Khoảng Trời Phương Nam

Chương 106: Từ rất lâu rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối tháng 5 năm 2018, Đường Hành lần thứ hai đến Đồng Nhân, huyện Thạch Giang, Qúy Châu.

Lần gần nhất cậu đến đây là vào hai tháng trước, Đường Hành vẫn nhớ rõ tối ngày hôm đó cậu đã nôn thốc trước mặt Lý Nguyệt Trì ….. Như vậy đã đủ khiến cậu xấu hổ rồi ấy vậy mà Lý Nguyệt Trì còn mỉa mai cậu, cậu chỉ muốn chạy trốn về Ma Cao ngay trong đêm hôm ấy.

Và chỉ hai tháng sau, cậu lại tới đây để sinh sống lâu dài.

Một lần nữa bước chân lên những phiến đá nặng nề, cậu có cảm giác như một thập kỷ đã trôi qua.

Chỗ ở của Lý Nguyệt Trì ở trên huyện rất là nhỏ, là một căn nhà cũ có diện tích khoảng 40 mét vuông, một nửa dùng làm chỗ chứa đồ cho cửa hàng quần áo của Uông Địch, nửa còn lại để Lý Nguyệt Trì ở. Bây giờ có thêm Đường Hành nên chuyện thuê nhà khác là đương nhiên. Đường Hành nói, mua một căn nhà ở đây cũng tốt, tiện cho mẹ và em trai anh, à, mà phải mua hai căn mới đúng – ven sông có mấy căn mới xây xong. Đường Hành cảm thấy chúng rất đẹp, thậm chí còn chọn hai căn liền kề nhau.

Lý Nguyệt Trì im lặng vài giây, thấp giọng nói: “Anh không có nhiều tiền như vậy.”

Đường Hành nói: “Em có.” Hơn nữa giá nhà ở huyện này cũng khá rẻ nữa.

“Tiền em thì em giữ đi ——”

“Lý Nguyệt Trì,” Đường Hành nắm cằm anh, cảm thấy bản thân mình như một tên đại gia bụng phệ trong mấy bộ phim truyền hình, “Trước đó em và anh đã thương lượng rõ với nhau.”

Lý Nguyệt Trì giả ngu nói: “Thương lượng cái gì?”

“Em cho anh xài tiền em, anh không được từ chối.”

“Nhưng không phải kiểu này,” Lý Nguyệt Trì cười cười, nghiêm túc nói, “Anh cũng không muốn để em sống ở đây mãi cho nên không cần thiết phải mua nhà. Với lại, em mới đi làm có hai năm thì tích cóp được bao nhiêu chứ?”

“Anh biết lương em ở Ma Cao một tháng bao nhiêu không?”

“Bao nhiêu?” Lý Nguyệt Trì dừng một chút, “Anh nghe nói lương cho giảng viên đại học cũng không quá cao.”

“Đó là trong nước thôi, nhưng ở Ma Cao thì một tháng là 60.000 Pataca (*).”

(*) Đơn vị tiền tệ ở Ma Cao: Pataca Ma Cao hay còn gọi là Bồ Tệ. 60.000 Pataca Ma Cao quy đổi ra tiền Việt với tỷ giá hôm nay thì tầm 182 triệu/tháng, quá giàu =)))))

Vẻ mặt Lý Nguyệt Trì cứng đờ: “…… 60.000?”

“Ừ,” Đường Hành tiếp tục sờ cằm anh, “Khoảng 5 vạn tiền mình. Vả lại em học tiến sĩ là được học bổng toàn phần, nên cũng để dành được một ít, lại còn tiền mẹ cho lúc đó……”

Lý Nguyệt Trì yên lặng quay đầu đi, giống như bất chợt mất hết ý chí phấn đấu.

Đường Hành nói: “Sao đó học trưởng?”

Lý Nguyệt Trì nói: “Anh đây nghèo rớt mồng tơi.”

Đường Hành cười ha ha.

