Khoảng Cách - Rosannryy

Chương 30



Hạ Túy mặt mày âm trầm nhìn xuống bàn, bên tai nàng là những lời tưởng chừng như vui vẻ nhưng lại đánh thẳng vào lòng ngực Hạ Túy, cảm giác khó chịu ngày một dâng trào.

Hạ Túy không biết người nọ cảm thấy như thế nào, có chấp nhận việc bản thân bị gán ghép bừa bãi như vậy không? Hay sẽ tỏ ra tức giận giống như nàng hiện tại? Hoặc cũng có thể là dáng vẻ không quan tâm tới giống như nàng năm đó.

Hạ Túy quay sang phải nhìn Thục Tâm. Những trường hợp nàng đã đưa ra phía trên thật sự không ăn nhập một chút nào với biểu hiện bây giờ của cô ấy. Thục Tâm không tức giận, không thờ ơ, cũng không tỏ ra cam chịu, ngược lại cô đang mỉm cười ngại ngùng vén sợi tóc vô tình rũ xuống ra sau tai.

Cảnh đẹp ý vui, nhưng Hạ Túy nhìn lại thấy chướng mắt. Thấy dáng vẻ này của cô nàng lập tức cau mày lại.

Rốt cuộc là người này đang có ý gì đây?

Những âm thanh ồn ào một lúc sau mới kết thúc nhờ vào tiếng la thất thanh của lớp trưởng, vì cậu ta thấy được gương mặt không mấy vui vẻ của Tần Nhược Anh. Lúc này cô không còn chấm bài nữa, cây viết đã dừng lại vẫn còn cầm trên tay nhưng ánh mắt lạnh lẽo lại quét xuống phía dưới.

Tần Nhược Anh rất ít khi tỏ vẻ tức giận với học sinh của cô, đây là lí do vì sao học sinh trong trường ai cũng quý mến Tần Nhược Anh. Không phải là cô chưa từng tức giận, chỉ là cô giỏi che giấu cảm xúc, mỗi lần như vậy cô đều dấu nhẹm cơn giận trong lòng. Học sinh nào tinh mắt có thể thấy được điều đó liền sẽ không tiếp tục chọc giận Tần Nhược Anh. Trách nhiệm cao cả này đương nhiên sẽ đẩy sang cho lớp trưởng.

Lớp trưởng là gì? Là lãnh đạo của một chi đoàn lớp.

Lớp trưởng không cần thiết phải có năng lực học tập xuất sắc, chỉ cần lanh lợi, có khả năng lãnh đạo và biết thức thời để làm hài lòng giáo viên. Giống như hiện tại, lớp trưởng lớp nàng lại nhận thức được cơn giận của Tần Nhược Anh, cậu ta liền lập tức ra tín hiệu cho cả lớp im miệng.

Tần Nhược Anh tức giận vì hai lí do. Thứ nhất, lớp ồn. Giáo viên còn có mặt ở đây mà vẫn đua nhau nói chuyện như vậy rõ ràng là không tôn trọng cô. Thứ hai, ba chữ kia là ý gì?

Quả thật là dạo gần đây Tần Nhược Anh rất thường hay thấy Thục Tâm bám lấy Hạ Túy. Nhưng cô cũng chỉ có suy nghĩ giống như nàng, là do Thục Tâm vừa chuyển đến đây nên chưa quen thuộc mọi thứ, chỉ có thể dựa dẫm vào Hạ Túy. Nhưng dường như mọi chuyện không như cô tưởng tượng.

Hạ Túy là một người như thế nào? Xinh đẹp, trắng trẻo, có vóc dáng, có năng lực, dù nàng không giỏi Toán. Nhưng suy cho cùng Hạ Túy vẫn là một học sinh hoàn hảo, là hình mẫu trong mắt các chàng trai, là nữ chính trong các bộ phim thanh xuân vườn trường. Đúng vậy, trong mắt Tần Nhược Anh Hạ Túy chính là kiểu người như thế. Nhưng không nghĩ tới nàng còn có khả năng thu hút phái nữ.

