cô muốn nói gì, anh cắt ngang lời cô.

"Không có nhưng, Thẩm Tri Ý..."

"Nhiều năm như vậy, nếu muốn tìm tôi thì chắc chắn đã tìm rồi, chuyện đến nước này, tôi giữ lại một vật chết thì có tác dụng gì? Sự tồn tại của nó chỉ luôn luôn nhắc nhở tôi, tôi chỉ là một đứa trẻ không ai cần mà thôi.”

Thẩm Tri Ý cầm lấy tay anh: “Tôi đi với cậu.”

Tống Thời Việt từ chối, anh đẩy tay của thiếu nữ ra, giọng nói như là đừng xía vào: “Ngày mai là kỳ kiểm tra chia lớp, cậu phải ở nhà cố gắng học tập.”

Lúc này dường như anh đã quyết tâm, dù cho tay Thẩm Tri Ý bị anh bẻ đau anh cũng không dừng lại.

"Tống Thời Việt..." Thẩm Tri Ý lại không nhịn được mà khóc.

"Vậy còn cậu? Kỳ kiểm tra chia lớp của cậu thì sao? Cậu mặc kệ à?”

Tống Thời Việt đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt cô, ngón tay của anh mới mấy ngày đã trở nên thô ráp, trong móng tay thậm chí còn có cặn bẩn, đặt trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ cực kỳ dễ thấy.

Anh giật mình, giống như hốt hoảng mà thu tay về, giọng nói khàn khàn.

“Tuế Tuế, cậu cũng biết mà, tôi không quan tâm được.”

“Tất cả tiền trong nhà đều đã dùng hết, cái gì có thể bán đều bán, có thể mượn cũng đã mượn, tôi vô dụng, thậm chí muốn đi vay tiền ngân hàng cũng không được...”

“Rõ ràng còn chưa được một tuần trôi qua, việc học đối với tôi dường như đã là chuyện của đời trước.”

“Nhưng mà cậu thì không giống vậy, Tuế Tuế...”

Trong giọng nói của anh mang theo run rẩy.

“Cậu còn cả tương lai tốt đẹp, cậu còn có người thân, có bạn bè, cậu không nên...”

Không nên bị liên lụy bởi cái người đã dấn sâu vào đầm lầy như anh.

“Cậu còn có tôi...” Thẩm Tri Ý nắm lấy áo anh, vẻ mặt cố chấp.

“Tống Thời Việt, cậu còn có tôi.”

Cô không muốn cùng anh dấn sâu vào đầm lầy, cô muốn mạnh mẽ kéo anh ra khỏi vũng bùn.