Khoảnh Khắc Yêu Em

Chương 31: Vậy thì là do cô cố tình muốn anh phải "chịu đựng" rồi!



"Tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi Bắc Kinh sắp tới rồi, haha! Chắc chắn đến đó sẽ có nhiều cái thú vị để khám phá lắm đây." Thẩm Đông ngồi vắt chân, thoải mái nói với cô lê tân.

Cô lễ tân cười nhạo, trả lời: "Ờ đúng rồi, có nhiều mầm bệnh độc lạ cho anh khám phá đấy! Mục đích bệnh viện chúng ta đến đó là để giúp đỡ, chữa trị chứ có phải đi du lịch đâu mà anh nói như vậy."

"Không lẽ đến đó cứ đâm đầu vào làm việc sao? Mình phải đi chơi giải tỏa tâm lý một chút chứ!"

"À... tôi không biết anh đi chơi được bao nhiêu, chỉ sợ anh đi chơi xong rồi nhập viện ở đó luôn thôi!"

Thẩm Đông nghe thế liền trách móc: "Này này, dạo gần đây tôi thấy cái miệng cô cũng dữ lắm rồi đấy! Bớt nói xui lại thì cô sẽ trẻ đi phần nào đó."

"Tôi có già đâu mà cần trẻ, anh nói vậy là sao hả?"

Thẩm Đông mặc kệ câu hỏi của cô lễ tân mà nói sang chủ đề khác: "Mà mọi người này, hay là ngày mai chúng ta tổ chức một bữa ăn tạm biệt chúng tôi đi đến Bắc Kinh chứ nhỉ?".

"Được đấy, tôi thấy lâu rồi bệnh viện chúng ta không ăn tiệc cùng nhau, lần này xem như ăn tiệc tạm biệt mấy bác sĩ đi Bắc Kinh vậy!" Chu Tuyết cũng tiếp lời đồng ý. Mọi người xung quanh đều gật đầu ủng hộ: "Cũng được, nhưng mà tổ chức ở đâu đây?".

"Chắc mai tôi sẽ đặt một nhà hàng nào đó gần đây để người ta giao đồ ăn đến bệnh viện cho chúng ta nhỉ?"

"Tùy anh lựa chọn đấy nhé, nhưng mà đặt đủ cho cả bệnh viện hay sao?"

Thẩm Đông nghe thế liền bàng hoàng trả lời: "Cả bệnh viện thì thứ gì chịu nổi đây, nhỡ có ai bận không tham gia được thì tôi ôm hết luôn à? Bây giờ ai tham gia thì giơ tay để lễ tân ghi vào nhé!".

Ở sảnh hiện tại chỉ có vài bác sĩ và y tá thân thiết với nhau nên ai cũng giơ tay, tổng lại tất cả thì cũng trên 10 người, chưa bao gồm cả những bác sĩ tham gia chuyến đi Bắc Kinh. Tính sơ qua cũng khá đông rồi nên Thẩm Đông cũng lên tiếng thông báo: "Rồi, vậy nhiêu đây người đúng không? À còn Lục Ninh Diệp nữa..!".

"Phải, phải anh cứ đặt dư ra đi, tôi bảo đảm ngày mai chắc chắn mọi người sẽ lại thêm đấy."

Từ khu phòng làm việc Vương An Đình và Lục Ninh Diệp cũng đi ra ngoài sảnh, thấy mọi người đang bàn tán xôn xao cô cũng lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì thế mọi người?".

"À à... ngày mai mọi người có tổ chức tiệc tạm biệt mấy bác sĩ đi đến Bắc Kinh ấy, Lục Ninh Diệp cô và Vương An Đình cùng tham gia nhé? Tôi thêm tên hai người rồi."

"Vậy sao? Anh có tham gia được không đấy!" Lục Ninh Diệp quay sang anh hỏi ý kiến, Vương An Đình cũng gật đầu đồng ý với cô.

