Trở thành Trợ Ban là một công việc tốt để được cộng thêm điểm. Vừa nghe lời này của cô, lập tức có mấy sinh viên năm hai cùng chuyên ngành giơ tay lên tự đề cử mình.
“Cán sự sinh viên năm hai chỉ có một năm kinh nghiệm làm việc nên rất có thể không quản lý tốt lớp sinh viên năm nhất. Hơn nữa muốn làm Trợ Ban ít nhất phải là cán bộ sinh viên năm ba trở lên đảm nhiệm. Nếu hôm nay phá lệ dùng cán bộ năm hai, về sau còn có quy củ hay không?”
Mạnh Minh Nguyệt nói chuyện hách dịch chưa bao giờ dùng bản nháp. Làm việc khá tuỳ ý đối với việc lớn nhỏ, chỉ cần cô nói ra hai chữ “quy củ” người khác lập tức game over.
Hát xong vai mặt trắng*, Mạnh Nguyệt Minh tự nhiên biết mình không thể thật sự cùng Chử Dạng cãi nhau trong cuộc họp liền đổi thành phong cách thuyết phục nhẹ nhàng ôn hoà “Một người Trợ Ban tuy rằng sẽ vất vả, nhưng cuối cùng có thể học được không ít kinh nghiệm. Nửa tháng sau khi huấn luyện quân sự, năng lực công tác của cô khẳng định sẽ tăng lên không ít. Điều này cũng dễ cho cô sau này tranh cử vị trí Chủ Tịch. Cô nói có đúng không?”
(*Hát vai mặt trắng = một cách ẩn dụ, trong quá trình giải quyết mâu thuẫn và xung đột, người này đóng vai trò thân thiện hoặc đáng yêu.)
Lời nói này là của một nhà lãnh đạo tốt biết vì cấp dưới mà suy nghĩ.
Thư Mạt nói không sai, cô có thể cùng Mạnh Nguyệt Minh xé rách mặt, Mạnh Nguyệt Minh cũng có thể quang minh chính đại ngáng chân cô.
“Thông báo đã được đưa ra. Cuối tuần này chúng ta đón sinh viên mới. Mỗi Trợ Ban làm tốt công tác của lớp mình, tranh thủ năm nay cố gắng đạt thành tích tốt trong cuộc huấn luyện diễu hành quân sự. Tan họp.”
Chử Dạng đơn phương phản kháng căn bản là hoàn toàn không có tác dụng. Mạnh Nguyệt Minh cầm lấy tài liệu liền rời đi.
Một vài cán bộ đi đến an ủi cô “Nhẫn nhịn đi, chịu đựng nửa tháng, thay đổi nhiệm kỳ là được rồi. Đến lúc đó công việc đòi hỏi thể lực chúng tôi sẽ giúp cậu, sẽ không để cậu một mình làm việc mệt mỏi.”
Cô đương nhiên biết, nhẫn nhịn qua đi thì tốt rồi.
Khi cô còn nhỏ ba cô hay nói cùng cô “Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hư việc lớn”, không cần cùng đồ ngu bàn luận đúng sai, không cần vì một người mà lãng phí tâm tư và thời gian. Chỉ cần làm tốt công việc của mình còn những cái khác đều không cần để ý.
Cô đem những lời này tôn sùng như chân lý, chẳng sợ nữ sinh cố tình cắt phá đồng phục đi học của cô, chẳng sợ nam sinh viết đầy những ô ngôn uế ngữ trên vở cô, cô cứ coi như không thấy là được.
Bởi vì không đáng.
Nhưng loại tâm lý ám chỉ* này chỉ làm cô càng ngày càng nghẹn khuất, càng ngày càng cảm thấy khó chịu.
(*Tâm lý ám chỉ = đề cập đến các đặc điểm tâm lý của những người chấp nhận ảnh hưởng của sự mong muốn, ý tưởng, cảm xúc, phán đoán và thái độ của thế giới bên ngoài hoặc của người khác đối với bản thân).
Nếu có thể nhẫn nhịn, cô đã sớm nhẫn nhịn trong cuộc họp của Ban Chấp Hành ngày đó rồi.
Nếu cô thật sự nhịn, hiện tại trên diễn đàn những cái tin đồn nhảm nhí về cô cũng sẽ không biến mất.
Chử Dạng bỗng nhiên cười: “Nhẫn nhịn thì mọi việc đều qua?”
Những người xung quanh trăm miệng một lời: “Đúng vậy, nhẫn nhịn một tháng, về sau cô ta sẽ không còn làm khó được cô.”
Cô hít sâu một hơi, giống như bị thuyết phục: "Tớ hiểu rồi, mấy cậu đi trước đi, tớ tự mình cố gắng bình tĩnh."
“Làm khó cậu rồi.”
Chử Dạng lắc đầu: “Không có việc gì, tớ quen rồi.”
Những người khác đều nhìn cô với ánh mắt đau lòng.
Mãi cho đến khi Tống Lâm Ấu cũng rời đi, Chử Dạng mới cầm lấy notebook trên bàn, trực tiếp hướng phòng trực ban đi đến.
