Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 115



Lăng Vi không hiểu biết gì về nhà họ Cố, nghe Tạ Thanh Nghiên nói muốn gửi mấy tư liệu này cho ông cụ Cố liền không khỏi lo lắng thay cho ông cụ Cố, “Ông ấy có bệnh cao huyết áp hoặc bệnh tim linh tinh gì đó không? Giao mấy tư liệu này cho ông ấy xong lại khiến ông ấy tức đến mức có chuyện thì không hay.”

Tạ Thanh Nghiên lắc đầu, nói: “Thân thể của ông cụ Cố rất cường tráng, cuộc thi chạy Marathon cấp thành phố lần trước, ông ấy còn đi tham gia.”



Lăng Vi lè lưỡi, hoạt động khảo nghiệm sức chịu đựng như vậy, người thường sẽ không dám tùy tiện thử, xem ra ông cụ Cố đúng là càng già càng dẻo dai.

Nhưng Lăng Vi vẫn cảm thấy khó hiểu, hỏi anh: “Nhưng dù sao người ta cũng là ông nội, muốn dạy dỗ Cố Di Ni, chẳng lẽ không nên gửi tư liệu cho cha cô ta sao?”

Tạ Thanh Hoa vừa rồi nói muốn rửa mắt đột nhiên mở miệng nói: “Bây giờ người làm chủ nhà họ Cố vẫn là ông cụ Cố, bởi vì hai đứa con trai của ông cụ cũng chính là cha và chú của Cố Di Ni thật sự rất không biết cố gắng, bọn họ chính là phú nhị đại (*) điển hình, cả ngày ăn chơi đàng điếm, chơi xe, chơi phụ nữ, chơi kích thích, cho nên cho dù giao tư liệu này vào tay cha của Cố Di Ni thì cơ bản cũng không có tác dụng, chính bởi vì có hai đứa con trai như vậy, cho nên ông cụ mới có yêu cầu nghiêm khắc đối với đời cháu, từ trước đến nay ông cụ đều tự mình quản giáo đám cháu, vì thế tư liệu này phải giao cho ông cụ.”

[(*) Phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn]

Phú nhị đại điển hình? Lăng Vi nhìn hai người đàn ông ở bên cạnh, bọn họ chắc cũng xem như phú nhị đại phi điển hình đi! Một người là tổng tài bá đạo chăm chỉ có năng lực, một người là giáo viên dạy học và giáo dục nhân dân, cả hai đều rất tuyệt!

Sau khi được Tạ Thanh Hoa giải thích một phen, Lăng Vi xem như cũng đã hiểu cách làm của Tạ Thanh Nghiên, vì thế nói: “Xem ra lần này Cố Di Ni sẽ gặp xúi quẩy rồi.” Sau đó cô lại hỏi Tạ Thanh Nghiên, “Nhưng sao anh lại đi điều tra cuộc sống ở nước ngoài của cô ta?”

Tạ Thanh Nghiên tự rót cho mình ly nước lọc uống đỡ khát, sau đó mới nói: “Lúc trước anh nghe Chu tiện nhân nhắc tới, nói cô em họ này của cậu ta là một kẻ hai mặt, cho nên mới kêu Đỗ Minh đi điều tra cuộc sống bên kia của cô ta, không ngờ lại gây sốc như vậy.”



Lăng Vi lấy di động của anh qua, sau đó mở văn kiện ra xem lại, Cố Di Ni ở bên trong này trang điểm diêm dúa, mặc quần áo hở hang, cùng các loại đàn ông hôn môi vuốt ve, có người da trắng có người da đen, có mấy tấm chụp cô ta nằm hít mây nhả khói ở trên sô pha, thoạt nhìn giống như đang hút thứ kia, nếu in mấy tấm hình này ra thành sách thì đây tuyệt đối chính là một quyển sách dạy cách làm phản diện tiêu chuẩn.

“Có phải cô ta còn chơi thuốc hay không?” Cô chỉ vào một bức ảnh hỏi.

Tạ Thanh Nghiên thò đầu qua nhìn một cái, cười lạnh nói: “Là ma túy.”