A, làm sao Tần Nhược Anh có thể quên chứ, đến bản thân cô còn bị thu hút bởi Hạ Túy.

Nhưng nhìn kỹ lại, Hạ Túy không có dáng vẻ ngọt ngào, động vào là ngại ngùng như bao cô gái mới lớn. Cặp mắt của nàng trong suốt, lạnh lùng, nhưng thời thanh xuân thường sẽ không bao giờ thiếu đi những nụ cười, nhờ vào điều đó mà gương mặt của Hạ Túy cũng không đến nỗi khó gần. Nếu tiếp xúc lâu dần còn cảm thấy con người nàng rất ấm áp, tuy ít thể hiện ra bên ngoài, hoặc thể hiện một cách lủng củng.

Nhưng 'gu' con gái thời nay không phải là những nam sinh ngoài lạnh trong nóng, vẻ mặt lạnh lùng ngầu ngầu các kiểu sao? Không ngờ dáng vẻ này của Hạ Túy lại vô tình trùng khớp với sở thích của những nữ sinh hiện nay.

Khoan đã, nếu nói như vậy không phải Tần Nhược Anh cũng như bao cô gái mới lớn sao? Gu lạnh lùng ngầu lòi các kiểu?

Không phải, không phải, đương nhiên không phải, cô làm sao có thể như thế. Cô đương nhiên sẽ không phải vì dáng vẻ 'quốc dân' của Hạ Túy mà phải lòng nàng. Cô là nhận thấy tấm chân tình của nàng, nàng đã bao nhiêu lần cứu rỗi cô, từ hôm buổi tối ở trong trường cho đến đêm mưa cô đổ bệnh, là cô thấy được sự ấm áp từ con người Hạ Túy.

Đúng vậy, có lẽ là như vậy.

Không! Chắc chắn là như vậy!

Gì chứ, cô cũng không còn là cô gái mới lớn đang trong giai đoạn dậy thì.

Tần Nhược Anh đen mặt ngồi trên bàn giáo viên, hai bàn tay đan vào nhau chống đỡ cái trán, suy nghĩ trong lặng lẽ.

Cả lớp: "..."

Học sinh bên dưới đang chờ đợi sự phản hồi từ Tần Nhược Anh.

Hạ Túy không thấy được vẻ mặt của cô. Cảm thấy mệt rồi sao? Là do lớp nàng ồn quá à?

Hạ Túy thầm oán những người này, ồn ào như thế đến nàng còn khó chịu nói chi đến Tần Nhược Anh. Nếu hiện tại nàng còn làm lớp trưởng chắc chắn cuối giờ sẽ giáo huấn những người này một phen.

Lớp trưởng không biết hiện tại Tần Nhược Anh đang suy nghĩ điều gì, cậu ta sợ cô bỗng nhiên nổi tính khí lên liền đánh giá 'tệ' cho tiết học hôm nay. Như vậy mọi thứ đều đổ lên đầu cậu ta, đến ngày sinh hoạt cuối tuần chắc chắn chủ nhiệm sẽ trách cậu ta không biết quản lý lớp.

Không được! Vì ngăn không cho nguy cơ này xảy ra, cậu ta phải 'thức tỉnh' Tần Nhược Anh.

"C-cô ơi?"

"Cô?"

"Cô!!"

Tần Nhược Anh quả nhiên đã được 'thức tỉnh', cô từ trong suy nghĩ thoát ra: "Hả? Hết tiết rồi sao? Vậy lớp ng-"

"Dạ không, vẫn chưa hết tiết, chỉ là...cô đã thất thần rất lâu rồi ạ."

"Vậy sao? Chúng ta tới đâu rồi."

"Cô vẫn còn đang chấm điểm."

Tần Nhược Anh nhìn xuống bàn, vẫn còn phân nửa lớp chưa chấm xong. Cô lại tiếp tục cầm bút lên.

"Hi Phương, 9 điểm."

"Vu Quân, 7 điểm."

"Vũ Thanh Di, 8.5 điểm."

...

Một tiết trôi qua vẫn chưa học được một chữ nào trong sách. Cho đến khi tiếng chuông vang lên Tần Nhược Anh cũng không nán lại lâu, liền đứng lên như một cơn gió bước nhanh khỏi cửa.

