【Giống như không phải đường, đường này hơi kỳ quái.】
……
Chân của nam nghệ sĩ đã được xử lý tốt, hẳn là có thể tiếp tục ghi hình chương trình, tất cả mọi người chuẩn bị tinh thần tiếp tục.
Kỷ Hằng vừa tới, thể lực so với người khác thì tốt hơn, đứng phạt tại chỗ với Tiểu Quyển, sau đó bắt đầu xuất phát.
Tiểu Quyển ăn no rồi, đi theo Kỷ Hằng, rất nhanh đã phát hiện, Kỷ Hằng chẳng mảy may có ý định trở thành người “vô hình” chút nào.
Một phần là, anh ta là người nổi tiếng, địa vị ở trong giới giải trí cũng cao, có thể tùy tâm sở dục (1).
(1) Tùy tâm sở dục: tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó. Hơn nữa còn làm ra hành động này một cách rất dễ dàng, không có gì khó khăn. (Nguồn: từ-điển.com)
Kỷ Hằng căn bản không có ý định chiếu cố Tiểu Quyển, lúc ở chỗ rẽ hành lang gặp được nhóm bảo vệ đầu tiên, cũng không khách khí chút nào phân chia nhiệm vụ, mỗi người một nửa.
“Hai người bên trái là của cô, hai người bên phải là của tôi.”
Sau đó lập tức đi ra ngoài.
Đã qua mười một giờ, nhất định phải bảo trì bên trong khoảng cách năm bước, Tiểu Quyển vội vàng đuổi theo Kỷ Hằng.
Thân thủ của Kỷ Hằng vô cùng tốt, xoay người một chút trước một bảo vệ, đối phương còn chưa kịp phản ứng thì vòng đỏ trên tay đã biến mất.
Mặt khác, ba tên bảo vệ còn lại choáng váng một lát, sau đó lập tức cùng nhau xông lên.
Kỷ Hằng nghiêng người tránh thoát, thuận tay giật vòng đỏ trên cổ tay anh ta, quay đầu nói, “Hạ Tiểu Quyển, cô định đứng đấy xem náo nhiệt à?”
Tiểu Quyển nghĩ thầm: Thật sự phải động thủ à? Chỉ có hai người phàm như vậy mà thôi, một mình anh còn không giải quyết được sao? Kỷ Hằng, anh ở nhân gian bị tàn phế rồi sao?
Tiểu Quyển bước lên trước hai bước.
Khi tất cả khán giả trên đài truyền hình trực tiếp còn chưa kịp nhìn rõ thì những chiếc vòng đỏ trên cổ tay của hai bảo vệ còn lại đã không còn nữa.
【Cho nên vòng đỏ vừa rồi, là Hạ Tiểu Quyển giật lấy sao?】
【Tôi không thấy rõ.】
【Tôi cũng không thấy rõ.】
【Không thấy rõ +1】
【Vừa nãy cô ấy ở cùng đội với Dương đại gia, không phải như vậy nha? Không phải đều là vụng trộm ngồi xuống sờ chân bảo vệ sao?】
……
Đội “phật hệ”, không “phật” chút nào cả.
Kỷ Hằng hoàn toàn không để ý tới đội của ác chủ bài Âu Phi, một đường đi về phía trước.
Bảo vệ đều là diễn viên tạm thời do ê kíp của chương trình thuê, mặc dù nhìn thì cao lớn thô kệch, nhưng hơn phân nửa đều là người bình thường, chưa qua luyện tập, căn bản không phải là đối thủ của Kỷ Hằng và Tiểu Quyển.
Lúc hai người luyện tập ở Uyển Khâu, gặp phải đối thủ khó đối phó gấp trăm ngàn lần so với mấy người này.
Một đường như đang chém dưa thái rau.
Nhịp độ trò chơi đột nhiên trở nên nhanh chóng hơn hẳn.
Động tác của hai người bọn họ quá nhanh, anh cameraman đi cùng chạy đến mức thở hồng hộc, thiếu chút nữa đã mất dấu hai người.
“Kỷ Hằng, anh gấp gáp như vậy để làm gì?” Thừa dịp không có cameraman theo cùng để quay, Tiểu Quyển hỏi Kỷ hằng.
