Hứa Kiều sững sờ hồi lâu, sau khi hiểu ra, cô lại liếc nhìn danh sách.
Trên danh sách viết Trần Nhật Quảng mà.
Chờ đã, "Nhật" với "Quảng", hình như...
Hứa Kiều lúc này mới ý thức được mình đã mắc phải sai lầm gì. Cô lùi lại phía sau, âm lượng so với vừa nãy ngày càng nhỏ: "Mình xin lỗi."
"Không sao đâu." Trần Khoáng cũng nhìn thấy danh sách, chữ "Nhật" và "Quảng" thực sự được viết tách nhau ra, nhìn sai cũng là chuyện bình thường.
*Chỗ này mình giải thích chút nhé, tên của nam9 là "陈旷", chữ Nhật là "日", còn Quảng là "广 ", do chữ Khoáng ( 旷) viết tách đôi ra nên nu9 đọc nhầm í =)))
Cậu vỗ mấy quyển sách trên bục giảng, thấy vẻ áy náy trên gương mặt cô gái vẫn không giảm, chỉ tay vào danh sách thuận miệng giải vây giúp cô: " Chắc ai đó đã đổi tên tôi rồi."
Dứt lời, sắc mặt Hứa Kiều dần thả lỏng hơn.
Trần Khoáng nhận sách xong liền trở về chỗ. Lần này cậu không nằm dài ra bàn ngủ, mà chán nản lật sách ra xem.
Hứa Kiều đang suy nghĩ về việc mình nên về chỗ trước hay đợi bạn học Lữ Triết đến. Trước khi cô đưa ra quyết định, cửa lớp lại được mở ra.
Một chàng trai thân hình cao lớn, rắn chắc dựa vào khung cửa thở dốc, trong miệng lẩm bẩm "Mệt chết tôi rồi".
Ngô Phán Phán đang làm đề, nghe được âm thanh vừa rồi ngẩng đầu, thấy người quen, không nhịn được nhạo báng: "Lữ Triết, lá gan của cậu lớn thật đấy, ngày đầu tiên đã đến muộn."
Thật vất vả mới điều chỉnh lại hơi thở, Lữ Triết nhìn quanh phòng học tìm một chỗ trống, trả lời: "Cậu thì biết cái gì, tôi quên mất chuyện đổi trường, chạy đến trường cũ mới nhớ ra."
"Đi lấy sách đi, người ta đang đợi cậu kìa." Ngô Phán Phán nhắc nhở cậu ta.
"À? Ừ." Lữ Triết lau mồ hôi, đến bục giảng nhận sách, theo bản năng mỉm cười với Hứa Kiều: " Cậu vất vả rồi, lớp trưởng."
Hứa Kiều vội vàng giải thích: "Mình không phải lớp trưởng."
Lữ Triết không để ý nhiều, tùy tiện trả lời rồi tiếp tục tìm chỗ trống.
Ánh mắt lướt đến hàng ghế cuối cùng, ánh mắt cậu ta dừng lại, sau đó lại bày ra một tư thế cực kỳ khoa trương.
Lữ Triết cầm cuốn sách trên tay chạy đến hàng ghế sau như chạy nước rút 100 mét, dừng lại ngay cạnh chỗ của Trần Khoáng.
"Trần Khoáng! Là cậu sao Trần Khoáng!" Cậu ném cuốn sách lên bàn, kích động hét lên.
Các bạn học quay lại với tâm thế xem náo nhiệt, Hứa Kiều cũng có thể quang minh chính đại nhìn người kia.
Vẻ mặt Trần Khoáng vẫn thờ ơ, chỉ khẽ cau mày, lấy đầu ngón tay gõ nhẹ lên thái dương, cõ lẽ đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Cậu không nhớ tôi sao? Tôi Lữ Triết, sống cạnh nhà ông cậu khi còn nhỏ. Chúng ta thường chơi với nhau, thậm chí còn hợp tác để trốn khỏi lớp học củ chuối."
Nhắc đến chuyện này, sự hoang mang giữa lông mày của Trần Khoáng lập tức giãn ra, tay cũng bỏ xuống khỏi thái dương.