Đến buổi tối Hạ Túy lại có tiết học thêm tại nhà Tần Nhược Anh. Lần này nàng đến thật đúng giờ, không sớm cũng không trễ.

"Hạ Túy!" Thục Tâm nghe tiếng mở cửa liền ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện Hạ Túy bước vào cô lập tức kêu lên. Nàng đi tới mỉm cười với Thục Tâm, sau đó cũng không đáp lại.

"Mình còn tưởng hôm nay cậu không đến." Hạ Túy bước vào chỗ ngồi, nhanh chóng Thục Tâm liền quay xuống.

"Sao vậy? Mình đến đúng giờ mà."

"Không phải bình thường cậu đi rất sớm sao? Hôm nay mình còn cố tình đi sớm để được thấy cậu."

Những lời này lọt vào tai nàng khiến Hạ Túy bất giác nhíu mày lại. Lời này là có ý gì đây? Cố tình đi sớm để được nhìn thấy nàng? Bình thường Hạ Túy đi sớm như vậy cũng chỉ muốn nhanh chóng gặp được Tần Nhược Anh, đơn giản là vì nàng thích cô. Nhưng hôm nay lại nghe lời này từ miệng Thục Tâm, Hạ Túy liền cảm thấy mâu thuẫn. Người này nói chuyện rất dễ khiến người khác hiểu lầm, không phải vì nàng tự luyến, nhưng bản thân Hạ Túy còn lầm tưởng rằng Thục Tâm là đang thích nàng.

"Được rồi, vào đầy đủ rồi thì chúng ta bắt đầu học." Thục Tâm ngồi bàn đầu, Hạ Túy ngồi bàn hai, Tần Nhược Anh làm sao có thể không nghe được các nàng đang nói cái gì? Nhanh chóng cô liền cắt đứt mạch trò chuyện của hai người. Tần Nhược Anh không nghĩ tới sẽ có một ngày cô lạm dụng thân phận giáo viên vì mục đích cá nhân của mình. Nhưng nếu còn tiếp tục nghe các nàng nói nữa lỗ tai cô chắc chắn sẽ nổ tung.

Cái gì mà cố tình đến sớm để được thấy cậu. Câu tiếp theo có cần nói "Mình thích cậu" luôn không?

Tần Nhược Anh không ngờ bản thân cô yêu vào lại nhỏ nhen đến mức này, còn ghen tuông với cả một đứa con nít. Nhưng người cô thích cũng là một đứa con nít a.

Thục Tâm không nói nữa, lập tức quay lên. Trong thâm tâm cô vẫn rất sợ Tần Nhược Anh.

Lúc này Hạ Túy mới được yên tĩnh một chút, nhưng nhanh chóng bên tai nàng lại vang lên tiếng của Hà Uyển Ngưng: "Thân quá ha."

Hạ Túy khó hiểu nhìn cô, người này vẫn luôn nói chuyện không đầu không đuôi. "Cái gì thân?"

"Mày với Thục Tâm."

Nàng còn tưởng là chuyện gì, Hạ Túy nhàn nhạt trả lời: "Ừ, học chung lớp."

"Oaa ghê vậy sao."

"Mày im đi, cô lại nhét phấn vào miệng mày bây giờ."

Nhắc đến Tần Nhược Anh Hà Uyển Ngưng liền làm động tác kéo khoá miệng, sau đó cũng không còn nói nữa.

Một tiếng rưỡi trôi qua vẫn như thường ngày. Thục Tâm thỉnh thoảng vẫn quay xuống, nhưng không phải để tám chuyện với Hạ Túy, cô hỏi bài nàng. Hạ Túy rất nhiệt tình giải đáp cho cô, dù thế nào thì ở phương diện này nàng vẫn cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc với Thục Tâm. Sau khi nàng giải thích xong một vấn đề nào đó mắt cô liền sáng lên, gật đầu liên tục, Hạ Túy liền biết được Thục Tâm hiểu những gì nàng đang nói, cảm giác rất có thành tựu. Không giống như lúc hướng dẫn cho Hà Uyển Ngưng:

"Mày nhìn xem, trước nó là động từ, vậy vị trí này cần từ loại gì?"