Bước chân Kỷ Hằng không ngừng: “Đã mấy giờ rồi? Tranh thủ thời gian làm xong về nhà đi ngủ.”
Cũng đúng, vốn chương trình nói sẽ xong trong ba, bốn tiếng sẽ kết thúc, kết quả xảy ra đủ chuyện, kéo dài tới tận bây giờ đã hơn mười giờ. Tất cả mọi người đều kiệt sức, như ngựa hết hơi, đã rạng sáng rồi mà không thấy điểm cuối cùng ở đâu.
Tiểu Quyển không quá yên tâm: “Hình như chúng ta thắng đội của Âu Phi hả? Tôi thấy chương trình đang cho anh ta nhiều gợi ý.”
Tiểu Quyển suy nghĩ: Mặc dù Kỷ Hằng có địa vị lớn hơn, nhưng dù sao cũng là nửa đường nhảy vào, không để cho bọn họ thắng thì cũng không tốt lắm?
Kỷ hằng nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, “Chờ cậu ta thắng, phải đợi đến sáng mai sao?”
Tiểu Quyển rất nhanh đã phát hiện, Kỷ Hằng cũng không muốn thể hiện mình, mà thực sự lên kế hoạch để đẩy nhanh tiến độ chung.
Nhiều lần bỏ xa những người cùng quay, thanh lý đám bảo vệ với tốc độ ánh sáng, để cho những người phía sau cùng nhau tiến lên, nhưng vẫn để lại vài bảo vệ để bọn họ có cơ hội thể hiện.
Thế là Tiểu Quyển bắt đầu buông tay buông chân, giúp anh đối phó với bảo vệ, chơi một hồi, lúc Kỷ Hằng không chú ý, thì cô đã tràn đầy sinh khí chạy về phía trước.
Kỷ Hằng hai ba bước đuổi theo, ôm eo cô, ôm cả người cô trở về.
Tiểu Quyển vừa muốn đánh anh theo thói quen thì mới đột nhiên nhớ tới, bây giờ là ban đêm, còn phải bảo trì khoảng cách năm bước.
Đúng là chơi đến mức quên hết mọi chuyện.
Trong khí đó, fan hâm mộ của Kỷ Hằng vô cùng hưng phấn khi Kỷ Hằng giết được cả đám người, đang cùng với những người qua đường khác chiến đấu với fan hâm mộ của Âu Phi.
Chỉ có chút vài người thắc mắc trong cơn bạo loạn.
【Động tác của Kỷ Hằng và Hạ Tiểu Quyển rất thân mật.】
Trong khi đang cãi nhau, có fan hâm mộ của Kỷ Hằng dành thời gian trả lời:【Bình thường thôi, hai người bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, trước kia cũng như thế này.】
Tiểu Quyển và Kỷ Hằng tìm một vòng lớn, rốt cuộc cũng tìm được một căn phòng ở nơi hẻo lánh cuối hành lang, trên cửa phòng treo bảng phòng tài vụ.
Bên trong phòng tài vụ có bốn hộp đựng tiền, xem ra chính là manh mối tiếp theo.
Trong hộp có một đống lớn đồng tiền xu, không biết là của quốc gia nào.
Trên nắp hộp đựng có nói là phải cộng hết tất cả mệnh giá tiền xu lại, ba số cuối chính là mật mã. Hãy nhập mật khẩu chính xác trên máy tính để lấy manh mối tiếp theo. Trong hộp đầy tiền xu, mệnh giá lớn nhỏ đều có, phải phân loại và đếm thì trông rất phiền phức.
Kỷ Hằng hỏi Tiểu Quyển: “Lời quảng cáo của nhà tài trợ của chương trình là gì?”
Lúc bắt đầu chương trình, Tiểu Quyển đã nghe người dẫn chương trình nói qua nhiều lần, cô đáp theo thứ tự: “Deno X61, bậc thầy của ba nhiếp ảnh gia, hãy tạo ra vẻ đẹp của bạn.”
Kỷ Hằng thuận tay nhập ba số 613 vào, quả nhiên chính xác.
Trên phần bình luận lại tiếp tục đón nhận mưa cười ha ha ha ha.
