Khoảng Cách - Rosannryy

Chương 22



Hạ Túy chật vật một hồi mới đỡ được Tần Nhược Anh nằm lên sofa. Lấy tay sờ lên trán cô ấy, còn có chút sốt. Mưa tầm tã thế này cũng không thể để Tần Nhược Anh nằm ngoài đây chịu lạnh như vậy được, nhưng làm sao đỡ cô ấy vào phòng a, nàng cũng không có sức lực, từ chỗ kia đến sofa đã muốn mệt chết nàng. Hạ Túy lay lay Tần Nhược Anh dậy, cũng không biết cô có thể tự đi vào phòng được không.

"Cô ơi?"

Tần Nhược Anh chậm rãi mở mắt, gương mặt nhỏ của Hạ Túy xuất hiện trước tầm mắt cô, lúc này cô mới nhớ bản thân đã chịu không được mà té xỉu. "Đã mấy giờ rồi?" Hoa mắt chóng mặt, trong người còn rất khó chịu, lúc nói chuyện giọng cô có chút khàn khàn.

Hạ Túy nhìn lên đồng hồ, "Hơn bảy giờ rưỡi rồi ạ."

Tần Nhược Anh chống tay ngồi dậy, tay ôm đầu nói: "Em không về sao?"

Hạ Túy thấy Tần Nhược Anh như thế liền lập tức đi lại đỡ: "Cô cẩn thận." Sau đó mới nói tiếp: "Trời vẫn còn mưa nên em chưa về." Thấy Tần Nhược Anh vẫn im lặng nhìn nàng, có lẽ là không còn sức để nói chuyện: "Cô đi được không, em dìu cô vào phòng."

"Ừm."

Hạ Túy thở phào, cũng may là Tần Nhược Anh chịu tỉnh, không thì chắc phải chịu lạnh ở ngoài này cả đêm. Một người chỉ vận động một chút tay chân đã rã rời như nàng thì làm sao có thể 'bế' Tần Nhược Anh từ phòng khách vào phòng ngủ được đây.

Hạ Túy đỡ Tần Nhược Anh nằm xuống giường, chỉnh lại hai chân cho cô, rồi loay hoay lấy chăn cho cô đắp vào, đến khi hoàn tất thì phát hiện Tần Nhược Anh đã ngủ. Hạ Túy im lặng rón rén đi ra ngoài, lại kiếm một cái khăn, đun nước nóng, pha loãng một chút nước lạnh, chạm tay vào thử cảm thấy ấm ấm mới bưng thau nước vào phòng Tần Nhược Anh. Hạ Túy ngồi cạnh mép giường vắt sạch cái khăn rồi đặt lên trán cô. Nàng dùng tay chạm vào bàn tay cô, lạnh ngắt. Hạ Túy lại chạy đi kiếm một cái khăn nữa, nhúng nước ấm, có ý định lau người cho cô, nhưng cuối cùng lại chần chờ vì ngượng ngùng. Suy nghĩ một chút, chỉ cần lau bên ngoài thôi là được rồi. Dùng khăn lau mặt cho cô, xuống cổ, rồi đến cánh tay, tiếp tục đi thay nước, sau đó lau sạch sẽ hai chân cô, nhưng chỉ dừng lại ở đầu gối. Hạ Túy thay nước lần thứ hai, khăn trên trán Tần Nhược Anh cũng đã không còn độ ấm, nàng nhúng lại nước mới rồi đặt lên trán cô. Xong xuôi hết Hạ Túy đứng lên thở hắt ra một hơi, nàng không biết chăm sóc người bệnh lại mệt như thế, trời lạnh thế này mà nàng cũng đã thấm mồ hôi rồi, thật là muốn đi tắm.

Đứng bên cạnh nhìn Tần Nhược Anh một hồi Hạ Túy cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Đúng rồi, người bệnh cần phải uống thuốc. Nhưng mà thuốc ở đâu bây giờ, ở nhà nàng thường sẽ chuẩn bị sẵn những loại thuốc thông dụng như thế này nhưng Tần Nhược Anh thì sao nàng không biết, chỉ còn cách ra ngoài mua. Nhìn bên ngoài mưa tầm tã, cứ vậy mà chạy đi mua?

