Ban đêm, trong phòng khách yên tĩnh, rèm cửa dày dặn bị kéo lên, ánh đèn sáng ngời rọi xuống, người ngồi trong phòng không ai mở miệng.
Liễu Mai nâng chén trà, hơi nước lượn lờ trước mắt bà, tầm mắt bà có chút mơ hồ.
Bà vuốt ve cái chén trong tay, nhìn Thẩm Tri Ý ngồi đối diện.
Không biết từ khi nào, con gái bà đã lớn như vậy rồi.
“Mẹ...”
Bà chậm rãi mở lời, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Tình huống của nhà bà gần như cũng giống Lê Sân. Bởi vì sức khỏe của Thẩm Ngọc Sơn nên bọn họ thực sự rất khó mang thai.
Đã tìm rất nhiều bác sĩ, cũng uống rất nhiều thuốc, cuối cùng mới được như nguyện mang thai Thẩm Tri Ý.
Thật không may, trong nhà Thẩm Ngọc Sơn có tiền sử bệnh tim di truyền. Vào lúc thai nhi được ba tháng tim đã đập không đều, đôi khi thậm chí tim còn ngừng đập.
Ngay cả bác sĩ cũng kiến nghị bà phá thai, nhưng Liễu Mai không tin, bà cứ thế giữ lại một cái thai chết, nói thế nào cũng không chịu đồng ý phá thai.
Cuối cùng, khi bà tuyệt vọng, thai nhi trong bụng như có kỳ tích mà khôi phục nhịp tim.
Khi đó bà nghĩ, nhất định là trời xanh đã chiếu cố bà.
Sau đó, Thẩm Tri Ý được sinh ra.
Tiếng khóc lảnh lót của cô làm cho toàn bộ y tá trong bệnh viện đều bị thu hút lại đây, bọn họ cảm thấy đây chính là kỳ tích, thai lưu chết trong bụng mẹ bỗng cải tử hoàn sinh. Kết quả đến khi sinh ra lại khỏe mạnh lạ kỳ, thậm chí ngay cả bệnh tim cũng không còn.
Sau đó, cô biểu hiện ra sự thông minh không đúng tuổi của mình.
Đúng, chính là không đúng tuổi.
Dù cho cô ngụy trang giống đến mức nào, hành vi cử chỉ gần giống như đứa trẻ nhưng có vài thứ dù sao cũng không diễn ra được.
Nhưng Liễu Mai không quan tâm. Cô là con gái của bà, bà hoài thai mười tháng mới sinh ra được, cho dù cô có thế nào, bà vẫn có thể tiếp nhận được.
Cứ thế cô ở trong lòng bà chậm rãi lớn lên, chớp mắt một cái đã đến năm, sáu tuổi.
Khi đó ngũ quan của Thẩm Tri Ý dần dần càng ngày càng giống bà, theo thời gian trôi qua, cái sự thông minh chỉ thuộc về người trưởng thành nơi đáy mắt của cô dần dần biến mất, chậm rãi nhìn gần như những đứa trẻ cùng trang lứa.
Khi đó bà được bầu làm hội trưởng hội phụ nữ của khu chung cư, phụ trách giải quyết một vài tranh cãi nội bộ trong khu.
Khi đó ngày ngày đều gặp phải vài việc rất máu chó. Thẩm Tri Ý cảm thấy rất hứng thú nên vừa mới tan học ra khỏi nhà trẻ là sẽ khoác cặp sách nhỏ của cô chạy đến phòng làm việc của bà chờ xem trò vui.
Biến cố lại xuất hiện trong văn phòng nho nhỏ kia.
Bà còn nhớ rõ đó là một ngày trời nắng chói chang, hơi nóng phủ kín bầu trời như không có lối thoát. Trong phòng làm việc không có cửa sổ, cũng không có điều hoà, chỉ có một cái quạt nhỏ.
Thẩm Tri Ý ngồi bên dưới cái quạt, cầm một que kem, cô cắn một miếng kem rồi ngẩng mặt nhìn bà, ánh mắt sáng lấp lánh nói với bà rằng buổi tối muốn ăn cá.