"Trạng từ."

"Đúng vậy, nên mày sẽ chọn đáp án trong những đáp án dưới đây?"

"Hmm..."

"Mày nhớ lại xem, trạng từ thường có đặc điểm gì?"

"Đuôi -ly."

"Đúng vậy, nên mày sẽ chọn đáp án nào?"

"Lovely."

"Nghỉ dẹp."

Nếu nhớ không lầm đó là vào khoảng thời gian năm lớp chín của các nàng, từ lần đó trở đi Hạ Túy cũng không còn chỉ bài Hà Uyển Ngưng nữa, nàng sợ bản thân sẽ lên cơn tăng xông vì cô ấy.

Đến chín giờ tối Tần Nhược Anh liền cho các nàng tan học. Thời tiết gần đây đã không còn mưa tầm tã như trước, trong xe Hạ Túy cũng không còn chiếc áo mưa màu đỏ quen thuộc. Hôm nay vẫn như mọi hôm, Hạ Túy về cùng Hà Uyển Ngưng.

Thời gian không lâu sau đó, Hạ Túy bước vào kỳ thi giữa kỳ một. Vẫn như mọi năm, sau sự kiện này sẽ đến ngày lễ 20/11. Năm trước vào khoảng thời gian này Tần Nhược Anh vẫn chưa dạy lớp nàng, lúc ấy Hạ Túy cũng chỉ có thể ở dưới nhìn cô đứng phía trên với ánh sáng lập loè của sân khấu. Lần này Hạ Túy muốn ít nhất một lần trao hoa tận tay cho cô ấy.

Vào ngày 20/11 lớp nàng học năm tiết, ba môn, trùng hợp là có tiết của Tần Nhược Anh. Lớp nàng dùng tiền quỹ chuẩn bị ba bó hoa không lớn không nhỏ. Hai môn đầu đều là do lớp trưởng đại diện cả lớp lên tặng hoa cho giáo viên. Nhưng đến tiết của Tần Nhược Anh bọn họ lại đẩy hoa về phía nàng. "Gì đây?"

"Chút nữa mày lên tặng hoa cho cô Nhược Anh nha?". Lớp trưởng vỗ vào vai nàng một cái: "Đồ đệ thì nên tặng hoa cho sư phụ, đúng không?"

"Tao-"

"Thôi được rồi, cô sắp vào rồi, cả lớp giải tán về chỗ ngồi."

Hạ Túy bất lực nhìn bó hoa nằm trên bàn. Đồng thời ở bên dưới, trong hộc bàn, cũng có thêm một bó. Nàng đã chuẩn bị để tặng riêng cho Tần Nhược Anh rồi a.

Nhưng thôi vậy, tặng hai lần cũng không sao.

"Nghiêm!"

Tần Nhược Anh bước vào, hôm nay quần áo cô mặt trên người có màu sắc vô cùng tươi sáng, tươi một cách sáng chói. "Các em ngồi xuống đi."

Trên tay Hạ Túy đang cầm bó hoa, nhưng nàng vẫn còn chần chừ chưa dám bước lên. Vì nàng còn phải nghĩ xem dùng lời lẽ nào để chúc cô ấy, những lời chúc truyền thống lúc nãy cũng đã được lớp trưởng nàng dùng qua.

Trông Hạ Túy vẫn chưa có ý định đi lên, các bạn học ngồi cạnh liền nhỏ giọng nhắc nhở nàng. Hạ Túy cũng chỉ còn cách tùy cơ ứng biến, nói được lời nào hay lời đó.

Nàng bước lên bục giảng, lúc này Tần Nhược Anh mới ngước lên nhìn nàng. Cô đưa mắt nhìn xuống thấy trên tay Hạ Túy đang cầm một bó hoa, liền nở một nụ cười thú vị.

Cô muốn xem cô nhóc này sẽ dùng những lời lẽ gì để chúc cô. Trong ngày hôm nay Tần Nhược Anh đã dạy qua ba lớp, hầu như những lời cần nghe cô đều đã nghe hết. Lần này Tần Nhược Anh muốn từ miệng Hạ Túy nghe được những lời thú vị hơn như vậy.

