Khoảng Cách Một Cửa Sổ

Chương 6



Edit: Zu

Bọn họ ở dưới chân núi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lát sau đó đi leo núi.

Ngọn núi này không tính là cao, bởi vì có ngôi chùa được nhiều người biết đến, cho nên bậc thang được sửa lại rất rộng rất bằng phẳng, thuận tiện cho các nhà sư cùng với khách hành hương đến hành hương.

Bạc Tảo ngồi ở trên bậc thang, thở phì phò.

Phù Đồ mở bình nước khom lưng đưa cho cậu: "Tập luyện không đủ, cái này còn chưa đi được một nửa."

Bạc Tảo mệt lử uống miếng nước, ngẩng mặt nhìn anh: "Tớ không đi nổi, cậu cõng tớ."

Bên cạnh một bé gái mũm mĩm khoảng sáu bảy tuổi đi ngang qua, nghe vậy nhìn cậu một cái, ngẩng đầu cùng bà nội bé nói: "Anh trai này không có lợi hại như cháu! Cháu tự mình đi đó!"

Bạc Tảo mặt đỏ muốn nổ tung.

Phù Độ "Khụ" một tiếng che đi khóe miệng đang cười, lập tức bị ánh mắt liếc qua hung hăng trừng một cái.

Bạc Tảo không tình nguyện mà đứng lên: "Kéo tớ một chút."

Phù Đồ duỗi tay qua, cầm cổ tay nhỏ trắng nõn kéo cậu chậm rãi đi lên. Mặt trời dần dần lặn về hướng Tây, hai người càng đi càng chậm, cuối cùng thấp thoáng thấy được mái hiên màu vàng của ngôi chùa.

Mái hiên cong lộ ra cái chuông thanh đồng, gió thổi qua, vang lên vài tiếng nhạc lanh lảnh. Ở trên đỉnh núi bên trong mây mù lúc ẩn lúc hiện, như là giọng nói thần tiên truyền đến từ bầu trời, phong cách cổ xưa mà dễ nghe.

Bạc Tảo hai tay cầm cánh tay Phù Đồ, cả người hầu như là dính ở trên người anh, thở vù vù. Phù Đồ thì ngược lại, ngoại trừ áo khoác ngoài bị túm lệch, cả người đứng thẳng tắp, dáng vẻ mệt mỏi một chút cũng không có.

"Sắp tới rồi." Phù Đồ nhìn đồng hồ trên tay, 4 giờ chiều, hai người bọn họ cà rề cà rề lên núi cũng một tiếng đồng hồ, hai ông cháu trước đi chung với bọn họ đã sớm không thấy bóng dáng.

"Tớ.........Đi không nổi." Bạc Tảo mệt rã rời mà ngồi ở trên bậc thang, còn lôi kéo tay anh, nắm ngón tay của anh: "Đồ Đồ, chân tớ run."

Phù Đồ sờ đầu của cậu, tóc xoăn ướt do mồ hôi, đi tới độ cao này đã phá kỷ lục, chẳng trách mệt tới như vậy.

"Thể lực của cậu như này mà còn muốn vô đội bóng rổ." Phù Đồ thở dài ngồi xổm xuống.

Bạc Tảo ôm cổ trèo lên lưng anh, không phục mà lầm bầm: "Tập luyện nhiều tí là được rồi."

Phù Đồ khụy một chân, vững vàng đứng lên: "Vậy sau này chạy bộ giữa giờ còn trốn nữa không?"

Bạc Tảo bị chặn họng, "Hừ" một tiếng: "Cậu đem tớ vào đội bóng rổ tớ sẽ không trốn nữa."

Phù Đồ cười nhạo một tiếng, nhấc chân nhẹ nhàng mà đi lên trên.

Trong chùa sư phó nhận được tin sau đó chờ ở cửa. Biết hai người họ trước giờ lên núi chậm chạp, kéo ghế lại chậm rãi ngồi chờ, thấy người tới liền nghênh đón, hai tay chắp trước ngực: "Phù tiểu thí chủ, Bạc tiểu thí chủ."

"Khổ Diệp đại sư, làm phiền ngài." Phù Đồ đem Bạc Tảo để xuống, Bạc Tảo xiêu vẹo mà dựa vào Phù Đồ cùng đại sư chào hỏi: "Khổ Diệp đại sư, con lại tới quấy rầy."

