Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 89



Ngày hôm sau, lúc Lê Sân đến chỉ có một mình Tống Thời Việt ngồi trong phòng khách.

Người đàn ông mặc quần áo ở nhà màu sẫm rộng rãi ngồi trên ghế sofa, đuôi lông mày mang theo ý cười thoải mái, ý cười kia rõ ràng đến mức khuôn mặt bình thường cực kỳ lạnh nhạt cũng không thể che giấu được, từng chút từng chút một từ biểu hiện ra ngoài, ngay cả tóc cũng đều lộ ra độ cong vui vẻ.

Ngón tay thon dài của anh cầm ấm trà, rót một chén trà đưa cho Lê Sân, giọng điệu nhẹ nhàng chào hỏi bà.

“Ngài đã tới rồi, mẹ.”

Lê Sân cầm túi đứng ở trong phòng khách, khuôn mặt như gặp phải quỷ.

Trời xanh trên cao, từ khi nào Tống Thời Việt dùng cái giọng điệu như vậy để nói chuyện với bà? Còn gọi bà là “ngài” nữa chứ?

Trong lúc nhất thời, thậm chí bà còn hoài nghi con trai mình bị đoạt xác.

“Con... Con vẫn ổn chứ?”

“Con rất khỏe.”

Tống Thời Việt đưa tay rót trà cho mình. Sáng nay anh có chút kích động, không cẩn thận thả hơi nhiều lá trà, lúc trà vào miệng vừa chát vừa đắng nhưng anh lại cứ cảm thấy ngọt tới tận tim.

Lê Sân ngồi xuống bên cạnh anh, nhấp một hớp trà, lập tức đắng đến cau mặt lại.

“Sao mẹ nhớ rõ bình thường con không uống trà?”

“Thật sao?” Tống Thời Việt dừng một chút, nói: “Không sao, sau này con sẽ thích uống.”

Lê Sân: “...”

Còn giữ phương thức liên lạc của thầy xem phong thủy mà lần trước Tống Lẫm mời tới xem chỗ này không nhỉ? Có thể bà cần liên lạc một chút về nghiệp vụ.

Bà nhìn qua một vòng trong phòng, cuối cùng phát hiện ra chỗ không đúng.

“Tuế Tuế đâu? Không có ở nhà à?”

“Khụ...” Người đàn ông ho nhẹ một tiếng, che lại ý cười gần như sắp không giấu được nữa: “Cô ấy vẫn còn đang ngủ.”

Lê Sân cầm điện thoại liếc nhìn, sắp mười một giờ rồi mà vẫn ngủ sao?

Bà nhìn người nào đó mặt đầy sắc xuân, có cái nguyên nhân gì đó chợt nảy lên trong đại não của bà, đáng tiếc bởi vì quá ngắn ngủi nên làm cho bà chưa kịp bắt lấy đã vụt mất.

Bà chỉ có thể nén lại nghi hoặc ở trong lòng, nói với anh mục đích lần này bà đến đây.

“Chuyện hôm qua mẹ đã nghe nói rồi, mẹ không ngờ ông ngoại con sẽ gàn bướng hồ đồ như vậy, lại còn có ý đồ với con.”

Nghe bà nhắc lại chuyện ngày hôm qua, một chút hồi ức không tốt đẹp lắm tràn vào trong đại não của Tống Thời Việt. Anh cụp mắt xuống, nụ cười trên mặt phai nhạt đi chút.

“Con...”

Lê Sân do dự mở miệng.

“Thực ra khi mẹ còn bé, trong nhà đã bắt đầu xuống dốc, nhưng từ trước tới giờ bố của mẹ chưa bao giờ bạc đãi mẹ, tất cả những thứ tốt đều dành hết cho mẹ. Mẹ biết ông ấy mưu đồ cái gì, mẹ trông cũng được, ông ấy muốn dùng cái nhan sắc xinh đẹp của mẹ để mưu đồ một người rể hiền có thể giúp được nhà họ Lê.”

