Khoảng Cách - Rosannryy

Chương 44



Hạ Túy chần chừ một chút, nhớ đến lời nói của Tần Nhược Anh, sau đó mới không do dự "Ừ" một tiếng.

Hi Phương không quá kinh ngạc trước câu trả lời của nàng, cô thậm chí còn có thể đoán được đối tượng hẹn hò của nàng ai, chỉ là cho đến bây giờ cô vẫn không quá chắc chắn. Nhưng dù muốn hỏi cũng không thể hỏi tại nơi này, Hi Phương chỉ có thể ngậm ngùi đợi đến giờ ra về.

Tiết cuối gian nan trôi qua, Hi Phương không ngờ tới bản thân như vậy mà lại tính nhầm. Một học sinh không biết từ lớp nào chạy đến lớp nàng, đứng ở trước cửa nhìn vào trong, "Không biết ở đây ai là Trường Lưu và Hạ Túy? Chủ nhiệm cho gọi các cậu xuống phòng giáo viên gặp cô ấy."

"Được, nói với cô bọn mình sẽ đến ngay." Trường Lưu xách cặp trên tay, đi đến chỗ nàng, "Xong chưa Hạ Túy?"

"Xong rồi."

Hi Phương nhìn hai người song song bước ra khỏi lớp, trong lòng có chút tiếc nuối, cô chỉ đành xách cặp lên, cũng bước ra ngoài.

"Hai em vào đây." Đây là phòng chung của giáo viên nữ, bên trong ngoại trừ chủ nhiệm lớp nàng còn có những người khác.

Sau khi nghe chủ nhiệm lên tiếng, Trường Lưu nhanh chân bước đến, trái ngược với cậu ta, Hạ Túy lại trùng hợp nhìn thấy Tần Nhược Anh đang ngồi trên bàn dài được đặt ở chính giữa phòng, điều này lại khiến nàng nhớ đến buổi tối mất điện khi đó. Hôm ấy cũng là căn phòng này, bộ bàn ghế này, và người co ro ngồi ở đó cũng chính là Tần Nhược Anh.

Nàng không khỏi bần thần, bước chân cũng chậm lại, Trường Lưu ở phía trước chú ý đến liền lên tiếng gọi nàng. Hạ Túy hồi thần, liên tục cúi đầu chào những giáo viên còn lại, sau đó nhanh chân bước đến chỗ chủ nhiệm đang ngồi.

Tần Nhược Anh cũng nhìn thấy nàng, ngay lúc chủ nhiệm lên tiếng gọi các nàng bước vào thì Tần Nhược Anh đã chú ý đến. Cho đến khi Hạ Túy lướt qua cô, cúi đầu chào một cái, Tần Nhược Anh không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn nàng.

"Chuyện của Thục Tâm thế nào rồi?" Chủ nhiệm đang ngồi trên bàn nhỏ được đặt ở một góc, căn phòng khá lớn, chỉ cần điều chỉnh âm lượng thì đảm bảo sẽ không ai có thể nghe thấy những gì các nàng nói. Chủ nhiệm cũng vì vậy mà không kiêng kỵ những người xung quanh, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.

Trường Lưu trả lời: "Đã ổn thoả rồi ạ, cậu ấy quyết định sẽ tham gia trại xuân."

"Tốt. Cô không biết các em làm bằng cách nào nhưng nếu đây là chuyện riêng tư của em ấy thì cô sẽ không hỏi đến quá trình, cô chỉ quan tâm đến kết quả. Các em làm tốt lắm!" Kết thúc màn khen ngợi đầu tiên, chủ nhiệm lại muốn trao "phúc lợi" cho các nàng, hỏi: "Hai em có muốn cô thưởng cái gì không?"

Trường Lưu nghe tới đây mắt liền sáng lên, xoa xoa hai bàn tay được thả lỏng ở phía trước, cười hì hì nói: "Em muốn cộng..."

"Nếu cộng điểm thì xin lỗi, điều này đối với cô là bất khả thi." Bản thân biết được Trường Lưu đang muốn nói cái gì liền lên tiếng chặt đứt ý niệm của cậu ta. Chủ nhiệm lại quay sang hỏi Hạ Túy: "Còn em?"

Nàng trầm ngâm một chút, đột nhiên lại hỏi như vậy khiến nàng không thể ngay lập tức nghĩ ra bản thân muốn thưởng cái gì. Công sức là của nàng và Trường Lưu, thưởng thì đương nhiên phải nhận, nhưng vẫn còn một người vốn cũng bỏ thời gian ra để quan sát Thục Tâm giúp nàng, thôi thì đợi đến khi đó nàng sẽ san sẻ phần thưởng này cho Hi Phương.