Một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi xông vào phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Trong tay bà ta ôm một đứa bé, tư thế rất thô lỗ, đứa nhỏ trong lòng bà ta không ngừng khóc. Bà ta cũng mặc kệ, cứ thế đặt đứa bé xuống trước mặt Liễu Mai.
Người phụ nữ tóc tai rối tung, trên người cũng chỉ quấn một mảnh vải, không có mặc gì bên trong, gần như là áo rách quần manh. Vẻ mặt điên cuồng, vừa nhìn đã thấy không giống người bình thường, không biết trà trộn vào trong khu chung cư như thế nào.
Bà ta lôi kéo tóc đứa nhỏ, kéo tới trước mặt Liễu Mai.
“Hội trưởng... Chị xem một chút! Chị nhìn một chút đi! Nó căn bản không phải con của tôi! Có ma quỷ chiếm lấy thân thể của con tôi!”
“Nó là ma quỷ đội lốt con của tôi, gọi tôi là mẹ để tôi nuôi dạy nó. Nhưng nó căn bản không phải là con của tôi! Hội trưởng, chị nhất định phải cứu tôi, phải giúp tôi nghĩ cách...”
Liễu Mai sợ chết khiếp, theo bản năng muốn lấy điện thoại báo cảnh sát. Nhưng cũng vì động tác của bà mà người phụ nữ điên khùng kia nhìn thấy Thẩm Tri Ý đang ở phía sau bà.
Tiếp theo đó, trí nhớ của bà lập tức hỗn loạn không thôi. Dường như nhớ lại tiếng thét chói tai của người phụ nữ đó, còn có cặp mắt kia của bà ta.
Đôi mắt sáng quắc, sáng đến mức như bắn ra một tia sáng kỳ dị, tia sáng này như đâm vào bà. Tiếng hét điên cuồng như ma chú cứ thế đập vào đầu óc của bà.
“Nó cũng không phải là con gái của chị, nó cũng là ma quỷ! Nó đoạt lấy thân thể của con gái chị!”
Chén trà trong văn phòng bị hất đổ trên mặt đất, nước trà và mảnh sứ loảng xoảng vỡ nát đầy đất.
Trong lúc hoảng hốt, dường như Liễu Mai nghe thấy tiếng thét chói tai của Thẩm Tri Ý. Nhìn kỹ thì giống như cảnh con non bị ép đến bước đường cùng.
Bản năng người mẹ làm cho bà phải bảo vệ con của mình nhưng cả người lại không ngừng run rẩy, nước mắt lăn xuống khỏi hốc mắt, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại câu nói kia.
Nó là ma quỷ, nó căn bản không phải con của chị!
Hạt giống hoài nghi một khi bị gieo xuống thì dù cho lúc đó không quan tâm đến nó nhưng sẽ có một ngày, cuối cùng nó sẽ trưởng thành thành cây cổ thụ rợp trời.
Trong mỗi đêm khuya bà lăn lộn khó ngủ đều không ngừng tự hỏi:
Đứa bé đâu? Đứa bé bà mang thai ba tháng bỗng nhiên trái tim ngừng đập đâu rồi?
Thật sự nhịp tim của nó xuất hiện vấn đề hay là...
Có người đã chiếm lấy thân thể của nó?
Chung quy của ngọn nguồn, thực ra bà chính là một người mẹ thất bại.
Bà chỉ lo cho sự ngờ vực của bản thân, lúc bà nhìn thấy Thẩm Tri Ý thì vô thức trốn tránh, không hề để ý tới cô càng ngày càng sợ hãi tối tăm, đặc biệt là sau khi một người bạn mới trong lớp chuyển đến.
Người bạn kia tên là Khương Nhạn.
Những suy nghĩ đó giống như ma chú dằn vặt bà, cuối cùng bà không nhịn được nữa ép đứa con mình nuôi tám năm vào góc tường, mang theo ác ý trong lòng mà chất vấn cô...
