Lúc hỏi câu này, Tống Thời Việt đã chuẩn bị tâm lý rất lâu.
Anh thử đặt mình vào vị trí của cô. Nếu như bản thân mình vẫn là người nghèo khó còn Thẩm Tri Ý lại lắc mình biến hóa thành công chúa nhỏ nhà giàu. Sau đó cô đứng trước mặt mình dùng giọng điệu vô cùng không để bụng gì mà mời mình tham gia vào bữa tiệc mừng cô về nhà.
Sự chênh lệch giữa người với người càng lớn thì sự đối lập càng rõ ràng, dù cho anh đã cố gắng để bản thân không để ý nhưng có những thứ không thèm để ý cũng không có nghĩa là không tồn tại.
Chính vì vậy nên anh mới sợ sệt. Anh không muốn thấy cô vì khoảng cách giữa bọn họ mà cảm thấy có bất cứ sự không tự nhiên nào, cho dù cô không muốn tham gia thì anh cũng không có bất cứ câu oán giận nào cả.
Dù sao cũng còn tốt hơn là cô vì anh mà làm trái với lòng mình.
Tống Thời Việt nhìn chằm chằm Thẩm Tri Ý, không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm gì trên khuôn mặt cô.
Nhưng mà sau khi thiếu nữ nghe xong lời của anh thì chỉ ngẩn người chớp chớp mắt, dường như đang suy nghĩ bữa tiệc như thế nào.
Ký ức đời trước trong đầu của cô càng lúc càng mơ hồ, so với hiện tại thì cô còn nghèo khó hơn, chỉ là một con mọt sách chỉ biết vùi đầu khổ học, cuốn tiểu thuyết duy nhất cô đọc là cuốn này. Sau khi xem xong cả người giống như có cảm giác bị sang chấn, đau tim nên lựa chọn chơi game, không ngờ lại làm cho bản thân bị cuốn vào.
Căn cứ vào kiến thức và hình ảnh trên TV, cô suy đoán hợp lý: “Có đồ ăn không?”
Tống Thời Việt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: “Có.”
“Ồ...” Cô lại hỏi: “Vậy có người mà tôi quen không?”
Cô đề nghị: “Cậu có mời Khương Nhạn không? Đến lúc đó sắp xếp cho hai bọn tôi ở trong góc tối, chúng tôi phụ trách ăn uống là được rồi, cậu biết đấy, tôi hơi bị ám ảnh xã hội.”
Vừa rồi lúc muốn bắt chuyện với tài xế để luyện nói thì không thấy cô bị ám ảnh xã hội.
Có điều, thiếu niên không lên tiếng.
Anh cụp mắt lẳng lặng nhìn thiếu nữ bên cạnh, bóng đêm dịu dàng làm cho đáy mắt của anh cũng như nước mùa xuân, dưới gió đêm hun đúc nó càng trở nên mềm mại đến lạ.
Anh đưa tay nhẹ nhàng cọ cọ lên gò má của thiếu nữ, đầu ngón tay lạnh lẽo vừa chạm vào làn da mềm mại đã tách ra.
Cố dằn con thú hoang điên cuồng trong đáy lòng đang gầm thét muốn thoát khỏi nhà giam, ác ý như dây leo lan ra, anh gần như sắp không khống chế được muốn ôm người vào trong ngực, cưỡng chế, trút ác niệm trong lòng mình xuống người cô.
Tuế Tuế của anh nhát gan như vậy, chắc chắn sẽ lập tức đỏ cả vành mắt, sau đó liều mạng giãy giụa, cuối cùng bất lực phát hiện ra cho dù cô có giãy giụa thế nào thì cuối cùng cô vẫn bị giam cầm trong lồng ngực của anh, bị ép phải chấp nhận anh.
Cô sẽ mắng anh xấu xa, dùng tất cả những từ ngữ ác độc nhất để hình dung về anh, cuối cùng chỉ có thể khóc lóc tiếp nhận sự thật, hóa ra anh cũng không tốt như trong lòng cô đã nghĩ.