Hạ Túy ra cửa mặc áo mưa vào, xem lại bản thân còn bao nhiêu tiền, nàng là học sinh, vẫn chưa có khả năng kiếm tiền nên số tiền nàng đem theo vẫn còn rất giới hạn a, vừa nãy còn đóng học phí tháng này cho Tần Nhược Anh, trong người nàng cũng không còn bao nhiêu, Hạ Túy đếm đi đếm lại một hồi, chắc là đủ.



Cũng may gần đây có rất nhiều tiệm thuốc, Hạ Túy chạy đến nơi gần nhất. Cầm túi thuốc ra, trên tay vẫn còn tiền thừa, cũng không biết Tần Nhược Anh đã ăn uống gì chưa, cứ như vậy mà uống thuốc vào cũng không được, Hạ Túy lại chạy đi mua cháo cho cô. Bản thân nàng chạy ngoài mưa thế này cũng không sợ bị bệnh, nhìn bề ngoài mỏng manh yếu đuối vậy thôi nhưng sức đề kháng lại rất tốt a, vì mẹ Hạ Túy vốn dĩ rất quan tâm đến chế độ ăn uống của nàng, nên từ nhỏ đến lớn nàng rất ít khi bị bệnh vặt.

Hạ Túy cầm đồ cồng kềnh trên tay về nhà, cũng may là có áo mưa, từ trên xuống dưới chỉ bị ước có phần ống quần. Đi vào bếp đổ cháo ra bát, chuẩn bị một ly nước ấm cho cô uống thuốc. Nàng mang vào phòng thấy Tần Nhược Anh vẫn còn ngủ, muốn đánh thức cô dậy nhưng nhìn cô ngủ ngon như thế lại có chút không nỡ. Nhưng người bệnh thì phải uống thuốc mới hết được a. Cuối cùng Hạ Túy vẫn gọi Tần Nhược Anh dậy: "Cô ơi."

Tần Nhược Anh lại nằm mơ thấy ba mẹ cô, nhưng giấc mơ lần này lại không mấy tốt đẹp, cô thấy hai người bị tai nạn trước mặt cô, Tần Nhược Anh muốn chạy lại kêu cứu nhưng cho đến khi cô bước tới cơ thể hai người họ bỗng nhiên biến mất, dường như là tan thành tro bụi. Cảnh tượng ngoài đường xá một lần nữa không còn, Tần Nhược Anh đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật, bác sĩ bước ra không đành lòng thông báo với cô, ba mẹ cô đã không còn. Tần Nhược Anh suy sụp ngồi xuống, ngay khoảnh khắc này đèn trong bệnh viện chợt tắt, mọi thứ trước mắt cô trở thành một màu đen kịt, Tần Nhược Anh hoảng loạn muốn tỉnh dậy khỏi giấc mộng nhưng không cách nào thoát ra được. Cô dần cảm thấy khó thở, bàn tay ôm ngực sắp ngã xuống, cho đến khi cơ thể đã đạt đến giới hạn bên tai cô lại truyền đến một giọng nói: "Cô ơi?...Cô!"

Tần Nhược Anh bừng tỉnh, trước mặt vẫn là Hạ Túy: "Em vẫn chưa về sao?"

"Chưa ạ, cô ngồi dậy ăn cháo đi rồi uống thuốc." Hạ Túy đỡ Tần Nhược Anh ngồi dựa vào đầu giường, chiếc khăn trên trán cô bỗng rớt xuống. Tần Nhược Anh lúc này mới có chút tỉnh táo, nhìn xung quanh nào là thau nước, khăn lau, kế bên còn có bát cháo cùng với vài viên thuốc đặt trên khay, "Những thứ này..."

"Cô bị bệnh đó ạ, lúc nãy em dìu cô vào phòng cô không nhớ gì sao?" Hạ Túy dùng muỗng khuấy khuấy cháo trong bát rồi đưa lên miệng thổi.

