Khoảng Cách Trái Tim

Chương 2



Rocket, tên thật là Lục Kiến Nhất, trước năm Mạn Mạn mười ba tuổi là anh trai Rocket, trong miệng của bạn học cùng đại học A là "Lục hotboy", "Lục đẹp trai", hoặc đơn giản là "hotboy". Mặc dù Mạn Mạn chưa bao giờ thừa nhận, nhưng anh rõ ràng là một hình mẫu soái ca thông minh trong lòng biết bao nữ sinh đại học A. Kimura Takuya thì quá già, Yamashita Tomohisa lại quá non, So Ji Sub quá suy sút, Kim Jae Joong thì quá ẻo lả. Còn Lục Kiến Nhất? Lục Kiến Nhất cái gì cũng đều thích hợp, làn da màu lúa mạch, đôi mắt sáng long lanh, lúc không cười thì trầm tĩnh, nội tâm, lúc cười lên thì lại như vầng trăng sáng, cộng thêm sở thích đa dạng, tư duy nhạy bén, chính là hot boy trong hot boy học đường, một hình mẫu trong hình mẫu, cho nên dù tốt nghiệp đã được vài năm nhưng anh vẫn tồn tại mạnh mẽ trong lòng biết bao nữ sinh đại học A.

Tiếc là trong lòng Mạn Mạn, nam sinh chỉ có hai loại vẻ ngoài, hoặc là rất xấu hoặc là tạm được. Lục Kiến Nhất, ừm, miễn cưỡng có thể xem là tạm được.

Cho nên mỗi khi những nữ sinh sống cùng phòng huyên thuyên nói về vẻ ngoài hút mắt và quyến rũ của Lục Kiến Nhất, cô luôn nói một cách thờ ơ: "Lục Kiến Nhất à? Ừm, cũng tạm được thôi."

Thực sự, cái khuôn mặt cũ rích cho dù có đẹp quyến rũ thế nào thì đã nhìn mười mấy năm cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, không có hứng thú. Vậy cô đã quen biết anh từ khi nào? Theo lý thuyết mà nói hẳn là năm cô bốn tuổi, mẹ cô vừa mất, cô, chị gái Nhược An, còn có ba cô cùng nhau chuyển đến nhà mới ở trên đường Thúy Uyển, nhưng Mạn Mạn luôn cảm thấy có lẽ còn lâu hơn thế, có lẽ là kiếp trước.

Tại đường Thúy Uyển, từ nhỏ Lục Kiến Nhất đã là một sự tồn tại vô cùng to lớn. Anh chắc chắn là người đẹp trai nhất trong số đám con trai, các bé gái một khi thấy anh thì khó tránh đỏ bừng mặt. Mà anh còn là đai đen Taekwondo, theo sát phía sau anh luôn có một đám trẻ con. Chẳng hạn như Trư Mao thường tôn Lục Kiến Nhất là Tiêu Phong, mỗi ngày đều sớm hôm thăm hỏi, luôn luôn hỏi anh: "Lão đại, khi nào dạy em đòn xoay người đá sau hả?"

Trư Mao tên thật là Chu Tùng, là một cậu nhóc đầu đinh cứng cáp, chỉ tiếc là bỗng nhiên bạc trắng đầu, thật giống như một bàn chải, vì vậy mà có tên gọi kia.

Có vài người từ nhỏ đã khá xúi quẩy, chẳng hạn như cậu nhóc họ Chu đó, tự dưng luôn có nhiều biệt danh hơn người khác. Lúc ấy Mạn Mạn vẫn còn là một cô bé miệng còn hôi sữa, không thích gọi là Trư Mao lại thường hồn nhiên đi theo phía cậu nhóc và gọi "Anh Trư thịt chà bông". Chu Tùng có lẽ cảm thấy cái biệt danh "Trư thịt chà bông" không được uy vũ bằng "Trư Mao". Vì thế không hề muốn nhìn thấy Mạn Mạn nên lần nào cũng sẽ bắt vài con sâu róm làm bộ nhét vào bên trong cổ áo của Mạn Mạn. Về sau, Trư Mao chỉ cần đưa tay ra thì Mạn Mạn nhảy bắn lên, chạy thụt mạng trốn sau lưng Lục Kiến Nhất.

Ba của Trư Mao là giám đốc của một rạp chiếu phim, nên trước giờ Trư Mao không bao giờ phải mua vé để xem phim cả. Còn nhớ có một lần Trư Mao muốn nịnh nọt Lục Kiến Nhất nên muốn mời anh xem phim, Lục Kiến Nhất liền kéo cánh tay mũm mĩm của Mạn Mạn đi cùng.