“Loại người giống như nhà chúng ta thật ra có rất nhiều lúc hôn nhân không phải do mình quyết định, mẹ cũng biết điều đấy. Cho nên lúc biết suy nghĩ của ông ấy mẹ cũng không muốn phản kháng, cứ cho là đương nhiên mà tiếp nhận tất cả.”

“Đến tận khi mẹ gặp bố của con...”

Hai tay của bà không tự giác mà nắm chặt cái chén trong tay.

“Lúc mẹ đi theo bố con thì ông ấy còn chưa phải chủ nhà họ Tống, chỉ là một đứa con riêng ti tiện không có quyền lực, nghĩ thế nào cũng không dính dáng gì tới người rể hiền mà ông ngoại con muốn. Hơn nữa, nề nếp gia phong của nhà họ Lê nhiều đời đều trong sạch, thứ coi thường nhất chính là thứ con riêng như vậy.”

“Nhưng bởi vì vậy, mẹ vẫn luôn cảm thấy mình thiếu nợ nhà họ Lê, từ đó dung túng cho bọn họ yêu cầu nhiều thứ từ bố của con. Mẹ cho rằng một ngày nào đó họ có thể nhìn thấy sự tốt đẹp của bố con mà tiếp nhận ông ấy.”

Sau khi nói xong bà cười giễu cợt: “Bây giờ suy nghĩ lại thì thấy mẹ thật sự quá ngây thơ, bọn họ chỉ là tự xưng thanh cao vì tư lợi mà thôi. Con đối xử với bọn họ tốt căn bản bọn họ sẽ không cảm kích, trái lại còn coi con là một người để hút máu.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Qua nhiều năm như vậy, thực ra đã trả được hết tiền lúc trước bọn họ nuôi mẹ từ lâu rồi, đúng là mẹ không nên u mê như thế, nếu không người tiếp theo bọn họ muốn hút máu chính là con.”

Bà nhìn Tống Thời Việt, nói ra cái suy nghĩ mà bản thân đã nghĩ suốt cả một buổi tối cho anh nghe.

“Vốn dĩ mẹ muốn mượn tiệc mừng thọ của ông ngoại con để làm dịu mối quan hệ của mọi người, thật không ngờ ông ấy rõ ràng biết con có bạn gái còn muốn giới thiệu người cho con, đặc biệt người này lại là...”

Cái gương mặt đó của Cố Phán, Lê Sân lập tức cảm thấy ghê tởm.

Sau khi Cố Phán được nhà họ Ngu nhận lại, không biết thông qua con đường gì mà móc nối được với Lê Dã.

Ông ta cực kì thích cô ta, nhiều lần thậm chí còn ngay trước mắt bà bảo bà khuyên Tống Thời Việt chia tay với Thẩm Tri Ý, nói cái gì mà tìm bạn gái phải tìm người giống như Cố Phán vậy, dịu dàng xinh đẹp, trong nhà còn có quyền thế.

Mấy điều này bà đều giấu không để đến tai Tống Thời Việt.

Bà không chỉ một lần nhắc nhở Lê Dã, con người Cố Phán này hoàn toàn không hề ngoan hiền vô hại như bề ngoài nhưng mà Lê Dã cứ như bị chuốc thuốc mê vậy, cho dù bà khuyên thế nào cũng không nghe.

Hoàn toàn không nghĩ tới ông ta lại có thể làm ra chuyện như vậy ngay trên bữa tiệc của mình.

“Có vài người, trái tim họ vốn dĩ đã lạnh, có sưởi ấm thế nào cũng không nóng lên được. Cho nên mẹ và bố con không muốn tiếp tục sưởi ấm nữa. Từ nay về sau chúng ta sẽ không giúp gì cho bọn họ nữa, nhà họ Lê là nhà họ Lê, nhà họ Tống là nhà họ Tống.”

“Sau này chúng ta sẽ đóng kín cửa, sống cuộc sống của chính mình, bọn họ như thế nào không liên quan đến chúng ta.”

Tống Thời Việt vuốt nhẹ cái chén trong tay, lẳng lặng nhìn bà một hồi lâu, thấy bà thật sự quyết định như thế mới mở miệng.

