Thấy ở trường hợp quan trọng thế này mà anh cũng không giữ mặt mũi cho mình, Lê Dã lộ vẻ mặt không vui, giọng điệu bỗng nhiên có chút nặng nề.
“Tiểu Việt, cháu còn trẻ, rất nhiều chuyện không hiểu. Hôn nhân quan trọng nhất chính là môn đăng hộ đối, có mấy người ấy à, gả cao một chút sẽ sinh ra ít tâm tư khác, mơ ước những thứ không thuộc về mình.”
Mặt Tống Thời Việt không có cảm xúc gì, chỉ có biểu hiện nơi đáy mắt có chút nghiêm túc: “Xem ra hôm nay ông ngoại không hoan nghênh cháu, vậy cháu đi là được.”
“Anh...”
Lê Dã tức giận, cầm cây gậy trong tay đập mạnh xuống sàn gạch.
Tuổi tác ông ta đã lớn, dù cho quyền thế trong nhà đúng là không bằng trước đây nhưng mà vẫn còn căn cơ bên trong còn ở đó, ai gặp ông ta cũng phải cung kính, con cháu trong nhà ai dám ngỗ nghịch với ông ta nửa câu? Không ngờ Tống Thời Việt vừa đến đã khiến ông ta bẽ mặt, lại còn là trong trường hợp quan trọng thế này, vậy thì về sau ông ta để mặt mũi ở đâu?
Tống Thời Việt cụp mắt nhìn sàn nhà, không lên tiếng.
Lễ Dã nhìn anh, ngũ quan của người đàn ông dưới ngọn đèn lộ ra sự lạnh lùng không có tình người, vẻ mặt càng ngày càng giống với Tống Lẫm làm đáy mắt ông ta lúc này càng thêm chướng mắt.
Thực ra ban đầu lúc biết Lê Sân và Tống Lẫm có đứa bé này thì trong lòng ông ta không vừa ý, một đứa trẻ lớn lên ở nơi ti tiện như thế thì có thể có tương lai gì?
Sau mấy năm Lê Sân nhận Tống Thời Việt về, ngày lễ ngày tết ông ta cũng chỉ có ý định cho chút tiền lì xì, còn những lúc khác thì không để ý tới anh.
Đến tận khi anh vào công ty của Tống Lẫm.
Mới chỉ hai năm ngắn ngủi, Tống Thời Việt lắc mình biến hóa, nhất thời trở thành một người mới nổi trong giới kinh doanh, thủ đoạn này đúng là chân truyền của Tống Lẫm. Trong lúc nhất thời, danh tiếng của anh vang xa, không ai không biết tới tên của anh.
Lúc này Lê Dã mới chú ý tới anh.
So với đám con cháu vô công rồi nghề trong nhà thì anh thực sự quá ưu tú, quả thực chính là dáng vẻ của người nối nghiệp mà ông ta mơ ước.
Ông ta chìm đắm trong giấc mơ nắm giữ một đứa cháu ngoại ưu tú như thế, cho nên ông ta đã quên đi một sự thật...
Tống Thời Việt không phải là Tống Lẫm, anh không cần phải vì vợ của mình mà luôn luôn làm ông ta vui lòng. Trái lại, sự suy thoái của nhà họ Lê không thể không dựa vào anh mới có thể miễn cưỡng duy trì được trật tự tốt đẹp.
Lê Sân lặng lẽ che trước mặt Tống Thời Việt: “Bố, Tiểu Việt có thể tự làm chủ được việc hôn nhân của nó, nhà họ Tống bọn con còn chưa sa sút đến mức cần hi sinh hôn nhân của con cháu để đổi lấy lợi ích.”
Sắc mặt Lê Dã lập tức trở nên khó coi, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì dưới đáy lòng, ông ta nở nụ cười: “Bố chỉ thuận miệng nói thế thôi, phản ứng lớn như vậy làm gì? Bố già như vậy rồi, chỉ muốn yên ổn trải qua tuổi già thôi, mấy chuyện của người trẻ tuổi bố cũng chẳng muốn quan tâm.”