Lăng Vi thở dài, “Không biết tự yêu quý bản thân gì cả, em nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô ta, cô ta vẫn rất dịu dàng lương thiện, sau này lại gặp lại ở buổi tiệc sinh nhật, cô ta đã có chút hùng hổ doạ người, không ngờ lần này lại trực tiếp trở mặt, anh nói cô ta làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”

Tạ Thanh Hoa bắt đầu ăn cháo trắng, nhưng nhìn chén cháo trắng không có gì hết của mình, lại nhìn qua chén cháo trắng rắc đầy chà bông nhà làm của Lăng Vi thì bất đắc dĩ mà thở dài, “Cô ta chỉ là không muốn thấy người khác sống tốt mà thôi.”

Sau khi nhìn thấy anh ấy đang ăn cái gì, Lăng Vi mới nhớ ra bụng mình cũng đang kháng nghị, vì vậy liền cầm muỗng lên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nhìn Tạ Thanh Nghiên ở bên cạnh một cái, nói: “Chị lại cảm thấy chắc là do người nào đó vì yêu sinh hận, yêu quá sâu, cầu mà không được, cuối cùng mới muốn dứt khoát hủy diệt anh ấy đi, trong TV đều diễn như vậy.”

Tạ Thanh Nghiên nhẹ nhàng gõ đầu cô một cái, “Ăn cháo, bớt suy nghĩ mấy chuyện tào lao lại đi.”

“Buổi chiều muốn đến trường không?” Tạ Thanh Nghiên thu hồi điện thoại di động lại, sau đó trực tiếp đem xóa những tư liệu kia đi, cho dù không nhìn tới thì đặt ở trong di động vẫn làm anh cảm thấy ghê tởm.

“Không được, em đã xin giáo viên hướng dẫn nghỉ hai ngày rồi, vốn là muốn xin nghỉ để kết hôn, không ngờ đúng lúc lại dùng để tránh đầu sóng ngọn gió, bây giờ trên mạng náo nhiệt như vậy, chắc chắn trong trường học cũng không yên bình.” Lăng Vi thở dài.

Tạ Thanh Nghiên cũng rất bất đắc dĩ, không ngờ vốn là chuyện đáng vui mừng, vậy mà không hiểu sao lại bị một người phụ nữ nhảy ra phá hỏng.

Anh suy nghĩ xong lại cố ý chọc cô, “Có phải chọn ngày không tốt hay không?”

Lăng Vi nhíu mày, “Không phải ngày hôm qua em cũng đã đưa anh xem rồi sao? Ngày hôm qua rõ ràng ghi là nên: Khai trương, cầu phúc, kết hôn!”


Tạ Thanh Hoa nhanh chóng ăn sạch chén cháo, sau đó rút khăn giấy ra lau miệng rồi nói: “Hoàng lịch cũng không thể tùy tiện lật xem, càng không phải chỉ xem nên làm cái gì là được, phải kết hợp sinh thần bát tự còn có con giáp của hai người nữa, có ngày thoạt nhìn là ngày lành, nhưng có thể là ngày khắc tuổi của chị, hoặc là không hợp với bát tự của chị, những ngày đó đều là ngày không tốt.”

Lăng Vi nghe mà không hiểu gì cả, mỗi một chữ Tạ Thanh Hoa nói ra cô đều biết, nhưng hợp lại thành một câu thì cô hoàn toàn không hiểu, nhưng nghe anh ấy nói đến mơ hồ như vậy, cô lập tức hỏi: “Vậy chị đi lấy hoàng lịch tới, chú xem giúp chị nha?”

Tạ Thanh Hoa nói: “Đều đã qua rồi còn nhìn cái gì, nếu thật sự nhìn ra cái gì không tốt, không phải trong lòng chị sẽ càng mất tự nhiên hơn sao, đây là ý trời!”

Còn Tạ Thanh Nghiên thì lại khinh thường cười lạnh nói: “Tốt xấu gì em cũng là một giảng viên đại học, vậy mà còn tin vào mấy thứ này?”