"Được, chúng tôi sẽ tham gia!" Nói rồi cô lại quay sang hỏi anh: "Ngày mai tan làm em đến nhà anh?".

"Ừm!"

"Đói không?" Vương An Đình khoác tay lên vai cô hỏi.

"Nhắc em mới nhớ... sáng giờ em vẫn chưa ăn gì. Tại anh cả đấy Vương An Đình!" Lục Ninh Diệp liếc anh, giọng điệu trách móc.

Anh nhíu mày: "Sao lại do anh?".

"Anh còn không biết sao? Tối qua em có ngủ được gì đâu nên mới dậy trễ không kịp ăn sáng đó!" Cô đẩy tay anh đang khoác trên vai mình ra, giận dỗi trả lời.

Thấy tay mình bị đẩy ra, anh không hài lòng mà kéo cô lại vào người mình, tay ôm chặt lấy eo cô, nhỏ giọng chiều chuộng: "Sao đêm qua em lại không ngủ? Anh đã bảo em ngủ đi rồi mà..!".

"Thì... tại anh... làm em buồn nên không... ngủ được! Anh mau bỏ em ra... ở đây có nhiều người..." Lục Ninh Diệp thì thầm nhắc nhở, giọng điệu e dè lo sợ, dùng tay đánh vào vai anh.

"Anh không quan tâm. Tại sao tối qua em không nghe lời anh vậy hả?"

"Bỏ em ra đã... năn nỉ anh đấy, mọi người... đang nhìn chúng ta!"

Thấy cô năn nỉ như vậy, anh cũng rời bàn tay đang ôm eo cô ra, khoác nhẹ lên vai cô. Những hành động thân mật nãy giờ của anh và cô mọi người đều nhìn thấy, có vẻ mọi người cũng đã quen phần nào rồi nên cũng không bất ngờ lắm mà chỉ cười ghẹo một chút.

Lúc này Thẩm Đông đứng từ xa, nãy giờ nghe được câu có câu không. Há hốc mồm đi đến gần hai người hỏi: "Tối qua hai người làm chuyện gì mà không ngủ vậy?".

"Anh hỏi bậy bạ gì đấy? Điên à!" Lục Ninh Diệp nhìn sang Thẩm Đông mắng.

"Tôi vừa mới nghe hai người nói đêm qua không ngủ rõ ràng."

"Anh nghe lầm rồi đấy, tôi nói đêm qua tôi không ngủ thôi... còn Vương An Đình vẫn ngủ mà!" Cô khoanh tay giải thích. Thẩm Đông đứng im lặng không trả lời, vẫn ngơ người không tin sự thật.

Vương An Đình lên tiếng: "Đúng đấy, cậu đừng có suy bụng ta ra bụng người! Suốt ngày nghĩ bậy bạ là giỏi." Nói rồi anh nắm tay cô kéo đi thẳng vào căn tin bệnh viện.

"Mà Vương An Đình này, tối qua anh ngủ được à?" Cô vừa đi theo lực kéo vừa hỏi anh.



"Ừm..!" Anh cố ý tỏ vẻ bình thản trả lời, mặc dù tối qua anh cũng nằm trằn trọc, không ngủ được bao nhiêu.

Lục Ninh Diệp nghe thấy anh trả lời khẳng định như vậy, liền không vui hỏi tiếp: "Ơ...chọc giận em như vậy mà vẫn ngủ được sao?".

"Ừm!"

"Này anh giỡn mặt với em đúng không? Nãy giờ em hỏi thật đó... anh trả lời em!"

Vương An Đình không quan tâm đến cô gái đang nói chuyện lớn giọng bên cạnh mình, mà kéo cô nhanh đến bàn ăn yêu cầu cô ngoan ngoãn ngồi xuống: "Ăn gì?".

"Sao anh không trả lời em..?"

"Ăn gì?"