"Hiện tại em vẫn chưa nghĩ ra, nhưng mà..."

"Làm sao? Có chuyện gì em cứ nói, cô sẽ tận lực giúp đỡ."

"Thật ra là em muốn tìm việc làm bán thời gian..."

"Tại sao lại tìm công việc? Gia đình em có khó khăn gì sao? Nếu có thì cứ nói với cô, cô sẽ trình bày lên thầy hiệu trưởng, tới đó nhà trường sẽ tìm cách giúp đỡ em."

Hạ Túy sợ chủ nhiệm hiểu lầm, nhanh chóng xua tay, "Không phải đâu ạ, chỉ là có một chút việc cần tiêu tiền, em không muốn làm phiền đến gia đình...Cô, cô không cần phải lo lắng, em chỉ làm một thời gian rồi sẽ nghỉ, cũng không để điều này ảnh hưởng đến việc học."

Chủ nhiệm thở dài, nếu nàng đã cam đoan như vậy cô cũng không thể không đồng ý, "Nếu là việc làm bán thời gian, chị họ cô có một quán cà phê, cũng chỉ mới khai trương cách đây không lâu, cô sẽ hỏi ý chị ấy, nếu được em có thể đến đó làm việc."

"Vâng ạ, em cảm ơn cô." Hạ Túy không khỏi vui mừng, như vậy nàng đã có thể thông báo cho Hi Phương về việc này.

Chủ nhiệm dời tầm mắt sang Trường Lưu, cười hỏi: "Em cũng giống em ấy?"

Trường Lưu không kịp phản ứng, mờ mịt gật đầu. Chủ nhiệm thấy vậy cũng không thể nói thêm cái gì, chỉ là cảm thấy khó hiểu, giới trẻ bây giờ có thể tự lập nhanh như vậy sao? Hay có thể nói là bọn chúng bồng bột muốn nhanh chóng bước ra đời đây?

"Được rồi, hai em về đi."

Hạ Túy di chuyển, thấy Trường Lưu vẫn đứng bất động liền nắm lấy áo cậu ta mà kéo, "Đi."

Trường Lưu lúc này mới hồi thần, nhanh chân chạy theo nàng. Đi ngang qua bàn dài vẫn không quên cúi đầu chào một lần nữa.

Bước ra khỏi căn phòng rộng lớn, Trường Lưu mờ mịt nhìn nàng, "Cậu muốn tìm việc làm sao?"

"Ừ, chỉ là việc bán thời gian. Nhưng mà mình không ngờ, cậu cũng muốn tìm việc làm sao?"

Trường Lưu kinh ngạc chỉ tay vào mặt mình, hỏi lại một lần nữa: "Mình sao? Khi nào? Mình vẫn chưa nói bản thân muốn tìm việc làm a."

"Cậu chưa nói, nhưng cậu đã gật đầu, như vậy còn không phải sao?"

Đầu óc Trường Lưu trở nên trì độn, "Mình...gật đầu? Là lúc nãy...lúc nãy chủ nhiệm đã hỏi mình cái gì vậy?"

"Cô ấy hỏi cậu cũng giống mình sao, có phải cũng muốn tìm việc làm hay không."

"Sau đó...mình gật đầu?"

"Đúng vậy."

Trường Lưu: "..."

...

Hai người ra đến cổng trường lại bất thình lình gặp được Hi Phương, nàng chững lại, Trường Lưu cũng vì vậy mà không bước tiếp, đứng yên lặng nhìn các nàng. Đọc 𝙩hêm các chươ𝔫g mới 𝙩ại { 𝖳RÙM𝖳RU𝒀Ệ𝗡.𝐕𝗡 }

"Có chuyện gì vậy?" Hạ Túy lên tiếng hỏi.

"Đợi mày."

Nhìn các nàng có vẻ đang cần không gian để nói chuyện, Trường Lưu thấy vậy cũng không tiếp tục làm kỳ đà cản mũi, "Hai cậu nói chuyện đi, mình về trước."

"Chờ đã."

Nghe Hạ Túy gọi lại, Trường Lưu quay đầu nhìn nàng. Hạ Túy nói tiếp: "Cuối cùng là cậu có muốn đi làm thêm hay không vậy?"

Trường Lưu vò đầu, "Aizz, được rồi, đi đi." Nói xong liền khoát tay ra khỏi cổng trường.

"Làm thêm?"