Là bị bệnh, khó trách trong người lại khó chịu như vậy, còn gặp ác mộng nữa. "Đã mấy giờ rồi? Em không về ba mẹ sẽ lo lắng đó."

Hạ Túy không nghe cô nói, đưa muỗng cháo đã được thổi nguội lên miệng cô: "Cô ăn chút gì đi rồi uống thuốc."

Tần Nhược Anh có ý định cự tuyệt, để cho người khác đút mình như vậy thì làm sao được chứ, nhưng tay vừa nhấc lên liền không có chút khí lực, chỉ còn cách há miệng ăn muỗng cháo Hạ Túy đưa tới. Bên ngoài trời vẫn còn mưa nhưng trong phòng lại ấm áp lạ thường, Tần Nhược Anh cũng không còn cảm thấy lạnh. Hạ Túy đút một hồi cũng hết bát cháo, cho Tần Nhược Anh uống thuốc xong lại đỡ cô nằm xuống: "Khăn nguội rồi, cô đợi em đi thay nước ấm." Nói xong Hạ Túy dọn dẹp rồi bước ra khỏi phòng. Tần Nhược Anh nhìn bóng lưng nàng có chút xuất thần, từ tối đến bây giờ đều là Hạ Túy chăm sóc cho cô, đứa bé này một mình có thể lo hết mọi thứ sao? Trời mưa thế này thuốc đâu ra, cháo ở đâu ra? Đừng nói là dầm mưa đi mua cho cô đấy chứ? Đang suy nghĩ miên man thì Hạ Túy mở cửa bước vào, trên tay nàng là một thau nước. Đi đến bên giường Tần Nhược Anh ngồi xuống, vắt khô chiếc khăn tiếp tục đắp lên trán cô: "Cô vừa uống thuốc xong, ngủ nữa đi ạ."

"Em không về sao?"

Nghe Tần Nhược Anh hỏi Hạ Túy lại bất đắc dĩ cười: "Câu này trong buổi tối hôm nay cô hỏi em bốn lần rồi đó, là muốn đuổi em về sao?" Tần Nhược Anh liền luống cuống, cô chỉ là lo lắng nàng về muộn nhưng không ngờ lại bị Hạ Túy hiểu lầm là đuổi khách: "Không phải, cô chỉ là..."

"Em hiểu mà, hiện tại vẫn còn sớm, đợi cô ngủ rồi em về." Thấy Tần Nhược Anh vẫn còn chần chừ, Hạ Túy lại nói: "Huống chi bên ngoài vẫn còn mưa, cô nỡ để em về trong thời tiết này sao?"

Tần Nhược Anh lúc mới thoả hiệp: "Vậy...cô ngủ trước, tạnh mưa em nhớ về đó."

"Vâng."

Tần Nhược Anh nặng nề nhắm mắt, trên trán vẫn còn độ ấm do chiếc khăn mang lại, ấm áp, tự như bàn tay Hạ Túy tối hôm đó, nghĩ như vậy, tay cô vô thức tìm đến bàn tay Hạ Túy. Nàng vẫn còn ngồi nhìn xem cô ngủ, thấy tay cô ngo ngoe rụt rịch bên ngoài liền cầm tay cô để lại trong chăn, nhân lúc này Tần Nhược Anh nắm lấy tay Hạ Túy. Nàng có chút bất ngờ, nhìn lên xem Tần Nhược Anh nhưng người này đã nhắm chặt mắt, chắc là mớ thôi. Hạ Túy muốn rút tay ra nhưng cuối cùng vẫn không làm, người khác chạm vào Hạ Túy sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng Tần Nhược Anh thì khác, vì vốn dĩ...nàng thích cô.



Loay hoay cả một buổi tối khiến Hạ Túy có chút uể oải, nàng mệt mỏi gối đầu lên thành giường muốn nghỉ ngơi một chút. Hạ Túy hướng lên nhìn Tần Nhược Anh, người này đến cả ngủ cũng đẹp. Thấy cô ngủ nàng bất giác cũng nhắm mắt lại, một lát sau, tiếng thở đều đều vang lên.