"Là cậu à."
"Chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau, không ngờ lại có thể gặp ở đây." Lữ Triết vui vẻ không thôi, nói.
Khi còn trẻ ít nhiều gì cảm xúc cũng cường điệu hóa lên, rõ ràng cuộc đời không dài, nhưng lại luôn thích phóng đại thời gian lên. Dường như bằng cách này, có thể cho thấy rằng bản thân không còn bao lâu nữa là trưởng thành.
"Cậu chuyển trường đến đây à?" Lòng vòng nửa ngày, Lữ Triết cuối cùng cũng nói ra một câu có ích.
Bên cạnh Trần Khoáng vừa vặn còn một chỗ trống, cậu ta ngồi xuống, nghe người bên cạnh không mặn không nhạt "Ừ." một tiếng.
Hứa Kiều đã trở lại chỗ ngồi của mình từ lâu, sắp xếp sách cho từng môn, nhân cơ hội giúp người khác đưa đồ mà nhìn ra phía sau.
Lữ Triết vẫn còn đang lải nhải, mà Trần Khoáng cũng dành thời gian đáp lại vài câu, không mấy hứng thú.
Lúc này, Nghiêm Kha đến, vẻ mặt nghiêm túc ngay khi vừa bước vào lớp học, xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
" Chào mọi người, thầy là chủ nhiệm lớp của các em, cũng là giáo viên toán, thầy họ Nghiêm."Nói xong, Nghiêm Kha cầm phấn viết tên mình lên bảng đen, vẫn là nét chữ nghệch ngoạc.
"Đã nhận sách giáo khoa hết rồi sao?"
"Vâng ạ." Phía dưới đồng thanh đáp lại.
"Được rồi, sáng nay công việc của chúng ta là thế này. Trước hết, các bạn trong lớp sẽ đứng dậy giới thiệu bản thân, làm quen với nhau. Sau đó nhân tiện sắp xếp chỗ ngồi sẵn tiện dọn dẹp lớp học. Sau đó các giáo viên bộ môn sẽ đến lớp ta chào hỏi."
"Làm xong, thầy sẽ dẫn các em đến khuôn viên trường, làm quen với trường mới."
"Được, vậy bắt đầu từ hàng đầu tiên cạnh cửa."
Nhờ màn gọi tên lên nhận sách trước đó, Hứa tự giới thiệu bản thân cũng không tồi, hầu hết các bạn trong lớp đều chỉ nói tên, cũng không mất nhiều thời gian.
Khi đến lượt Trần Khoáng, cậu cũng đơn giản nói tên mình, nói xong liền ngồi xuống.
"Chờ một chút." Nghiêm Kha cắt ngang động tác của cậu: "Thầy bổ sung một chút."
"Trần Khoáng chuyển từ trường Thụy Ninh trực thuộc đại học Thụy, vì vậy có thể không quá quen thuộc với phương pháp giảng dạy và tiến độ của trường chúng ta, các bạn học có thể giúp đỡ lẫn nhau, chiếu cố một chút đối với học sinh mới."
Cùng lúc đó, bên dưới bắt đầu ồn ào thảo luận.
"Trường Trung học trực thuộc Đại học Thụy? Đó là trường có tỷ lệ chọi cao nhất?"
"Đúng vậy, mình nghe người ta nói chỉ cần cậu bước vào cổng trường Trung học Trực thuộc Đại học Thụy, cậu đã đứng vững một chân ở một trường đại học trọng điểm rồi."
"Vậy tại sao cậu ta lại chuyển đến đây?"
"Ai mà biết được. Nhưng mà công nhận, cậu ta trông đẹp trai thật đấy, nhưng lại không giống học sinh giỏi, vết thương trên mặt là do đánh nhau à?"
Hành động lật sách của Hứa Kiều dừng lại. Hóa ra cậu chuyển từ trường Thụy Ninh đến đây, đó là nơi bố mẹ cô làm việc.
Nghiêm Kha mở bình nước mang theo bên người, mở ra uống một ngụm, nói tiếp: "Bây giờ bắt đầu xếp chỗ ngồi."