Tạ Thanh Hoa lắc đầu, nói: “Văn hóa của Trung Hoa chúng ta bác đại tinh thâm, huyền học càng là một môn học vấn thâm ảo, cũng không phải em tin hay không tin, chỉ đúng lúc có xem qua một ít tài liệu mà thôi.”

Lăng Vi lộ vẻ sùng bái, “Thanh Hoa à, chú đúng là học thức hơn người.”

Tạ Thanh Hoa nhướng mày, làm như khiêm tốn nói: “Thường thôi thường thôi, chỉ là đọc nhiều sách hơn người khác một chút mà thôi.”

Tạ Thanh Nghiên ghét bỏ nói: “Cũng chỉ là một con mọt sách thôi!”

Tạ Thanh Hoa chậc chậc lắc đầu: “Một khi đàn ông trở nên ghen ghét thì còn đáng sợ hơn cả phụ nữ.”

Tạ Thanh Nghiên:……

Bởi vì chuyện này, Lăng Vi đã hạ quyết tâm làm mèo lười ở nhà hai ngày, trên mạng vẫn không ngừng bàn tán chuyện cô lãnh chứng, bây giờ cô mà đến trường học thì quả thực chính là đi tặng đầu cho người ta, chắc chắn sẽ có phóng viên đang ở đó chờ cô.

Nhưng bàn tính của cô cuối cùng vẫn thất bại, buổi sáng ngày hôm sau, lúc Lăng Vi vẫn còn đang ngủ nướng ở trong ổ chăn thì một cuộc điện thoại của Lý Ý đã đánh thức cô dậy, “Bây giờ đi tới phòng làm việc ngay, chị đã đồng ý để hai nhà truyền thông phỏng vấn em rồi.”

Lăng Vi lăn một vòng ở trong ổ chăn, “Buổi chiều đi không được sao?”

“Đã hẹn buổi sáng rồi, em đã lớn như vậy mà còn ngủ nướng sao?!!”

“……” Lăng Vi bất đắc dĩ, “Biết rồi, bây giờ em qua ngay.”

“Hôm nay nhiệt độ giảm, em ra cửa nhớ mặc nhiều một chút.” Lý Ý dặn dò một câu xong thì cúp điện thoại.

Lăng Vi sờ sờ vị trí bên cạnh thì phát hiện là một mảnh lạnh lẽo, chắc lúc này Tạ Thanh Nghiên đã đi làm, vì thế cô mở WeChat ra gửi tin nhắn cho anh, “Anh, rời giường cũng không gọi em.”

Quá vài phút, Tạ Thanh Nghiên trả lời lại: “Thấy em ngủ ngon như vậy, không nỡ đánh thức em.”

Lăng Vi: “Nhưng em đã bỏ qua thời gian ăn sáng chung với anh rồi.”

Tạ Thanh Nghiên không có trả lời lại mà trực tiếp gọi video tới, Lăng Vi thuận tay bắt video lên.

Bên kia màn hình, Tạ Thanh Nghiên đang mặc áo sơ mi thắt cà vạt, ngồi ở trước bàn làm việc, thoạt nhìn vô cùng phong độ, Lăng Vi lén lút liếm màn hình một hồi mới nói: “Hôm nay không bận sao?”

Tạ Thanh Nghiên nhìn đồng hồ một cái rồi nói: “Mười phút muốn nữa sẽ đi họp, lúc này có chút rảnh rỗi.”

Lăng Vi nói: “Đợi lát nữa em sẽ đến phòng làm việc, giữa trưa lại qua ăn cơm với anh.”

Tạ Thanh Nghiên cười khẽ, “Thật hiểu chuyện.”

Lăng Vi:……

Nói cứ như trước kia cô rất không hiểu chuyện không bằng.

Ở đầu bên kia, Tạ Thanh Nghiên tiếp tục nói: “Hôm nay nhiệt độ thấp, mặc nhiều một chút rồi hãy ra cửa.”

“Được rồi, em bảo đảm biến mình thành quả cầu rồi mới đi ra ngoài.”