"Bó hoa này, em xin đại diện lớp tặng cho cô, chúc cô 20/11 vui vẻ."

Tần Nhược Anh có chút thất vọng. Chỉ như vậy thôi sao?

"Hết rồi?"

"Vâng."

"Được rồi, cảm ơn cả lớp." Tần Nhược Anh cầm lấy bó hoa, dù thế nào cô vẫn trân trọng, nhẹ nhàng đặt xuống bàn giáo viên. "Xong rồi, chúng ta học thôi nhỉ?"

Lập tức cả lớp liền ỉu xìu xuống, bọn họ muốn nhân dịp này 'dụ dỗ' cô một chút, nhưng với tính cách Tần Nhược Anh có vẻ là không được rồi.

Ngồi học thêm hai tiết Hạ Túy chỉ mong ngóng được ra về, cách năm phút lại nhìn đồng hồ một lần.

"Đói bụng sao?"

Hạ Túy rời mắt khỏi đồng hồ nhìn qua Hi Phương: "Cái gì đói bụng?"

"Không phải sao? Chỉ có đói bụng mày mới nôn về đến vậy."

"À...ừ, bình thường là như vậy, nhưng mà...bây giờ thì khác, tao không có đói bụng."

"Vậy thì tại sao?"

Hạ Túy buồn bực, Hi Phương hôm nay sao lại hỏi nhiều như vậy. Nàng cũng không thể nói bản thân đã mua hoa để tặng riêng cho Tần Nhược Anh, như vậy cô nàng này sẽ càng thêm nghi ngờ. Hạ Túy còn không quên những lần trước đã khó khăn thế nào mới thoát khỏi sự nghi ngờ của người này.

"Tao nhớ mẹ."

Hi Phương lập tức phụt cười thành tiếng: "Haha, nhỏ điên." Còn đánh vào vai nàng một cái.

Hạ Túy xoa xoa một bên vai bị cô đánh, chửi thầm trong lòng.

Mày mới điên.

Tiếng chuông cuối cùng của buổi sáng chính khoá vang lên từng hồi. Hạ Túy nhanh chóng dọn dẹp sách vở, cầm bó hoa trên tay chuẩn bị chạy ra ngoài.

"Hạ Túy, hôm nay về chung được không?"

Nàng đưa mắt nhìn ra cửa, thấy Tần Nhược Anh đã đi xa, liền hoảng lên trả lời cho có với Thục Tâm: "Xin lỗi, hôm nay không được rồi, mình có việc bận." Nói xong lặp tức đuổi theo, nàng sợ sẽ không kịp bước chân cô, người này rõ ràng là mang giày cao gót mà đi nhanh thế không biết.

Hạ Túy một mạch chạy ra nhà xe giáo viên. Đến nơi thấy Tần Nhược Anh ngay phía trước liền bước nhanh tới. "Cô!"

Có người gọi cô liền quay đầu lại, Hạ Túy một bộ dáng thở hồng hộc đang ở trước mắt cô. "Làm sao vậy?"

Hạ Túy điều chỉnh nhịp thở, đi chầm chậm đến chỗ Tần Nhược Anh. Cho đến khi đứng trước mặt cô nàng mới cảm thấy ngượng ngùng.

Cứ như vậy mà tặng cho cô sao? Có cần chúc thêm một lần nữa không?

Tần Nhược Anh nhìn xuống tay nàng, liền hiểu vấn đề, cô cũng không gấp gáp, chờ đợi Hạ Túy mở miệng.

Nàng cầm bó hoa bằng hai tay, đưa đến trước mặt Tần Nhược Anh: "Tặng cô."

Tuy đã hiểu vấn đề nhưng Tần Nhược Anh vẫn giả vờ hỏi: "Không phải ở trong lớp đã tặng rồi sao?"

Nàng gãi đầu, cũng không biết nói thế nào: "Ừmm...lúc đó là đại diện cả lớp tặng cho cô, còn lần này...là của riêng cá nhân em muốn tặng cho cô."