【Chết cười tôi rồi, các ngươi không thể đếm tiền cho tốt được sao?】
【Hai người bọn họ đều có mạch suy nghĩ giống nhau, đều là những người muốn tìm chiêu trò quanh co, không chịu đi đường chính đạo hahahahaha!】
……
Ba đội đằng sau cũng rất nhanh, thuận lợi đuổi theo tới.
Chị nghệ sĩ cũng coi như đã thân quen với Tiểu Quyển, thấy bọn cô đã biết được mật mã và muốn đi thì lặng lẽ đến gần, hỏi: “Tiểu quyển, mật mã là gì?”
“613.” Tiểu Quyển nói cho chị ấy.
Âu Phi còn đang bận rộn xem tiền, chị nghệ sĩ quay lại nói mật mã, hai người gõ vào máy tính, quả nhiên chính xác.
Màn hình máy tính hiện ra một bức ảnh chụp cánh cổng ở tầng một, cùng với một chuỗi dãy số.
“Để mật mã lại cho hai đội kia một chút?” Chị nghệ sĩ có chút không an lòng.
Âu Phi vội vàng ghi nhớ chuỗi dãy số hiển thị trên màn hình, lôi kéo chị nghệ sĩ đi, giống như một lòng muốn đuổi theo Kỷ Hằng, cơ bản không nghe thấy chị nghệ sĩ đang nói cái gì.
Mọi người lại tiếp tục bình luận sôi nổi.
【Anh có tinh thần thể dục.】
【 Đây vốn là tranh tài, muốn cạnh tranh, không phải chương trình không còn ý nghĩa gì nữa sao?】
【Trí thông minh của anh siêu cao, các loại sách lược dùng ở mức 666】
【Anh thật tuyệt!】
Có người phản bác:
【Anh nhà các người có tinh thần thể dục, cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta nói mật mã cho người khác nha!】
【Để người ta xem chương trình phát sóng trực tiếp, tôi muốn xem đội “phật hệ” đại sát tứ phương, cũng không muốn xem tâm cơ của các người, cảm ơn!】
……
Mọi người còn đang nhao nhao hỗn loạn thì Kỷ Hằng và Tiểu Quyển đã đi tới cửa lầu một.
Có một bảng để nhập mật khẩu bên cạnh cửa, Tiểu Quyển nhập chuỗi dãy số vừa mới hiển thị trên màn hình máy tính vào, cửa tự động mở ra.
Bên ngoài trời tối đen như mực, nhưng khoảng sân được bao quanh bởi song sắt và tường cao thì được những ngọn đèn lớn thắp sáng.
Ở cánh cổng sắt cách đó không xa, có một chiếc chìa khóa vàng tượng trưng cho việc thoát khỏi bệnh viện tâm thần.
Nhưng giữa chìa khóa và hai người lại có một cái ao nước cực lớn, nước trong ao thì đen ngòm.
Trên ao nước là những thanh phao nổi đã được thấy vô số lần trong nhiều chương trình gameshow, tất cả đều được sơn lại để tạo vẻ cũ nát.
Khi chứng kiến màn thể hiện thần sầu của Tiểu Quyển và Kỷ Hằng, một nhân viên công tác đã đặc biệt chạy tới, nói: “Nhất định bạn phải đi qua chướng ngại vật để vượt qua ao nước rồi lấy chìa khóa.”
Tiểu Quyển hỏi: “Chỉ cần một người cầm được chìa khóa là được đúng không?”
Nhân viên công tác đáp: “Nhất định phải cả hai người đều đi qua thì mới tính là thắng, nếu như có một người rơi xuống nước, người còn lại cũng phải lui về điểm xuất phát.”
Tiểu Quyển nghĩ thầm: Nhiếp Trường Phong đúng là miệng quạ đen, thật sự là phải rơi xuống nước ướt người, không những thế còn bị rơi xuống nước đen như mực này, không biết khi rơi xuống thì biến thành dạng gì nữa.
Kỷ Hằng nhìn thoáng qua phía đối diện, hỏi Tiểu Quyển: “Cô trước?”
Tiểu Quyển lắc đầu, “Anh trước đi, tôi đi theo.”
Dựa theo nguyên tắc khiêm tốn, Tiểu Quyển cũng không muốn trở thành người đầu tiên cầm được chìa khóa.
Loại chướng ngại vật trên nước này chẳng là gì đối với Kỷ Hằng cả.