“Cũng được, ra cửa cũng không cần ngồi xe, trực tiếp lăn đi là được.”

Lăng Vi:……

“Được rồi, anh đi họp đây, giữa trưa gặp, bảo bối.”

“Ừ, đi đi.” Cô vẫy vẫy tay với anh.

Tạ Thanh Nghiên dựng thẳng hai ngón tay lên tặng cô một nụ hôn, khí dâm lập tức xuyên thẳng qua màn hình đập thẳng vào mặt cô, Lăng Vi âm thầm mắng câu “Lão lưu manh” ở trong lòng, sau đó quyết đoán tắt video.

Sau khi sửa soạn bản thân xong, cô ngâm nga nhẹ nhàng chạy xuống lầu, khi đi qua cửa sổ sát đất thì nhìn thấy mẹ Tạ đang ngồi phơi nắng một mình, hình như đang đọc sách ở trong sân.

Ánh nắng mặt trời dừng ở trên người bà, lại chiếu cái bóng của bà xuống mặt cỏ, hình ảnh như vậy bỗng nhiên làm Lăng Vi nhớ tới cụm từ “Chiếc bóng cô đơn”.

Mẹ Tạ đã giàu có lại còn lạc quan, mỗi ngày đều sống rất vui vẻ, nhưng Lăng Vi lại bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bà chắc hẳn rất cô đơn, năm nay bà 65 tuổi, chồng đã qua đời nhiều năm, cuộc sống sau này bà đều phải vượt qua một mình.

Có lẽ bởi vì như vậy, cho nên bà mới mỗi ngày biến đổi biện pháp tự tìm niềm vui cho mình, bằng không ngày tháng không có người yêu bên cạnh nhất định sẽ rất gian nan.

Lão Nghiêm thấy Lăng Vi xuống lầu thì hỏi cô có muốn ăn sáng ngay luôn hay không, Lăng Vi suy nghĩ một hồi lại nói ông ấy mang bữa sáng ra ngoài sân, cô muốn trò chuyện với mẹ Tạ một lát.

Thì ra thứ bà cầm trong tay không phải sách, mà là kịch bản của《 Thiên Hạ 》.

“Mẹ, mẹ đang học lời kịch sao?” Lăng Vi bị vẻ nghiêm túc của bà làm cho cảm động, mặc dù bà vẫn chưa phải là một diễn viên chân chính, nhưng so với những diễn viên trẻ chỉ học cho có kia thì đúng là còn muốn chuyên nghiệp hơn nhiều.

Mẹ Tạ nhìn thấy cô, trên mặt tự nhiên lộ ra nụ cười hòa ái, “Sao con không mặc thêm áo khoác vào? Mặc dù hôm nay không có gió, nhưng nhiệt độ không khí giảm thấp đi rất nhiều.” Nói xong, bà vội vàng quay đầu lại kêu A Tuệ đi lên lầu lấy áo khoác cho Lăng Vi.

A Tuệ đang cắt hoa, nghe bà phân phó xong liền vội vàng buông cây kéo xuống, đi nhanh về phòng lấy áo khoác.

“Con thấy mặt trời bên ngoài rất ấm áp, cảm thấy sẽ không quá lạnh,”

“Cũng không thể ỷ vào mình còn trẻ mà không yêu quý thân thể như vậy được, già rồi chắc chắn sẽ chịu tội.”

“Con biết rồi mẹ.”

Bà mở kịch bản ra, chỉ vào một đoạn lời thoại rồi nói với Lăng Vi: “Nơi này, Hoàng Thái Hậu rất tức giận mà quở trách Vinh phi, con cảm thấy cơn tức này nên bộc phát ra hay nên thu vào thì tốt hơn?”

Lăng Vi nhận lấy kịch bản xem đoạn diễn kia một lần rồi nói: “Chúng ta tới diễn một đoạn đi, thử xem có hiệu quả không?”

Cái nhân vật Vinh phi này cũng không phải là nhân vật Lăng Vi sẽ diễn, nhưng cô vẫn rất nguyện ý làm đối tượng luyện tập của bà.