Hai người cùng nói chuyện một hồi, cuối cùng quyết định không mua nhà. Dù sao thì họ cũng sẽ không sống ở huyện Thạch Giang này mãi, nên thực sự là không cần thiết phải mua nhà ở đây. Lý Nguyệt Trì vốn định qua khu nhà ven sông kia để hỏi thuê nhưng Đường Hành ngăn lại.

Họ thuê một căn nhà trên con đường cạnh cửa tiệm, ngôi nhà cũ có mùi ẩm mốc nhưng may mắn là có một ban công rộng rãi.

Đồng Nhân vào những ngày hè thường có trời mưa. Đường Hành mua trên taobao một ít lá trầu bà, loại cây này ưa môi trường ẩm ướt và có bóng râm nên rất thích hợp để trồng ở ban công hướng bắc. Chẳng bao lâu sau, những dây leo xanh mướt quấn um tùm quanh lan can sắt trên ban công. Đường Hành lại mua thêm hai chiếc ghế bập bênh, khi Lý Nguyệt Trì từ cửa hàng về vào buổi tối sẽ mang theo một phần mì thịt dê về cho Đường Hành, sau khi hai người ăn uống no say sẽ cùng nhau ngồi ở ghế nói chuyện phiếm, vừa bấp bênh chiếc ghế vừa trò chuyện câu được câu chăng. Lúc ấy, Lý Nguyệt Trì sẽ đứng dậy, khẽ vuốt má Đường Hành: “Buồn ngủ thì lên giường ngủ.” Đường Hành nhắm mắt nằm im, Lý Nguyệt Trì cười cười, cúi người đem bế cậu lên rồi ôm vào phòng ngủ.

Tất nhiên, phần lớn thời gian là Đường Hành ở trong tiệm với Lý Nguyệt Trì.

Việc cậu một lần nữa xuất hiện ở Thạch Giang khiến đám lãnh đạo huyện vô cùng lo lắng, sợ cậu lại đến kiếm chuyện. Tuy nhiên, sau khi nhóm cán bộ lần lượt cố gắng tìm đến nói chuyện, họ rất ngạc nhiên khi nhận thấy lần này, thầy Đường thực sự có vẻ chỉ đang đi nghỉ dưỡng.

Nhìn cậu ấy xem, bỏ việc ở Ma Cao, chuyện ở Vũ Hán cũng tránh không nhắc tới, ngồi trong cửa tiệm của Lý Nguyệt Trì như một nhân viên trông coi shop bán khô bò online trên taobao vậy.

Khi một cán bộ nào đó ghé “thăm”,  “Ngài” Đường Hành đây liền trầm ngâm: “Tôi giờ đã nhìn thấu hết rồi. Ông đã nghe qua câu thơ đó chưa nhỉ? Do Tô Thức (*) sáng tác ấy, ôi chao! Lư sơn yên toả Chiết giang triều (**) Lúc chưa tới thì luôn thôi thúc được đến ngắm nhìn, nhưng khi đến nơi thì cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ là mây mù ở núi Lư, và thủy triều dâng ở sông Chiết mà thôi. Bây giờ, tôi thực sự cảm thấy tất cả danh lợi và tiền tài đều chỉ là ảo ảnh mà thôi …”

(*) Tô Thức là tên thật của nhà thơ Tô Đông Pha – một đại thi hào rất nổi tiếng và lỗi lạc vào thời Bắc Tống (960-1127), hiệu là Đông Pha Cư Sĩ, nên đời gọi ông là Tô Đông Pha. Ông được mệnh danh là một trong “Đường Tống Bát đại gia”. Tám vị văn hào lớn nhất thời Đường Tống từ thế kỷ VII cho đến thế kỷ XIII là Hàn Vũ và Liễu Tôn Nguyên đời Đường