"Mọi người thu dọn đồ đạc, ra hành lang xếp hàng. Thầy gọi đến tên ai thì người đó vào."
Ghế được sắp xếp theo sĩ số 36 người, vừa vặn chia thành 6 hàng dọc, 6 hàng ngang.
Khi Hứa Kiều được gọi, chỉ còn hai cái ghế cuối cùng trong lớp. Sau khi nhận ra điều gì đó, cô liếc nhìn về phía người con trai đang chống tay lên lan can trước cửa.
Trần Khoáng tùy tiện đứng, nhưng lưng lại thẳng tắp. Gió thổi đến làm rối mái tóc, cậu không quan tâm.
Cả người rõ ràng đang đứng trong ánh sáng, nhưng lại có một cảm giác trầm mặc không thể giải thích được, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài.
Hứa Kiều bước vào lớp mới phát hiện ra bàn ghế đã được sắp xếp lại, hai người cùng bàn giờ đều bị tách ra. Tuy nhiên, do khoảng cách lối đi không thể quá hẹp nên khoảng cách tách ra tương đối nhỏ. So với trước đây cũng không kém hơn bao nhiêu, cùng lắm là hai người cùng bàn không còn phải cãi nhau về vấn đề chia bàn nữa.
Trước khi Hứa Kiều bước đến chỗ ngồi của mình, Ngô Phán Phán, người ở vị trí thứ năm hàng thứ hai đếm từ dưới lên, vẫy tay với cô.
"Này, trùng hợp thật đấy, chúng ta lại ngồi cùng bàn."
Hứa Kiều tự nhiên cảm thấy vui vẻ, ý cười trên khóe miệng không thể che giấu.
Do dự một lúc, cuối cùng cô cũng chủ động giới thiệu bản thân: "Mình tên là Hứa Kiều."
Ngô Phán Phán cười trả lời: "Còn mình là Ngô Phán Phán, vốn dĩ ở lớp 11-3."
Hai người trò chuyện thêm vài câu nữa. Hứa Kiều còn chưa kịp nhếch môi đã thấy Trần Khoáng đang từ từ bước vào.
Mà chỗ ngồi của cậu, ở sau cô.
Giống như tên của hai người trong danh sách liên kết chặt chẽ với nhau, chỗ ngồi của bọn họ cũng gần như vậy.
Hứa Kiều nắm chặt cuốn Nhất Hiệt Thư, vô cớ cảm thấy vui vẻ.
"Nếu có học sinh nào đó có vấn đề về thị lực muốn đổi chỗ ngồi, có thể bàn bạc với nhau bây giờ, thương lượng với nhau xong thì cho thầy biết." Nghiêm Kha đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Cho mọi người năm phút. "
Chỉ có một số người đề xuất thay đổi, trong đó bao gồm cả Lữ Triết. Với lý do thị lực tuyệt vời của mình, cậu ta đã đổi chỗ với người ngồi bên cạnh Trần Khoáng.
Có lẽ cảm thấy rằng Trần Khoáng không muốn hồi tưởng về quá khứ, Lữ Triết không lải nhải với cậu nữa, mà chọc lưng Ngô Phán Phán ở bàn trước.
Sau khi nhìn thấy thứ trên bàn Ngô Phán Phán, cậu ta hít một hơi: "Không phải chứ chị Phán, bữa nay mới ngày đầu tiên đi học, mà cậu đã bắt đầu làm Ngũ Tam rồi? Chúng ta mới lớp 11 thôi đấy."
"Cậu quan tâm cái rắm." Ngô Phán Phán tức giận đấm cậu ta một quyền.
Đụng trúng cây đinh trên ghế, Lữ Triết cũng biết ngại nằm dài trên bàn lướt điện thoại, khóe mắt vô tình liếc nhìn phía bên trái, kinh ngạc nhướng mày.
"Ồ."
Hứa Kiều nghe được động tĩnh quay người lại, thấy ánh mắt của Lữ Triết nhìn chằm chằm thứ trên tay cô.