Lúc này nàng mới đặt sự chú ý lên người Hi Phương, muốn mang tin tốt đến cho cô, "Đúng vậy, tao đã kiếm được việc làm thêm rồi, vừa định thông báo cho mày đây."

"Vậy thì tốt quá!"

"Vừa đi vừa nói."

...

Hi Phương ưỡn người ra sau, bên cửa lại vang lên âm thanh leng keng phát ra từ chiếc chuông gió, một người khách nữa bước vào, dù vậy cũng không lôi kéo được sự chú ý của nàng và Hi Phương.

"Mày và cô ấy đang hẹn hò a, không ngờ tao lại đoán đúng."

"Mục đích của tao gọi mày ra đây cũng không phải là chuyện này." Hạ Túy nói xong lại kéo ghế đến gần Hi Phương, đưa điện thoại ra trước mặt cô: "Mày xem quán cà phê này thế nào?"

Cách mười phút sau khi Hạ Túy bước vào đây chủ nhiệm đã gửi thông tin cho nàng, cũng không ngờ lại có thể nhanh như vậy.

"Chỗ làm thêm sao? Ở đâu mày có vậy?"

"Chủ nhiệm."

Hi Phương cầm lấy điện thoại, lướt xem vài bức ảnh, cảm thấy hài lòng liền gật đầu.

"Khi nào thì chúng ta có thể đi làm."

Hạ Túy suy nghĩ, tính toán thời gian rồi trả lời: "Tao không biết, nhưng có vẻ phải đợi đến khi kết thúc trại xuân lúc đó chúng ta mới có thời gian."

"Được, cứ như vậy đi."

Những ngày tiếp theo lớp nàng đều tất bật chuẩn bị cho những tiết mục đêm trại xuân. Bản thân Hạ Túy đều có mặt ở hai hạng mục nhảy và thời trang, khiến bản thân nàng bận đến tối mặt tối mày, ngoại trừ thời gian gặp nhau ở trong trường thì cô và nàng cũng không ai có thể thấy mặt nhau mỗi khi rảnh rỗi.

Chủ nhật, ngày cuối cùng cho các nàng tập dợt và chuẩn bị. Trường Lưu hỏi ý bảo vệ muốn xin chìa khoá ở nhà thi đấu để tiện cho việc tập dợt, may mắn là chú ấy cũng rất hào phóng trao chìa khoá lại cho các nàng.

Bốn giờ chiều, những người có phận sự đều tập trung ở nhà thi đấu, tuy không đi hết lớp nhưng vì tiết mục nhảy nên số lượng có mặt ở đây đã chiếm hơn ba mươi người.

Các nàng chia ra làm hai bên, một bên cho đội nhảy tập luyện và một bên cho phần trình diễn thời trang. Bản thân Hạ Túy là cực khổ nhất, cứ cách vài phút nàng lại chạy sang chỗ này, sau đó lại chạy sang chỗ kia, một giây cũng không được nghỉ.

"Bốp bốp!" Tiếng vỗ tay của lớp trưởng vang dội trong nhà thi đấu. "Mọi người tập hợp! Chúng ta sẽ tập dợt lại một lần nữa với động tác vừa mới biên đạo. Thời gian rất gấp rút! Nhanh chóng xếp lại đội hình!"

Hạ Túy nghe thấy liền từ bên kia chạy sang đây. Các nàng vốn dĩ không có ý định chỉnh sửa động tác, chỉ là đột nhiên lại nghĩ ra, còn là vào ngày cuối cùng mới có thể nghĩ ra. Vì không có thời gian nên các nàng đã có ý định từ bỏ động tác này, tiếp tục lặp lại động tác cũ. Nhưng nếu như vậy lại thiếu đi sự mới mẻ, tất cả chỉ có thể ở đây đến tối để tập nhuần nhuyễn động tác vừa mới biên đạo.

Những phần đã được thay đổi các nàng đã làm mới mẻ bằng cách thêm đạo cụ. Trường Lưu cho cả đội tập chay nửa tiếng, cho đến khi đã tương đối thuộc lòng động tác mới có thể sử dụng đến đạo cụ.

Nghỉ giải lao mười phút.

Trường Lưu loay hoay một hồi cuối cùng nhìn thấy Hạ Túy đang chỉnh sửa trang phục ở phía bên kia, cậu ta nhanh chân đi đến.

"Hạ Túy, do nghĩ ra ý tưởng đột ngột như vậy mình cũng không có mang đạo cụ, cậu có thể chạy sang phòng thể chất lấy giúp mình không? Mọi việc ở đây cứ để mình." Nói xong Trường Lưu đoạt cây kéo từ tay Hạ Túy, không cho phép nàng cự tuyệt. Hạ Túy hết cách, cuối cùng cũng chỉ có thể đứng lên rời khỏi nhà thi đấu.