Bà nói: “Vừa rồi A Tuệ đã diễn với mẹ đoạn này rồi, nhưng mẹ vẫn luôn không tìm được cảm giác, trong phim chắc cũng sẽ không có phi tử nào có cân nặng như A Tuệ đâu!”

A Tuệ đúng lúc đưa áo khoác tới cho Lăng Vi, nghe thấy lời bà nói liền bĩu môi nói: “Vậy lần sau bà chủ đừng tìm tôi tới diễn chung nữa! Với cân nặng này của tôi, ngay cả nha hoàn cũng diễn không được!”

Bà cũng không giận, cười nói: “Vậy tôi sẽ tìm A Thanh tới diễn.”

Lăng Vi nhận lấy áo khoác mặc vào, sau đó nửa ngồi xổm xuống, trong kịch bản đoạn này chắc Vinh phi sẽ quỳ, nhưng mặt cỏ quá lạnh, bà không cho quỳ.

Sau khi lấy cảm xúc xong, lúc này Lăng Vi mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thê thảm nhìn bà, “Thái Hậu, thần thiếp oan uổng.”

Cô giả vờ làm ra bộ dáng đáng thương làm bà có chút nhập vai, đầu tiên là thử vận chuyển cho cảm xúc bùng nổ một lần, sau đó lập tức cảm thấy bà đang tức giận đến run hết cả người, chỉ vào Lăng Vi nổi giận mắng: “Ngươi còn dám tới chỗ của ta giảo biện! Ngươi……” (Đang diễn cổ trang nên mình để ta-ngươi)

Diễn xong một đoạn, bà thở hổn hển vài hơi, sau đó vội vàng hỏi Lăng Vi, “Thế nào?”

“Mẹ học lời kịch rất chuẩn.” Lăng Vi khích lệ nói.

“Ai cần con nói cái này, mẹ đang hỏi đoạn này diễn thế nào?”

Lăng Vi suy nghĩ một lúc rồi thành khẩn nói: “Con cảm thấy có hơi quá, thoạt nhìn tương đối giả, mẹ ngẫm lại những nhân vật mẹ chồng ác độc lúc trước mẹ đã diễn ở trước mặt con, sau đó dùng cái loại cảm giác này để diễn đi.”

Mẹ Tạ nói: “Mấy cái đó đều là đùa giỡn, hơn nữa không có lần nào thành công cả!”

Lăng Vi nói: “Nhưng lúc đó đều diễn rất thật, lần nào con cũng bị ánh mắt của mẹ dọa sợ.”

Mẹ Tạ nghi hoặc, “Thật sao? Có thể do biết là đùa giỡn, cho nên tâm thái tương đối nhẹ nhàng.”

“Vậy mẹ cứ coi lần đóng phim này thành một trò vui, không phải tốt rồi sao.” Lăng Vi khuyên bảo.

“Sao mà được, đoàn phim nhiều người như vậy, sao có thể đùa giỡn?” Trong lòng mẹ Tạ vẫn không qua được tư tưởng kia, cho dù bà có kiến thức rộng đi nữa, thì chỉ cần nghĩ tới lần này sẽ lên sân khấu thật, trong lòng bà vẫn có chút sợ sệt.

“Sợ cái gì? Mẹ nghĩ nhiều như vậy làm gì, bộ phim này do con trai của mẹ đầu tư, mẹ lại còn mang vốn vào đoàn nữa, toàn bộ đoàn phim còn có ai dám đắc tội mẹ?”

Mẹ Tạ:……

Lời này nghe qua cũng hơi có lý!

Lúc sau bà lại dùng tư thế mẹ chồng ác độc diễn lại một lần, quả nhiên thông thuận hơn rất nhiều, bà vui đến hỏng luôn rồi, Lăng Vi cũng thở phào nhẹ nhõm, cô còn phải chạy đến phòng làm việc tiếp nhận phỏng vấn nữa.

