Khoảnh Khắc Yêu Em

Chương 47: Mắng chửi để hả giận



"Hôn mê...?" Lục Ninh Diệp ngớ người hỏi lại Thẩm Đông, đôi mày cau lại bất giác cô lắc đầu như không muốn tin lời Thẩm Đông nói.

"Phải, hôn mê sâu 2 ngày rồi..."

Lục Ninh Diệp trên tay cầm chắc hộp trang sức đen huyền, cô quay lưng bỏ đi vào trong mặc kệ tất cả. Gương mặt thanh tú của cô hiện rõ sự đau đớn trong lòng, những giọt nước mắt bất mãn vô tình rơi ra, chảy dọc xuống cằm.

"Vương An Đình! Anh là đồ thất hứa... anh không đáng tin chút nào cả!" Lục Ninh Diệp bây giờ rất muốn tức giận, rất hờn trách Vương An Đình. Nhưng cảm giác lo sợ cho an nguy của anh lại lấn át hết tất cả cảm xúc giận dỗi, hờn mát đó. Ánh mắt cô lo lắng thấy rõ, cô ngu ngốc kèm theo sự bực tức trong lòng, lấy điện thoại gửi tin nhắn thoại mắng chửi Vương An Đình xối xả: "Vương An Đình! Anh thật nhu nhược với bản thân anh và cả tôi nữa, anh là đồ đáng ghét... đồ đáng chết! Anh khá lắm, nếu được thì anh chết ở Bắc Kinh luôn đi... tôi không muốn nhìn mặt người thất hứa như anh! Vương An Đình, anh có biết là tôi mong đợi anh trở về mỗi ngày hay không hả? Mỗi giây mỗi phút tôi đều nhớ đến anh, đều lo lắng cho anh... nhưng tại sao anh lại ích kỉ quá vậy hả? Anh chỉ biết nhiễm bệnh ở Bắc Kinh rồi nằm một chỗ thôi... còn riêng tôi ở đây một mình thì không thể nào ngủ được, lo cho anh đến khóc sưng cả hai mắt, dung nhan của tôi đã bị chính anh tàn phá dần dần rồi đây! Anh có tỉnh lại thì ở nơi địa ngục đó luôn đi, nếu anh trở về Thượng Hải tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh đâu... tôi sẽ đánh anh đến nhập viện một lần nữa, tôi sẽ hành hạ anh từng chút từng chút một như cách mà anh đối xử với tôi bây giờ. Vương An Đình anh là đồ đáng chết...!" Lục Ninh Diệp giãy giụa không hài lòng, tay buông bỏ điện thoại một cách mạnh mẽ. Giọng điệu òa khóc hòa với tiếng mắng chửi thất thanh đó, cũng khiến người nghe biết rõ tình trạng khó tả của cô hiện giờ.

Đoạn tin nhắn thoại dài ngoằng đó đã được gửi đến điện thoại của Vương An Đình nhưng chẳng ai xem đến, lại một lần nữa khiến Lục Ninh Diệp bất lực mà khóc nức nở trong phòng một mình như đứa con nít bị lấy mất kẹo. Miệng thì không ngừng lẩm bẩm mắng mỏ Vương An Đình.



Lục Ninh Diệp khóc hết trận này đến trận khác, quá nhiều cảm xúc lẫn lộn trong tâm trí cô. Đây là lần đầu Lục Ninh Diệp yêu đương nhưng không ngờ lại xảy ra việc đâu lòng đến như vậy, cô chẳng biết nên làm gì với tình thế này cả... Trong tất cả các việc bên ngoài, cô đều sẽ tìm cách để giải quyết chúng, nhưng trong tình yêu cô lại trở nên ngốc nghếch đến thế. Bỗng dưng Lục Ninh Diệp chợt nhớ đến hộp trang sức sang trọng anh gửi tặng cô, chiếc hộp đen sắc sảo hiện giờ vẫn còn nằm gọn trong lòng bàn tay cô. Lục Ninh Diệp lau đi những giọt nước mắt đang tồn động dưới cằm mình.

"Đến món quà tặng cũng đáng ghét nốt..."

"... Ai cần anh tặng nó chứ? Hic... Những thứ này tôi chẳng thiếu..." Mặc dù uất nghẹn nói như vậy, nhưng Lục Ninh Diệp vẫn mở nó ra. Nhìn thấy chiếc lắc tay sáng rực, tinh sảo cô cũng có phần bất ngờ. Bởi vì cô không nghĩ một người đàn ông có thể lựa chọn trang sức cho phụ nữ, mà còn là một chiếc lắc tay có thiết kế rất đẹp mắt, xem ra mắt thẩm mĩ của Vương An Đình không tầm thường. Lục Ninh Diệp lấy chiếc lắc từ trong hộp ra, cầm nó mà tay cô đột nhiên rung lên, sợi dây đan xen lên từng ngón tay mượt mà của cô. Khi nó được kết hợp với làn da trắng ngần của cô, sợi dây lại nổi bật lên sáng lóa, ai nhìn vào chắc chắn cũng sẽ thích mắt.

Vì vẻ đẹp đặc biệt của chiếc lắc tay mà Lục Ninh Diệp cũng xiu lòng, cô loay hoay đeo nó vào cổ tay mình. Do chỉ có một tay để đeo nó vào nên lúc khóa cái móc nhỏ lại cũng khá khó khăn với cô, mày mò một lúc lâu cũng khóa nó lại được. Lục Ninh Diệp thích thú lắc lắc cổ tay để viên ngọc trai trên sợi dây đung đưa trên không, bỗng chốc cô cũng vui lên một chút vì món quà này. Có lẽ Lục Ninh Diệp rất thích viên ngọc trai được treo riêng trên chiếc lắc tay, cô cứ lắc tay mình qua lại suốt để nhìn ngắm nó.

"Nếu có Vương An Đình ở đây, anh ấy sẽ đeo nó cho mình... buồn quá đi mất!"