Trường Lưu thở phào khi bản thân đã thoát được kiếp nạn. Vì là lớp trưởng, quan hệ rộng, tai mắt của cậu ta rất nhiều, trùng hợp hôm nay lại nghe được giáo viên đang họp hội đồng tại hội trường, đó cũng là lý do vì sao cậu ta lại chọn nhà thi đấu là nơi để tập dợt mà không phải là sân trường.

Ngay giờ phút này Trường Lưu trái lại rất không muốn chạm mặt chủ nhiệm.

Nhà thi đấu được xây ở bên hông ngôi trường, Hạ Túy rất nhanh liền đi đến cửa sau, lẻn vào trong sân chính.

Trời đã sụp tối, những cây đèn lớn ở chính giữa sân trường cũng đã được bật lên. Hạ Túy chỉ mất một ít thời gian để đến phòng thể chất, cánh cửa phòng làm bằng gỗ, nhìn từ xa, cánh cửa ló ra một khe hở, ánh sáng bên trong len lỏi ra ngoài thành một đường dài thẳng tấp.

Hạ Túy không nghĩ đã giờ này mà vẫn còn có người ở trong trường, nàng tò mò chạy nhanh tới. Cho đến khi đứng trước cánh cửa, nàng mới cẩn thẩn từng chút mở ra, vẫn là cái đầu của nàng ló vào trong trước tiên.

Cảnh sắc bên trong ngày một càng rõ ràng, cho đến khi nhìn thấy người nọ đứng quay lưng với nàng Hạ Túy mới cảm thấy nhẹ nhõm. Bóng lưng này còn có thể là ai ngoài cô ấy chứ. Nhưng Tần Nhược Anh xuất hiện ở đây cũng rất kỳ lạ, rõ ràng trời cũng không còn sớm nữa.

Hạ Túy không muốn làm cho Tần Nhược Anh sợ hãi, nàng biết cô sợ bóng tối, chắc hẳn gan cũng nhỏ lắm. Nghĩ vậy nàng lùi lại, đưa tay gõ cửa, sau đó mới bước vào.

Tần Nhược Anh nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, trên mặt vẫn chưa tiêu đi sự bất ngờ trong phút chốc. Nhưng rất nhanh, sau khi nhìn thấy Hạ Túy cô liền nở nụ cười, có chút tò mò hỏi: "Sao em còn ở đây?"

Hạ Túy đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Tần Nhược Anh, "Hôm nay là ngày cuối cùng nên lớp em ở lại tập dợt, có chút trễ. Cô thì sao?"

"Cô vừa họp hội đồng xong liền tiện thể xuống đây chuẩn bị một số đạo cụ cho ngày mai."

Hạ Túy gật đầu không nói gì, nàng không dám làm chậm trễ thời gian, nhanh chóng đi xung quanh tìm kiếm thứ lớp trưởng đã nhờ nàng lấy.

"Em tìm gì vậy?"

"Em tìm đạo cụ a, lớp em vừa thay đổi một ít động tác nên rất cần những thứ này."

Tần Nhược Anh nghe nàng nói đến tiết mục nhảy liền nhớ ra một chuyện: "Vậy...màn kết hợp cuối cùng của em và Thục Tâm...có thay đổi sao?"

Hạ Túy nghe cô hỏi liền quay đầu, sau đó phì cười, trong lòng đã âm thầm nghĩ cô chính là một bình giấm lâu năm.

"Không có ạ, màn kết hợp vẫn sẽ như vậy, chỉ là cộng tác của Thục Tâm không còn là em nữa." Cho đến khi nói xong nàng mới phát giác ra bản thân đã tiết lộ toàn bộ bí mật của lớp nàng.

Tần Nhược Anh còn là ban giám khảo.

Nàng cẩn trọng hỏi: "Những điều này cô sẽ không nói cho ai chứ?" Có ngốc nàng mới hỏi một điều thừa thãi như vậy, con người Tần Nhược Anh như thế nào nàng còn không rõ sao?

Tần Nhược Anh cảm thấy nàng không hoàn toàn tin tưởng cô, cũng không hiểu con người cô. Bản thân có chút tức giận, nhưng lại muốn trừng phạt nàng theo phương thức khác.

Tần Nhược Anh tiến tới, nhướng mày hỏi: "Nếu cô nói thì sao? Không nói thì sao?"

Hạ Túy vô ngữ, thẹn đến độ chỉ có thể lấp bấp: "Cô, cô..."