Tần Nhược Anh mỉm cười. Có lẽ lúc nãy cô đã thất vọng quá sớm.

"Cảm ơn em." Tần Nhược Anh nhận hoa từ tay Hạ Túy. Sau đó cũng không thấy nàng có thêm phản ứng gì khác, cô liền giở thói chọc ghẹo nàng: "Không có gì muốn nói với cô sao?"

Hạ Túy nhìn cô, trong mắt của hai người hiện tại cũng chỉ có đối phương. Lúc này nàng mới nhận ra, rõ ràng là giờ tan tầm nhưng nhà xe giáo viên lại trống vắng đến lạ. Hiện tại ở nhà xe học sinh các nàng chắc đã chen chút đến nghẹt thở rồi.

Thấy Hạ Túy thất thần cô cũng không vội, bình tĩnh giải đáp thắc mắc cho nàng: "Bọn họ hiện tại còn đang ở phòng giáo viên. Hầu hết những người đó đều có tiết buổi chiều nên cũng không ai về nhà." Nói xong cô nghiêng đầu nhìn nàng: "Còn gì thắc mắc nữa không? Nếu không thì đến lượt em."

Hạ Túy thật sự không hiểu Tần Nhược Anh đang muốn nghe điều gì từ nàng. Một lời chúc sao? Nếu vậy cũng không quá khó a, nhưng mà lại không có gì mới mẻ để chúc cô ấy. Lúc này trong đầu Hạ Túy lại nghĩ ra một chuyện, Tần Nhược Anh là giáo viên dạy tiếng Anh a. Như vậy liền trở nên dễ dàng hơn rồi.

"I wish you Happy Vietnamese Teachers' Day!"

Tuy là vẫn chung ý nghĩa, nhưng dùng tiếng Anh cũng được xem là mới mẻ rồi nhỉ?

Tần Nhược Anh thấy Hạ Túy suy nghĩ rất lâu, tưởng chừng sẽ nói điều gì đó ghê gớm lắm, không ngờ lại chơi chiêu này với cô. Nhưng lại thành công chọc cười Tần Nhược Anh, cô nở nụ cười nhìn nàng: "Được rồi, cô không làm khó em nữa. Bó hoa này, cô sẽ trân trọng."

"Vâng, vậy...em về trước."

"Ừm."

"Tạm biệt cô." Nói xong không đợi cô phản ứng liền chạy đi mất.

Tần Nhược Anh nhìn theo bóng lưng nàng, cho đến khi tới ngã rẽ không còn thấy Hạ Túy đâu nữa cô mới quay đầu đi lại chiếc xe đang đậu.

Tần Nhược Anh ôm bó hoa trong ngực, mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Buổi tối hôm đó Hạ Túy cũng không có bất kỳ tiết học thêm nào, vì trường nàng tổ chức những tiết mục phục vụ cho ngày 20/11. Hạ Túy như cũ vẫn sẽ vào trường xem. Năm nay lớp nàng có hai tiết mục đều vào chung kết hết cả hai. Trước đó Hi Phương còn ôm đùi nàng khóc lóc than thở một hồi. Chỉ vì chủ nhiệm nói rằng, tiết mục múa của năm nay vẫn sẽ tiếp tục giữ nguyên đội hình của năm rồi. Hi Phương nghe xong dường như là oà khóc lên, nước mắt nước mũi đều dính vào quần áo nàng: "Tao không muốn, không muốn, không muốn, ngàn vạn lần không muốn. Mày biết năm rồi tao phải tập luyện khổ cực đến thế nào không? Còn vì việc này mà cả lớp lục đục nội bộ một phen. Huhu tao không muốn đâu."

Hạ Túy nhìn quần áo nàng, bản thân cũng rất không muốn.

Nhưng nếu nói như vậy, không phải đến đội hình nhảy dân vũ ngày trại xuân vẫn sẽ không thay đổi sao? Hạ Túy cũng bắt đầu rưng rưng nước mắt.

'Một chó một mèo' bình thường ầm ĩ hiện tại lại ôm nhau khóc.