Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 27



Lúc đó Thẩm Tri Ý không cho anh đáp án.

Mấy ngày sau, bố mẹ ruột của anh khóc lóc trước mặt cô, hèn mọn cầu xin cô, xin cô cho bọn họ gặp mặt con trai mình.

Lúc này, cô cũng không thể cho anh đáp án.

Tống Lẫm nói.

“Sức khỏe A Sân mãi không tốt lên được, bác sĩ nói cả đời này có thể sẽ không sinh được nữa. Lúc còn trẻ chúng tôi cũng đã cố gắng rất lâu nhưng không có kết quả, dần dần cũng hết hi vọng.”

“Sau đó chúng tôi dự định nhận nuôi một đứa nhỏ trong gia tộc, coi như bồi dưỡng người nối nghiệp. Chúng tôi cũng đã gặp đứa nhỏ rồi, rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, lúc đang chuẩn bị làm thủ tục thì cô ấy mang thai.”

“Chúng tôi rất vui vẻ. Đứa bé là kết tinh tình yêu của chúng tôi, lại càng là đứa trẻ chúng tôi trăm cay ngàn đắng ngóng trông mới có được. Chú và A Sân đều tin chắc thằng bé chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này.”

“Tên của nó là do chúng tôi khổ sở suy nghĩ một tháng mới nghĩ ra được, “Việt” có nghĩa là thưởng thành khỏe mạnh, chúng tôi không mong thằng bé xuất chúng thế nào, chỉ cần nó khỏe mạnh, bình an là được.”

Ông lấy miếng ngọc bội bị bán ra từ trong ngực, chữ bên trên đã bị ma sát gần hết, chỉ còn dư lại một chữ Tống lờ mờ.

“Ngọc là do A Sân chọn, cô ấy tham gia vô số buổi đấu giá cuối cùng dùng giá năm triệu mua được nó. Chữ trên đó là do chính cô ấy khắc lên từng nét, từ ngày thằng bé sinh ra đã bắt đầu đeo trên người.”

“Ai mà ngờ được một miếng ngọc năm triệu cuối cùng chỉ bán được năm mươi ngàn, thật buồn cười!”

Giọng nói của ông xen lẫn nghẹn ngào, dường như mỗi lần hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy lại đau đớn khôn nguôi.

“Khi đó chính là lúc sự nghiệp của chú đang thăng hoa, rất bận, cho nên mới mời một hầu gái đến giúp cô ấy chăm sóc con.”

“Hầu gái là người Trung Quốc, cô ta lén lút nhập cư trái phép mới qua được, A Sân nhìn thấy cô ta ăn xin ở ven đường, thấy cô ta đáng thương nên đưa cô ta về nhà.”

“Nhưng mà... Nhưng mà chẳng ai ngờ tới, vấn đề lại xuất hiện từ người hầu gái này.”

“Cô ta bị mua chuộc.”

Nghĩ tới hầu gái kia, đôi mắt ông đỏ ngầu, hận không thể uống máu ăn thịt!

“Ban đầu người chúng tôi muốn nhận nuôi là con trai của anh trai họ của chú, nhìn thấy thiếu chút nữa gia nghiệp to lớn của nhà họ Tống đã nằm trong tay con trai của gã, kết quả đột nhiên vợ chú mang thai. Giấc mộng đẹp của gã thất bại nên nổi lên tâm tư không nên có.”

“Gã ta dùng tiền mua chuộc hầu gái kia để hầu gái kia nhân cơ hội giết thằng bé. Nhưng bình thường vợ của chú trông coi thằng bé rất kỹ càng, mọi chuyện đều tự tay làm, hầu gái hoàn toàn không có cơ hội đến gần. Sau đó nhân lúc vợ chú ngủ trưa, cô ta bắt cóc con của chú đi...”

“Lúc chúng tôi tìm được hầu gái kia, cô ta đã chết rồi. Mà con của chú lại không có bất cứ tung tích nào.”

“Anh họ của chú đâu?” Thẩm Tri Ý không nhịn được hỏi.

Tống Lẫm nói: “Gã nói gã không biết gì cả.”

Thẩm Tri Ý cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng tất cả đều do gã bày ra, làm sao có chuyện không biết được?

Nhưng thật sự là như vậy.

Khi đó sản nghiệp của Tống Lẫm còn chưa sạch sẽ như bây giờ. Sau khi cưới vợ, tính tình của ông mềm mỏng đi rất nhiều, cả người cũng trở nên ôn hòa hơn, thế cho nên mới có người quên mất tác phong của ông lúc còn trẻ.

Trong căn phòng tối tăm dưới lòng đất, người anh họ kia của ông bị tra tấn đến không còn hình người. Nhưng những loại thuốc đặc hiệu đắt đỏ vẫn giữ lấy mạng sống cho gã. Dù là như thế, trong miệng gã vẫn chỉ phun ra hai chữ “Không biết”.

“Tôi thật sự không biết. Tôi cho cô ta rất nhiều tiền, tôi bảo cô ta giết đứa trẻ đi, cô ta nói cô ta không có cơ hội, tôi lập tức bảo cô ta lén đưa đứa trẻ đến để tôi tự mình ra tay. Kết quả khi đến điểm hẹn, cô ta đã chết rồi.”