"Bất quá...nếu như em chịu đánh đổi, cô sẽ không nói ra."

"Cô muốn em làm cái gì?"

Tần Nhược Anh đảo mắt, giả vờ suy nghĩ, nhưng thật ra trong lòng cô từ lâu đã có đáp án. Tần Nhược Anh tiến tới một bước nữa, cảm thấy bản thân đã cách nàng rất gần mới hài lòng, mỉm cười, dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào môi.

Hạ Túy hiểu ra ý đồ của Tần Nhược Anh, thẹn quá hoá giận, mặt ngày càng đỏ bừng. Người này là đang được voi đòi tiên với nàng đây mà. Nhưng nhìn nụ cười của Tần Nhược Anh nàng lại có chút mê mẩn, lúc trước đã như vậy, hiện tại vẫn không thay đổi, mị lực của Tần Nhược Anh nàng luôn luôn không thể chống đỡ.

Giữa việc hôn Tần Nhược Anh và bị chủ nhiệm trách phạt, nàng chọn cái thứ nhất. Hạ Túy nghĩ vậy liền nghiêng người, nắm lấy tay áo của Tần Nhược Anh, hôn lên.

Tần Nhược Anh biết nàng đã rơi vào đường cùng, nên cho dù thế nào cũng sẽ chấp nhận thoả hiệp, liền nhắm mắt lại mặc nàng tùy ý hôn. Nhưng nụ hôn của nàng quá mức ngây ngô, đơn giản chỉ là một loại môi chạm môi. Một chút dư vị thoáng qua như vậy rõ ràng là không thể thoả mãn được Tần Nhược Anh, cô chỉ có thể đảo khách thành chủ.

Hạ Túy bất ngờ bị tấn công, mở to mắt nhìn Tần Nhược Anh, nhưng với khoảng cách chưa đến vài centimet, trước mắt nàng chỉ là một mảnh mờ mịt. Cuối cùng vẫn là buông tay chịu trói, mặc cho Tần Nhược Anh chiếm lĩnh.

Cho đến khi lấy lại được hơi thở cũng đã là vài phút sau, vệt đỏ trên mặt nàng vẫn chưa tiêu tán, Hạ Túy trừng trừng nhìn Tần Nhược Anh, cảm thấy bộ dáng đứng đắn thường ngày của cô chỉ là ngụy trang.

Tần Nhược Anh nhìn cảnh sắc trước mặt, Hạ Tuý với cặp mắt ngấn nước, hai má đỏ bừng, môi có chút sưng đỏ, bộ dáng này của nàng vẫn là đầu tiên cô nhìn thấy.

Hiện tại ngay thời khắc này, trong mắt của hai người, các nàng đều thấy được sự khác biệt của đối phương, một sự biến đổi khó mà nhận thấy được.

Tần Nhược Anh cảm thấy thích thú không thôi, ngược lại là Hạ Túy, nàng có chút hối hận khi ngay từ đầu đã nghĩ sai về con người của Tần Nhược Anh.

Cái gì mà ôn nhu, dịu dàng chứ, rõ ràng là sói đội lốt cừu.

"Không còn sớm nữa, em phải trở lại."

"Được." Tần Nhược Anh cuối cùng cũng chịu thả nàng đi, Hạ Túy mang theo đạo cụ chạy trối chết ra ngoài.

"Sao lại về trễ vậy?" Trang phục vừa nãy của Hạ Túy cũng đã được Trường Lưu sửa sang lại từ lâu. Nàng đi từ lúc bầu trời chỉ mới vừa ngả tối cho đến khi đã tối hẳn vẫn chưa thấy quay về, cậu ta có chút lo lắng. Nếu thật sự nàng bị giáo viên nào đó bắt lại chắc chắn cậu ta sẽ hối hận chết mất.

"Không có gì, do đạo cụ nằm ở nơi khó tìm nên mất chút thời gian." Hạ Túy trả lời có chút không được tự nhiên, nhưng Trường Lưu cũng chẳng để ý tới.

"Được rồi, mọi người tập hợp lại, chúng ta tiếp tục!"

Gần tám giờ tối các nàng mới kết thúc, trên người ai cũng đều toát ra dáng vẻ mệt mỏi, chính là mệt đến độ chỉ cần ngã xuống nàng liền có thể ngủ ngay lập tức.

"Đến đây thôi, mọi người trở về nghỉ về ngơi, ngủ thật ngon giấc, năm giờ sáng ngày mai chúng ta lại gặp." Trường Lưu nói lời cuối cùng cả lớp liền tan rã.