Di truyền là một thứ thật đáng sợ, dù cho anh không muốn thừa nhận nhưng sự thật từ trong xương cốt của anh cũng giống như Tống Lẫm.
Cố chấp, điên cuồng.
Và cả dục vọng chiếm hữu đến mức tận cùng kia...
Không ai biết trong vài giây ngắn ngủi anh đã nghĩ đến cái gì.
Đầu ngón tay man mát mang theo dục vọng của chủ nhân tới gần cô, lúc sắp chạm tới lại lập tức bị mạnh mẽ khống chế, ẩn nhẫn lại kìm nén thành hơi nhẹ một chút, nhẹ đến mức như một cái hôn của gió đêm.
Con rồng hung ác cam nguyện cúi đầu trước bảo vật trân quý của mình, thuận thế đặt xiềng xích trên cổ vào trong tay cô.
“Sao thế?”
Thẩm Tri Ý nghiêng đầu nhìn anh, mi mắt nhỏ dài quét một vòng, ngứa đến đầu quả tim của thiếu niên.
“Không có gì, trên mặt cậu có vết bẩn.”
“Ồ...” Thẩm Tri Ý không hề để ý sờ lên mặt.
“Trong bữa tiệc có hải sản không?”
"Có."
"Vậy có đồ uống không?"
"Có."
"Có que cay không?"
"..."
"Có..."
"Câm miệng. Đó là bữa tiệc, không phải siêu thị."
"..."
*
Cơm tối là do Lê Sân làm.
Gần đây bà đam mê nấu cơm, nhàn đến mức không có việc gì lại đi vào nhà bếp lần mò. Tống Lẫm ra nước ngoài, Tống Thời Việt lập tức trở thành người bị hại.
Lúc nhìn thấy Lê Sân ở nhà bếp, giữa mày anh nảy lên một cái, bất đắc dĩ mở miệng: “Mẹ, sao mẹ lại tự nấu cơm?”
Lê Sân mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi, trên eo buộc tạp dề, nghe thấy bọn họ trở về thì chạy ra khỏi phòng bếp.
Lúc bà cầm xẻng nấu ăn, trong lúc nhất thời Thẩm Tri Ý có loại ảo giác như nhìn thấy Liễu Mai.
“Trở về rồi à, Tri Ý mau vào ngồi đi, dì sắp làm xong rồi.”
Bà trả lời Tống Thời Việt: “Nào có đạo lý có khách tới nhà mà lại để giúp việc nấu cơm? Hơn nữa, mẹ đã cố ý hỏi qua chị Liễu rồi, sẽ không làm hỏng đâu.”
Thẩm Tri Ý tới gần Tống Thời Việt: “Chị Liễu? Ai vậy? Bếp trưởng nhà cậu mới mời tới sao?”
Thiếu niên không nhịn được nở nụ cười: “Cố vấn đầu bếp bên ngoài của mẹ tôi.”
Lê Sân đứng tại chỗ nhìn anh cười.
Từ khi thiếu niên chuyển đến, lúc gặp bà sẽ ngoan ngoãn chào hỏi bà, hỏi cái gì cũng lễ phép trả lời nhưng trên khuôn mặt lạnh nhạt kia lại ít khi lộ ra biểu cảm gì.
Đến tận khi bà nhìn thấy anh cười với Thẩm Tri Ý, bà mới ưu sầu thở dài, chung quy bản thân không xứng làm mẹ già.
“Con dẫn Tri Ý đi dạo quanh biệt thự đi, đợi mẹ nấu xong vài món ăn là chúng ta có thể ăn cơm.”
Thẩm Tri Ý cực kỳ cảm thấy hứng thú với vườn hoa nhỏ bên ngoài, có lẽ là được chăm sóc tốt, cuối tháng Mười, hoa nguyệt quý trong vườn lại nở đến vô cùng xán lạn.