"Gì cũng được..." Cô bất lực đáp. Vương An Đình đi đến các quầy đồ ăn mua vài món cho cô. Khoảng 2, 3 phút sau thì anh đem thức ăn ra: "Bánh mì kẹp nhé?".

"Được!"

Vương An Đình ngồi xuống ghế lấy bánh mì đưa cho cô ý bảo cô mau ăn. Lục Ninh Diệp nhận lấy bánh nhưng mặt cô lại lạnh lẽo bao trùm, dường như cô đang suy nghĩ việc gì đó.

"Sao đấy?" Anh thấy bất thường cũng lên tiếng hỏi.

"Khi nãy lúc ở ngoài sảnh ấy..."

"Ngoài sảnh làm sao?"

Lục Ninh Diệp thở dài rồi nói tiếp: "Lộ Vi cứ nhìn anh kiểu gì ấy nhỉ? Chúng ta đã như vậy rồi mà cô ta vẫn không chịu bỏ cuộc sao?".

"Thế à? Anh không quan tâm lắm, em cứ mặc kệ đi."

"Mặc kệ để cô ta cướp mất anh à? Rõ ràng quá rồi còn gì, em chắc chắn chuyến đi Bắc Kinh này sẽ có chuyện cho mà coi!" Giọng Lục Ninh Diệp gắt lên bực bội, cô chẳng ngần ngại mà nhìn anh với ánh mắt sắc lẹm. Thấy cô như thế anh cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó anh lại cười đùa cợt nói: "Em cũng biết sợ bị cướp mất anh à?".

"..." Cô chẳng trả lời câu nào, chỉ dùng mắt nhìn chằm chằm anh.

"Anh hỏi em nhé, nếu như lúc ở Bắc Kinh mà Lộ Vi có làm gì anh thì em tính như thế nào?"

"Làm gì là làm gì? Anh nói thử xem!" Lục Ninh Diệp nhấn mạnh câu cuối, liếc anh cảnh cáo.

Vương An Đình không hài lòng liền yêu cầu cô: "Này này, em đừng liếc anh như thế chứ! Nhìn anh nhẹ nhàng một chút đi... như thế này chẳng đáng yêu gì cả."

"Anh còn dám nói em như thế nữa à!"

"Rồi... rồi, không trêu em nữa! Nhưng mà em cứ yên tâm đi, chắc chắn anh sẽ không bị cướp mất đâu."

"Hứ..." Nói rồi hai người tiếp tục ăn sáng, sau đó ra ngoài làm việc của mình. Anh thì có ca phẫu thuật, còn cô thì chỉ đi thăm khám các bệnh nhân cô đã phẫu thuật trước đó.

...

"Bác đã ổn hơn chưa ạ? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Lục Ninh Diệp sờ vào phần bụng của bà cụ chừng 60 tuổi đang nằm trên giường. Cô nhẹ nhàng hỏi han tình hình sức khỏe của bà ấy.

"Tôi đã ổn hơn nhiều rồi... cảm ơn bác sĩ nhiều nhé!". Người nhà của bà cụ đứng gần đó cũng lên tiếng khen ngợi: "Bác sĩ Lục đây giỏi thật đấy, đã vậy còn xinh đẹp nữa chứ!".

"Chị quá khen rồi!"

"Quá khen gì đâu, nhan sắc của cô không thể khiến tôi không phủ nhận! Quả thật là rất xinh đẹp đấy."

Lục Ninh Diệp chỉ cười xã giao đáp lại, rồi lấy sổ ra ghi nhận tình hình bệnh nhân.

"Mà cô xinh đẹp như vậy chắc có chồng rồi chứ nhỉ? Bác sĩ năm nay bao nhiêu tuổi rồi..?"

Cô vừa nghe thấy liền cười sượng sùng trả lời: "À... tôi năm nay mới 24 tuổi thôi nên chưa tính đến chuyện kết hôn!".

