Lý Minh Khuê trở về Vũ phủ vừa lúc gia nhân đang bày cơm tối lên. Ngọc Đan vẫn ngồi đó không nhút nhít, ngay cả thở cô cũng không dám, chẳng khác học sinh cá biệt đợi mẹ đi họp phụ huynh trở về xử tội mình
Lý Minh Khuê ngồi xuống bàn, giơ đôi tay trắng nõn cầm lấy đũa dùng bữa, cả một buổi nàng không nói lời nào, ung dung chậm rãi, từ tốn nhai cơm.
Được một lúc, Lý Minh Khuê hơi giương mắt phượng nhìn Ngọc Đan, lại thấy cô không chịu động đũa, cứ ngồi đó lấy đũa chọt chọt mấy hạt cơm trong bát, mặt thì cúi thấp xuống như hận không thể úp mặt vào bát cơm
Lý Minh Khuê nhàn nhạt nói: "Không có gì muốn nói với bản cung sao?"
"Sao cơ!" Ngọc Đan chột dạ ngước mặt lên nhìn nàng, hoảng hốt đáp
"Tối hôm qua tại sao không hồi phủ?" Lý Minh Khuê cũng không thèm ban cho cô một ánh mắt
"Ta" Ngọc Đan thân mình cứng nhắt, hít một ngụm khí lạnh, đưa đũa lên miệng cắn cắn, ấp a ấp úng như tiểu hài tử phạm lỗi: "Ta...Ngũ... Ngũ...Ngũ...Ngũ" lưỡi Ngọc Đan như bị ai đó niên phong, cả ngày chỉ có "Ta" với "Ngũ" không thể nói tiếp được chữ "hoàng tử" ra khỏi miệng
"Không... không phải vậy" Ngọc Đan liền bỏ đũa xuống, lắc tay liên tục. Chậm rãi hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, nói thật nhanh: "Ngũ hoàng tử đã biết thân phận nữ tử của ta!"
Đôi mày liễu của Lý Minh Khuê nhíu chặt lại như sắp chạm vào nhau: "Làm sao Minh Viễn lại biết"
Ngọc Đan xoa xoa ống tay áo, lí hí nhỏ giọng: "Hôm qua ta uống say... hắn thay y phục cho ta", nghe được đáp án này, Lý Minh Khuê đập mạnh đũa xuống bàn "Rầm" một tiếng van trời, đứng dậy bật tung cả ghế ra phía sau, không thể tin vào tai mình, bật thốt lên: "Cái gì!"
Vừa dứt lời, Lý Minh Khuê lập tức xoay người vào trong lấy xuống thanh kiếm treo trên tường, hậm hực bước ra khỏi cửa.
Ngọc Đan thấy nàng hùng hổ xách kiếm khởi binh vấn tội, chẳng khác nào giang hồ chợ lớn đi đòi nợ, không khỏi sợ hãi chạy lại ôm lấy cánh tay nàng kéo lại: "Điện hạ, từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện"
Cả người Lý Minh Khuê như được đốt lên hàng ngàn đám lửa, tức giận gạt tay Ngọc Đan ra, giọng nói tựa nghiêm băng: "Bản cung phải xử lý hắn" nói xong liền lấy ngựa phi thẳng đến hoàng cung.
Ngọc Đan đứng trước cửa ngơ ngác nhìn nàng thúc ngựa đi xa, rùng mình một cái. Lúc này đây, cô chỉ muốn thắp nén nhang cho ông bà, cầu cho Lý Minh Viễn toàn mạng sống sót.
Thị vệ hoàng cung thấy Lý Minh Khuê một mình một ngựa cầm kiếm xông vào cửa cung, bị kinh sợ không nhỏ. Nhưng cũng không ai dám cản đường nàng vì cả cái hoàng cung này ai cũng đều biết thanh kiếm mà Nhị công chúa đang cầm là của Đương Kim Thánh Thượng ban cho, thấy kiếm như thấy Hoàng Đế, nên việc Lý Minh Khuê tự ý mang kiếm vào cung cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không thể cản được
Vừa tới hoàng cung, Lý Minh Khuê phóng xuống ngựa, xách kiếm xông thẳng vào hoàng tử phủ của Lý Minh Viễn, đạp bay cả cửa tẩm điện, hùng hổ bước vào. Lý Minh Viễn bị tiếng động rầm trời làm cho giật nảy mình, cả kinh xoay đầu nhìn nàng.
