Khoảnh Khắc Em Yêu Anh

Chương 76



Phong Hạo làm việc nhanh gọn lẹ, chiều cùng ngày đã lên bài viết, tuy không quá dài nhưng đủ độ uy nghiêm của nhà lãnh đạo tập đoàn lớn Phong thị. Cư dân mạng đều kéo nhau vào trang cá nhân của Phong thị có tích xanh chính chủ, đọc xong thì ai nấy mặt mày xanh mét.

[ Tôi là Phong tổng của Phong thị. Lần này tôi lên bài muốn khẳng định rằng:

Thứ nhất, tôi là người thích bác sĩ Đỗ nhiều năm mới theo đuổi được. Không thể có chuyện cô ấy là người thứ ba.

Thứ hai, chuyện chúng tôi yêu nhau không liên quan đến mấy người. Các người không có quyền phán xét.

Thứ ba, Phong thị và luật sư sẵn sàng làm việc với những người nói lời đả kích cô ấy. Mấy cái ID ẩn danh trên mạng tôi đã tra rồi. Cứ ở nhà đợi thư mời lên tòa đi. ]

Bọn họ nhanh chóng muốn vào xóa các bình luận đi nhưng không kịp nữa rồi, các bài viết kia đã bị anh xóa đi, các tài khoản cũng bị anh lưu lại đợi để lên tòa kiện.

[ Chết rồi. Làm sao bây giờ? ]

[ Tội danh này đền tiền không nhỏ đâu. Cha mẹ tôi đều chỉ là người làm công thôi ]

[ Tôi sẽ bị đuổi khỏi nhà mất ]

[ Phong thị mà kiện không chỉ đền tiền đâu, có thể ngồi tù đó ]

[ Tất cả đều tại mấy phóng viên đăng bậy lên ]

Phong Hạo đọc toàn bộ phản ứng trên mạng mà cười lạnh, trào phúng nói " Cứ làm theo tôi nói "

Lâm Thừa nhận tờ giấy trên bàn, trên đó ghi tất cả địa chỉ ID Weibo của những người nói xấu Đỗ Trình Tranh. Anh ấy gật đầu nghe theo. Phải biết rằng Phong thị là công ty lớn về kĩ thuật điện tử máy tính, việc hack dữ liệu là chuyên môn của Phong Hạo, chỉ mất chưa đến một giờ anh đã nắm được một ổ chuột chết nhát.

***

Đỗ Trình Tranh nghỉ giải lao đến phòng pha trà thì rất nhiều y tá nữ đứng sẵn đó nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt họ là sự hâm mộ ngời ngời.

" Chuyện gì thế? " cô bất đắc dĩ hỏi.

Một y tá trong số đó lên tiếng trước, còn đưa điện thoại cho cô xem. " Bác sĩ Đỗ có người bạn trai tuyệt vời thật đó. "

" Hả?!! " cô mới xong công việc nên chưa kịp tìm hiểu tình hình hiện tại, nghe họ khen ngợi mà không hiểu gì.

Cô mới xem điện thoại mà y tá đưa thì đã biết. Như được người khác cho kẹo mà cảm thấy ngọt ngào, cô cười nhẹ.

" Thật sự rất là ngầu luôn. Ra mặt bảo vệ bác sĩ Đỗ mà lòng tôi rung động nè. "

" Hiếm có người như này lắm đó "

" Rải đường cho tụi tôi cũng chịu nữa "

Mấy cô y tá cảm thán không ngớt, đều vô cùng hào hứng nói. Đỗ Trình Tranh cũng chỉ cười rót một ly nước rồi quay về phòng làm việc. Cô biết trước được anh sẽ xử lý tốt việc này, nhưng không lường trước anh tự tay giải quyết, nếu như mấy tin đồn khác đều sẽ có bộ phận truyền thông. Có lẽ vì chuyện này liên quan đến cô nên anh muốn tự ra tay, nghĩ thế cô không khỏi vui vẻ cười đầy rạng rỡ. Muốn gọi điện cho anh thì anh đã gọi trước.

" Em tính gọi cho anh " cô nhẹ giọng, nói.

Phong Hạo cười khẽ. " Vì mấy tin trên mạng sao? "

" Chỉ muốn rủ Phong tổng đây một buổi hẹn hò thôi, được chứ? " cô bật cười nói

Khóe mắt anh cong lên, cứ tưởng cô sẽ bị đả kích nhưng hóa ra cô mạnh mẽ hơn nhiều, vẫn còn tâm trạng trêu đùa anh. " Rất vinh hạnh được người phụ nữ xinh đẹp như em mời "

Bên tai cô đỏ lên, ngượng ngùng nói " Thế anh gọi em chuyện gì thế? "

" Sợ bạn gái anh khóc vì mấy thứ linh tinh kia nên muốn an ủi. "

" Lúc đầu đúng là tức muốn khóc đấy. Nhưng nghĩ lại thì không đáng " cô bĩu môi nói.