Dù cho ông có quyền thế ngập trời, lật từng tấc đất ở quốc gia đó lên, gần như là đào ba tấc đất cũng không thể nào tìm ra được đứa con trai.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đứa bé nhỏ như vậy, còn chưa được nửa tuổi, một con chó hoang nào đó tha đi mới đủ chắc dạ một bữa.

Bọn họ vẫn luôn ở nước ngoài bôn ba tìm kiếm, nhưng chẳng ai ngờ tới anh sẽ xuất hiện cạnh một con sông dơ bẩn ở trong nước.

Hành động thiện tâm của một ông lão lại làm đứa con trai của ông khốn khổ mười mấy năm.

Ông cảm thấy bất hạnh, cũng cảm thấy may mắn.

Nhưng từ khi không thấy đứa trẻ, tinh thần Lê Sân lập tức không được bình thường. Bà luôn cảm thấy bản thân không chăm sóc tốt cho con nên mới để mất nó, mới để cho nó bị người khác bế đi.

Phần tự trách này tra tấn bà ngày qua ngày, năm qua năm, thời gian trôi đi không làm nó phai nhạt, mà chỉ càng làm cho nó tích tụ thêm.

Tích tụ cho tới tận bây giờ, chấp niệm của bà đã thành một loại bệnh.

“Cho nên...” Bà đưa tay kéo tay Thẩm Tri Ý.

“Cô bé, chúng tôi đã giải thích rõ ràng với cháu, cháu có thể để chúng tôi gặp thằng bé được không? Van xin cháu, để dì gặp nó có được không?”

“Cháu...”

Thẩm Tri Ý sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Về tâm lý, cô rất thương xót cho đôi vợ chồng trẻ này, bọn họ chịu nỗi đau mất đi đứa con trai mình yêu quý, dù cho biết khả năng còn sống rất nhỏ nhưng vẫn tìm kiếm mười mấy năm không hề từ bỏ.

Nhưng về mặt tình cảm, cô thực sự không đành lòng nhìn thấy Tống Thời Việt lại đối mặt với vấn đề tình cảm mới.

Cô hiểu rõ anh, cho nên cô biết khi bọn họ xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ không vui mừng gì.

Cũng giống như một người lưu lạc trên sa mạc sắp chết khát, anh hèn mọn khẩn cầu trời xanh có thể ban cho anh nước được không, dù chỉ một chút thôi cũng được, nhưng không có gì cả.

Đến tận khi anh dựa vào sự ngoan cường, nghị lực của mình đi ra khỏi sa mạc, lúc này bỗng nhiên có một người xuất hiện, người đó đưa tất cả nước cho anh, cho rằng sẽ nhận được sự cảm kích hoặc là vui vẻ của anh.

Nhưng lại không có.

Anh sẽ không vui vẻ, anh chỉ có thể cảm thấy bi ai.

Chính là vì điều này nên Thẩm Tri Ý mới cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Cô biết cho dù nói gì thì đôi vợ chồng trước mặt cũng muốn nhận lại con trai của mình, nhưng cô muốn chậm một chút, trì hoãn lại một chút. Ít nhất để cho Tống Thời Việt có thời gian chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Tống Lẫm có thể chờ đợi, nhưng nói thế nào Lê Sân cũng không muốn chờ.

Một người mẹ bị sự nhớ nhung dằn vặt mười mấy năm, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy điều cứu rỗi bà, thế thì làm sao bà có thể khống chế được bản thân?

“Rốt cuộc cháu muốn làm thế nào mới có thể để cho dì đi gặp thằng bé? Tiền! Dì cho cháu tiền có được không? Một triệu có đủ không? Hai triệu? Hay là ba triệu? Cầu xin cháu, dì chỉ muốn gặp thằng bé mà thôi.”

“Dì, cháu...”

Đúng lúc này, chuông điện thoại ở trên bàn của Thẩm Tri Ý bỗng reo lên.

Thẩm Tri Ý ngẩn người, cúi đầu nhìn lại, bên trên nhấp nháy ba chữ “Tống Thời Việt” cực kỳ chói mắt.

Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cái điện thoại kia, không khí lập tức yên tĩnh lại, chỉ có tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên.

Lê Sân buông tay cô ra, dùng ánh mắt khao khát cầu xin nhìn cô.

“Nhận điện thoại có được không? Dì muốn nghe giọng nói của thằng bé.”

Thẩm Tri Ý không còn cách nào, chỉ có thể căng da đầu nghe điện thoại.

Cô mở loa ngoài, giọng nói của thiếu niên mang theo vài phần khàn khàn chậm rãi vang lên trong điện thoại.

"Thẩm Tri Ý, cậu đâu? Sao tôi ngủ một giấc dậy, cậu đi đâu mất rồi?”

“Tôi...” Thẩm Tri Ý há miệng, dưới ánh mắt sáng rực của hai người đối diện, trong lúc nhất thời cô chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thiếu niên vẫn còn sốt rất cao, không nhận ra tâm trạng của cô có biến hóa.

