Phút chốc biểu cảm anh cứng đờ, bối rối không biết phải làm sao, tay nắm chặt cây viết đến trắng bệch, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại.
- Tôi không biết cậu cũng để ý mấy chuyện đó?
Dương Mộ không nghĩ anh sẽ hỏi ngược lại mình, đem sự khó xử chuyển lên người anh, câu hỏi này giống như khẳng định anh là người nhiều chuyện, nhưng tâm lý của anh rất chắc sẽ không về mấy lời này mà bối rối chột dạ.
- Không thừa nhận cũng được, dù sao cậu cũng không giấu được ai đâu.
Khóe mắt anh giật giật nhìn thấy cậu ta đã đi, thì quay thở ra một hơi, tay xoay bút, trong lòng có chút suy nghĩ.
Đến người ngoài như Dương Mộ cũng nhận ra không lẽ cô lại không nhận ra, anh lấy ra điện thoại mân mê suy nghĩ một hồi thì nhắn cho cô một tin nhắn.
Sau khi nhận được tin nhắn cô đã đến sân thượng gặp anh, giờ khắc này nhìn thấy anh đứng dưới ánh nắng cả người như tỏa sáng, tóc bị gió thổi lay nhẹ, trái tim cô đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, cũng cẩn thận đi lại gần anh không phát ra tiếng động nhưng anh vẫn biết cô đã đến.
- Cậu vẫn còn… giữ suy nghĩ đó với tôi chứ?
Anh hỏi ra một câu không đầu không đuôi làm cô ngơ ngác.
- Về chuyện cậu thích tôi?
Cô ngẩn người một lát rồi lập tức lấy lại ti lo anh thần.
- Tất nhiên rồi.
Cô không biết tại sao anh lại hỏi về chuyện này.
Nếu như cô vẫn còn, vẫn tiếp tục thích anh, anh cũng sẽ suy nghĩ đồng ý, bắt đầu một mối quan hệ hơn cả bạn bè bình thường với cô, có lẽ đúng như lời Dương Mộ nói, cô là ngoại lệ của anh.
- Đợi sau khi kết thúc kỳ nghỉ tôi sẽ cho cậu một câu trả lời.
Cho đến khi ngày hôm sau lên máy bay quay về Thượng Hải, trong đầu cô vẫn còn lâng lâng câu nói của anh.
- Nè, từ hôm qua đến giờ cậu bị sao vậy hả? - Kỷ Hân Nghiên ngồi bên cạnh nhìn cô hỏi.
- Không có gì, chỉ là vui vẻ hơn bình thường thôi.
Dù cô rất mong chờ chuyến đi về nhà này nhưng cô càng mong đợi hơn câu trả lời của anh sau khi kết thúc kỳ nghỉ.
Qua mấy tiếng chuyến bay đã hạ cánh xuống Thượng Hải, cô và Kỷ Hân Nghiên trực tiếp đón xe về nhà, cô về nhà cô, cô ấy về nhà cô ấy.
- Ba mẹ! - cô vừa bước vào nhà đã tìm hai người.
Mẹ cô từ trong bếp nghe thấy tiếng cô thì chạy ra, ba cô cũng từ trong thư phòng bước ra không tin được cô đã về nhà.
- Đã về rồi sao, sao không báo trước cho mẹ một tiếng? Cái con bé này. - bà ấy vui vẻ tiến lại gần ôm cô để thỏa những ngày mong nhớ.
- Con muốn cho hai người bất ngờ, con và Hân Nghiên đã đặt chuyến bay nhanh nhất để quay về, lần này con ở đây được ba ngày, có thể quay Về nhà thật tốt. - cô lên phòng cấp vali đồ đi xuống phòng bật tivi xem.
- Cái con bé này vừa về nhà đã lười. - mẹ cô thở dài bất lực.
- Con về đây là để thư giãn mà.
- À mà phải rồi con gái, tối ngày mai Lý gia sẽ tổ chức sinh nhật cho Lý Hàn đúng lúc con về nhà vậy ngày mai hãy tham gia đi.
Vừa nghe đến cái tên này biểu cảm cô cứng đờ, cô suýt nữa thì quên mất còn có người này.
- Không phải sinh nhật anh ta là cuối tháng này sao?
- Mẹ nghe dì Lý nói cuối tháng này, Lý Hàn phải tham gia hội thảo tuyên truyền ngành học ở Trùng Khánh, không thể hoãn lại nên họ quyết định tổ chức vào ngày mai cũng coi như đã ăn mừng chuyện chú Lý, cha của Lý Hàn đạt được dự án lớn.
Thế nào mà về nhà để nghỉ lễ cũng phải gặp mặt những người kia.
- Những buổi tiệc này chủ yếu cũng chỉ để kiếm thêm đầu tư, con đi coi như để mặc họ, dù sao thì Lý Hàn có làm sai cũng không liên quan đến chú và dì, gia đình chúng ta cũng qua lại với họ lâu rồi, tại vì chuyện hôn ước mà cắt đứt thì cũng không đáng. - cha của cô cũng lên tiếng.
- Nhưng tại sao ba mẹ không đi ạ?
- Ta và mẹ con cũng lớn tuổi rồi không hứng thú với những buổi tiệc như vậy, rất đau đầu.
- Vâng, con sẽ đi.
Kỷ Hân Nghiên bên kia cũng xách một vali nhỏ về đến nhà, lúc bước vào nhà cô có gọi mấy tiếng nhưng chỉ có mẹ đi ra tiếp.
- Về rồi sao con gái? - Kỷ phu nhân kêu người hầu xách đồ cô lên phòng, và dặn bưng ra một dĩa trái cây, bản thân kéo cô đến sofa trò chuyện.
- Lần này đi học xa có cảm thấy tốt không?
- Tất nhiên rồi mẹ, thành tích con tốt thì học ở đâu cũng tốt.
- Niên Niên cũng về rồi à?
- Vâng nhưng mà anh trai không có nhà sao?
- Con không nhắc thì thôi, nhắc đến lại làm mẹ đau đầu, nó lại cùng với đám Lý Hàn đi chơi rồi chứ đâu.
- Đúng là gió tầng nào gặp mây tầng đó. - cô đút một miếng táo vào miệng không quên chế giễu.
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã đến, Kỷ Bác Văn vừa bước vào nhà nhìn thấy em gái thì ngớ người.
- Cái con bé này, vừa mới về sao không gọi anh? - không nói hai lời, anh ta đã đi lại trách cô.
- Nói với mẹ được rồi, nói với anh làm gì?
- Em nói chuyện với anh mình kiểu gì đó hả? Lúc chuyển trường cũng không nói với anh một tiếng, cả một nhà đều cùng nhau giấu anh.
Cô chỉ xì một tiếng cũng không quan tâm mà tiếp tục ăn táo.
Hắn đi lại trước mặt cô giật miếng táo để xuống đĩa không cho cô ăn.
- Em có nghe anh nói gì không?
- Học ở đâu cũng đâu có quan trọng, huống chi lúc đó anh còn đang bận đàn đúm với đám người Lý Hàn mà?
Hắn sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Em trách anh không quan tâm em sao?
- Không dám.
- Em quay về đây cùng với Niên Niên đúng không?
- Có chuyện gì sao?
- Buổi tiệc lúc trước bọn anh kết thúc không vui vẻ nên muốn gặp mặt con bé để xin lỗi và giảng hòa, dù sao chúng ta cũng giống như người thân không nên vì chuyện nhỏ này mà rạn nứt quan hệ.