Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 83



Buổi chiều mưa nhỏ hơn một chút. Vườn trường có sương mù mỏng manh lượn lờ, ngoại trừ những học sinh đi học tới lui thì căn bản không còn ai qua lại.

Nam sinh dáng người cao lớn che ô đứng trước cổng lớn của trường học.

Nửa trên anh mặc một cái áo gió màu đen, phía dưới là quần thể thao màu xám, tay trái cầm ô, tay phải cầm điện thoại, hơi cúi đầu không biết gửi tin nhắn cho ai.

Làm cho rất nhiều người quay đầu lại nhìn.

Mấy nữ sinh đang che ô đứng cách đó không xa nhìn anh hồi lâu, sau đó không nhịn được lặng lẽ cầm điện thoại lên, lặng lẽ chụp ảnh.

Nam sinh dáng người cao ráo, tóc cắt hơi ngắn để lộ ra toàn bộ khuôn mặt lạnh nhạt, cụp mắt nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, ô trong tay hơi nghiêng, giọt nước mưa chảy từ tên tán ô xuống, cắt hình ảnh của anh thành nhiều phần.

Phía trước anh là chiếc cổng lớn cổ xưa của trường học, phía sau là đường phố xe cộ qua lại không dứt. Anh đứng ở giữa, giống như nhân vật chính trong truyện tranh không cẩn thận bước ra đời thực.

Phòng 603 tòa nhà C, ký túc xá nữ...

Tiếng thét chói tai mịt mờ vang lên trong ký túc xá, sau đó liếc nhìn một chút bạn cùng phòng vẫn còn ngủ say, lại vội vã kìm nén lại.

“Các cậu xem trên nhóm hóng hớt của trường chưa? Hôm nay có một anh chàng đẹp trai tới trường của chúng ta...”

Cô ấy nhấn mở hình ảnh trong điện thoại ra, kích động giơ lên trước khuôn mặt tỉnh táo của hai bạn cùng phòng.

“Đúng là đẹp trai! Đây là người của trường chúng ta à? Sao không nghe thấy người khác nhắc tới nhỉ?”

Một người trong đám bạn cùng phòng cầm bức ảnh nhìn một chút: “Ấy! Khá quen.”

Cô ấy vỗ trán một cái: “Con mẹ nó! Đây không phải là người đó sao? Là cái người ở trường học bên cạnh… mới tới đăng ký ngày đầu đã nổi đó...”

Bạn cùng phòng A chậm rãi nói: "Audi A8?"

Bạn cùng phòng B: “Thủ khoa đại học?”

Bạn cùng phòng C: “Uiii...”

Đúng lúc này, điện thoại của bạn cùng phòng đang nằm trên giường ngủ reo lên.

Thực ra đã vang lên một lần rồi nhưng bọn họ thấy cô đang ngủ nên không đánh thức cô.

Bây giờ lại reo lên, chắc là có chuyện gấp. Một người trong số đó tiến lên đẩy cô một cái.

“Tri Ý, đừng ngủ nữa, điện thoại cậu đang reo kìa.”

Thẩm Tri Ý rất vất vả thò cái đầu bù xù ra khỏi chăn, híp mắt cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, nhấn vào nút nghe, cất giọng mềm như bông.

“Alo?”

Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, sau đó giọng nói trầm thấp vang lên.

“Vẫn còn đang ngủ à?”

Thẩm Tri Ý miễn cưỡng tỉnh táo hơn một chút, từ trên giường ngồi dậy, dụi mắt.

“Có hơi mệt.”

Dáng người cô hơi thấp, bị đứng đầu hàng, ngày nào cũng đứng ở ngay dưới mí mắt của huấn luyện viên, căn bản là không lén lút lười biếng được, cho nên cũng khiến cô ngày nào cũng mệt mỏi hơn người khác rất nhiều.”

“Anh tới rồi à?”

“Ừm.” Tống Thời Việt nói: “Anh ở dưới lầu ký túc xá chờ em, em chuẩn bị xong rồi xuống nhé.”