"Các tiểu thí chủ thành tâm lễ Phật, chỗ nào lại quấy rầy." Khổ Diệp mỉm cười, làm một tư thế "Mời", cùng bọn họ bước vào chùa.

Phù Đồ cùng Bạc Tảo lấy ba nén nhang, ở trong chính điện lạy. Hai bên bồ đoàn hòa thượng ngồi tụng kinh, kinh Phật phối với tiếng nhạc, kỳ ảo mà trang nghiêm.

Bốn phía vách tường thờ phụng một tượng Phật thu nhỏ, Bạc Tảo nhìn qua từng cái, dừng lại ở trong góc. Ngàn vạn tượng Phật bên trong ngồi giống y xì nhau, chỉ có khác nhau một chỗ —— tượng Phật này bên dưới có khắc "Lục Thần Bạc Vân thí chủ thờ cúng".

Phù Đồ cùng cậu đứng một hồi, khách hành hương tham quan khó hiểu mà lách qua bọn họ, lại đi về phía trước chỗ đó có hòa thượng tư vấn tiền nhan đèn thờ cúng tượng Phật.

"Đi thôi." Bạc Tảo nhìn đủ rồi, nhẹ giọng nói: "Không có gì hay để xem."

Phù Đồ "Ừ" một tiếng, nắm tay cậu đi theo Khổ Diệp đại sư cùng đi gặp trụ trì.

Các hòa thượng so với ngôi chùa lớn mà nói mộc mạc hơn, Khổ Diệp dẫn bọn họ mở cửa hậu viện ra: "Sư huynh, Phù tiểu thí chủ cùng Bạc tiểu thí chủ tới rồi."

Dưới tàng cây hoa quế là một bộ bàn ghế gỗ, Khổ Trần đại sư cười híp mắt hướng bọn họ vẫy tay: "Đến đây, uống trà không?"

"Cảm ơn." Phù Đồ dẫn Bạc Tảo ngồi xuống.

"Hai vị thí chủ lâu rồi mới tới." Khổ Trần đại sự rót trà cho bọn họ.

"Bận rộn việc học." Phù Đồ trả lời một câu ngắn gọn, nâng chung trà lên ngửi: "Trà khổ diệp của đại sư vẫn thơm như vậy."

Bạc Tảo uống một ngụm, lông mày đều cau lại, lặng lẽ đặt chén trà xuống.

"Ha ha ha," Khổ Trần đại sư cười nói: "Bạc tiểu thí chủ uống đắng, là chuyện may mắn."

"Tại sao?" Bạc Tảo khó hiểu.

"Khổ Trần đại sư lắc đầu nói: "Có chút đắng, không cần phải thử, chỉ đặt chén trà xuống."

Bạc Tảo cái hiểu cái không mà nhìn sang Phù Đồ.

"Đại sư đừng đùa cậu ấy nữa. Hôm nay lên núi quá trễ, tụi con không có cách nào ngồi lâu, phải xuống núi." Phù Đồ đem trà uống hết, mặt mày sáng sủa ung dung, dĩ nhiên không có một chút dấu hiệu gì mà uống đắng.

Khổ Trần cười nói: "Phù tiểu thí chủ tâm tính nhẫn nại, không thể yêu cầu một việc gì đó."

Ông đem một cái hộp gấm giao cho Phù Đồ, gật đầu nói: "Xuống núi đi thôi, lúc này cáp treo rất ít người."

Hai người cùng trụ trì chào tạm biệt, ra cửa viện xếp hàng xuống núi.

"Trụ trì đưa cho cậu gì vậy?" Vừa ra khỏi chùa, Bạc Tảo không thể chờ được hỏi.

"Một khối ngọc, chạm khắc tượng Phật." Phù Đồ đem hộp gấm mở ra, Phật nằm bên trong khối ngọc xanh biếc, đục một lỗ xuyên dây màu đỏ.

"Mời đại sư khai quang." Phù Đồ nói xong cầm dây màu đỏ đeo lên cho Bạc Tảo.

"Cho tớ đeo hả?" Bạc Tảo thích đến nổi không buông tay cứ vuốt ngọc lạnh lạnh trên ngực, chạm khắc tinh xảo, màu xanh biếc động lòng người.