Dù cho bà biết rõ đứa bé gái trước mắt bà đang chảy trong người dòng máu của bà, cô nhỏ như vậy, sẽ ngoan ngoãn gọi bà là mẹ, gặp phải con kiến trên đường cũng sẽ cẩn thận mà tránh né rồi đi qua nó...
Nhưng bà lại không nhịn được.
Sự thông minh không đúng tuổi kia, đôi khi cô sẽ cẩn thận lấy lòng, đôi mắt trong veo kia lại có ánh mắt thông suốt.
Những điều này giống như đốm lửa nhỏ, cuối cùng hôm nay tìm được dây dẫn lửa, cho nên...
Trong đáy lòng bà dâng lên một cơn lửa lớn ngập trời.
“Con không biết... Con không biết...”
Trong trí nhớ của bà, Thẩm Tri Ý chưa từng khóc lóc thương tâm như vậy. Dường như cô cảm thấy thật sự tất cả những việc này đều là lỗi của cô, cô đến đã bóp chết một sinh linh mới sắp tới thế giới này.
Cô dùng giọng nói non nớt đứt quãng của mình kể cho bà một câu chuyện ly kỳ, quái lạ. Lạ đến mức bà cảm thấy cô ác độc đến mức tìm loại lý do này để bao biện cho mình.
Cô cẩn thận kéo tay của bà, cô muốn gọi bà một tiếng “Mẹ”, nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã nuốt xuống.
“Con không biết... Con tỉnh lại đã như vậy... Con... Con trả lại mẹ... Con trả cô ấy lại cho mẹ có được không?”
Nhưng làm gì có chuyện tốt như vậy?
Một người chết thì trả về như thế nào?
Thậm chí bà không biết là bà không chịu chấp nhận sự thật rằng đứa bé kia ngay từ đầu thật sự đã chết, hay là không chịu thừa nhận đứa con gái mình nuôi nhiều năm như vậy thực ra lại là người của thế giới khác?
Sau đó...
Liễu Mai nhắm mắt lại, nước trà trong tay bà lạnh đi, lời nói trôi qua cuống họng giống như lưỡi đao, khoét một lỗ trong trái tim bà.
“Lúc chúng ta tìm thấy con thì con đang ở dưới sông, bác sĩ nói...”
“Chỉ muộn mấy phút sẽ...”
Bà ngồi trên sofa, biểu cảm trên mặt nhạt đến mức chỉ còn bi ai vô tận.
Cô thật sự muốn trả lại người đó cho bà.
Tiếp theo là sốt cao liên miên không dứt, bé gái từ khi sinh ra đến hiện tại đều khoẻ mạnh suýt chút nữa bị chết đuối, sau đó liên tục sốt cao không dứt trong bệnh viện gần một tháng.
Cô cứ nằm ở đó, sắc mặc đỏ bừng, trong miệng nói đi nói lại hai chữ “Xin lỗi”, nước mắt trên khoé mắt càng lăn nhiều, nhưng sắc môi lại càng lúc càng nhạt.
Bà suýt nữa thật sự mất đi cô.
Con gái nhỏ lương thiện của bà ngay cả con kiến cũng không nỡ lòng giết chết sao có thể làm được chuyện cướp đoạt sinh mệnh của người khác?
Đây rõ ràng là trời xanh rủ lòng thương bà, tặng cho bà món quà.
Nhưng bà hiểu ra quá muộn.
Trận sốt cao kia làm thế nào cũng không lùi được, trái tim bà treo cao mãi, không sao buông xuống được.
Có thể là bà khẩn cầu khiến trời xanh cảm động, cũng có thể là khi bà đến bước đường cùng mới liều mọi cách xin được phương thuốc có tác dụng kia.
Sau trận sốt cao không dứt đó, khi Thẩm Tri Ý tỉnh lại đã quên mất rất nhiều chuyện.
Người biết chuyện này, tất cả đều ngậm miệng, dường như sự thật chỉ là cô đơn giản trượt chân rơi xuống nước rồi bị sốt cao không dứt.