"Tuổi này lấy chồng là hợp lý rồi, từ 20 đến 25 tuổi đây là thời điểm sinh con rất là tốt!"

"Vâng, tôi xong việc rồi... chị chăm sóc cho bác gái nhé?" Lục Ninh Diệp lãng tránh, tạm biệt bệnh nhân xong liền rời đi. Cô vừa đi xuống lầu vừa suy nghĩ về vấn đề chị gái kia vừa bàn tới: "Tuổi này lấy chồng tốt lắm sao? Những năm qua mình toàn đâm đầu vào học tập, chưa chơi được bao nhiêu... Tại sao phải đi lấy chồng, sinh con chứ!".



Lục Ninh Diệp vừa xuống đến sảnh lớn của bệnh viện liền được giao ca phẫu thuật: "Bác sĩ Lục cô có ca này, mau theo tôi!".

"À... ừm!"

...

Sau ca phẫu thuật nặng nề ấy, Lục Ninh Diệp cũng chẳng biết được bản thân mình có thành công với ca này hay không, khi vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật cô cảm thấy đầu óc mình chẳng nghĩ được gì cả... nó thật sự trống rỗng, áp lực chồng chất lên cô càng nhiều. Nếu như ca phẫu thuật ác nghiệt đó không thành công thì cô biết phải làm sao đây?

Lục Ninh Diệp thất thần đi xuống sảnh bệnh viện, mặt mày không cảm xúc, cô cứ như thế đi thẳng vào trong khu phòng làm việc mà vào phòng của mình. Mọi người cũng nhìn và có hỏi cô nhưng cô không trả lời chỉ im lặng và đi vào trong, không ai có thể đoán được cô đang bị gì nên mọi người cũng chỉ biết mặc kệ thôi chứ không biết nên làm gì cho cô.

Không gian bao trùm cả phòng làm việc của cô chỉ có hai từ "yên lặng", nó chẳng có một tiếng động gì cả! Nơi đây yên tĩnh đến mức chỉ một cơn gió nhẹ thổi ngang qua thôi cũng có thể nghe thấy được. Cô gái nhỏ vẫn luôn giữ một tư thế ngồi chẳng xê dịch hay nhúc nhích, từ khi cuộc phẫu thuật đó xảy ra... những cảm giác thoải mái trước đó đã tan biến, những gánh nặng và áp lực được nâng lên. Lục Ninh Diệp không biết phải trút vào đâu cho hết những cảm giác đó, có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi vào nghề cô được nếm trải cảm giác chênh vênh này.

"Cạch!" Không gian yên lặng trong phòng làm việc của cô bị phá tan bởi tiếng mở cửa này. Kèm theo đó là tiếng gọi quen thuộc: "Lục Ninh Diệp!".

Người đàn ông cao lớn, tuấn tú ấy nhẹ nhàng đi đến gần cô. Anh đứng đối diện phía cô đang ngồi, cúi người ôm lấy cô một cách rất yêu thương, cưng chiều.

"Anh biết em đang trải qua những gì, em không cần phải nói gì hết, hãy thả lỏng đầu óc để cơ thể nhẹ nhõm. Luôn có anh bên cạnh em... đừng lo lắng nữa nhé?" Lời nói ngọt ngào, dỗ dành ấy thoáng bên tai cô. Chính vì thế cô liền đứng lên dùng hai tay ôm chặt lấy người anh, tựa đầu vào cơ ngực rắn chắc ấy. Lục Ninh Diệp nhắm chặt mắt lại thả lỏng đầu óc, hưởng ứng hơi ấm từ anh.

"Từ khi bắt đầu vào nghề, anh đã trải qua cảm giác này rất nhiều lần rồi... nó không đáng sợ như em nghĩ đâu. Dù có thế nào thì nó cũng sẽ trôi qua thôi, đâu ai dừng chân ở đây mãi."