Anh nhẹ nhàng nhảy qua mấy thanh phao nổi được luồn dây thừng qua giữa những khoảng trống, đi qua những thanh phao trụ, rồi dễ dàng tới đối diện.
Ở giữa, anh cũng thỉnh thoảng dừng lại chờ Tiểu Quyển, để cho cô không ra khỏi khoảng cách năm bước.
Tiểu Quyển không muốn làm quá náo động, thả chậm tốc độ đi theo anh về phía trước.
Chẳng mấy chốc đã có người từ phía sau chạy đến, là đội của Âu Phi.
Âu Phi liếc nhìn chìa khóa ở trước mắt, nhanh chóng bước lên trên các chướng ngại vật trên ao nước.
Hôm nay vốn tất cả mọi người đều nâng anh, chương trình cũng có giúp sức, khách quý đều sợ bị đen đủi nên ai cũng không dám vượt qua anh ta.
Thế nhưng không biết Kỷ Hằng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, dễ dàng liền đoạt đi tất cả ánh hào quang của anh ta.
Kỷ Hằng nhỏ hơn anh ta vài tuổi, nhưng xét về thâm niên thì anh ta là đại tiền bối, nhưng về độ nổi tiếng và rating mà Kỷ Hằng mang lại cho chương trình thì đều cao hơn Âu Phi mới nổi tiếng.
Không có gì sai khi Kỷ Hằng cướp đi ống kính của anh ta.
Thế nhưng Âu Phi nổi tiếng quá nhanh, khó tránh khỏi có chút khó chịu, trực tiếp đã bị người có thực lực nghiền ép, thì dù có biên tập thế nào cũng không khả quan cho lắm, trẻ tuổi nóng tính, nên hơi sốt ruột.
Âu Phi dũng cảm tiến tới, rất nhanh đã đuổi kịp Tiểu Quyển, đứng ở trên thanh phao hình trụ.
Thanh phao hình trụ có thể tự do xoay tròn tại chỗ, rất khó để đứng vững, đặc biệt khảo nghiệm năng lực cân bằng của người đứng trên đó.
Bây giờ hai người cùng đứng trên một cái, thanh phao nguy hiểm lắc lư.
Nếu như ném Tiểu Quyển xuống thì Kỷ Hằng chỉ có thể quay lại điểm xuất phát.
Âu Phi cũng không muốn ném con gái xuống nước trước mặt mọi người, hai chân của anh ta không chế để thanh phao cân bằng, rất có phong độ thương lượng với Tiểu Quyển.
“Nếu không thì tự cô nhảy xuống đi? Hoặc là cô từ từ quay về điểm xuất phát, không cần phải gấp, tôi chờ cô.”
Tiểu Quyển đứng một bên thanh lăn hình trụ, nhìn thoáng qua anh ta, trong lòng nghĩ: Nếu bây giờ làm cho anh ta xuống nước thì có bị fan hâm mộ của anh ta chửi không nhỉ?
Còn không nghĩ xong thì đã thấy Kỷ Hằng ở trên bờ làm một động tác.
Anh mặt lạnh đi về phía trước một bước, nhắm ngay thanh phao hình trụ rồi hung hăng đạp một phát.
Cú đạp này sức lực vô cùng lớn, thanh phao xoay tròn nhanh chóng.
Âu Phi hoàn toàn không ngờ tới, khi Tiểu Quyển còn đang đứng trên thanh phao mà Kỷ Hằng dám làm liều như vậy, cho nên không hề chuẩn bị tư tưởng gì cả. Chưa tới nửa giây sau, anh ta đã chật vật ngã khỏi thanh phao, ngâm mình trong nước đen.
Ngay từ lúc Kỷ Hằng nhấc chân lên, Tiểu Quyển đã biết anh muốn làm gì.
Cái người này, có làm gì thì Tiểu Quyển cũng không cảm thấy kỳ quái.
Lúc thanh phao hình trụ quay, Tiểu Quyển chỉ hơi lảo đảo một chút, rồi chạy nhanh trên đó.
Kỷ Hằng nhịn không được mà cong cong khóe miệng.
Cô chạy còn rất lưu loát, giống như một con chuột nhỏ chăm chỉ chạy trên bánh xe.