Khoảng Cách Ngàn Năm

Chương 15: Lữ khách



Trên đường từ hoàng cung hồi phủ, Ngọc Đan một đường trầm mặt ngồi yên trên kiệu vén màng ung dung nhìn ánh trăng. Lý Minh Khuê biết rõ cô là vì loạt cảnh chết chóc lúc nãy làm cho nhất thời không thích ứng được, nàng chậm rãi nói: "Bản cung biết ngươi lần đầu chứng kiến những chuyện như vậy sẽ rất khó chịu, một vài lần thì sẽ quen thôi, đừng nghĩ nhiều về nó"

Ngọc Đan cũng không quay đầu nhìn nàng, ngữ khí lạnh nhạt: "Sinh mạng đối với các người mà nói thật nhỏ bé có đúng không?"

Lý Minh Khuê nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như phủ một tầng sương mù không rõ cảm xúc: "Giết người không phải vì thích hay không thích, còn là vì bảo vệ người mà ngươi muốn bảo vệ"

"Người mà ta muốn bảo vệ?" Ngọc Đan nhất thời suy tư

Lý Minh Khuê nhàn nhạt nói: " Lần đầu tiên bản cung giết người là năm 12 tuổi. Khi đó, nhà ngoại của Thái tử mưu đồ ám sát Minh Viễn, bọn chúng sai thích khách đột nhập hoàng tử phủ, nhưng bất cẩn bị bản cung bắt gặp. Trong một khắc đó, bản cung không hề nghĩ ngợi mà cầm lấy thanh đoản kiếm phóng thẳng vào đầu hắn giống như lúc ta cứu ngươi ở rừng trúc. Nhưng bản cung không hề cảm thấy lương tâm ta ái náy một chút nào, vì khi đó ta đã bảo vệ được người thân duy nhất của mình"

Nói xong Lý Minh Khuê dùng ánh mắt tò mò nhìn cô: "Ở quê nhà ngươi không có giết người sao?"

Ngọc Đan nhẹ thở dài một hơi, chống tay lên cửa sổ nâng cằm nói: "Sẽ có, nhưng không tuỳ tiện như ở chỗ các người. Giết người đối với nơi ta đến mà nói là một điều vô cùng cấm kị, nếu ai phạm phải sẽ chịu tội rất nặng"

Quả thật là như vậy, chứ không thể tuỳ tiện muốn ai sống là sống, muốn ai chết là chết như cổ đại này, đúng là.... haizz... kiếp phù du, Ngọc Đan thầm nghĩ như vậy trong lòng cũng thở dài theo

Lý Minh Khuê chăm chú nghe cô kể về chuyện quê nhà, sau đó vươn hai tay giữ lấy đầu Ngọc Đan xoay mặt cô đối diện mình, khẽ nâng mắt phượng sâu xa nhìn Ngọc Đan: "Đan, tại sao ta luôn cảm thấy ngươi đến từ một nơi rất xa, rất xa nơi này, cũng không thuộc về nơi đây?"

Lý Minh Khuê luôn cảm thấy người ngay trước mắt nàng đây, lúc thì thật gần, nhưng có đôi lúc lại rất xa không tài nào chạm tới được, cứ như trong một khắc nào đó lơ là, sẽ biến mất bất cứ lúc nào

Thân mình Ngọc Đan hơi run lên, không hiểu sao câu hỏi này của Lý Minh Khuê giống như đang thức tỉnh cô, nhắc cho Ngọc Đan biết cô vĩnh viễn không thuộc về nơi này. Khoảng cách giữa cô và nàng không phải là một ngày hai ngày, mà là cả trăm năm, ngàn năm. Suy cho cùng, cô đơn giản chỉ là một lữ khách qua đường mà thôi, một lữ khách tình cờ đi ngang qua đời nàng. Chỉ là một phút thoáng qua rồi cũng sẽ lướt qua nhau như bèo gặp nước.