Nhẫn nhịn bà nội cô*.
(*mắng mỏ người khác, đôi khi là sự trút giận khi không hài lòng về điều gì đó).
Nữ sinh cắt đồng phục của cô bị cô nhốt trong WC còn dùng nước lạnh thấy tim dội lên, nam sinh dùng tên cô viết truyện xôi thịt bị cô đạp vào tường đá ở cửa sau của trường học.
Rồi sau đó chờ thời điểm những người đó đi cáo trạng, Chử Dạng chỉ là đỏ mắt, nhỏ giọng nói mình cái gì cũng không biết.
Cho dù Chử Dạng cô không hoàn thành được âm mưu quỷ kế thì cũng tuyệt không để chính mình chịu ủy khuất.
Cửa phòng trực ban bị mở ra, Mạnh Nguyệt Minh đang cùng Bí Thư Chi Đoàn dựa vào bàn làm việc nói nói cười cười.
Bí Thư Chi Đoàn thấy cô tới, tám chín phần mười cũng biết cô tìm ai.
Giọng nói của Chử Dạng mềm nhẹ: “Học trưởng, phiền anh đi ra ngoài một chút có được không? Em có chút việc muốn cùng đàn chị tâm sự.”
“Là chuyện Trợ Ban khi nãy sao? Chuyện này xác thật có điểm làm khó dễ em, nhưng……”
Mạnh Nguyệt Minh cắt ngang lời nói của Bí Thư Chi Đoàn: “Cậu đừng đi, ai biết cô ta có thể trả thù tôi hay không?”
Bí Thư Chi Đoàn bị đưa vào thế khó xử.
Chử Dạng đột nhiên bĩu môi, nhu nhược đáng thương nhìn anh ta: “Học trưởng, anh cảm thấy em là loại người đó sao?”
“Ách, không giống, hai người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước đây.”
Hai người nữ nói chuyện riêng với nhau, anh ta là nam nhân đứng ở giữa quả thật không thích hợp.
Anh ta vội vã rời khỏi phòng, suýt chút nữa đụng phải ai đó ở chỗ rẽ.
“Chủ Tịch,” Bí Thư Chi Đoàn như gặp được cứu tinh, tóm lấy tay anh ta kích động nói, “Mạnh Nguyệt Minh điều chỉnh phân bổ tạm thời, để Chử Dạng một người công tác, hiện tại hai người đang nói chuyện với nhau bên trong phòng.”
Bên này, trong văn phòng, Mạnh Nguyệt Minh cảnh giác lui ra phía sau vài bước, phát hiện phòng trực ban không có Coca hay nước trái cây linh tinh làm vũ khí công kích, ngay lập tức cảm thấy yên tâm.
Chử Dạng nhìn bộ dáng của cô ta bật cười “Tôi thấy thời điểm cô làm khó dễ tôi khí thế rất lớn mà.”
“Tôi đâu biết cái người ham bạo lực như cô muốn làm cái gì?” Mạnh Nguyệt Minh đứng sau ghế đối mặt với cô "Danh sách đã ra rồi, tài liệu sẽ sớm được gửi trên diễn đàn cho tổ công tác. Cô có nói với tôi cũng vô ích, cô nên nhanh chuẩn bị đón sinh viên mới đi."
“Đúng vậy, Mạnh Nguyệt Minh, tiền trảm hậu tấu đúng không,” Chử Dạng nghiêng người áp sát vào vài bước, ngữ khí càng thêm lạnh lùng, “Cô đều mẹ nó sắp nghỉ hưu rồi còn muốn kiếm thêm việc cho tôi? Cô nói xem cô sao lại có thể nhàn rỗi như vậy được?”
Mạnh Nguyệt Minh ngửa đầu, nhếch miệng cười: “Tôi đây cũng là vì tốt cho cô, sắp xếp cho cô thêm nhiều việc để làm, để cho cô khỏi phải lần nào cũng chỉ biết đi theo sau mông nam nhân để kiếm chỗ tốt.”
Chử Dạng trầm giọng “Cô nói cái gì?”
“Chử Dạng cô thật sự cho rằng cô lớn lên xinh đẹp là có thể muốn làm gì thì làm? Tôi nói cho cô biết, tôi không vừa mắt những chiêu trò của cô. Cô đem cái bộ dạng giả bộ nhu nhược của cô thu lại đi, tôi nhìn thấy liền ghê tởm!”
Thời điểm chi nhánh của trường đưa qua một nhóm cán sự mới, cô ta nghe đồn trong đó có một nữ sinh rất xinh đẹp.
Tại trước cuộc họp đón người mới, cô ta thấy được cô cán sự mới này.
Vóc dáng cô ấy cao gầy, ngoại hình tinh tế, tính tình tự nhiên hào phóng, có thể nói chuyện với bất cứ ai.
Mỗi khi nhóm tổ chức một sự kiện nào đó, luôn có người sẵn sàng lao vào tranh giành để được giúp cô ấy dọn ghế dựa, kéo băng rôn, danh sách đề cử ứng cử viên trong việc tranh cử cán bộ xuất sắc cũng có tên cô ấy.