Đầu bên kia vang lên tiếng sột soạt, dường như anh trở mình, giọng nói của anh có chút khàn khàn, chợt nghe như đang làm nũng.

"Thẩm Tri Ý, cậu ở đâu? Khi nào quay lại?"

Nghe giọng nói của anh, Lê Sân dùng tay bụm chặt miệng, ngồi trên ghế khóc đến nghẹn lòng. Ngay cả Tống Lẫm ngồi bên cạnh cũng không nhịn được đỏ cả vành mắt.

Cảnh tượng trước mắt quái dị đến đáng sợ, Thẩm Tri Ý nhìn mà tê cả da đầu, cô đáp lại một cách trôi chảy.

“Tôi ở bên ngoài chơi thôi, cậu ngoan ngoãn đợi ở trong phòng bệnh nha, trễ một chút tôi sẽ qua đó thăm cậu.”

“À...” Giọng nói của Tống Thời Việt nghe khá rầu rĩ.

Không biết có phải vì bị bệnh hay không, gần đây anh thật sự rất bám Thẩm Tri Ý. Chỉ cần cô không ở bên cạnh anh, động một chút sẽ gọi điện thoại hỏi cô ở đâu? Đang làm gì? Khi nào trở lại?

Thẩm Tri Ý gọi là...

Ba câu hỏi đoạt mệnh.

Ngày thường, cô vui vẻ chiều anh, bây giờ thì không giống, bố mẹ ruột của người ta đang ở trước mặt cô.

Cho nên Thẩm Tri Ý rất lạnh lùng vờ như không nghe thấy sự oán giận trong giọng nói của anh.

"Thẩm Tri Ý..."

Tống Thời Việt lại nói: “Hay là chúng ta về đi thôi?”

Thẩm Tri Ý hoang mang trợn mắt: “Tống Thời Việt, tình trạng của cậu như thế nào trong lòng cậu không rõ sao? Ngày nào nửa đêm cũng sốt đến mức thần trí mơ màng, về rồi nửa đêm ai đưa cậu tới bệnh viện được?”

Tống Thời Việt nói: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể thử hạ nhiệt vật lý.”

Thẩm Tri Ý sắp bị anh chọc giận đến bật cười: “Tôi thấy lúc cậu bị sốt y tá tiêm cho cậu không phải là tiêm vào mông mà là tiêm vào đầu cậu rồi đấy.”

Câu nói như thế cũng nói ra được, lại nói ra từ trong miệng của học sinh giỏi luôn ngồi vững vị trí đứng đầu toàn khối.

Thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, sau khi ăn cơm cả người mơ mơ màng màng, làm chuyện gì cũng thiếu cân nhắc, hoàn toàn dựa vào suy nghĩ trong lòng mình.

“Tuế Tuế...” Anh lại thay đổi cách xưng hô.

“Tôi không thích mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, chúng ta về nhà có được không? Bác sĩ nói rồi, tôi sắp khỏi hẳn rồi, sẽ không tái phát nữa.”

Thẩm Tri Ý biết tại sao anh không thích mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, nhưng bố mẹ ruột của anh ở đây, cô cũng không tiện nói gì, chỉ muốn vội vàng tắt điện thoại của anh.

“Được rồi được rồi… Tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ, tôi cúp máy trước, trở về nói chuyện với cậu tiếp.”

"Tuế Tuế..." Cô muốn cúp điện thoại, nhưng Tống Thời Việt lại không vui.

“Nói chuyện thêm với tôi đi.”

Thẩm Tri Ý: “...”

Nói! Nói! Nói! Nói cái con khỉ! Bố mẹ ruột của cậu sắp ăn luôn điện thoại của tôi rồi! Cậu còn nói!

Nhưng cô không mắng anh trước mặt bọn họ, trong lòng Thẩm Tri Ý đầy ức chế.

Tống Thời Việt được voi đòi tiên: “Thẩm Tri Ý, cậu chơi với ai?”

Thẩm Tri Ý định nói mắc mớ gì tới cậu, nhưng cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói: “Bạn học.”

"Ồ..." Tống Thời Việt nói: "Nam hay nữ?"

Thẩm Tri Ý không thể nhịn được nữa: "Tống Thời Việt, tôi khuyên cậu đừng có mà quá đáng.”

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười lâu lắm rồi mới thấy, giọng nói trầm thấp đi vài phần.

“Hỏi một chút cũng không được sao? Tuế Tuế, cậu sẽ không lén lút qua lại với ai đó sau lưng tôi đấy chứ?”

Thẩm Tri Ý luống cuống tay chân cúp điện thoại, cũng không biết là giải thích giúp anh hay giải thích giúp mình.

“À... Hai người nghe cháu nói, bình thường cậu ấy không như vậy, do gần đây lên cơn sốt nên đầu óc bị nóng đến hồ đồ thôi, cháu với cậu ấy chỉ là quan hệ hàng xóm đơn thuần.”

Cô nghĩ, cô trở lại nhất định phải làm cho Tống Thời Việt biết tại sao hoa hồng có màu đỏ!

Mẹ nó đồ chó này, vấy bẩn danh dự của cô!