Khi lão Nghiêm bưng bữa sáng ra tới, Lăng Vi chỉ kịp lấy hai miếng bánh mì, sau đó vừa gặm vừa đi ra gara lấy xe, chiếc xe màu hồng nhạt kia của cô không có cơ hội chạy, cuối cùng cô lại lấy chiếc xe đua của Tạ Thanh Nghiên để lại, ngồi vào rồi lái đi, tầm nhìn so với xe thể thao còn muốn tốt hơn nhiều.

Bà Tạ và lão Nghiêm nhìn cô lái xe rời đi thì không khỏi lắc đầu, “Khổ người không bao nhiêu mà cố tình lại chọn chiếc xe này, chiếc xe này vừa vào đường lộ, người khác còn tưởng rằng đây là một chiếc xe điều khiển tự động nữa kìa.”

Lão Nghiêm nói: “Bà chủ à, bà thật hài hước.”

bà nói: “Hài hước sao ông không cười?!”

Lão Nghiêm: “Vấn đề này bà đã hỏi rất nhiều năm.”

Bà Tạ:……

Được rồi, thảo luận mấy vấn đề này với một một núi băng mặt liệt thì quả thực là lãng phí miệng lưỡi.

Lúc Lăng Vi chạy tới phòng làm việc thì phóng viên phỏng vấn của nhà truyền thông đầu tiên đã đến trước rồi, Trần Tiểu Nhược đang chiêu đãi cô ấy. Lý Ý thấy cô khoan thai tới trễ cũng không nói gì, chỉ kêu chuyên viên trang điểm mau đi trang điểm cho cô.

“Hả? Còn phải trang điểm?” Lăng Vi nghi hoặc hỏi.

“Đây là cuộc phỏng vấn trực tiếp, sẽ quay video.” Lý Ý nói, sau đó đưa cho cô một bản thảo, “Đây là những câu lát nữa sẽ hỏi, em đọc mấy câu trả lời trong đây trước đi.”

“Vâng.” Lăng Vi nhận lấy bản thảo xem qua một chút, đều là một vài vấn đề chính thức, câu trả lời cũng kín kẽ không lọt, vừa nhìn đã biết đây là bút tích của Lý Ý rồi.

“Bây giờ số lượng fans Weibo của em đã là mười lăm triệu, fans muốn phúc lợi, em xem nên phát sóng trực tiếp hay là quay video? Bây giờ rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đều làm như vậy.”

Lăng Vi cười nói: “Vậy thì thật không có sáng tạo nha, người khác làm gì thì làm theo đó, một chút cá tính cũng không có!”

Lý Ý cuốn văn kiện trên tay thành ống rồi gõ lên đầu cô một cái, nói: “Có năng lực thì em cứ sáng tạo thử xem!”

Lăng Vi nhướng mày, “Buổi tối trở về em sẽ ngẫm lại, ngày mai cho chị xem thành quả!”

“Vậy chị sẽ rửa mắt mong chờ.”

Chuyên viên trang điểm nhanh chóng trang điểm cho cô xong, Lăng Vi lập tức đi vào phòng nghỉ tiếp nhận phỏng vấn.

Mấy câu hỏi của phóng viên đều là do lúc trước Lý Ý có thời gian sàng lọc ra, cũng có câu trả lời sẵn, cho nên quá trình quay chụp rất thuận lợi, cuối cùng phóng viên cười hỏi cô, “Có thể hỏi một câu liên quan tới anh Tạ hay không?”

Vấn đề này cũng không xuất hiện ở trong bản nháp, Lăng Vi không khỏi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Trước hết tôi phải nghe thử câu hỏi rồi mới quyết định có đáp lại hay không.”

Phóng viên vội vàng hỏi: “Cư dân mạng đều rất muốn biết, anh Tạ ở ngoài đời có biểu hiện như trên Weibo không?”

Mặc kệ là ở trên bảng tin hay là ở trên Weibo, thì phong cách của Tạ Thanh Nghiên đều vô cùng thống nhất, chính là rất kiêu ngạo lại thích khoe ân ái, điểm này Lăng Vi là người rõ ràng nhất.