(**) Một câu thơ trong bài Quán Triều (Ngắm thủy triều), qua bài thơ này, tác giả nhắn nhủ chúng ta một triết lý rất thực tế ở đời đó là đừng đứng núi này trong núi nọ. Phong cảnh mưa sương ở núi Lư và sóng thủy triều cuồn cuộn trào dâng của sông Tiền Đường (còn gọi là Chiết Giang) là hai danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Trung Quốc từ ngàn xưa. Chúng đều là những vẽ đẹp khó tả, khiến bao người ao ước muốn được đến ngắm nhìn tận mắt một lần trong cuộc đời. Nhưng một khi đã đến tận nơi thấy tận mắt rồi thì mới vỡ lẽ phong cảnh mưa sương phủ núi Lư và sóng thủy triều của sông Tiền Đường cũng không có gì đặc biệt cả

Vị cán bộ tuy rằng không biết câu thơ có ý tứ gì nhưng cũng hiểu được lời Đường Hành nói, vì thế vui vẻ hỏi: “Vậy lần thầy đến đây là để đi du lịch sao?”

“Đúng,” Đường Hành nói, “Không khí ở Thạch Giang rất tốt, học trưởng tôi lại sống ở đây, nên tôi tới tìm anh ấy chơi.”

“Thật tốt, vậy thì tốt quá……” Cán bộ cắp chiếc cặp da lên, chuẩn bị ôm của chạy lấy người.

“À, mà trưởng khoa Vương này,” Đường Hành gọi hắn lại, “Tiệm chúng tôi mới ra món mới, khô bò ngũ vị, ông muốn nếm thử một miếng không?”

Cuối cùng, mỗi một người tới “thăm” Đường Hành đều phải mua một gói khô bò từ trong tiệm Lý Nguyệt Trì, và cùng tháng đó, doanh thu của tiệm tăng gấp bội.

Đường Hành tì cằm trên vai Lý Nguyệt Trì, cười hỏi: “Thấy em giỏi không học trưởng?”

Lý Nguyệt Trì hơi bất lực, mềm giọng đáp: “Ừ, em giỏi lắm.”



Vào cuối tuần, Lý Nguyệt Trì sẽ dẫn Đường Hành về thôn Bán Khê.

Mẹ anh không biết mối quan hệ giữa hai người, vì thế Lý Nguyệt Trì chỉ nói với bà rằng anh và Đường Hành là bạn thân, rất thân của nhau. Trước mỗi khi về, Đường Hành đều gói gém mang theo rất nhiều món hàng đặt mua online về thôn. Ngôi nhà của Lý Nguyệt Trì dần dần thay đổi. Trước tiên là thay hệ thống đèn giúp cho phòng ốc sáng sủa và rộng rãi hơn trước rất nhiều. Tiếp đó là thay đường ống nước, thiết bị điện và đồ nội thất mới. Sau đó, Đường Hành nói chuyện được với em trai của Lý Nguyệt Trì.

Em trai Lý Nguyệt Trì tên là Lý Nguyệt Bằng. Cậu giống Lý Nguyệt Trì bảy phần, chỉ là người có hơi mập và trông có vẻ khờ hơn một chút. Đường Hành nói với cậu ấy “Anh là bạn của anh trai em.” Cậu ấy chậm chạp nhìn Đường Hành giống như đang nhớ lại chuyện gì đó. Sau một lúc lâu, Lý Nguyệt Bằng dùng giọng Quý Châu nói: “Anh là người trong điện thoại.”

Đường Hành không nghe hiểu, hỏi “Điện thoại gì?”

“Anh…… điện thoại của anh.”

“Em thấy anh trong điện thoại của anh em?”

Lý Nguyệt Bằng ngây người một hồi rồi gật gật đầu.

Đường Hành kể chuyện này với Lý Nguyệt Trì. Lý Nguyệt Trì im lặng. Đường Hành cứ hỏi mãi, Lý Nguyệt Trì hết cách, đành phải đưa chiếc điện thoại cũ kia cho Đường Hành. Không sai, chính là chiếc Samsung mà Đường Hành cho Lý Nguyệt Trì vào 6 năm trước. Những tin nhắn mà cậu từng gửi cho Lý Nguyệt Trì vẫn còn nguyên vẹn trong hộp thư đến, click mở ra xem, luôn là những dòng tin rất dài, Đường Hành có chút hoảng hốt nói: “Lúc ấy em có nhiều điều muốn nói thật.”