Lý Minh Khuê từng bước đi vào tẩm điện, thấy Lý Minh Viễn đáng thương đang cầm trứng gà luộc xoa xoa lên mắt trái đen tím một mảnh, dịch mắt xuống một chút lại thấy môi hắn sưng đỏ ứ cả máu thật ghê người, một bên tai còn lại thì in sâu dấu móng tay ghê hồn trên đó, trông hắn lúc này....thật thảm
Nhưng dù có thảm thế nào đi nữa thì lửa giận trong đầu Lý Minh Khuê vẫn không thể dập tắt được, nàng rút kiếm ra khỏi vỏ chỉ thẳng vào mặt Lý Minh Viễn, lạnh lùng nói: "Tại sao ngươi thoát y Ngọc Đan"
Nhìn mũi kiếm trước mắt mình, Lý Minh Viễn sợ tới nổi vứt bay cả trứng gà đang cầm trên tay, vội bước lùi về sau: "Hoàng tỷ bình tĩnh...là nàng ta nôn bẩn cả y phục...đệ chỉ là...đệ chỉ là giúp nàng đổi y phục"
"Ngươi đã thấy cái gì!" Lý Minh Khuê cắt ngang lời hắn
Lý Minh Viễn cảm thấy hôm nay hắn thật xui xẻo, trong một ngày đã có tận hai nữ tử hỏi tội hắn, đe doạ hắn, đòi mạng hắn thế này. Đúng là phận con trai mười hai bến nước!
Mắt thấy mũi kiếm càng ngày càng gần lại mình, Lý Minh Viễn run rẫy giơ ngón tay đẩy đẩy mũi kiếm trước mắt sang một bên, lắp bắp nói: "Đệ chỉ thấy một chút...chỉ một xíu thôi!"
"Ngươi" đại não Lý Minh Khuê tựa núi lửa đang cao trào bùng nổ, nếu không phải Lý Minh Viễn là đệ đệ ruột của nàng, thì nàng thề với trời đã móc mắt hắn từ lâu rồi, chứ đừng nói là nhìn một chút thôi
Nhìn thấy được trong đôi mắt hổ phách của Lý Minh Khuê là cả một trời lữa giận, nóng đến mức có thể một khắc đốt sạch cả tẩm điện của hắn, Lý Minh Viễn liền giơ tay lên thề thốt: "Đệ thề với trời sẽ không để lộ thân phận của nàng!" dừng một chút nhỏ giọng van xin: "Hoàng tỷ bỏ kiếm xuống được không....tỷ cứ thế này đệ sẽ bị hù chết mất"
Nén cơn tức trong lòng, Lý Minh Khuê bỏ kiếm lại vỏ, giương mắt nhìn hắn lạnh giọng nói: "Đừng để bản cung thấy chuyện này một lần nữa" tiếp theo gằn giọng từng chữ: "Nếu không đừng trách bản cung không nương tay", dù sao thì Lý Minh Viễn cũng là đệ đệ ruột duy nhất của nàng, nàng không thể trong một phút nóng giận mà làm ra chuyện hồ đồ
Lý Minh Viễn như được ơn đại xá, mừng đến sắp rơi cả lệ, chấp hai tay đảm bảo với nàng: "Hoàng tỷ yên tâm, đệ tuyệt đối không nuốt lời"
Lý Minh Khuê "Hừ" lạnh một tiếng rồi xoay người ra cửa, trước khi đi không quên bỏ lại một câu: "Còn dám nhìn nàng một lần nữa, bản cung không tha cho đệ!"
Thấy người đã đi xa, Lý Minh Viễn thở phào một hơi ngồi bẹp xuống đất, trong lòng không ngừng tạ ơn trời đất đã giữ mạng cho hắn. Đúng là nữ tử xung quanh hắn ai cũng đáng sợ cả, hở một chút là đòi đánh đòi giết.
Lý Minh Viễn thầm nghĩ cũng may là Hoàng tỷ hắn lấy vợ, nếu không thì cả cái nước Nam Lang này chẳng có nam nhân nào chịu được tính khí của Lý Minh Khuê