Mặc dù phóng viên hỏi rất hàm súc, nhưng Lăng Vi vẫn nhanh chóng hiểu ra ý của cô ấy.

Suy nghĩ một hồi, cô mỉm cười nói: “Anh Tạ ở bên ngoài còn muốn đáng yêu hơn trên Weibo nhiều.”

Phóng viên cũng nhịn không được cười theo: “Oa, thật sự rất khó để tưởng tượng ra bộ dáng đáng yêu của tổng tài.”

Lăng Vi gật gật đầu, nghịch ngợm nói: “Anh Tạ đáng yêu là của tôi, mọi người đừng hòng nhìn thấy.”

Cuộc phỏng vấn nhanh chóng kết thúc, Lăng Vi lại có chút chưa đã thèm, kỳ thật cô rất muốn lại nói về chuyện của Tạ Thanh Nghiên. Giống như Tạ Thanh Nghiên thích khoe ân ái ở trên bảng tin hay Weibo vậy, cô cũng rất muốn để người khác biết anh là người đàn ông tốt cỡ nào.

Có thể là do mấy chuyện khoe ân ái thế này cũng sẽ lây bệnh, cho nên cô đã bị Tạ Thanh Nghiên lây bệnh rồi!

Tiếp nhận xong một đợt phỏng vấn, lại nhận tiếp đợt thứ hai, là từ một tờ tạp chí giải trí, Lăng Vi phối hợp chụp mấy tấm ảnh xong lại trả lời mấy câu hỏi quen thuộc, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.


Lý Ý chờ cô đi ra khỏi phòng nghỉ thì lại đưa cho cô một ly nước ấm, nói: “Chị vừa mới nhận được tin,《Cung Tường Liễu》đã được phê duyệt thông qua, rất nhanh sẽ cho chiếu phim.”

Lăng Vi cảm thấy vô cùng bất ngờ, không ngờ bộ phim này lại cho phát sóng nhanh như vậy, lúc này mới qua mấy tháng mà đã cắt nối biên tập xong, hơn nữa còn được thông qua!

Lý Ý nói: “Mặc dù bây giờ em đang rất nổi, nhưng chủ yếu là dựa vào chương trình thực tế, loại nổi tiếng này cũng sẽ không duy trì được bao lâu, bây giờ em chỉ còn thiếu một bộ phim làm nên tên tuổi của em thôi,《Cung Tường Liễu》được chiếu, đúng lúc bù vào chỗ hổng này, em đúng là rất may mắn đó.”

“Vận may của em luôn rất tốt mà!”

Bởi vì vận may tốt, cho nên cô sống lại, bởi vì vận may tốt, cho nên cô gặp được Tạ Thanh Nghiên, còn có những người đáng yêu này nữa!

Hai người trò chuyện xong, Lăng Vi nhìn thời gian một cái thì mới phát hiện đã tới giờ ăn cơm trưa rồi, lúc này cô mới vô cùng lo lắng chuẩn bị đi tìm Tạ Thanh Nghiên.

Nhưng rất nhanh cô đã bị Lý Ý ngăn lại, nói: “Vừa rồi lúc em làm phỏng vấn, ngài Tạ đã gọi điện thoại tới, nghe nói em đang bận thì liền nói kêu em chờ anh ta, anh ta sẽ mang cơm trưa lại đây ăn chung với em.”

“Vâng.” Lăng Vi gật gật đầu.

Quả nhiên cô chờ chưa bao lâu thì Tạ Thanh Nghiên đã cầm theo hộp đồ ăn xuất hiện.

Buổi sáng Lăng Vi chỉ ăn hai miếng bánh mì nhỏ, bụng đã sớm cồn cào, lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn, nước miếng muốn chảy ra.

Tạ Thanh Nghiên nhìn bộ dáng này của cô thì nhịn không được cười, “Giống con mèo tham ăn.”

Lăng Vi: “Vậy anh còn không mau đút em ăn đi!”

Tạ Thanh Nghiên nhướng mày: “Chỉ có chủ nhân mới có thể đút mèo của mình ăn thôi.”

