Một lượt người rất đông lao về phía Phong Hạo, xem anh như một con mồi béo bở. Nhưng điều tiếp theo diễn ra khiến tất cả bị cản trở lại. Phong Hạo thả bom khói xuống, khói dày đặc tản ra ngoài không khí làm cản trở tầm nhìn, bọn chúng phải dừng chân lại liên tục ho, Maximus hắn lường trước anh sẽ bày chiêu trò gì đó, lấy khẩu súng lục ra bắn một phát về phía trước, cười lạnh " Arnold, đừng dở trò với tao."
Mãi vẫn chưa thấy điều gì ngược lại khói bay càng ngày càng nhiều, chắc chắn Phong Hạo đã thả rất nhiều bom khói. Maximus mất kiên nhẫn, liên tục nổ súng để tản bớt khói, gương mặt hắn hiện rõ tức giận. " Đừng để tao tìm thấy mày, mạng mày chắc chắn giữ không được đâu ". Bọn chúng vừa cố gắng phủi bớt khói vừa chạy về phía trước. Một ánh sáng chói từ đâu làm chúng choáng váng, Maximus nhắm chặt mắt, hắn nghiến răng chửi thề.
Tên chết tiệt đó, hắn đã thả bom choáng.
Ngay sau đó những tiếng súng dồn dập vang lên khắp khu rừng.
Ánh sáng chói ấy biến mất, mọi thứ trở lại bình thường. Maximus nhìn vài thuộc hạ của mình đã gục xuống đất như biển máu trước mặt. Hắn cười, nụ cười man rợ. " Khá lắm Arnold. Dám chơi đâm sau lưng tao "
Đám người bắn tỉa từ xa sau khi hoàn thành nhiệm vụ kết nối tai nghe " Chúng tôi đã tiêu diệt đa số thuộc hạ của hắn rồi và mở đường cho lão tam "
Đầu dây bên kia giọng Hoắc Đông Thần vô cùng nghiêm túc " Tốt lắm, mau rút lui đừng cố nán lại. Hắn sẽ không để yên đâu "
Theo mệnh lệnh họ lập tức rút lui ngay.
***
Bên này Đỗ Trình Tranh đang tìm kiếm lối thoát xung quanh bốn bức tường này, mọi thứ đều tối không có ánh sáng nên việc mò tìm rất khó, trán cô đổ mồ hôi vô cùng sốt ruột. Đỗ Trình Tranh không thể đoán được thủ đoạn của hắn càng lo lắng cho Phong Hạo, cô sợ hắn sẽ làm khó anh.
Ngoại trừ một cánh cửa thì cô không biết còn đường nào nhưng bên ngoài có người canh chừng. Ngay lúc cô gần như bế tắc thì cô chợt nghe tiếng động lớn bên ngoài, một tiếng súng nổ rất lớn, sau đó là tiếng cạy mở cửa. Đỗ Trình Tranh không đoán trước được người xuất hiện sẽ là Phong Hạo, người vừa nãy cô lo sợ sẽ xảy ra chuyện hoàn toàn lành lạnh đứng trước mặt cô. Thân ảnh cao lớn với chiếc áo sơ mi nhàu dính cát đất, gương mặt phong trần dửng dưng thường ngày nay lại có sự hoảng hốt lo lắng được khi thấy cô. Đỗ Trình Tranh thấy anh như thấy một đấng cứu thế bước vào cuộc đời cô, cảm xúc sợ hãi lúc đầu hoàn toàn bộc lộ, hai người nhanh chóng chạy về phía nhau ôm nhau thật chặt như sợ đối phương có thể biến mất bất cứ lúc nào. Cô nức nở trong lồng ngực anh, nước mắt chảy thấm vào áo anh một mảng, anh lẳng lặng ôm cô như khảm cả cơ thể hai người thành một. Mọi sự sợ hãi cô hoàn toàn xả hết. Được một lúc Phong Hạo bèn thả lỏng tay, vì quá vội nên hơi thở có chút dồn dập " Bây giờ chúng ta phải đi ngay, hắn sẽ nhanh chóng phát hiện chúng ta "
Đỗ Trình Tranh gạt nước mắt còn sót lại, gật đầu. Hai người chạy ra ngoài, anh đã tìm hiểu trước địa hình và đường đi ở đây nên nhanh chóng dẫn cô đi.
" Phong Hạo, hình như có người đuổi theo chúng ta " cô nhìn thấy nhiều người đang chạy sau lưng hai người, khoảng cách không quá xa, trên tay chúng còn có súng.
Phong Hạo ngoảnh đầu nhìn, quả nhiên hắn đã đề phòng được trước, tên Maximus mưu mô đó. Anh vừa chạy vừa nhìn cô " Đừng sợ, chạy một đoạn sẽ có chiếc xe đón chúng ta "
Cô mím môi gật đầu, dồn hết sức chạy thật nhanh. Nhưng bọn chúng không hề buông tha, súng nổ nhắm về phía hai người, anh vừa chạy vừa nhanh chóng đỡ người cô ép vào lồng ngực mình. Đỗ Trình Tranh hoảng sợ nhìn anh " Phong Hạo anh đừng như vậy "
" Cứ tiếp tục chạy đi, một chút nữa thôi " anh xoa đầu an ủi cô, kiên quyết nói.
Phong Hạo bảo vệ cô trong lồng ngực mình, thỉnh thoảng anh sẽ núp sau cây để tránh đạn rồi lại chạy rất nhanh. Đỗ Trình Tranh chỉ có thể tiếp tục chạy theo anh, lòng cô như lửa đốt, chúng cứ xả đạn không ngừng.
Một chiếc xe đã chờ sẵn đợi hai người. Cô mừng thầm trong lòng, anh mở cửa xe mau chóng đi vào. Chiếc xe rời đi ngay lập tức, bọn chúng vừa chạy đến thì xe đã chạy được một đoạn.
" Để chúng thoát rồi "
" Không cần lo, lão đại sẽ không để chúng ra khỏi đây an toàn được đâu. "
***
Phong Hạo phóng nhanh lái xe ra khỏi khu rừng, Đỗ Trình Tranh ngồi ghế phụ liên tục thở dốc, dồn hết sức chạy đã tiêu hao hết thể lực.
" Không sao rồi sẽ ổn thôi. Em không sao chứ ? "
Thấy cô vẫn còn sợ hãi, anh bèn hỏi.
Cô lắc đầu trấn an mình " Tại sao anh có thể đến chỗ tôi được ? Hắn không làm gì anh chứ ? "
Anh khẽ cười " Đều ổn cả, hắn không thể làm gì đâu "
Lúc này điện thọai anh rung lên, là Hoắc Đông Thần, anh bật loa ngoài lên. Giọng nói không giấu nổi hốt hoảng của anh ta " Mau chóng rời khỏi xe ngay, có bom. Hắn đã gài bẫy chúng ta rồi. Nhanh lên "
Bíp bíp
Một tiếng động ngay phía sau xe vang lên inh ỏi. Đỗ Trình Tranh xanh mặt nhìn chỗ có tiếng động, một quả bom hẹn giờ liên tục kêu.