"Đây là cái gì, bài tập hè hả?" Cậu nghi ngờ, thở dài: "Bạn học, chẳng lẽ cậu làm hết luôn à?
"Ừm."
"Cậu cũng ngoan quá đấy, sẽ chia lớp lần nữa thôi, giáo viên chắc chắn cũng đổi hết, ai lại kiểm tra nữa chứ."
Hứa Kiều không có gì để phản bác, đành phải cười gượng.
Ngô Phán Phá tách tâm trí mình ra khỏi đề toán, thay cô nói với cậu ta. "Lo cho bản thân cậu trước đi."
Xếp xong chỗ ngồi, mọi người cùng nhau dọn dẹp, vệ sinh lớp đơn giản. Sau đó từng giáo viên bộ môn lần lượt vào lớp.
Dù gì thì bữa nay cũng là ngày nhận lớp, thầy cô không muốn mất quá nhiều thời gian nên thường vào nói vài câu rồi đi.
Lúc này đến lượt giáo viên dạy tiếng anh, ngay khi người đó đi vào, Lữ Triết vốn đang lảm nhảm không ngừng, lập tức ngậm miệng lại.
" Gương mặt quen thuộc không ít ha." Phan Dĩnh nói: "Xin chào các em, tôi họ Phan, là giáo viên tiếng Anh của lớp mình. Tôi thấy lớp mình có nhiều bạn từ lớp 2 và 3 chuyển qua, chắc là nhớ rõ trước khi nghỉ tôi đã dặn gì nhỉ?"
"Xong đời rồi." Lữ Triết không khỏi thở dài một tiếng: "Tại sao lại là cô ấy chứ."
Ngô Phán Phán cũng che mặt, thở dài.
"Các em quên cũng không sao, vừa lúc tôi nhắc lại với mấy bạn trong lớp. Hôm nay có thể có một số bạn không mang theo. Quên đi, ngày mai mọi người mang bài tập hè lên. Sau khi kiểm tra xong, tôi sẽ chọn ra một số kiến thức trọng tâm nói một chút."
Dứt lời, một tiếng thở dài.
"Đừng thở dài, sớm biết phải nộp thì tại sao không làm." Ánh mắt Phan Dĩnh quét qua hàng ghế cuối cùng. Hai giây sau, cô ấy nhấc chân lên đi về phía bóng người đang cố gắng làm lu mờ sự hiện diện của bản thân.
"Lữ Triết, em trốn cái gì, đã làm bài tập hè chưa?"
Lữ Triết cười ha hả, nói qua loa: "Cô, em nói bài tập của em bị chó gặm, cô có tin không?"
Phan Dĩnh giả vờ ngạc nhiên: "Con chó nhà em thực sự không kén ăn."
"Đúng vậy, em đã ngăn nó lại rồi nhưng không được."
"Được rồi, tôi không có thời gian cùng em diễn kịch đâu. Ngày mai, em chịu trách nhiệm thu toàn bộ bài tập hè lại, bài tập của em để trên cùng."
Phan Dĩnh đi rồi, Lữ Triết lại chọc Ngô Phán Phán trước mặt, nhưng lần này cậu ta yếu ớt hỏi: "Chị Phán, chị làm chưa?"
" Mẹ nó Tiếng anh tôi thậm chí còn không làm." Ngô Phán Phán phát điên dựng cuốn Ngũ Tam lên che khuất mặt: "Tại sao đến lớp 11 rồi cũng không thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của chị Phan vậy trời!"
Hứa Kiều không quá ngạc nhiên, cô đã nghe nói về giáo viên tiếng Anh ma quỷ này ngay từ đầu năm lớp mười.
"Bây giờ chuyển trường còn kịp không? Trần Khoáng, điều kiện chuyển trường là gì?" Lữ Triết vẻ mặt chết lặng nhìn về phía người bạn cùng bàn.
Nghe vậy, Hứa Kiều nhanh chóng tập trung sự chú ý.
"Nếu cậu thật sự muốn chuyển, vẫn còn kịp." Trần Khoáng nói đúng trọng tâm.