Thẩm Tri Ý trố mắt một hồi, cô vừa mới tỉnh ngủ, đại não có chút trống rỗng, mất hồi lâu mới phản ứng được. Cô chậm rì rì đáp lại một tiếng, sau đó tắt điện thoại, mở lời với ba người bạn cùng phòng.

“Bạn trai tớ đến rồi, chúng ta chuẩn bị một chút rồi xuống dưới đi ăn nhé.”

Cô xoa bụng, chiếc bụng trống rỗng cần nhanh chóng được ăn, nhìn thời gian đã là bốn giờ chiều, chẳng trách lại đói bụng như vậy.

Cô cũng không có gì để chuẩn bị, chỉ rửa mặt, buộc tóc tùy tiện, thay quần áo rồi định ra ngoài.

Bạn cùng phòng nói: “Cậu cứ thế đi ra ngoài sao? Không trang điểm gì à?”

Lúc đăng ký học thời tiết rất nóng, áo khoác dày đều bị nhét hết dưới đáy tủ quần áo, bây giờ vừa mưa một trận, nhiệt độ bỗng chốc giảm xuống, rất lạnh.

Thẩm Tri Ý đang vùi đầu lục tung các thứ lên tìm áo khoác của mình, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu.

“Không trang điểm, phiền phức.”

Bạn cùng phòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mặc dù là nam nữ yêu nhau nhưng vẫn nên chú ý hình tượng một chút.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thẩm Tri Ý cũng nghĩ đến nhưng mà bây giờ cô đói gần chết, hơn nữa dưới ký túc xá lại không có chỗ nào để trú mưa, Tống Thời Việt chờ rất khổ.

Vả lại...

Cô trừng mắt nhìn: “Hình tượng gì đó thì bỏ đi. Khi còn bé anh ấy còn thấy dáng vẻ tớ mặc cái quần yếm hở mông, rơi vào hố phân cũng là anh ấy kéo tớ ra, bây giờ chú ý hình tượng có phải hơi trễ rồi không?”

Bạn cùng phòng: "..."

Không hổ là thanh mai trúc mã, rất tốt, rất mạnh mẽ.

Thực sự cô chẳng muốn thay đổi, tìm bừa một cái áo hoodie chui qua đầu rồi dẫn bọn họ ra ngoài. Kết quả sắp đi xuống lầu một, vừa sờ một cái mới phát hiện không cầm điện thoại theo.

“Các cậu đi xuống dưới trước chờ tớ nhé, tớ quay lại lấy điện thoại.”

Bạn cùng phòng chỉ có thể đi xuống dưới chờ cô.

Bình thường ký túc xá rất yên tĩnh, hôm nay chẳng biết vì sao lại tụ tập nhiều người hơn một chút. Bạn cùng phòng A chui vào trong đám người, lập tức hiểu rõ nguyên nhân đám người tụ tập ở đây.

Không có gì khác, chủ nhân của bức ảnh mà các cô đang thảo luận lúc nãy giờ này đang che ô đứng dưới lầu ký túc xá.

Một tay anh cầm ô, một tay khác đút vào trong túi áo, lười biếng cụp mắt.

Quần thể thao màu xám bị nước mưa bắn ướt một đoạn nhỏ, vừa nhìn đã biết là đang chờ người, hơn nữa là đã đợi hồi lâu.

Ba người bạn cùng phòng quay mặt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng ghé vào một chỗ hạ thấp giọng.

"Chờ người?"

"Bạn gái?"

"Ký túc xá của chúng ta?"

"Thật bùng nổ..."

"Thật kích thích..."

Bọn họ nhìn thấy nam sinh lấy điện thoại trong túi ra gọi điện thoại, ngay sau đó đã tắt điện thoại đi, đôi mắt hẹp dài khẽ ngẩng lên, nhìn về phía các cô.

Sau đó che ô đi tới đó.

Nam sinh đi tới trước mặt bọn họ thì dừng bước, tán dù lặng lẽ nâng cao hơn một chút, sau đó yên lặng nghiêng về phía trước.

Ngay sau đó, một bóng người nhẹ nhàng lao ra từ bên người các cô, uyển chuyển chui vào dưới ô của nam sinh, đôi tay thuần thục khoác lên cánh tay của anh.