"Em... thấy bản thân mình thật yếu kém..!" Lục Ninh Diệp thỏ thẻ trong lòng anh.

"Đừng nghĩ như vậy chứ, em đã làm rất tốt rồi! Dù ca phẫu thuật đó có thất bại đi chăng nữa thì cũng không phải là lỗi của em, chỉ do bệnh nhân không thể cứu được thôi..! Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy ca đó rất khó, chắn chắn sẽ không cứu được rồi. Rất nhiều câu hỏi đặt ra, tại sao bệnh viện chúng ta lại tiếp nhận cho bác sĩ phẫu thuật ca đó chứ."

Vương An Đình cúi đầu xuống, ngửi và hôn lên tóc cô xem như lời an ủi.

"Cảm ơn anh..!" Cô xoa lưng anh nói.

"..."

Lục Ninh Diệp nói tiếp: "Cảm ơn anh đã bên cạnh em nhé! Ở bên anh lúc nào cũng có cảm giác bình yên cả..."

"Yêu Vương An Đình rất nhiều!" Cô cười nhẹ chọt chọt ngón tay vào ngực bên trái anh, ngay vị trí trái tim của con người.

"..." Thấy cô cười anh cũng đỡ lo lắng phần nào, nghe cô thành thật nói như vậy khóe môi anh cũng cong lên hài lòng.

"Tim anh có cần đập nhanh như vậy hay không? Em tựa đầu vào có thể nghe thấy rất rõ luôn đấy!"

Anh ngại ngùng đẩy đầu cô ra: "Được rồi..!".

Lục Ninh Diệp thấy được sự ngại ngùng trên gương mặt anh liền bật cười thành tiếng, nhón chân lên hôn vào khóe môi anh chọc ghẹo, hôn môi xong rồi lại đến hai bên má. Vương An Đình đứng yên mặc kệ cho cô hôn khắp mặt mình.

Lát sau Lục Ninh Diệp lại di chuyển xuống cổ anh, do thấy anh hay hôn cổ mình nên cô cũng muốn thử như thế nào, vừa trượt xuống liền ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh quen thuộc, nhưng lạ thây mùi bạc hà thì mát lạnh còn cổ anh thì lại ấm nóng. Lục Ninh Diệp còn thấy rõ cả yết hầu của anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy yết hầu của đàn ông rõ đến như vậy.

Môi cô nhẹ nhàng đưa tới hôn lên một bên cổ anh, hôn hít không đủ cô còn mút nhẹ vài cái. Lần sang từ từ cũng đến yết hầu của anh, cô hôn nhẹ vài cái còn định mút lấy nó thì anh lại đẩy đầu cô ra: "Hừ! Được rồi... em vừa phải thôi!".

"Ơ... em vẫn chưa hôn xong!"

"Chỗ này em không đùa giỡn được đâu! Em không biết nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng như thế nào à?" Anh nghiêm khắc dặn dò.

Giọng điệu cô ương bướng: "Em đương nhiên là biết... Còn biết rất nhiều là đằng khác!".

"Hửm?" Mặt anh tối sầm lại khi nghe cô nói như vậy, nếu như cô không biết thì còn có thể bỏ qua... nhưng bây giờ cô lại nói là biết, còn biết rất rõ. Vậy thì là do cô cố tình muốn anh phải "chịu đựng" rồi!

"Em muốn gì đây hả?"

"..."

"Em cố tình muốn hại anh có đúng không?"

"Anh vừa mới giúp em giải tỏa phiền toái, liền trả công anh bằng cách này sao?" Vương An Đình gằn giọng nhìn người con gái vừa mới chọc đến nhu cầu sinh lý của mình.

"Em không có..."

"Cảnh cáo em nhé! Đây là lần đầu cũng như lần cuối, nếu em còn lần sau như vậy nữa thì anh sẽ không nhẫn nhịn với em đâu đấy..." Anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Hậu quả kể cả anh cũng không biết được sẽ như thế nào!".