Kết quả ngày hôm đó bọn họ xem là một bộ phim về chiến tranh, đánh nhau vô cùng ác liệt. Mạn Mạn bấu víu chặt vào tay áo của Lục Kiến Nhất thấp thỏm xem được một tiếng đồng hồ, cuối cùng sợ đến bật khóc thành tiếng thật to khi thanh đao của lính Nhật chém xuống đầu của chiến sĩ Bát lộ quân.

Thật hết cách, từ nhỏ cô đã sống tình cảm như vậy. Nhưng nhóc con cũng có tôn nghiêm của nhóc con. Bị dọa đến phát khóc chỉ bởi một sự kiện lính Nhật dùng thanh đao chém xuống cỏn con bình thường như vậy, ngay cả một cô nhóc con còn hôi sữa Mạn Mạn đây cũng cảm thấy thật là mất mặt, nhất là lúc tất cả mọi người đều quay mặt lại tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Cho nên khi Lục Kiến Nhất hốt hoảng hỏi Mạn Mạn bị sao vậy, cô liền tùy tiện chỉ tay về phía Trư Mao.

"Con không có làm gì cả!" Trư Mao hét lên thật to. Một đám đông nghịt người quay đầu lại kèm theo vô số cặp mắt giận dữ.

Lục Kiến Nhất cau mày, liếc mắt nhìn Trư Mao.

"Em không có!" Trư Mao cảm thấy rất ấm ức, "Em thật sự không có thả sâu róm vào cổ áo nó!"

Hóa ra ánh mắt cũng có thể có sức uy hiếp như vậy. Mạn Mạn có ấn tượng rất sâu đậm với sự việc này. Nhiều năm sau, giờ học môn ngữ văn, thầy giáo yêu cầu đặt câu với cụm từ "Mạc tu hữu"*, câu Mạn Mạn đã đặt chính là "Dưới ánh mắt sắc lẹm của Lục Kiến Nhất, Chu Tùng đã phải nhận bừa một tội danh không cần phải có*."

* Mạc tu hữu (Gốc: 莫须有) Trong Tống sử - Nhạc Phi truyện có ghi, sau khi Tần Cối hại chết Nhạc Phi, Hàn Thế Trung bất bình đến chất vấn Tần Cối và 3 chữ “mạc tu hữu” là lời của Tần Cối trả lời Hàn Thế Trung. Mạc tu hữu nghĩa là "không cần phải có" chứng cứ.

Vì giọng nói của Trư Mao quá lớn đã gây ra sự phẫn nộ của khán giả đến xem phim. Cuối cùng mọi người chỉ xem được một nửa bộ phim đó. Trư Mao chỉ vì nịnh bợ không đúng chỗ mà bị tủi hờn một phen.

Nhưng sau đó vài ngày, Lục Kiến Nhất vẫn dạy Trư Mao đòn xoay người đá sau. Được vài ngày, Trư Mao hễ gặp người khác thì sẽ kéo cổ áo thun của mình xuống, hào hứng sôi nổi khoe bờ vai gầy gò của mình, nói: "Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Hôm kia lão đại thị phạm cho tao đòn xoay người đá sau, đá thành một vết chân bầm tím này đây, đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi. Ối ~ ~ Đừng ấn chứ, đau."

Chậc, chậc, chậc, đám trẻ con ngưỡng mộ hết nấc.

Nhược An dè bỉu nói: "Ngốc thật, bị đánh mà còn mừng rỡ như vậy. Lục Kiến Nhất, Trư Mao đắc tội chỗ nào với cậu vậy?" Vừa nói cô ấy vừa cố tình đảo mắt nhìn về phía Mạn Mạn, khiến Mạn Mạn sợ đến mức trốn ra phía sau lưng Lục Kiến Nhất.

Lục Kiến Nhất đang lật xem tạp chí thể thao, cũng không thèm ngước mắt lên: "Đã xem lính Nhật đối xử với dân Trung Quốc chúng ta thế nào hết cả một tiếng đồng hồ, không dễ gì mới đến lượt người Trung Quốc chúng ta phản công, bọn tớ lại bị đuổi ra ngoài, cậu nói tớ có thể không buồn bực sao?"

À. Mạn Mạn thò đầu ra khỏi lưng Lục Kiến Nhất. Thật tốt không phải là vì bản thân cô đã vu oan giá họa cho Trư Mao. Nhưng chọc giận anh Rocket, hậu quả thật là nghiêm trọng.