Bạn cùng phòng chậm rãi ngẩng đầu, cái khuôn mặt hơi đen và thuần phác của Thẩm Tri Ý tươi cười rơi vào trong mắt bọn họ.

“Đi thôi, ngẩn ra làm cái gì? Sắp chết đói rồi.”

Thẩm Tri Ý thấy bọn họ không phản ứng gì, nghi hoặc sờ sờ mặt, muộn màng phát hiện ra mình quên chưa giới thiệu.

Cô kéo Tống Thời Việt: “Quên nói với các cậu, bạn trai tớ là Tống Thời Việt.”

Nghe thấy cô nói như vậy, khuôn mặt lạnh nhạt của Tống Thời Việt lập tức trở nên dịu hơn.

Anh ôm lấy bờ vai của cô kéo sát một chút vào trong ngực mình để tránh bị mưa hắt vào, khẽ gật đầu với ba người bạn cùng phòng vẫn còn đang bất ngờ của cô, nở nụ cười rất nhạt.

“Chào mọi người.”

Thẩm Tri Ý đưa tay kéo bọn họ: “Đi thôi đi thôi... Chúng ta đi ăn lẩu.”

Ba người bạn cùng phòng cứ thế dùng khuôn mặt ngẩn ngơ theo bọn họ đi ra ngoài.

Thẩm Tri Ý quay đầu nhìn thoáng qua mới phát hiện dưới lầu ký túc xá hôm nay đông người đến lạ.

“Sao thế nhỉ? Có hoạt động gì à? Sao một đống người chen chúc ở dưới lầu ký túc xá thế?”

Tống Thời Việt nhìn cô vừa di chuyển một chút cái vai đã ló ra bên ngoài ô, cảm giác đau đầu quen thuộc lại ùa về đại não.

Anh thở dài, không thể không duỗi một tay giữ lấy cô.

“Thẩm Tri Ý, em có bị ADHD(*) không hả? Có thể bước đi hẳn hoi được không?”

(*)ADHD: Rối loạn tăng động/giảm chú ý ở người trưởng thành là một rối loạn sức khỏe tâm thần bao gồm sự kết hợp của các vấn đề khó chú ý, hiếu động thái quá và hành vi bốc đồng. ADHD có thể dẫn đến các mối quan hệ không ổn định, hiệu suất làm việc hoặc học tập kém, lòng tự trọng thấp và các vấn đề khác.

“Hơn nữa...” Anh hỏi cô.

“Ô của em đâu?”

Thẩm Tri Ý nói: “Không mang, vừa đến đã học quân sự, không có thời gian mua cái mới.”

Tống Thời Việt: "..."

Anh cúi đầu, nhìn gò má đã đen đi vài tông của người bên cạnh. Thậm chí anh không cần ôm để ước lượng mà vẫn có thể cảm giác cô vừa gầy đi vài cân, khuôn mặt mũm mĩm trẻ con nuôi cả một kỳ nghỉ hè có thể thấy rõ là đã hoàn toàn biến mất.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bỗng nhiên, ánh mắt của anh ngưng lại, kéo áo của thiếu nữ, lộ ra sau gáy. Không giống với những chỗ khác bị cháy nắng đen đi, sau gáy cô là một mảng đỏ chót, thậm chí có vài chỗ còn phồng da lên.

Anh đưa tay nhẹ nhàng ấn ấn làm Thẩm Tri Ý hít vào một hơi, đưa tay che kín gáy của mình.

“Anh làm gì vậy?”

Tống Thời Việt kéo tay của cô: “Chỗ này của em bị làm sao vậy?”

Thẩm Tri Ý hơi ngoái đầu lại, không nhìn thấy cái gì: “Không biết, em không nhìn thấy, chỉ cảm thấy hàng ngày lúc tắm có hơi đau.”

Tống Thời Việt không nhịn được giơ tay gõ cô một cái: “Cái cổ bị cháy nắng đến phồng da lên cũng không biết, lúc tắm rửa còn hơi đau thôi hả? Anh thấy là em bị nước tắm rót vào trong đầu rồi.”