"Tớ chơi bóng rổ, đeo không tiện lắm." Phù Đồ đẩy lưng cậu một cái: "Về rồi nhìn tiếp, tới tụi mình rồi."

Hai người họ ngồi một cái cáp treo, Bạc Tảo dựa trên vai Phù Đồ, dường như nói nhẹ nhàng: "Có phải lần trước bà nội cậu đưa cho cậu khối ngọc đúng không."

"Ừ."

"Vậy không phải là quà sinh nhật của cậu sao?"

".........Ừ."

"Tớ nói mà tự nhiên sao lại không thấy."

".........Lại lục lung tung đồ của tớ?"

Bạc tảo xấu xa cười: "Đồ Đồ, bây giờ tớ cảm thấy đi leo núi không mệt tí nào."

Phù Đồ xoay mặt đi, lạnh lùng nói: "Ngồi yên, đừng có lộn xộn."

"Tớ không," Bạc Tảo đắc ý vênh váo, hỏi không ngừng: "Đồ Đồ, cậu uống trà khổ diệp không cảm thấy nó đắng hả? Còn một hơi uống hết."

"Có ngọt." Phù Đồ cầm tay cậu kéo xuống không cho lộn xộn: "Chịu đựng xíu là tốt rồi."

Bạc Tảo than thở: "Chịu đựng không nổi, rất đắng."

Phù Đồ nhìn cậu một cái: "Vậy thì đừng uống."

"Cứ uống."

Ranh ma ấu trĩ, Phù Đồ ngậm miệng không để ý tới cậu.

Lúc tới chân núi thì trời đã tối, ăn cơm tối xong bắt đầu lên xe hướng về thành phố, Bạc Tảo trong lòng vui vẻ mà ra xe về nhà.

Cậu đóng cửa rồi tắm rửa sạch sẽ, đem đèn trong phòng đều bật lên, sợ ánh sáng không đủ còn mở thêm hai cái đèn pin. Phật ngọc nằm ở trong hộp gấm màu đen, được hấp thụ 360 độ ánh sáng để chụp hình, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

——————————————————

Món quà ngày chủ nhật

【hình ảnh】【hình ảnh】【hình ảnh】

——————————————————

Ngọn gió lưu đày rất nhanh liền bình luận khen một câu: "Mới nghe có mỗi ngày lễ với quà sinh nhật, còn có quà chủ nhật nữa hả? Hâm mộ."

Bạc Tảo ôm điện thoại ở trên giường lăn lộn, trả lời ngọn gió lưu đày lãnh diễm cao quý một câu: "Hừ, hâm mộ tiếp đi."

Sau đó gửi tin nhắn cho Phù Đồ, yêu cầu anh lập tức lên vòng bạn bè khen cậu một chút.

Phù Đồ nhắn lại cho cậu một câu "Nhàm chán" đồng thời bảo cậu lập tức tắm rửa đi ngủ.

"Mai mà cậu không dậy nổi, thì chờ đi."

Sau đó câu này thành tiên tri.

Ngày hôm sau lúc Phù Đồ tới đón người đi học thì biết được tin là người nào đó còn ngủ ở trong phòng.

"Ôi chao tính tình thật nóng nảy mà, không nên gọi cậu ấy dậy." Dì còn ở một bên giúp người xấu làm điều ác.

"Cháu đi gọi cậu ấy." Tình huống này đã gặp nhiều rồi, Phù Đồ bình tĩnh mà lấy ra chìa khóa dự phòng đi lên lầu.

"Tảo Tảo." Anh đầu tiên là gõ cửa.

"Đừng có vào!" Giọng nói bên trong vô cùng hoang mang.

"Cậu làm gì đó?" Phù Đồ nhíu mày.

"Tớ hôm nay.........Hôm nay không đi học! Cậu xin phép giùm tớ.........A a a a a a a!! Không cho cậu vào!"

Điểm không tốt của thanh mai trúc mã đó là, lời nói dối không đủ đều có thể bị vạch trần, lúc Bạc Tảo còn đang lựa cái cớ, Phù Đồ đã mở cửa đi vào.

Sau đó như thường lệ ăn một cái gối phi đến trước mặt.