Khoảng Cách - Rosannryy

Chương 9



Sắp vào xuân, khí trời dần lạnh hơn, mỗi buổi sáng thức dậy chính là một cực hình đối với Hạ Túy. Sàn nhà lạnh băng, nàng nhún nhảy từng bước khó khăn vào toilet.

"Thật hành người a."

Biết thế nàng đã chuẩn bị sẵn một đôi dép đi trong nhà.

"Con ăn sáng đi rồi đi học."

"Vâng ạ."

Hạ Túy kéo ghế xuống bàn ăn, nhìn bộ dáng nàng hiện giờ chả khác gì con nhộng.

"Sao còn trùm cái chăn thế kia, bỏ ra đi con."

"Con lạnh mà~"

Bà lắc đầu ngao ngán nhìn nàng. "Một xíu thức ăn rơi xuống chăn con tính thế nào."

Hạ Túy lại lù lù đi vào phòng, bước ra trên người nàng chỉ còn duy nhất tấm thân mảnh mai.

Biết thế tối qua nàng đã mặc áo ngủ dày hơn.

Ăn sáng xong Hạ Tuý thay đồ rồi đến trường. Chạy ngoài đường gió thổi thế này còn muốn lạnh chết người a. Nàng nhớ cái nắng nóng mùa hè quá.

"Lạnh quá mấy cậu, tắt quạt dùm tớ." Bước vào lớp câu đầu tiên Hạ Túy nói chính là tắt quạt.

Hi Phương dang tay chu mỏ đến gần nàng. "Lạnh thì lại đây tao ôm một cái."

"Cút." Hạ Túy ghét bỏ một cái. Nhớ lại bộ dáng im im ngại ngùng không nói chuyện của hai người lúc đầu năm nàng lại thấy buồn nôn. Bây giờ chém nhau như chó với mèo thế này.

Tiếng chuông vào lớp vừa vặn vang lên. Nàng đến cũng thật đúng giờ.

"Nay có bài gì không, tối qua trời lạnh quá tao đi ngủ sớm không coi bài."

Hi Phương bĩu môi liếc xéo nàng một cái. "Còn lấy lý do trời lạnh, có ngày nào mày không ngủ sớm, lần nào mười giờ tao nhắn mày thì tới sáng hôm sau mới thấy trả lời."



"Hạ Túy tám giờ tối là gãy." Bàn phía trên quay xuống phụ hoạ cho Hi Phương.

Nói quá, nào sớm như thế, bất quá tám giờ nàng cũng chỉ vừa mới học về. Nàng mệt giờ nào thì ngủ giờ đó. Sáng học, chiều học, tối học, bảo không kiệt sức là giả. Nên tối vừa học thêm về Hạ Túy nằm xuống giường được năm phút liền ngủ mất. Có hôm còn gắng gượng xem bài, không thì bỏ quách luôn mà đi ngủ. Nàng nghĩ vừa thi xong nên cũng không có bài gì nhiều vì thế tối qua mặc kệ mọi thứ, đánh một giấc mộng.

"Nghiêm!"

Hạ Túy còn định nói gì đó thì giáo viên đã vào lớp, bắt đầu tiết học.

- --

"Hạ Túy! Chuyền cầu qua đây." Buổi chiều nàng học xong hai tiết Văn liền xuống sân học thêm hai tiết Thể dục. Trưa nắng gió hiu hiu mà học Văn thì khác gì ru ngủ nên xếp hai tiết Thể dục đằng sau nàng nghĩ chắc hẳn là có dụng tâm này.

"Lớp 10D1, tập hợp!"

Vừa xuống sân đã nghe tiếng chỉ huy của lớp trưởng. Những lớp khác học Thể dục đều học trong nhà thi đấu, riêng lớp nàng là học ở sân. Hạ Túy nghĩ như thế cũng tốt, sân trường rộng rãi thích hợp cho môn này hơn. Dù trời lạnh thế nào vận động cũng không tránh khỏi việc ra mồi hôi, thỉnh thoảnh hứng vài cơn gió mát càng thêm thoải mái.

Hạ Túy nhanh chân bước vào hàng. Trong lớp nàng cũng tính là khá cao nên được xếp đứng ở gần cuối. Trùng hợp bên phía tay trái của nàng chính là phòng giáo viên nữ. Đã bắt đầu tiết thứ ba, giáo viên lần lượt bước ra đi theo một hàng dài rất quy luật. Trong đám người nàng thấy Tần Nhược Anh, vì tầm nhìn của hai người không có vật cản, cô cũng thấy nàng. Theo lễ phép vốn có, Hạ Túy cuối đầu chào một cái, cô cũng gật đầu coi như đáp lại. Tần Nhược Anh đi trong hàng giáo viên như thế nhìn sẽ không thấy rõ Hạ Túy đang chào ai, nhưng như vậy cũng có thể hiểu nàng đang lễ phép chào tất cả giáo viên đang đi ở phía trước.