“Vậy... bên bà ngoại thì sao ạ?”

Lê Sân cụp mắt im lặng một hồi.

“Mẹ sẽ nói với bà ấy...”

Bà hỏi Tống Thời Việt: “Đúng rồi, Cố Phán kia... Con định làm thế nào?”

Tống Thời Việt nhấc tay đổ thêm trà vào trong chén cho bà: “Con tự có tính toán của con, mẹ không cần quan tâm đâu, có thời gian không bằng tĩnh tâm uống chút trà.”

Lê Sân nhìn chén trà đậm đặc đến mức trà cũng biến thành màu đen, cảm thấy không muốn tĩnh tâm lại cho lắm, tầm mắt của bà không ngừng bay về phía cửa phòng.

“Tuế Tuế đâu? Bây giờ sắp trưa rồi, sao con bé còn chưa dậy vậy? Có phải con bé bị bệnh không? Buổi chiều mẹ phải lên máy bay, còn muốn ăn một bữa cơm với con bé.”

Tống Thời Việt nói: “Cô ấy không bị bệnh, chỉ mệt mỏi thôi.”

Cân nhắc đến da mặt của bạn gái nhỏ nhà mình, anh suy nghĩ một chút, vẫn nói.

“Mẹ, con cảm thấy hay là mẹ cứ về trước đi, lúc cô ấy tỉnh lại chưa chắc đã muốn gặp mẹ đâu.”

“Tại sao?” Lê Sân trừng lớn hai mắt.

"Khụ!" Người đàn ông cao lớn ngồi trước mặt bà cúi thấp đầu ho khan một tiếng, vẻ mặt mang theo vài tia thẹn thùng không dễ phát hiện.

“Con nghĩ... Có thể cô ấy sẽ ngại ngùng.”

Bởi vì động tác cúi đầu của anh, Lê Sân nhìn thấy sau tai anh có một vệt đỏ. Nhợt nhạt giống như dấu vết bị chú mèo nhỏ cào khi bị chọc tức, màu sắc nhìn cũng khá sâu, vừa nhìn đã biết vừa mới bị không bao lâu.

Cái suy nghĩ ngắn ngủi thoáng qua kia bỗng nhiên hiện rõ trong đầu bà, rốt cuộc bà biết khuôn mặt hớn hở không thể nào kiềm chế nổi này của anh là xảy ra chuyện gì.

"Khụ khụ!!"

Lê Sân cũng không nhịn được có chút lúng túng ho khan hai tiếng, bà cầm lấy túi đứng lên, trong lúc nhất thời không biết để tay chân vào đâu.

“Vậy... Vậy... mẹ về trước, lần sau lại tới chơi với các con.”

"..."

Tống Thời Việt nhìn chằm chằm cánh cửa khép lại một lúc lâu, cân nhắc thời gian cũng thích hợp, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ là một mảng tối tăm, rèm cửa dày nặng chắn lại toàn bộ tia sáng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cho dù anh đã đổi ga trải giường, đệm chăn sạch sẽ, cũng mở cửa sổ thoáng khí nhưng trong không khí vẫn còn để lại mùi tanh nhàn nhạt, mùi rất nhẹ, không để ý thì căn bản không ngửi thấy được, nhưng cũng đủ để làm cho người ta nhớ lại một vài ký ức tình loạn ý mê.

Dựa vào ánh sáng lờ mờ, anh nhìn thấy trong chăn sẫm màu hơi phồng lên một hình dạng, chỉ nho nhỏ một cục, cứ thế cuốn lấy chăn nép vào giữa giường.

Cô chỉ có một chút như vậy, thậm chí còn không chiếm được một nửa không gian cái giường của anh, nhưng lại có thể lấp đầy cả trái tim anh.

Anh khắc chế nuốt nước miếng, khom người, đưa tay tìm kiếm vào trong chăn.

Sự đẫy đà đầy tay đủ làm cho lý trí của anh mới bình tĩnh vào buổi sáng trở nên tan vỡ, nam sinh viên đại học ở tuổi này đều không chịu nổi sự trêu chọc. Người Thẩm Tri Ý còn chưa tỉnh đã bị thiên tài ép bức tiến hành thảo luận học thuật một phen.