Anh chỉ cười thầm rồi nói " Thế tan làm anh đến đón em "

" Được, anh làm việc đi "

***

Vài ngày sau mọi chuyện đã lắng xuống và không ai đề cập tin đồn nữa, nghe nói những kẻ buông lời bẩn thỉu kia đều bị luật sư Phong thị giải quyết đến cùng. Người bị phạt số tiền trên trời, người bị tạm giam vài tháng, người bị sa thải việc, nói chung đều không có kết quả tốt.

Tình cảm của Phong Hạo và Đỗ Trình Tranh ngày một tốt hơn và ngọt ngào hơn. Sáng anh sẽ cùng cô ăn sáng rồi chở cô đến bệnh viện, tối anh lại đến đón cô và cả hai hẹn hò thân mật. Cô có nói nếu anh bận rộn không cần hàng ngày đưa đón cô đâu, cô biết công việc của anh còn nhiều gấp đôi so với mình. Nhưng anh đều lắc đầu và nói không sao, cô cũng chỉ biết theo ý anh.

Thời gian thấm thoát thoi đưa đã đến ngày phải đi Anh. Đỗ Trình Tranh đến bệnh viện lấy được giấy phê duyệt của viện trưởng rồi chào tạm biệt mọi người. La Trúc là người không nỡ để cô đi nhất, cô ấy vừa ôm cô vừa nũng nịu nói " Cô và Bội Sam đi rồi tôi buồn chết mất. Còn ai cùng tôi đi ăn trưa đây "

Cô vừa cười bất lực vừa dỗ dành. " Có phải tôi đi luôn đâu. Sẽ trở về nhanh thôi. "

Cô ấy được cô dịu dàng dỗ cũng nhẹ nhõm nói " Nhớ đem quà về cho tôi đó. "

" Tôi biết rồi, đừng buồn nữa " cô cười cười rồi thu dọn đồ trên bàn, một thời gian dài sẽ không còn ngồi đây nữa nên có chút hoài niệm.

La Trúc bên cạnh giúp cô bỏ đồ vào thùng giấy vừa nói " Cô biết gì chưa? Bác sĩ Hạ cũng chuyển công tác đến thành phố bên cạnh đấy "

Cô tròn mắt ngạc nhiên " Gì cơ? " lâu rồi cô không thấy anh ta ở bệnh viện, hóa ra đã chuyển công tác. Nhưng Hạ Vũ là bác sĩ tài giỏi khoa nhi, nếu chuyển công tác không phải rất khó sao?

" Chuyện này làm viện trưởng đau đầu mấy ngày. Một bác sĩ thiên tài khoa nhi hiếm hoi lại chuyển đến chi nhánh nhỏ lẻ khác. "

Cô thoáng khựng người lại, chợt nhớ Bội Sam cũng chuyển công tác qua đó. Cô đã ngờ ngợ ra điều gì đó rồi thầm mỉm cười. Như vậy cũng tốt, Bội Sam là cô gái tốt nên có người đàn ông xứng đáng bên cạnh. Nếu họ có duyên chắc chắn sẽ thành đôi. La Trúc nhìn cô cười mà không hiểu.

" Xong rồi, tôi đi đây. Làm việc chăm chỉ đấy "

Đỗ Trình Tranh bê thùng đồ xuống cổng, Phong Hạo đã đứng chờ sẵn giúp cô để đồ vào cốp xe.

" Về nhà em nhé. Nay em trổ tài " cô nhìn anh cười tươi.

Phong Hạo nhìn nụ cười tươi tắn kia mà vui vẻ đánh tay lái về hướng nhà cô. Đỗ Trình Tranh ngồi ghế phụ để ý thấy ngón giữa anh sáng lấp lánh, ngạc nhiên mà hỏi " Nhẫn này? ".

||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||

Phong Hạo nhướng mày nói " Nhẫn cặp anh mua năm đó đấy, nhớ không? "

Quả thật nếu anh không đeo cô cũng quên mất cặp nhẫn này, hai chiếc nhẫn có khắc tên viết tắt của nhau. Thấy cô cứ mờ mịt nhìn ngón giữa của anh, cong môi hỏi " Đừng nói em ném nó đi rồi nhé "

" Sao có thể? Em đã cất nó rất kĩ đó. " chỉ là không nghĩ rằng sẽ có cơ hội đeo lại chiếc nhẫn ấy.

" Anh có từng có ý định ném đi không? " cô nghiêng đầu hỏi.

Anh nhướng mày trả lời " Anh đã từng ném nó đi, cuối cùng là nhặt lại. Trong đầu nghĩ rằng nếu ném nó đi sau này chắc chắn sẽ hối hận. "

Cô nhoẻn miệng cười vì anh sẽ không thật sự muốn từ bỏ tình cảm của mình. Nghe anh nói đã từng ném nó đi, cô có chút đau lòng nhưng đến cuối cùng anh vẫn giữ lại và xem là món bảo bối thì cô cảm thấy mềm lòng.