Tống Thời Việt cụp mắt, có chút tiếc nuối chớp mắt.
Anh cho rằng dựa theo tính tình của ông cụ thì sẽ mắng anh một trận sau đó anh có thể thuận lý thành chương mà đi về.
Nghe mấy người tẻ nhạt này nói khoác làm sao mà thoải mái bằng về nhà ôm vợ thơm thơm mềm mềm mà ngủ?
Lê Dã đưa tay kéo Tống Thời Việt: “Không nói chuyện này nữa, Tiểu Việt đi cùng ông ngoại, ông ngoại dẫn cháu đi gặp mấy người lớn.”
Tống Thời Việt bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo ông ta.
Nói là dẫn anh đi gặp mấy người lớn thực ra là Lê Dã muốn mượn cơ hội này dính chút ánh sáng của anh mà thôi.
Xem thái độ của Tống Lẫm, sau này toàn bộ nhà họ Tống đều là của Tống Thời Việt, hơn nữa anh so với Tống Lẫm còn trò giỏi hơn thầy, bây giờ đi đến đâu cũng trở thành đối tượng nịnh bợ của người khác.
Rất nhiều người đến bữa tiệc thực ra là nhắm đến bố con nhà họ Tống.
Tống Thời Việt mới đi qua, đoàn người đã như ong vỡ tổ xông tới, vây xung quanh, dù cho anh đã cố gắng lẩn tránh nhưng vẫn phải uống nhiều rượu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người đàn ông kéo cà vạt, hơi thở đều có mùi cồn, vẻ không kiên nhẫn ở đuôi lông mày càng lúc càng đậm.
Lê Dã không phát hiện ra, ông ta thấy trong đám người có bóng hình xinh đẹp thì mắt sáng rực lên, thậm chí bước chân còn nện nhanh hơn một chút.
“Tiểu Phán à...” Người còn chưa tới, tiếng đã hô lên trước.
Nghe thấy tiếng gọi của ông ta, đoàn người tự giác tản ra để lộ người bị vây xung quanh.
Đó là một cô gái mặc lễ phục thuần trắng, ngũ quan tinh xảo, tóc dài thả tung ở đầu vai, giống như đóa hoa trắng nõn bung nở dưới ánh trăng.
Nghe thấy tiếng của Lê Dã, cô ta đi ra khỏi đám người, ngoan ngoãn duỗi tay đỡ ông ta, nở nụ cười với ông ta.
“Ông nội Lê...”
Ánh mắt của cô ta xẹt qua người Lê Dã, lặng lẽ rơi xuống người đàn ông phía sau ông ta, sau đó cụp mắt xuống.
Lê Dã lôi kéo tay cô ta, giọng nói nhẹ nhàng: “Mấy ngày không gặp Tiểu Phán lại càng trở nên xinh đẹp, gần đây ở trường học thế nào?”
Khuôn mặt Cố Phán cúi xuống, nhẹ nhàng mềm mại.
“Ông nội cứ nói tốt để dỗ cháu thôi, mấy ngày nay ở trường cháu còn bận thi nữa, ngày nào cũng phải thức đêm, làn da cũng kém đi rồi, sao có thể trở nên xinh đẹp được.”
Lê Dã đau lòng nói: “Khổ cực như vậy làm gì? Trong nhà cũng không thiếu tiền.”
Cố Phán nở nụ cười: “Đúng là trong nhà không thiếu tiền nhưng cháu vẫn muốn dựa vào bàn tay của mình dốc sức tạo nên tương lai.”
Lê Dã càng nhìn cô ta càng thấy vừa lòng, vẫy vẫy tay với Tống Thời Việt.
“Tiểu Việt, cháu tới đây, ông giới thiệu cho cháu một chút. Đây là Cố Phán, cũng là một đứa trẻ số khổ như cháu, từ nhỏ bị bảo mẫu lòng dạ hiểm độc tráo với con của mình, sống ở chỗ nghèo khổ mười mấy năm, hai năm trước mới được tìm trở về, nó còn học cùng trường đại học với cháu đấy.”