Thẩm Tri Ý ôm đầu tủi thân nhìn theo anh.

Gần đây mặt cô thật sự rất đen nhưng mặt càng tối thì cặp mắt kia lại càng trở nên cực kỳ sáng và long lanh.

Cổ họng Tống Thời Việt lập tức nổi lên một cơn ngứa ngáy, tay cầm cán ô bỗng dưng nắm chặt, ánh mắt không nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Rõ ràng chỉ có một tuần lễ không gặp nhưng đối với anh mà nói dường như đã qua rất lâu rồi, ngày nào cũng thế, cho dù làm gì cũng đều cảm giác rất không đúng.

Đến tận khi cả người cô chân thật đứng trước mặt anh, ngửa mặt lên nhìn anh, oan ức cũng được, hờn dỗi cũng được, tóm lại chính là sống động, anh đưa tay là có thể chạm vào.

Nỗi nhớ nhung tràn đầy cuối cùng cũng tìm được chỗ đặt chân...

Thẩm Tri Ý ở cùng với anh cả một kỳ nghỉ, vừa nhìn thấy ánh mắt này của anh đã biết trong lòng anh nghĩ chuyện không đứng đắn, lập tức cảnh giác lui về sau một bước, phản xạ có điều kiện đưa tay che miệng.

“Anh định làm gì?”

Cô lui lại, mưa bên ngoài lập tức ào ào hắt xuống trên lưng cô.

Giữa mày Tống Thời Việt giật một cái, mấy suy nghĩ kiều diễm trong lòng đều không còn, khuôn mặt tối sầm kéo cô lại.

“Thẩm, Tri, Ý!”

Thẩm Tri Ý chột dạ phủi phủi nước phía sau lưng, lấy lòng cười với anh.

Bọn họ cứ thế đi tới cổng trường học, chiếc Audi A8 đã từng được thảo luận đang đỗ chếch hướng cổng trường.

Đầu tiên, Tống Thời Việt kéo cửa xe chỗ ghế phụ ra, nhét cái người không thể làm người ta bớt lo vào trong, sau đó giúp ba bạn cùng phòng mở cửa xe chỗ ngồi phía sau.

Anh lên xe, xách trà sữa để trong xe mà giữa đường mình đã mua lên.

Anh đưa cái cốc cho Thẩm Tri Ý trước, sau đó quay đầu đưa ba cốc còn lại cho ba người bạn cùng phòng ngồi phía sau.

“Tôi không biết các cậu thích uống cái gì nên chọn một loại bán khá chạy, ba phần đường, ít calo.”

Bạn cùng phòng lần đầu tiên ngồi cái xe đắt như vậy khó tránh khói có chút câu nệ, không ngờ thiếu niên với khuôn mặt tự phụ lại mua trà sữa cho các cô, lập tức có chút ngại ngùng mà nhận lấy.

“Cảm... Cảm ơn.”

Tống Thời Việt khẽ cười một tiếng, liếc nhìn thiếu nữ không tim không phổi bên cạnh.

“Không cần khách sáo, có đôi khi cô ấy sẽ ầm ĩ, nghĩ cái gì là nói cái đó, bình thường còn phải làm phiền mọi người trông nom cô ấy nhiều một chút.”

Bạn cùng phòng cũng phát hiện mặc dù nhìn thiếu niên lạnh nhạt nhưng khi ở gần cũng không đến mức doạ người như vậy.

Nghe vậy một người trong số đó vội vàng phất tay một cái: “Cậu khách sáo rồi, chúng tôi vốn là bạn cùng phòng, chăm sóc lẫn nhau là chuyện đương nhiên, hơn nữa Tri Ý cũng rất đáng yêu, chúng tôi đều rất quý cô ấy.

Thẩm Tri Ý ngước đầu lên: “Anh xem, nhân cách của em vẫn rất có mị lực.”

Tống Thời Việt thở dài khó có thể phát hiện ra, cầm lấy cốc trà sữa của cô cắm ống hút vào rồi nhét vào tay cô, yên lặng thắt dây an toàn khởi động xe.

Luôn cảm giác anh yêu đương giống như là nuôi trẻ con.