Các bạn học đứng kế nàng thấy thế cũng lúng túng chào theo, kéo theo cả lớp 45 con người cũng cuối đầu chào liên tục. Thầy thể dục đứng phía trước dường như cũng bị các nàng lây nhiễm, quay sang gật đầu chào đồng nghiệp. Ba giây sau thầy mới thấy cấn cấn, gãi gãi đầu.

Gì vậy, bình thường mình có như thế đâu.

Nhưng cũng không ai để ý đến sự xấu hổ của thầy ấy.

Nếu là học sinh thì bọn họ còn có thể lướt qua nhưng đến đồng nghiệp đã lịch sự cúi đầu rồi thì cũng không thể không nể mặt, cả đoàn giáo viên nữ phía trước cũng liên tục chào thầy ấy.

Cả sân trường lúc này...

Tiết mục 'chào hỏi' của tập thể giáo viên học sinh trường *** mất hết mười phút. Các nàng còn chưa kịp điểm số.

"Lúc nãy lớp mình bị gì vậy mày, tới thầy cũng bị cuốn theo." Đánh cầu nãy giờ đã thấm mệt, Hạ Túy cầm tờ khăn giấy chấm chấm mồ hôi trên trán, ngồi cạnh Hi Phương.

"Tao đứng kế mày thấy mày chào cô tao cũng chào theo, chứ nhìn vô người ta lại nói tao không lễ phép, mà ai ngờ nhỏ đứng kế tao cũng vậy, rồi kéo theo cả hàng. Mày nói lúc đó có phải trông lớp mình ngốc lắm không?"

"Tao không biết."

Nàng chỉ để ý mỗi Tần Nhược Anh phía trước, đến lúc cô gật đầu chào thầy nàng mới thấy kì lạ. Nhìn lại thì phát giác lớp nàng, cả thầy cũng thế, như rơi vào mớ hỗn độn.

"Tập hợp!"

Thời gian đánh cầu tự do đã kết thúc, cả lớp tập hợp lại chuẩn bị ra về.

"Chúc giáo viên, khoẻ!"

"Khoẻ!"

"Được rồi, lớp nghỉ."

Lần lượt từng người rời khỏi hàng lấy cặp ra về. Nhưng Hạ Túy vẫn còn chưa muốn về, nàng muốn ở lại đánh cầu thêm một lát. Sân trường vẫn còn không ít người ở lại, đánh cầu, chơi bóng đều có đủ cả. Lớp nàng cũng còn lát đát vài người, Hạ Túy liền nhập hội.

"Nay không về à? Bình thường tao thấy mày về sớm nhất mà." Vì bình thường học xong nàng còn phải đi học thêm, không về nhà, nên phải tranh thủ thời gian ghé vào quán ăn chút gì đó.

"Nay tao cúp, nếu về sớm quá mẹ tao nghi ngờ."

Thi xong rồi nên nàng cần thả lỏng, cúp một hôm chắc cũng không sao đâu.



"Có dư cây vợt nào không, cho tao mượn."

"Đây."

"Cảm ơn." Hạ Túy điều chỉnh vợt, vung vài cái vào không khí cảm thấy quen tay liền bước vào sân đánh.

Đánh một lần chính là nửa tiếng, Hạ Túy đã thấm mệt, nàng cầm lấy chai nước ngửa đầu uống. Đang uống nước thì dư quang lướt thấy phòng giáo viên nữ vẫn còn sáng đèn, Tần Nhược Anh ngồi trong đấy, cô vẫn chưa tan tầm.

Hiện tại cũng đã sáu giờ, trời bắt đầu sụp tối, những cây đèn lớn sử dụng lượng mặt trời ở sân trường cũng đã sáng lên. Đến quả cầu cũng không còn thấy rõ nữa cả nhóm mới tạm biệt nhau ra về.

Vốn dĩ Hạ Túy có thể đi thẳng ra cổng trường nhưng nàng lại cố tình quẹo ngang qua phòng giáo viên nữ. Tần Nhược Anh ngồi lâu như thế cũng đế ý đến đám học sinh ở ngoài sân. Tình trạng này xảy ra rất thường xuyên nên cô cũng không để trong mắt. Chỉ là những con người yêu thể thao mà thôi, cô già rồi cũng không còn sung sức được như thế.

Thấy bóng dáng Hạ Túy lấp ló ngoài cửa Tần Nhược Anh mới gọi nàng vào. "Tối rồi sao còn chưa về?"