Trư Mao quả thật là một đứa trẻ thành thật, để báo đáp ơn thầy giáo mà đã cố gắng kiếm được phiếu ưu đãi của cửa hàng kem 31 loại sát vách rạp chiếu phim, Lục Kiến Nhất lại kéo cánh tay mũm mĩm của Mạn Mạn cùng đi.

Cô gái bán kem làm hai cây kem ốc quế đưa qua, nhưng là một cây nhỏ một cây lớn. Mạn Mạn chỉ vào cây kem nọ trong tay Lục Kiến Nhất, bĩu môi nói: "Anh Rocket, tại sao cây kem của anh lại to hơn của em chứ?"

Hai má của cô gái bán kem ửng đỏ lên.

"Ờ, đó là vì Mạn Mạn còn nhỏ, nên ăn cây kem nhỏ." Lục Kiến Nhất giải thích một cách nghiêm túc.

Mạn Mạn nhìn cây kem cỡ đại không thể có được kia một cách thèm thuồng, khuôn mặt bánh bao của cô nhăn lại, nói: "Vừa nãy cô ở phía trước kia cũng là người lớn, tại sao cây kem của cô đó cũng không to bằng của anh Rocket chứ?"

"Vì chúng ta được phiếu ưu đãi đặc biệt, được cho cây kem cỡ đại." Lục Kiến Nhất cúi đầu tiếp tục giải thích, vừa dứt lời thì quay đầu lại và mỉm cười với cô gái bán kem. Hai má của cô gái bán kem đỏ ửng lên như quả cà chua.

"Vậy tại sao cây kem của em lại không phải là cỡ đại..." Mạn Mạn tiếp tục cau mày nhất quyết hỏi tới cùng, "Ơ, chị gái, mặt của chị đỏ quá. Chị nóng phải không?"

Khuôn mặt của cô gái bán kem hoàn toàn chuyển thành màu gan lợn, Mạn Mạn thậm chí còn nghi ngờ mặt của cô gái ấy sẽ nổ tung như một quả bóng chứa đầy nước, sau đó máu sẽ bắn tung tóe ra tại chỗ. Nghĩ tới đó Mạn Mạn im bặt đi. Thật là đáng sợ.

May mà Lục Kiến Nhất kịp thời kéo cô: "Thôi, điều hòa ở đây không đủ, chúng ta đến cửa rạp ăn kem đi."

Ngồi trên bậc thềm cạnh cửa rạp chiếu phim, nhiệt độ từ máy điều hòa từ bên trong thổi ra vù vù, mặc dù không được mát mẻ như bên trong cửa hàng kem, nhưng cũng rất thoải mái, dễ chịu.

Than ôi lòng người vô đáy không bao giờ là đủ, rắn mà lại muốn nuốt voi! Mạn Mạn tuy rằng ngấp nghé thèm thuồng cây kem cỡ đại của Lục Kiến Nhất nhưng kết quả thì ngay cả cây kem nhỏ của mình cũng không ăn được, chất lỏng dâu tây như bơ cứ thế theo khe hở mà chảy xuống những ngón tay, Mạn Mạn vẫn còn đang chu môi đờ người ra.

Lục Kiến Nhất thấy Mạn Mạn còn đang ngây ra đó liền cướp lấy cây kem của cô cắn một miếng: "Đã nói em là con nít ăn không hết thì cho anh ăn mà."

Mạn Mạn đã hoàn hồn lại, tức giận, đưa hai cánh tay ngắn ngủn ra sức cướp lại que kem, vô cùng ấm ức nói: "Ai nói em ăn không hết chứ? Ba nói em đã lớn rồi." Sau đó cúi đầu xuống, nói: "Ba nói, con nít lớn rồi không thể lại trèo lên giường của ba ngủ vào ban đêm được nữa."

"Đúng vậy," Lục Kiến Nhất lấy khăn giấy ra cẩn thận lau sạch đôi tay nhỏ xíu của Mạn Mạn: "Mạn Mạn rất nhanh thôi sẽ trở thành một thiếu nữ. Thiếu nữ thì phải tự ngủ một mình vào ban đêm."

Mạn Mạn mở to hai mắt tròn xoe nhìn: "Mẹ cũng là thiếu nữ, vậy tại sao trước đó mẹ có thể ngủ cùng với ba chứ?"

Khụ khụ. Lục Kiến Nhất vốn là một đứa trẻ điềm tĩnh, trời sinh đã có một đôi mắt bình tĩnh không gợn chút sóng, nhưng vẻ mặt hiện giờ cũng đã xuất hiện một chút lăn tăn: "Mạn Mạn là con gái, cho nên không được."