Lý Nguyệt Trì nhẹ giọng đáp lại câu sau: “Vì để tiết kiệm tiền điện thoại.”

Đường Hành click mở album ảnh trên điện thoại, đầu ngón tay khẽ run.

Bức ảnh đầu tiên xuất hiện là được chụp vào ngày 23 tháng 4 năm 2012, chụp cảnh cậu đang kéo một chiếc vali ở phía sau. Đường Hành nghĩ một lúc, có lẽ nó được chụp khi Lý Nguyệt Trì đi đón cậu ở sân bay Thiên Hà khi cậu từ Bắc Kinh bay về Vũ Hán.

Sau tấm ảnh đó, thời gian của những tấm ảnh còn lại còn xa hơn, nhưng toàn bộ đều là những bức ảnh chụp cậu hoặc liên quan đến cậu. Khi cậu ngủ, khi cậu cúi đầu ăn mì trộn, khi cậu gác chân lên giường đọc sách, cây đàn guitar, chiếc áo khoác màu xanh nước biển và một chùm tóc cam đỏ.

Đường Hành xoa xoa mũi, trả lại điện thoại cho Lý Nguyệt Trì, hỏi: “Bây giờ còn muốn chụp nữa không?”

Lý Nguyệt Trì cười nói: “Tụi mình cùng tới một nơi đi.”

Đường Hành ngồi ở ghế sau, duỗi tay ôm chặt eo anh, xe máy “Brừh” khởi động, gió núi thổi qua vành tai, Đường Hành áp má mình lên lưng Lý Nguyệt Trì.

Cách một lớp áo thun mỏng, cậu có thể cảm nhận được những cơ thịt rắn rỏi và xương cốt cứng cáp của Lý Nguyệt Trì. Lý Nguyệt Trì vẫn gầy quá, Đường Hành âm thầm quyết định sau này phải vỗ béo anh mới được.

Xe máy chạy qua vài con đường quanh co, đường núi khúc khuỷu, gió núi toàn là mùi hương cây cỏ tươi mát đặc trưng của mùa hè.

Lý Nguyệt Trì dẫn Đường Hành đến một sườn đồi nhỏ. Dòng suối chảy róc rách, ánh nắng xuyên qua kẽ hở giữa những tán lá rọi xuống mặt nước khiến những gợn sóng lấp lánh. Hai người tìm một hòn đá và ngồi tựa vai vào nhau. Xung quanh thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua lá rừng.

Đường Hành nghiêng đầu tựa sát vào Lý Nguyệt Trì như người không xương, hỏi: “Anh thường xuyên tới đây hả?”

“Hồi cấp ba hay ra đây học bài.”

“Một mình?”

“Chứ mấy mình?”

Đường Hành vừa lòng nói: “Tốt.”

Lý Nguyệt Trì cười cười, nhẹ nhàng vòng lấy eo Đường Hành. Trời và đất lúc này tựa như chỉ còn hai người họ. Họ cứ ngồi im lặng với nhau như thế một lúc, bỗng dưng Lý Nguyệt Trì hỏi Đường Hành: “Sao em không mặc cái áo đó nữa?”

“Là cái nào?”

“Là cái áo mà em rất thích, ở đây,” Lý Nguyệt Trì chỉ vào ngực mình, “Có một hình trái tim nhỏ.”

“Comme des Garçons.”

“Ừ.”

“Thì hồi đó còn trẻ mà, còn giờ đi làm phải mặc đồ tây.”

“Thì mặc lúc không đi làm.”

“Một cái áo mà mấy ngàn tệ,” Đường Hành lắc đầu nói, “Không cần thiết.”