Sau đó, cô gái nhỏ thông minh không đúng tuổi trong mắt Liễu Mai bỗng thay đổi, cô trở nên không khác gì với mấy đứa nhỏ tám tuổi khác, ánh mắt vẫn trong suốt nhưng cái khoảng cách loáng thoáng tồn tại giữa bọn họ đã không còn.
Hai người dường như đúng là một đôi mẹ con.
Sau đó bà có nói bóng gió qua mấy lần, phát hiện cô không quên chuyện đời trước.
Loại cảm giác đó giống như...
Đời trước đối với cô cũng chỉ giống như một quyển sách đọc vội. Cô chỉ có thể nhớ rõ được khung sườn mà không nhớ nổi những chi tiết nhỏ.
Chung quy trời xanh thấy bà đáng thương, không đành lòng cướp mất thiên sứ đã tặng cho bà.
Từ đây, cô có thêm một cái nhũ danh...
Tuế Tuế(*).
(*)Tuế Tuế: nghĩa là hàng năm.
Bà không cầu mong cô có nhiều vinh hoa, cũng không ngóng trông cô có nhiều phú quý.
Bà chỉ mong cô hàng năm đều bình an.
*
Chuyện xưa không dài bao nhiêu, Liễu Mai lại nói đứt quãng hồi lâu.
Nước trà trong tay đã lạnh, đặt trên khay trà lại được Tống Thời Việt đổ thêm nước nóng.
Thẩm Tri Ý ôm chén trà trong tay, nước bên trong cũng đã lạnh từ lâu như của Liễu Mai.
Cô ngửa đầu uống một ngụm, tay không cầm chắc, nước từ khoé miệng chảy ra, thấm ướt cổ áo của cô.
“Mẹ...”
Liễu Mai có chút gian nan mở miệng.
“Là mẹ có lỗi với con, Tuế... Tuế Tuế của mẹ rất tốt, rất hiền lành, là do mẹ...”
“Nhưng mà...” Thẩm Tri Ý mờ mịt mở lời: “Đứa bé kia đâu?”
Liễu Mai cụp mắt xuống: “Nó đã không còn, ngay từ đầu đã không còn.”
Nếu như không có Thẩm Tri Ý, nó chỉ là một cái thai chết lưu.
Điều này Liễu Mai biết rất rõ, cho nên lời xin lỗi của bà mới có vẻ tái nhợt vô lực như thế.
"Không... Không đúng..." Thẩm Tri Ý lẩm bẩm: “Cô ấy có trong nội dung tiểu thuyết...”
Nếu như cái thai đó là thai chết, vậy người trong tiểu thuyết là ai?
“Tuế Tuế...” Liễu Mai đưa tay kéo tay cô.
“Mẹ dám đảm bảo với con, nó đúng là một cái thai chết. Mẹ là một người mẹ, lúc nó biến mất trong cơ thể của mẹ, cảm giác đó mẹ có thể cảm nhận được.”
“Nhưng sự xuất hiện của con lại làm cho mẹ cảm giác được hi vọng, mẹ tự lừa mình dối người, tự nói với mình, đó chính là đứa trẻ trước đó.”
Bà nắm thật chặt bàn tay trong tay mình: “Mẹ là một người mẹ thất bại, trời cao rõ ràng đã tặng cho mẹ một đứa bé, nhưng mẹ lại nhẫn tâm đẩy nó ra, còn tổn thương con.”
“Tuế Tuế...”
Bà gian nan nói: “Con có thể tha thứ cho mẹ không?”
Người phụ nữ ngồi yên bên cạnh cô, mùi hương trên đầu mũi rất quen thuộc, quen thuộc nhưng bên trong lại mang theo sự xa lạ.
Ký ức của cô thiếu hụt, mấy lời Liễu Mai nói với cô cũng giống như hồi tưởng lại đời trước vậy, dường như cách một tầng lụa mỏng, như là nói tới chuyện xưa của người khác, cô luôn luôn tự do ở phía ngoài.