Lúc này bầu trời đã tối đen, đèn trong sân vườn cũng không sáng lên được mấy, ánh đèn lờ mờ làm cho một vùng thế giới nhỏ này được chiếu đến mơ hồ, ánh trăng lặng lẽ treo trên đầu cành cây, hoa nguyệt quý hồng nhạt đung đưa trong gió nhẹ.
Thẩm Tri Ý kéo bông hoa hít vào một hơi, nhăn mũi.
“Không có mùi hương gì vậy...”
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh nghe vậy nở nụ cười: “Mùi hương của hoa nguyệt quý rất nhạt.”
“Thế ạ...” Thẩm Tri Ý thả bông hoa nguyệt quý trong tay ra.
Người phụ nữ trung niên nói: “Nếu như cô thích, lát nữa cắt một bó mang về.”
Thẩm Tri Ý lắc đầu: “Chúng đang xinh đẹp tươi tắn trên cây, mang về làm gì ạ? Qua mấy ngày sẽ bị cháu lăn lộn hỏng mất.”
Người phụ nữ trung niên nở nụ cười: “Nói rất có lý, nhưng chỉ cần chăm sóc tốt một chút thì thật ra nuôi dưỡng trong bình hoa sẽ tươi lâu hơn cả để trên cành cây đấy.”
Thẩm Tri Ý: “Thôi bỏ đi ạ, cháu chăm sóc cho mình còn không nên thân, nói gì chăm hoa. Nhưng mẹ cháu đi làm ở tiệm bán hoa, bà ấy chăm sóc hoa rất giỏi.”
Tống Thời Việt thấy cô đang nói chuyện với người khác, đoán trong thời gian ngắn cũng không trở về được, hỏi cô: “Muốn uống gì không?”
Thẩm Tri Ý nhìn anh cười: “Có Coca không?”
Thiếu niên cũng nở nụ cười: “Không có Coca nhưng có nước cam, muốn uống không?”
Thẩm Tri Ý gật đầu, Tống Thời Việt lập tức đi vào lấy đồ uống cho cô.
Người phụ nữ trung niên cầm mầm cây trong tay cẩn thận tỉa bớt đi, tránh cho có quá nhiều nụ hoa, dinh dưỡng của gốc rễ không nuôi đủ.
Bà ấy nhìn bóng dáng của thiếu niên, cầm kéo cảm thán một câu.
“Trong thời gian tôi làm việc ở đây, đây là lần đầu tiên thấy cậu chủ cười vui vẻ như vậy.”
Lời nói quen thuộc này làm cho đôi mắt của Thẩm Tri Ý tạch một cái sáng lên.
Cô quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên bên cạnh, khuôn mặt trông rất thật thà nhân hậu kia lại trở nên khác biệt trong mắt cô.
Người phụ nữ trung niên không nhận ra được ánh mắt khác thường của cô, suy nghĩ một chút lại cảm thán tiếp.
“Nhắc đến thì cháu vẫn là bạn học nữ đầu tiên mà cậu chủ đưa về, quan hệ của các cháu chắc chắn rất tốt nhỉ?”
Thẩm Tri Ý có cảm giác vòng đi vòng lại vẫn bị vận mệnh bắn trúng.
Cô, Thẩm Tri Ý, có tài đức gì mà ở trong một hoa viên nhỏ bé có thể trải nghiệm một lần cảm giác của nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình.
“Mạn phép cho cháu hỏi...” Cô tới gần người phụ nữ trung niên.
“Thím họ Lý đúng không?”
Người phụ nữ trung niên ngẩn người: “Sao cháu biết thím họ Lý?”
Thẩm Tri Ý lập tức trỗi dậy lòng tôn kính: “Hóa ra thím chính là thím Lý trong truyền thuyết.”
“Hả?” Thím Lý mơ màng: “Thím nổi tiếng thế sao?”
“Đâu chỉ nổi tiếng, cháu nói cho thím biết, thế giới này căn bản không có thím thì không được.”