Tống Thời Việt đứng phía sau Lê Dã nâng mí mắt lên lạnh nhạt nhìn Cố Phán một chút.
Cố Phán bị anh nhìn đến mức cứng lại một giây, sau đó như không có chuyện gì đưa tay ra với anh: “Đã lâu không gặp, bạn học cũ.”
Tống Thời Việt không duỗi tay ra, chỉ không có cảm tình gì nhếch môi.
“Đúng là đã lâu không gặp.”
Lê Dã lườm anh một cái: “Đứa nhỏ này làm gì vậy? Sao lại ăn nói với con gái như thế?”
“Tiểu Phán là cô bé rất ưu tú, dù trong nhà có tiền nhưng vẫn cố gắng học tập, không hề dựa vào quan hệ trong nhà. Cháu đấy, bình thường nên tiếp xúc với cô bé như vậy nhiều hơn.”
Sự không kiên nhẫn nơi lông mày của Tống Thời Việt càng sâu, không muốn tranh cãi với ông ta ở đây chút nào.
“Nếu như ông cảm thấy ưu tú thì giới thiệu cô ta cho mấy anh em họ trong nhà, gia quy nhà tôi nghiêm ngặt, nếu như bị bạn gái biết nói chuyện với mấy người phụ nữ khác sẽ bị phạt quỳ.”
“Anh!”
Lê Dã tức giận đến mức tay cầm gậy sắp không vững: “Anh đúng là... đúng là...”
“Để một đứa con gái ngồi lên đầu, còn ra thể thống gì! Còn ra thể thống gì!”
“Đúng là không ra thể thống gì...” Tống Thời Việt không có chút cảm tình gì nở nụ cười, ý lạnh nơi đáy mắt làm Lê Dã không nhịn được lùi về sau một bước.
“Ông cũng biết, truyền thống của nhà họ Tống là bị phụ nữ ngồi lên đầu, nếu không sao Tống Lẫm để cho các người hút máu lâu như vậy. Có câu nói uống nước nhớ nguồn, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người uống nước còn tự cho mình là thanh cao coi thường nguồn đấy.”
“Có điều...”
Anh chậm rãi nói.
“Ông nói xem, nếu như mấy năm nữa tôi tiếp quản nhà họ Tống, ông đoán tôi có dễ nói chuyện như Tống Lẫm hay không?”
“Ông cũng biết, tôi vẫn luôn không có ham muốn làm cái nguồn, đặc biệt là trước cái đám người đã uống nước còn khua tay múa chân đối với tôi.”
Lê Dã cứng đờ rồi, trong nháy mắt mặt ông ta tái nhợt đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Xem ra đúng là ông ngoại không hoan nghênh tôi, vậy tôi cũng không quấy rầy nữa.”
Tống Thời Việt xoay người ra khỏi đại sảnh.
Anh đứng ở cửa, ban đêm bị gió lạnh thổi, tâm trạng buồn bực mới hơi dịu đi một chút.
Anh nhìn chằm chằm lên những ngôi sao sáng trên bầu trời một chút, sau đó ngoắc tay với nhân viên tạp vụ đứng ở cửa: “Phòng để quà của nhà họ Lê ở đâu?”
Nhân viên tạp vụ của nhà họ Lê vốn dĩ là người hầu, anh ta biết thân phận của Tống Thời Việt, thấy anh nói thế cũng không nghĩ nhiều, dẫn anh đi tới đó.
Trong phòng tràn đầy quà cáp, nhân viên tạp vụ duỗi tay ra chỉ: “Quà cáp đều được thu lại bỏ vào phòng này, đồ quý đặt bên này, thứ bình thường để ở chỗ kia, còn lại không vừa mắt sẽ ném vào góc tối.”
Anh ta nhìn Tống Thời Việt nói: “Cậu chủ muốn tìm cái gì? Tôi giúp cậu nhé?”