Lăng Vi vì muốn mau chóng ăn được mỹ thực cũng đành liều mạng, “Chủ nhân, anh mau đút em đi! Meow ~”

Tạ Thanh Nghiên:……

Thấy anh không có phản ứng, Lăng Vi lại kêu meow meow hai tiếng, thiếu chút nữa đã manh Tạ Thanh Nghiên hỏng luôn rồi.

Hai người đang dính lấy nhau thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, hình như có người phụ nữ đang tức giận cất cao giọng mắng.

Hai người đồng loạt sửng sốt, sau đó vội vàng buông đũa xuống đi ra ngoài văn phòng, sau đó lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang kêu gào: “Lăng Vi cô ra đây cho tôi!”

Lăng Vi bước ra ngoài, cái đầu tiên nhìn thấy chính là Cố Di Ni mang vẻ mặt dữ tợn đứng ở trong đại sảnh.

Cố Di Ni cũng nhanh chóng nhìn thấy cô, cô ta ngay lập tức biến thành một quả bom bị kíp nổ, chỉ vào Lăng Vi nói: “Lăng Vi! Cô lại dám……”

Nhưng mới vừa châm được nửa quả bom, sau khi nhìn thấy Tạ Thanh Nghiên ở phía sau Lăng Vi xong thì lại lập tức tắt lửa.

Sau đó hốc mắt của cô ta lập tức đỏ lên, trên mặt lộ vẻ ủy khuất nói với Tạ Thanh Nghiên: “Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy chứ?!”

Mọi người:……

Đây là bản chuẩn người ác cáo trạng trước phải không!

Tạ Thanh Nghiên cười lạnh, tiến lên che ở trước mặt Lăng Vi, hỏi Cố Di Ni: “Tôi còn có thể ác hơn, cô có muốn thử không?”

Biểu cảm của Cố Di Ni lập tức trở nên vặn vẹo, mang theo giọng khóc nức nở nói: “Em làm như vậy chỉ là vì muốn giúp anh mà thôi! Anh là ông chủ của một tập đoàn lớn, sao có thể vì một người phụ nữ mà để mình ủy khuất như thế được? Nếu em không nói ra chuyện này, cô ta căn bản sẽ không đứng ra thừa nhận thân phận của anh!”

Mọi người:……

Đây rốt cuộc là cái logic thần thánh gì vậy?

Chuyện nhà người ta còn cần một người ngoài như cô ta can thiệp vào sao? Còn nói cứ như mình là chúa cứu thế không bằng, da mặt của cô ta cũng thật dày!

Thấy Tạ Thanh Nghiên không đáp lại, Cố Di Ni càng lộ vẻ đáng thương hơn, vừa khóc vừa nói: “Em yêu anh như vậy, anh lại làm như không thấy, bây giờ lại vì cô ta mà đưa em vào chỗ chết, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy!!”

Tạ Thanh Nghiên nghe đến đó đã cơ bản xác định được đầu óc của người phụ nữ này là có bệnh! Không khỏi cười lạnh nói: “Yêu thích của cô tôi chịu không nổi, cô vẫn nên tiếp tục đi thích mấy tên da đen da trắng kia đi.”

Cố Di Ni nghe anh nói như vậy sắc mặt lập tức thay đổi, “Không phải như vậy, những bức ảnh đó đều là giả! Anh Thanh Nghiên, anh nghe em giải thích đi!”

Tạ Thanh Nghiên nói: “Là thật hay là giả có liên quan gì tới tôi đâu?”

Cố Di Ni ngây ra một lúc, sau đó bỗng nhiên không biết nên nói gì.

Đúng lúc này, có một người đột nhiên đi vào từ cổng lớn của phòng làm việc, mà người này lại là Từ Lị.

Từ Lị nhìn thấy tình hình bên trong cũng rất ngạc nhiên, chắc cũng không đoán được Tạ Thanh Nghiên sẽ có mặt ở đây.

“Xin lỗi, tôi đến đón Di Ni đi.”

Mọi người:……

Rốt cuộc hai người đang làm gì? Diễn nhiều quá vậy!