Thứ bọn họ học tập chính là môn địa lý mà trước đây Thẩm Tri Ý thích nhất.

Trước tiên, Tống Thời Việt dùng tay đo đạc độ cao của ngọn núi Himalaya, phong cảnh trên đỉnh núi cực kỳ đẹp đẽ, thiên tài vất vả lắm mới leo lên được có chút mê muội, vì thế anh nghỉ chân hồi lâu.

Thẩm Tri Ý vừa mở mắt đã bị thiên tài đưa tới một đề bài rất lớn, để cô dùng hai tay cảm nhận Thái Sơn hùng vĩ. Bởi vì quá hùng vĩ cho nên cô sợ rồi, hai tay không ngăn được rụt về phía sau.

“Em không muốn... Đáng sợ quá đi...”

Cô nức nở lui về phía sau, vừa vặn chạm vào lồng ngực của người đàn ông, cô không thể lùi được nữa.

Thiên tài bình thường dễ nói chuyện khi đối mặt với bài thi này thì thái độ cực kỳ kiên quyết, không hề muốn cô từ bỏ loại đề thi tặng điểm như thế này.

“Tuế Tuế... Không đáng sợ đâu.”

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu của cô, có chút dụ dỗ cô.

“Hôm qua em còn nói ngắn mà, sao có thể đáng sợ được.”

Chó má!

Rõ ràng sắp đâm đến mặt cô rồi!

Rất dễ thấy, người học dốt ghét bỏ đề bài tặng điểm này đã chọc giận học sinh giỏi thích học tập, cô bị ép dùng tay leo núi Thái Sơn, đo đạc chiều dài, cuối cùng sau hai mươi phút mới viết xuống được đáp án chính xác.

Cuối cùng, học sinh giỏi dẫn cô cảm nhận chiều sâu của rãnh biển Mariana.

Đề bài này rõ ràng khó khăn hơn rất nhiều, là một siêu đề cương. Dù cho là học sinh giỏi nhưng nửa tiếng rồi vẫn chưa giải ra được.

Thẩm Tri Ý bị cái siêu đề cương này làm khó đến bật khóc, cô khóc lóc bò về phía trước, nhưng học sinh giỏi túm mắt cá chân kéo cô trở lại, kín đáo đưa bút cho cô, ép cô phối hợp với công việc của học sinh giỏi.

Trong phòng vẫn là một mảng tối tăm, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người lờ mờ.

"Tống... Tống Thời Việt..."

Thẩm Tri Ý còn chưa tỉnh táo, cơm còn chưa ăn đã bị ép viết bài thi địa lý, nước mắt tuôn rơi, cô bám vào bả vai người đàn ông, nghẹn ngào lên tiếng.

“Em không biết... Không làm... Em không muốn làm...”

Nam sinh viên đại học vừa mới giải được tri thức học thuật mới đang trong lúc tinh lực dồi dào, khát vọng đối với môn địa lý vượt qua lời cầu xin của bạn gái, anh cúi đầu hôn nước mắt nơi khóe mắt của cô, giọng nói gợi cảm rầu rĩ phát ra từ cổ họng.

“Ngoan... Chờ một chút, một lúc nữa là được rồi, một lúc nữa là được rồi...”

“Môt lúc nữa... Một lúc là bao lâu?” Thẩm Tri Ý hỏi anh.

"Mười phút."

Rất rõ ràng, học sinh giỏi tự đánh giá cao năng lực của mình, cũng có thể là anh đánh giá thấp mức độ mê người của rãnh biển Mariana, đến khi anh viết xong siêu đề cương thì đã qua một tiếng đồng hồ.

Trên bài thi chi chít dấu vết giải đề, bề mặt bị vò đến nhăn nhúm, nhìn rất gay go.

Thẩm Tri Ý: "..."

Thẩm Tri Ý quyết định chia tay với người nào đó một tháng rồi nói tiếp.