Cô ấy hưởng thụ những điều tốt mà gương mặt của cô ấy đem lại nhưng vẫn làm bộ làm tịch lo hết công tác, mồ hôi đầy đầu khiến cho đám nam sinh theo cô ấy nhìn mà đau lòng.
Giả vờ cho ai xem chứ.
Sau khi sự kiện kết thúc, cả nhóm kéo nhau đến quán bar, Mạnh Nguyệt Minh trơ mắt nhìn chính người mà mình yêu thầm hai năm nay là Cố Thanh Thức cùng cô ấy đơn độc ở chung hơn nửa tiếng đồng hồ.
Những âm thanh ái muội ồn ào của những người xung quanh khiến cho sự ghen tuông của cô ta bị đẩy lên đến đỉnh điểm. Vì cô ấy rất thích giả vờ, vậy thì cứ dứt khoát đem mọi việc đẩy lên cho cô ấy làm xem thử xem cô ấy có thể tìm ai để mà làm nũng.
“Làm cô ghê tởm tôi thấy ngại ghê,” Chử Dạng nhún vai, không chút để ý nói, “Nhưng tôi chính là như vậy, cô làm gì được tôi?”
Mạnh Nguyệt Minh cười lạnh, nhướng mày, nâng cao giọng nói “Tôi chẳng làm gì cô được cả, nhưng ít nhất trước mặt tôi cô đừng hòng giở trò. Nếu tôi đem lại phiền toái cho cô, cô cũng phải thành thành thật thật mà chịu đi. Bởi vì tôi là Phó Chủ Tịch và cô phải nghe theo tôi.”
“Được rồi, tôi chịu, tôi có thể một người làm công việc Trợ Ban, bây giờ đến phiên cô chịu.”
Chử Dạng nói xong những lời này liền trực tiếp đi tới Mạnh Nguyệt Minh.
Mạnh Nguyệt Minh chống hai tay trên ghế dựa, lạnh giọng hét lớn” “Cô định làm gì! Ngay trong phòng trực ban mà cô cũng dám lộn xộn?”
“Nơi nào không có người giám sát tôi đều dám lộn xộn.”
Những lời nói nhẹ nhàng bay bổng của Chử Dạng lọt vào tai Mạnh Nguyệt Minh khiến cho cô ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Cô phất tay lên liền nhấc lên chiếc ghế đang che ở trước người của Mạnh Nguyệt Minh, trực tiếp nắm lấy cổ áo của cô ta quăng hướng xuống đất.
Mạnh Nguyệt Minh hét lên một tiếng, té lăn trên đất. Lúc này so với lúc bị lon Coca bắn tung tóe lên người lần trước còn xấu hổ hơn.
“A ——”
Mạnh Nguyệt Minh chống tay đứng lên, nắm chặt tay và lao về phía cô.
“Được rồi.”
Một giọng nam trầm thấp lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến, Mạnh Nguyệt Minh phảng phất như nghe thấy được giọng nói của thiên sứ. Bất kể là ai cũng có thể nhìn thấy được tình huống hiện tại chính là cô ta đang bị Chử Dạng ức hiếp. Cho dù như thế nào thì cái lý cũng đứng về phía cô ta.
Chử Dạng quay đầu, hơi sững sờ khi nhìn thấy người đang đi tới.
Một năm không thấy Cố Thanh Thức, anh càng thêm anh tuấn đĩnh bạt hơn so với năm ngoái nhưng trông anh vẫn là bộ dáng lạnh lùng và xa cách.
Đôi mắt sâu thẳm không thấy được một chút cảm xúc, khuôn mặt liệt của người chết.
Hai mắt Mạnh Nguyệt Minh tỏa sáng “Chủ Tịch! Anh mới vừa rồi cũng thấy được, Chử Dạng không hài lòng với cách sắp xếp của em nên trực tiếp dùng bạo lực với em.”
Chử Dạng lui về phía sau vài bước, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nam nhân trước mắt.
Cố Thanh Thức thấy được cô còn có điều muốn nói, chờ đợi việc mình bị cách chức nhưng chỉ tiếc là còn chưa kịp tát Mạnh Nguyệt Minh một cái.
Đang lúc trong lòng Mạnh Nguyệt Minh đầy mong chờ nhìn Cố Thanh Thức, còn Chử Dạng thì không ôm hy vọng gì nhìn Cố Thanh Thức chờ anh ta lên tiếng.
Cố Thanh Thức mặt không biểu cảm, phi thường bình tĩnh nói: “Tôi không nhìn thấy gì.”
“?”
“?”
Mạnh Nguyệt Minh nghiến răng, hai tay rũ bên người bỗng nhiên nắm chặt, nước mắt dần dần bắt đầu trào ra.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, cố nén sự giận dữ và bất bình trong lòng nhưng vẫn không thể kìm được tiếng khóc nức nở phát ra từ trong cổ họng.