“Ôi...” Thím Lý gần 40 tuổi bị cô nói đến mức đỏ cả mặt.
“Thím chỉ là một bà dì nấu cơm, đâu có quan trọng như cháu nói, có thể nuôi sống bản thân là tốt lắm rồi.”
Có một vấn đề đã tồn tại ở trong lòng Thẩm Tri Ý rất lâu, cho tới hôm nay cuối cùng cô cũng nhìn thấy căn nguyên, cho nên cô không nhịn được thấp giọng hỏi thím Lý.
“Cháu có thể hỏi một chút một tháng lương của thím ở đây được bao nhiêu không?”
Thím Lý thấy vẻ ngoài của cô tươi tắn, nói chuyện cũng vui vẻ, nghe vậy thì thoải mái trả lời cô.
“Không nhiều, cũng chỉ có 5000.”
“Có bao năm loại bảo hiểm và chỗ ở chưa ạ?”
“Bao rồi. Bà chủ rất hiền lành, mặc dù thím chỉ là một người nấu cơm nhưng lại được ký hợp đồng công ty, trong đó đều bao gồm năm loại bảo hiểm và nhà ở.”
“Vậy công việc của thím có vất vả không?”
“Ôi chao... Không vất vả, không vất vả, không vất vả chút nào...”
“Gần đây bà chủ thích nấu cơm, có rất nhiều lúc không cần đến thím, thậm chí cả nguyên liệu nấu ăn cũng không cần thím đi mua, có người chuyên môn đưa tới nhà.”
“Chỗ này là khu biệt thự, cách nhà thím rất xa. Bà chủ thương thím cho nên sắp xếp cho thím một căn phòng, bình thường không có chuyện gì cũng có thể ngủ ở đây. Cháu xem, thím nhàn quá không có việc gì mới đi giúp bà làm vườn xử lý vườn hoa nhỏ.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Cô sẽ không nói là có người đang chảy nước mắt ước ao.
Cô đưa tay tha thiết nắm lấy tay thím Lý: “Thím ơi, thím xem bây giờ cháu học nấu ăn có còn kịp không? Nếu như tương lai thím về hưu, cháu đến thế chân thím làm việc có được không?”
“Hả??”
Thím Lý sửng sốt.
Nghề này của bọn họ mặc dù nhìn nhàn hạ nhưng đều phục vụ cho nhà giàu. Nếu như không cẩn thận nghe thấy cái gì, lại không cẩn thận để lộ ra, đời này coi như xong.
Gần như mang sự thận trọng từ lời nói đến việc làm khắc vào trong xương.
Nhưng Lê Sân không có quá nhiều quy củ của bà chủ nhà giàu, hơn nữa trong biệt thự cũng không có quá nhiều người giúp việc, thím Lý dần dần có chút đắc ý, Thẩm Tri Ý vừa hỏi đã nói hết ra.
Nhìn ánh mắt tha thiết của cô gái trước mặt, bà ấy có chút dở khóc dở cười. Bà ấy cho rằng người có thể được cậu chủ đưa về chắc chắn là cô gái trong nhà có tiền, hoàn toàn không nghĩ tới lại bình dân như thế.
Nhưng vẫn không đợi bà ấy nói cái gì, một cái tay đã đè vai thiếu nữ lại, kéo cô về phía sau, tay cô cũng theo đó mà buông tay bà ấy ra.
Thẩm Tri Ý quay đầu, thiếu niên bưng nước cam đứng sau lưng cô.
“Nói chuyện gì mà vui vẻ thế? Tay cũng kéo tay người ta rồi.”
Thẩm Tri Ý cầm nước cam uống một ngụm, mắt nhìn lung tung trong khu biệt thự.
Cô chẹp miệng, cảm thấy dựa vào mối quan hệ của mình và Tống Thời Việt có thể đánh bạo xin việc ở chỗ anh.
“Tống Thời Việt, tôi tốt nghiệp xong có thể tới nhà cậu để làm việc không?”