Trận mưa này thật sự rất lâu, mưa rầm rầm xuyên đêm, mẹ Hạ Túy thấy nàng vẫn chưa về chắc hẳn đã ngủ lại nhà Tần Nhược Anh, bà cũng bớt lo lắng mà yên tâm đi ngủ.

Hai giờ sáng Tần Nhược Anh tỉnh dậy, tuy đầu vẫn còn đau nhưng trong người đã không còn khó chịu, thân nhiệt cũng đã trở lại bình thường. Cô muốn trở mình một cái nhưng phát hiện bên cạnh còn có một người, Hạ Túy gối đầu lên giường ngủ lúc nào không hay. Tần Nhược Anh có chút hoảng hốt, lấy chiếc khăn trên trán xuống, vội nhìn xem đồng hồ đã mấy giờ, có ý định muốn đánh thức nàng nhưng tay hai người lại nắm chặt nhau. Tần Nhược Anh im lặng nhìn Hạ Túy, nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối nay, là người này đã chăm sóc cô, đút cháo cho cô, cho uống thuốc, dùng khăn ấm đắp lên trán cô, thức canh cô cả đêm. Trong người cô lại có một dòng nước ấm nước chảy qua, lần đầu là trong phòng giáo viên nữ, người này cũng nắm tay cô như vậy, dù trong bóng tối nhưng có thể mang lại cho cô cảm giác yên tâm lạ thường. Lần thứ hai là buổi tối hôm nay khi cô bị bệnh, Hạ Túy vẫn nắm lấy bàn tay cô, một mực chăm sóc cô cả đêm.

Cảm giác có người chiếu cố thật tốt.

Đây đều là những điều mà Cao Khánh Đông, bạn trai hơn một năm qua của cô chưa lần nào làm được. Nghĩ lại, chia tay anh ta thật là đúng đắn.

Tần Nhược Anh nhìn Hạ Túy ngủ có chút say sưa, không nỡ đánh thức nàng dậy, nhưng tư thế ngủ như này cũng không được thoải mái bao nhiêu, cuối cùng Tần Nhược Anh vẫn xê dịch bàn tay Hạ Túy: "Hạ Túy?"

Hạ Túy mở mắt ra, thấy Tần Nhược Anh đang nhìn nàng liền nhanh chóng ngồi dậy, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, nói: "Để em đi thay nước." Chỉ định nằm nghỉ một chút ai ngờ bản thâm lại ngủ quên mất.

Thấy Hạ Túy sắp đứng lên cô liền nắm lấy tay nàng: "Không cần, em lên đây ngủ đi, ở dưới không thoải mái."

"Cô khoẻ rồi ạ?"

"Ừm, khoẻ rồi, em xem." Nói xong Tần Nhược Anh nắm lấy bàn tay nàng đặt lên trán cô. Trán cô trơn bóng nhẵn mịn, xúc cảm thật tốt, Hạ Túy liền không muốn rút ra, nhưng cuối cùng Tần Nhược Anh vẫn để tay nàng xuống, vỗ vỗ bên cạnh: "Lên đây nằm đi."

Hạ Túy không có ý định ở lại, nhìn bên ngoài trời đã hết mưa liền nói: "Em vẫn nên về thì tốt hơn." Nàng vốn dĩ không biết hiện tại đã mấy giờ nên mới nói câu này. Tần Nhược Anh nghe vậy liền cười: "Về cái gì, đã hai giờ sáng rồi."

Hạ Túy có chút kinh ngạc: "Đã hai giờ sáng!?" Nàng nghĩ bản thân cũng chỉ mới chợp mắt một chút thôi a.

"Lên đây ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm đi học."

Hạ Túy nghe đến việc đi học liền nhanh chân leo lên giường, giấc ngủ ngàn vàng.

Tần Nhược Anh chia sẻ một góc chăn cho nàng, Hạ Túy vừa nằm xuống liền ngủ mất, chật vật cả đêm cơ thể nàng cũng rất mệt mỏi. Riêng Tần Nhược Anh đã ngủ từ sớm, hiện tại cũng không còn buồn ngủ, cô im lặng nhìn sườn mặt Hạ Túy, cô chưa từng nghĩ sẽ có người thứ hai nằm lên chiếc giường này nhưng dường như bản thân cũng không quá bài xích với nàng, còn có chút chào đón.