"Vậy không phải là con gái thì có thể à? Vậy em có thể ngủ cùng với anh Rocket không?"

"Hình như là không được..." Lục Kiến Nhất nói, đành mặc kệ ánh mắt hồn nhiên vừa đầy mong đợi của Mạn Mạn đang nhìn qua, chỉ đành úp úp mở mở nói: "Sau này có lẽ có thể được, đợi sau khi Mạn Mạn lớn lên anh sẽ lại nói với em."

Lớn lên, lớn lên là ý gì? Lớn bao nhiêu mới được gọi là đủ lớn? Lúc ấy, câu hỏi này cứ lởn vởn mãi trong đầu Mạn Mạn rất lâu, và rất cần câu trả lời, nhất là vào ban đêm, khi mưa to gió lớn, sấm chớp giật liên hồi hay khi trong màn đêm phía tủ đối diện dường như có thứ gì đó đang động đậy, còn cả khi ánh trăng chiếu rọi trên sàn nhà tỏa ra một cái bóng vô cùng đáng sợ. Anh Rocket, nếu như có thể núp phía sau lưng anh thì tốt biết mấy.

Vì vậy, một ngày nọ, sau khi Mạn Mạn rụng chiếc răng cửa đầu tiên, cầm chiếc răng vẫn còn đang rỉ máu trong lòng bàn tay, vẫn chưa kịp lau mặt sạch đã hùng hùng hổ hổ chạy đến nhà Lục Kiến Nhất gõ cửa: "Anh Rocket, nhìn nè, em đã rụng răng rồi, bây giờ em có thể ngủ chung với anh rồi chứ?"

Ôi, thật không dám nhớ lại chuyện đã qua.

Sự việc này còn bị người lớn trong nhà đem ra trêu đùa. May mà sau khi Mạn Mạn trưởng thành, cô lại không phải lòng Lục Kiến Nhất như mọi người mong đợi, bằng không e là sẽ phải mất mặt với đám con cháu đời sau.

Song, Mạn Mạn vẫn lại còn học cùng trường đại học với Lục Kiến Nhất. Học cùng trường đại học với một người hiểu rõ mình như lòng bàn tay chắc chắn là một việc rất nguy hiểm. Cũng may là, lúc Mạn Mạn học năm thứ nhất, Lục Kiến Nhất đã tốt nghiệp và ra nước ngoài. Mạn Mạn không hề gặp anh ở đại học A, chỉ là ngày khai giảng đầu tiên, đúng lúc Lục Kiến Nhất đang về nước nghỉ phép vẫn chưa đi nên đã giúp Mạn Mạn dọn hành lý lên lầu ba của khu ký túc xá nữ sinh, thu hút biết bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ của các nữ sinh năm cuối.

Các nữ sinh cùng phòng đương nhiên vô cùng hâm mộ mối tình thanh mai trúc mã của cô và Lục Kiến Nhất, nhưng thật sự không phải vậy. Nhớ lúc anh cưỡi ngựa trúc thì cô vẫn còn đang quấn tã, nên tuyệt đối không thể là "thanh mai" được. Mà khi cô cuối cùng cũng đã chạm ngưỡng "thanh mai" thì anh lại là nhân vật lớn đang dẫn đầu đội tham gia Olympic vào trung học, sớm đã là anh tài. Mạn Mạn cảm thấy giữa bọn họ có một sự khác biệt quá lớn.

Ngược lại, Mạn Mạn cho rằng những người thay đổi sớm hôm là không có nguyên tắc. Là một cô gái luôn theo đổi tình yêu, cô cảm thấy tình yêu chính là vừa gặp như đã quen từ ngàn năm trước, là khi bốn mắt nhìn nhau ánh mắt như phát ra tia lửa điện. Tuy nhiên, ở bên cạnh lại có một người tỏa sáng như vậy khó tránh khiến những người khác bị lu mờ đi. Rõ ràng phần nào đó làm giảm đi khả năng cô yêu một người ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Do đó, trong một khoảng thời gian dài sau đó, trong suy nghĩ của Mạn Mạn chỉ có mình Lục Kiến Nhất có thể miễn cưỡng gọi là "tạm được", những người khác hết thảy đều là "rất xấu". Cho đến một ngày nọ, có một người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời cô như một ngôi sao băng lóe sáng xuyên qua bầu trời đêm --- Naohito Fujiki.

* Naohito Fujiki: là một diễn viên, ca sĩ Nhật Bản.

Lại qua một thời gian rất lâu sau đó, mới có một người đàn ông khác nhanh như một tia chớp cướp lấy trái tim cô. Người đó tên là Tần Việt.