Tống Thời Việt nói: “Tôi vừa phát hiện khuy cài áo chẳng may bị rơi vào trong hộp quà, tự tôi tìm được, anh làm gì thì làm đi.”
Thấy anh thật sự không cần hỗ trợ, nhân viên tạp vụ tự đi trước.
Cuối cùng Tống Thời Việt tìm được gói trà được bọc tỉ mỉ vứt vào trong góc chứa quà không vừa mắt, túi bị một đống đồ vật chồng lên xuất hiện nhiều nếp nhăn, vẫn may bên trong hộp còn hoàn chỉnh.
Anh cầm lấy túi trà ra khỏi cửa.
Kết quả vừa ra cửa lớn đã gặp phải Cố Phán.
Mấy năm trôi qua, vẻ ngoài của cô ta càng ngày càng xinh đẹp, một cái nhíu mày một nụ cười đều phong tình, lễ phục thuần trắng càng tôn lên dáng người lả lướt hấp dẫn của cô ta, tỏa ra thứ ánh sáng mà đứng ở bất cứ đâu, dù không cần làm gì cũng thành phong cảnh.
Nhưng Tống Thời Việt không có hứng thú với phong cảnh này, cầm gói trà chỉ muốn về nhà.
“Chờ đã...” Cố Phán gọi anh lại.
Tống Thời Việt cũng không quay đầu lại.
Tiếng giày cao gót đạp trên đất vang lên sau lưng anh, lúc ngón tay trắng nõn sắp kéo được góc áo của anh, người đàn ông cao lớn đột nhiên nghiêng người tránh né tay cô ta.
Sắc mặt của Cố Phán lập tức trở nên cực kỳ lúng túng.
Rốt cuộc Tống Thời Việt cũng chịu quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái: “Có việc?”
Cố Phán cắn môi nhìn sắc mặt của anh. Không giống với sự căm ghét rất rõ ràng của anh khi nhìn cô ta mấy năm trước, lúc này đáy mắt của anh chỉ có sự lạnh lùng, dường như bọn họ thật sự chỉ là những người xa lạ không liên quan đến nhau.
Thấy cô ta không nói lời nào, sự kiên trì còn sót lại của Tống Thời Việt đều hao hết, không quan tâm tới cô ta nữa, cầm điện thoại muốn liên lạc với trợ lý.
"Tống Thời Việt!"
Cố Phán kêu anh lại, đáy mắt tràn đầy không cam lòng.
“Tôi có chỗ nào không bằng cô ta?”
Câu hỏi này của cô ta rất lạ, làm cho Tống Thời Việt không nhịn được quay đầu nhìn cô ta một cái.
Cố Phán nói: “Vẻ ngoài của tôi đẹp hơn cô ta, thành tích cũng tốt hơn cô ta, bây giờ ngay cả gia thế cũng tốt hơn, sao anh lại không thể suy xét đến tôi một chút?”
Người đàn ông đứng trong màn đêm im lặng trong nháy mắt, sau đó nhíu mày mở miệng.
“Cô thích tôi?”
Cố Phán nhìn anh, dù cho là ánh đèn mờ ảo cũng không che khuất đi được ngũ quan anh tuấn của người đàn ông. Người ngoài nhìn vào, dường như anh vẫn luôn là khuôn mặt lạnh nhạt như vậy, lông mày như thể ngưng tụ băng sương, quanh năm phủ tuyết, làm thế nào cũng không tan đi được.
Nhưng cô ta biết không phải như vậy, cô ta đã từng thấy đuôi lông mày anh đượm ý xuân, cô ta cũng đã từng thấy đáy mắt anh cười lên sáng như sao trời...
Nhưng đều không phải dành cho cô ta.
Sự đố kị như dây leo sinh trưởng trong lòng cô ta, từng bước từng bước xâm chiếm lấy cô ta.
Anh ưu tú như vậy, hẳn là phải xứng đôi với bạn gái càng ưu tú hơn, tốt nhất...