Tần Nhược Anh nằm nghiêng nhìn Hạ Túy, nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, mọi thứ dường như trở thành hư không trong mắt Tần Nhược Anh, hiện tại đối diện cô chỉ có Hạ Túy. Ngủ không được tay chân liền ngứa ngay, Tần Nhược Anh đưa tay chọt chọt chiếc mũi của nàng, cảm giác rất tốt. Một lúc sau Hạ Túy liền trở mình, nằm xoay người về phía cô, nhưng cũng không có tỉnh lại, sợ đánh thức nàng cô liền thu tay lại. Thất thần nhìn Hạ Túy thật lâu, cô không biết người này lại có thể nhìn mãi không chán như thế.

Sau cơn mưa mặt đất ẩm ướt, hơi ẩm bốc lên khiến Hạ Túy nằm trong chăn cũng cảm thấy lạnh, nàng theo quan tính kiếm tìm nơi ấm áp, Hạ Túy nhích sang một chút về phía Tần Nhược Anh. Cô thấy nàng co người lại, từng chút từng chút hướng về bên đây, hình như là bị lạnh, cô lại kéo chăn qua đắp lên người nàng. Hiện tại trên người Hạ Túy quấn một tắm chăn dày cộm, chỉ chừa lại cái đầu nhỏ tinh nghịch ló ra. Tần Nhược Anh nhìn cục bông này trông có vẻ rất ấm áp, liền choàng tay qua ôm lấy, quả thật xúc cảm rất tốt, chăn dày mềm mềm, bên trong còn có Hạ Túy.

Nằm một lúc cặp mắt Tần Nhược Anh có chút mỏi, hình như lại buồn ngủ nữa rồi, thật sự ôm cục bông này rất thoải mái, một lúc sau cô lại đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Hạ Túy thức dậy, cảm thấy có gì đó rất khác thường ngày, không có tiếng chuông báo thức, hơn nữa nàng còn chủ động thức dậy. Nhìn lên trần nhà không mấy quen thuộc, tấm chăn màu xanh lá cây của nàng lại biến thành màu trắng, bên trên còn có cánh tay ôm lấy nàng, bên cạnh hình như còn có một người, Hạ Túy giật mình ngồi dậy. Đây là đâu?

Động tĩnh của Hạ Túy rất lớn, thành công đánh thức Tần Nhược Anh. Cô dụi mắt nhìn nàng: "Dậy rồi sao?"

"Cô?" Hạ Túy dường như nhớ ra gì đó. Đúng rồi, Tần Nhược Anh bị bệnh, nàng chăm sóc cô cả đêm, sau đó liền ngủ lại đây. "Đã mấy giờ rồi ạ?" Hiện tại chỗ này không có quần áo, nàng còn phải về sớm thay đồng phục.

Tần Nhược Anh nhìn lên đồng hồ: "Đã sáu giờ rồi."

Hạ Túy nhanh chóng leo xuống giường, tính toán thời gian từ nhà Tần Nhược Anh chạy về nhà nàng, rồi từ nhà nàng chạy đến trường, rõ ràng là không kịp a, hôm nay nàng phải nhịn ăn sáng một bữa rồi. "Em về trước đây ạ." Hạ Túy chạy ra cửa nhưng chợt nhớ ra gì đó rồi quay lại hỏi: "Cô đã hết bệnh chưa?"

Tần Nhược Anh cười nhìn nàng: "Hết rồi, tối qua cảm ơn em."

Hạ Túy cười hì hì rồi chạy ra khỏi phòng, một lúc sau tiếng xe bên dưới vang lên, Hạ Túy đã về rồi. Tần Nhược Anh lại cảm thấy trống trãi, rõ ràng mấy năm trở lại đây cô vẫn sống như vậy nhưng qua đêm nay cô lại mong muốn còn có thêm một người bên cạnh.

Một người giống như Hạ Túy.