"Còn cô?"

"Bận việc."

Hôm nay cô trả lời cục ngủng thế, giọng nói cũng không mang theo tí độ ấm nào. Hạ Túy mặt dày kéo ghế ngồi xuống, cô thấy thế liền chau mày lại.

Quả thật trong lòng cô đang cảm thấy không vui nhưng không phải vì Hạ Túy.

"Không sợ ba mẹ lo lắng sao?"

Nàng có thể nói hôm nay nàng cúp học thêm sao?

"Em về sớm ba mẹ mới càng thêm lo lắng." Tần Nhược Anh nghe không hiểu ngước lên nhìn nàng. Hạ Túy đánh trống lảng cho qua. "Cô bận việc gì thế?"

"Cũng không có gì, đang vô điểm cho các em."

Việc này cần ở lại trường làm trễ thế sao? Hạ Túy cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi, im lặng ngồi đó, Tần Nhược Anh cũng để nàng tùy ý, không thèm ngó ngàng gì tới.

"Ọt ọt"

Hạ Túy ngại ngùng gãi đầu, "Hihi, trưa giờ em vẫn chưa ăn gì."

"Vậy sao không về nhà ăn?". Tần Nhược Anh không hiểu rốt cuộc Hạ Túy muốn ở lại là để làm cái gì.

Khi nãy nàng cũng định vào quán ăn gì đó để kéo dài chút thời gian rồi mới về nhà nhưng lại thấy Tần Nhược Anh nên không còn để ý những chuyện khác, ở lại đây với cô để kéo dài thời gian cũng tốt.

Hạ Túy không trả lời câu hỏi của cô, "Cô cũng ở đây từ trưa mà không đói sao?"

"Không."

"Ọt~". Vừa dứt lời thì cái bụng đã phản bội chủ nhân nó. Lần này không phải là "tiếng bụng" của Hạ Túy, nàng che miệng cười, Tần Nhược Anh xấu hổ lườm nàng một cái.

"Cô đợi em một chút." Hạ Túy nhanh chân chạy đi mất, nếu còn ở lại chắc chắn cô sẽ lườm chết nàng.

Tần Nhược Anh cũng không quan tâm nàng đi đâu, cô lại tiếp tục chăm chỉ làm việc.

Bước ra khỏi phòng, gió bên ngoài ùa vào, lúc nãy vận động vẫn còn một thân mồ hôi, hiện tại đã lạnh cóng rồi. Hạ Túy nhớ ra gì đó chợt đưa áo lên ngửi, rồi tiếp tục ngửi khắp thân thể.

May quá, không có mùi.



Nàng chạy ra khỏi cổng trường tìm một quán ăn gần đó, mua hai phần mang về.

Hạ Túy đi không lâu lắm, chỉ mười mấy phút. Đến khi nàng quay lại trong phòng giáo viên vẫn còn sáng đèn, may là cô vẫn chưa đi.

Cầm xúng xính một túi đồ ăn quay lại, không hỏi cô cũng biết là nàng đã đi đâu.

Hạ Túy bày đồ ăn ra bàn, "Cô ăn đi."

"Tôi nhớ là không có nhờ em mua mấy thứ này."

"Em tiện mà, nên mua cho cô luôn, cô cứ ăn đi." Hạ Túy lại đẩy thức ăn sang.

"Bao nhiêu tiền?"

"Vâng?"

"Bao nhiêu tiền tôi trả lại."

"Aizz không cần đâu-"

"Vậy thì tôi không ăn."

Hạ Túy bỏ cuộc, chỉ còn cách chiều theo cô. Từ nãy đến giờ cứ "Tôi" như thế này, "Tôi" như thế kia, lạnh băng. Bình thường không phải "Cô - em" ngọt xớt sao. Xưng hô như thế Hạ Túy lo là cô đang thật sự tức giận nên cũng không dám làm trái lời.

"Giờ cô cứ ăn đi, một xíu trả em sau." Nói đến như thế Tần Nhược Anh mới cầm đũa lên, Hạ Túy thấy vậy cũng ngồi xuống động đũa. Nàng im lặng ăn, cô thì thỉnh thoảng vẫn đặt đũa xuống dán mắt vào màn hình máy tính.

Lúc nàng buông đũa xuống cô vừa vặn làm xong. "Đã xong rồi ạ?"

"Ừm."

Thấy cô cũng đã ăn xong nàng gôm túi rác bỏ vào thùng, sau đó đi rửa tay rồi quay trởi lại.

"Về thôi."

"Vâng." Dọn dẹp một ít hỗn độn trên bàn, Tần Nhược Anh vừa cầm túi xách lên thì đèn chợt tắt, cả phòng rơi vào một mảnh tối đen.