Ngọc Đan nghĩ như thế tim cô chợt nhói lên, cô buồn rầu rũ mắt: "Ta chỉ là lữ khách nơi đây, rồi sẽ có ngày ta cùng Điện hạ phải từ biệt nhau"

Lý Minh Khuê chợt khựng lại, bàn tay ngọc đặt trên đôi má mềm mại của Ngọc Đan cũng nhẹ buông xuống, xoay đầu vén màng nhìn ánh trăng, ánh mắt nàng cũng kéo theo một tầng sương băng lạnh lẽo

——— đường phân cách hoa lệ

Ánh trăng cao lên giữa trời

Ngọc Đan sau khi tắm rửa xong thì leo lên giường xoay lưng về phía Lý Minh Khuê một câu cũng không nói, bên trong sa duy chìm vào một mảnh im lặng

"Có điều gì muốn nói, cứ nói" Lý Minh Khuê bất chợt lên tiếng

Thổ khí như lan truyền tới từ sau gáy làm Ngọc Đan cả người ngứa ngáy lập tức xoay mình đối diện Lý Minh Khuê hỏi: "Tại sao những kẻ trong cung lúc nào cũng muốn hại người"

Lý Minh Khuê xem như không có chuyện gì mà nói: "Vì bản cung cản đường bọn chúng dành ngôi vị"

"Sao cơ....chẳng lẻ người cũng muốn ngôi vị đó" Ngọc Đan không tin vào tai mình vội bắt lấy cánh tay Lý Minh Khuê hỏi

Lý Minh Khuê cố đè nén đau đớn đến từ cánh tay "hừ" nhẹ một tiếng

"Người bị thương?" Ngọc Đan dường như phát giác được có điều không đúng

Lý Minh Khuê nhàn nhạt nói: "Chỉ là tiểu thương"

Ngọc Đan vẫn không tin nàng nói, vội cầm ống tay áo nàng nhẹ nhàng kéo lên. Trước mắt cô là một đạo vết thương dài hẹp từ giữa bắp tay kéo đến gần khuỷu tay Lý Minh Khuê, Ngọc Đan nhìn thấy không khỏi đau lòng nhanh chân bước xuống giường chạy lại kéo tủ nhỏ dưới ngăn bàn, lấy ra một lọ kim sang dược cùng vải trắng, rồi đi đến ngồi bên cạnh Lý Minh Khuê cẩn thận băng bó vết thương cho nàng

Ngọc Đan vừa bó thuốc cho nàng vừa hỏi: "Vết thương này từ đâu ra?"

Lý Minh Khuê nhìn cô tay chân luống cuống vì mình băng bó vết thương liền nở nụ cười tiếu ý: "Lúc nãy đối phó thích khách không cẩn thận bị hắn đã thương"

Ngọc Đan chữa thương cho nàng xong thì đặt lọ thuốc nơi đầu giường, đỡ Lý Minh Khuê nằm xuống, nhẹ trách móc: " Sao người lại bất cẩn như vậy chứ"

Lý Minh Khuê chỉ cười không đáp

Ngọc Đan lại tiếp tục hỏi: "Lúc nãy người vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta....người muốn ngôi vị đó sao?"

Lý Minh Khuê cười nhạt nói: "Ta không có hứng thú ngồi lên nó, nhưng lại có hứng thú giành lại những gì thuộc về mình"

"Những gì thuộc về người?" Ngọc Đan tò mò hỏi

Lý Minh Khuê không trả lời cô chỉ ngồi dậy thổi nến, thả xuống màn trướng, nằm lại bên giường. Ngọc Đan cho rằng nàng không muốn trả lời cô nên cũng không tiếp tục truy cứu, kéo góc chăn đắp lên người Lý Minh Khuê, sau đó chậm rãi nhắm mắt

"Sau này bản cung sẽ nói cho ngưoi biết" tiếng Lý Minh Khuê tựa gió nhẹ thổi qua trong đêm tối

Mắt Ngọc Đan như có ngàn tảng đá đè nặng, cô mơ mơ màng màng nhẹ "Ân" một tiếng xem như đã đáp lời

Nghe được tiếng thở đều đều của người bên cạnh, Lý Minh Khuê vươn tay vuốt vuốt mái tóc như tơ của cô, ánh mắt tựa thu thuỷ nhẹ nói: "Hy vọng ngươi cứ vô lo vô nghĩ mà sống, đừng bị kéo vào cuộc tranh chấp này"