Đúng vậy, nguyên nhân là bản thân Đường Hành đã qua cái tuổi mặc đồ chạy theo mốt, lại còn là giáo viên, nếu mặc đồ giống học trò trong lớp thì quá xấu hổ. Tuy nhiên, còn một lý do khác mà cậu không nói cho Lý Nguyệt Trì biết, đó là trong sáu năm xa cách, mỗi khi vô tình nhìn thấy biểu tượng trái tim màu đỏ, cậu đều nghĩ đến đêm đầu tiên họ gặp nhau.

Tối hôm đó cậu mặc chiếc áo phông trắng Comme des Garçons. Về sau, cậu coi đó là chiếc áo may mắn, sau đó nữa … Đường Hành nghĩ, không cần nhắc đến cũng được.

Lý Nguyệt Trì nhẹ giọng nói: “Em mặc cái đó trông rất đẹp.”

Đường Hành nói giỡn: “Em mặc gì chả đẹp.”

“Hồi đó anh có một giấc mơ,” Lý Nguyệt Trì chậm rãi nói, giọng nghiêm túc, “Anh mơ thấy anh dẫn em về, về nơi này, ừm…… Trong mơ cũng là mùa hè, em mặc chiếc áo thun trắng đó và ngồi hát bên sông.”

“Mơ khi nào?”

“Từ rất lâu rồi.”

Đường Hành im lặng rồi bỗng nhiên vươn tay lục túi, cậu nhớ hôm qua lúc giúp Lý Nguyệt Trì kiểm tra sổ sách, cậu đã tiện tay bỏ một cây bút vào túi… Quả nhiên, cậu lấy từ trong túi ra một cây bút bi đỏ.

Màu đỏ. Vừa đúng lúc.

Đường Hành cúi đầu, dùng cây bút bi vẽ lên trên ngực áo một hình trái tim: “Vầy được chưa?”

Lý Nguyệt Trì bật cười: “Được.”

Sau đó anh bình tĩnh nhìn Đường Hành, giống như biết bản thân mình đang đợi điều gì.

Đường Hành giật giật môi, cảm thấy yết hầu hơi ngứa, có lẽ là do khẩn trương.

“Có thể sẽ bị lạc nhịp……” Đường Hành nói, “Lâu lắm rồi em không hát.”

“Chỉ có anh và em,” Lý Nguyệt Trì chớp chớp mắt nhìn cậu, “Anh không nói với ai đâu.”

“Em hát bài 《 Phương nam 》nhé……”

“Ừ.”

Cậu vẫn luôn hát 《 Phương nam 》khi còn ở Vũ Hán, nhưng thực tế, bài hát này nói về những kỷ niệm về Vũ Hán sau khi rời khỏi nơi đó. Vào lúc này, cậu đang ở Quý Châu và điều này có vẻ như khá hợp lý.

May mắn thay, ngân nga một giai điệu cũ của những năm tháng đã qua, và những người trong hồi ức ấy đều còn ở bên cạnh cậu.

“Ở nơi ấy luôn ẩm ướt, ở nơi ấy luôn mềm mại. Ở nơi ấy có những điều nhỏ nhặt, ở nơi ấy đỏ rực và xanh dương. ……” có bị lạc giọng không nhỉ. Mà thôi quên đi, có thể hát là tốt rồi, cậu từng nghĩ mình sẽ không thể nào hát lại được nữa.

Đường Hành đang say sưa hát thì một hồi chuông vang lên.

Tiếng hát bị xen ngang, Lý Nguyệt Trì nhíu mày. Đường Hành thấy trên màn hình hiện hai chữ “Tưởng Á”, vô cùng khó ở nhận điện thoại: “Sao đó?”

“Con trai ơi!!!” Tưởng Á kêu lên, “Đường Quốc Mộc chính thức bị bắt rồi!!!”



Lời tác giả:

Giấc mơ của Nguyệt Trì là ở cuối chương 83.

Đại Phong nhớ sai rồi, giấc mộng tươi đẹp mà anh Trì mơ thấy 6 năm trước là cuối chương 82 – Trăng đồng mới đúng nhé =))))

BGM là bản New Home của Austin Farwell