Sáng sớm mùng một tết, bầu trời xanh trong, ánh mặt trời ấm áp.
Mới sáng sớm Tạ Thanh Nghiên đã gấp không chờ nổi kêu mọi người thức dậy, sau đó tuyên bố một tin tức kích động lòng người ở ngay trước mặt mọi người: Lăng Vi mang thai!
Mặc dù trong nhà đã có một đứa nhỏ là bé Tạ, nhưng mẹ Tạ nghe tin này xong vẫn hưng phấn đến đỏ hốc mắt, đối với một bà cụ lớn tuổi mà nói, có con cháu bao nhiêu cũng sẽ không ngại nhiều.
Lăng Vi nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng nhóc, “Nghĩa là trong bụng mẹ có bảo bảo, về sau Tử Du sẽ có em trai hoặc em gái, con có thích không?”
Tầm mắt của bé Tạ nhìn cô từ trên xuống dưới cũng không phát hiện có chỗ nào khác biệt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: “Con thích em gái.”
Lăng Vi không hề nghĩ ngợi trả lời: “Vậy mẹ sinh cho Tử Du một cô em gái, về sau con sẽ phụ trách bảo vệ em gái, được không?”
Bé Tạ rất nghiêm túc gật đầu, “Con nhất định sẽ bảo vệ em gái.”
Tạ Thanh Nghiên ở bên cạnh nghe mà cảm thấy buồn cười, “Em trai hay em gái vẫn chưa biết đâu.”
Lăng Vi quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, nhếch miệng cười nói: “Chắc chắn là em gái!”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Nếu là bé trai thì sao?”
Lăng Vi nói: “Vậy em sẽ cho con mặc váy nhỏ xinh xắn!”
Mọi người:……
Suy nghĩ trong lòng của mọi người chính là: Cầu trời phù hộ, cái thai này nhất định phải là con gái! Bằng không sẽ rất thảm!
Sau khi biết Lăng Vi mang thai, thái độ của người trong nhà đối với cô càng thêm cẩn thận, thậm chí đã đạt tới trình độ rất cẩn thận.
Buổi sáng Lăng Vi muốn ăn cháo, A Tuệ sẽ nấu cháo sò biển thịt nạc mà cô thích nhất trước tiên, cháo được cho vào trong chén sứ màu xanh ngọc, trong cháo có thịt nạc tươi mới và sò biển phơi khô, lại rắc lên chút hành thái, hương thơm bay bốn phía, tươi mát ngon miệng, Lăng Vi cúi đầu xuống ngửi ngửi vài cái liền say mê mà trong hương vị này, sau đó cảm thấy mỹ mãn thở dài một hơi, “Thơm quá.”
Hôm nay bất ngờ là cô không có buồn nôn! Không có càng tuyệt!
A Tuệ đứng ở bên cạnh nói: “Mợ chủ, cháo còn hơi nóng, mợ cẩn thận một chút.”
Mẹ Tạ đang dỗ bé Tạ uống sữa bò, nghe A Tuệ nói như vậy liền nói với Tạ Thanh Nghiên đang đoạt nước trái cây với Tạ Thanh Hoa ở bên cạnh: “Cháo của vợ con nóng như vậy, còn không mau qua thổi giúp con bé!”
Mọi người:……
Tạ Thanh Hoa lập tức đoạt lấy ly nước trái cây, trên mặt lộ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa nói với Tạ Thanh Nghiên: “Mau đi thổi cháo đi, ba ba tiêu chuẩn!”
Tạ Thanh Nghiên:……
Lăng Vi thấy anh đi tới thì vội vàng cười nói: “Không cần không cần, em tự mình thổi được!”
Tạ Thanh Nghiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô, bưng chén lên nói: “Không có việc gì, anh thích đút cháo cho em nhất!”
Lăng Vi khó hiểu, nghĩ thầm từ khi nào anh có sở thích này, sao cô không biết?
Tạ Thanh Nghiên cầm cái muỗng khuấy khuấy chén cháo, sau đó múc một muỗng lên, cẩn thận mà thổi.
Lăng Vi cạn lời nhìn động tác chậm chạp của anh, sau đó lại lên tiếng ngăn cản: “Không cần thổi nữa, thật đó.”
Tạ Thanh Nghiên giương mắt nhìn cô, trong mắt chứa vẻ hài hước, “Sao, ghét bỏ nước miếng của anh sao?”
Lăng Vi trừng anh, nhỏ giọng nói: “Nếu em nói ghét bỏ, về sau anh sẽ không hôn em sao?”
Tạ Thanh Nghiên cũng hạ giọng theo, “Anh chỉ biết không có lúc nào là không hôn em đến ướt át, làm em muốn ghét bỏ không được cả.”
Lăng Vi:……
“Nào, há miệng.” Tạ Thanh Nghiên dỗ dành cô.
Lăng Vi cũng không làm ra vẻ, nếu anh muốn cưng chiều, vậy cô cũng sẽ thả lòng tay chân ra cho anh cưng chiều đã thì thôi, vì thế cô ngoan ngoãn há miệng ăn muỗng cháo vào miệng.
Tạ Thanh Nghiên chờ cô ăn xong một muỗng, lại tiếp tục đút muỗng thứ hai, muỗng thứ ba, càng đút, ý cười trong mắt càng đậm, cái này càng làm Lăng Vi không thể hiểu được, “Cười cái gì vậy?”
“Không có gì.” Tạ Thanh Nghiên nói xong, lại khẽ cười một tiếng, thoạt nhìn giống như có chuyện buồn cười nào đó vậy.
Lăng Vi bị anh cười đến lòng dạ ngứa khó nhịn, tò mò muốn chết, vì vậy liền lôi kéo tay áo của anh nhỏ giọng hỏi: “Ông xã, rốt cuộc anh đang cười cái gì, chia sẻ với em đi.”
Tạ Thanh Nghiên rất hưởng thụ lắng nghe những lời làm nũng của cô, bị cô lôi kéo một hồi lâu mới nói: “Em thật sự muốn biết?”
Lăng Vi gật đầu.
Tạ Thanh Nghiên: “Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”
Lăng Vi:……
Đang ngồi ở bên bàn còn có bà cụ và bé Tạ đấy, nhỏ giọng nói chuyện là một chuyện,hành động thân mật ở trước mặt mọi người lại là một chuyện khác, Lăng Vi có chút không xuống miệng được.
Tạ Thanh Nghiên thấy cô do dự liền cười nói: “Không muốn biết thì thôi.”
“Thần thần bí bí.” Lăng Vi ghét bỏ, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà thò lại gần hôn một cái lên mặt anh, sau đó trợn to hai mắt chờ mong nhìn anh, “Mau nói, vừa rồi rốt cuộc anh đang cười cái gì??”
Tạ Thanh Nghiên lại đút cô thêm một muỗng, sau đó mới cúi đầu nói ở bên tai cô: “Cháo trắng dính nhớp thế này, ăn vào trong miệng em, thấy thế nào cũng giống như anh bắn vào cái kia……”
Lăng Vi vẫn chưa kịp nuốt cháo ở trong miệng xuống, vừa nghe thấy những lời tà ác này của anh xong liền hít vào một hơi, sau đó lập tức bị sặc đến trời đất quay cuồng.
Lăng Vi: “Khụ khụ khụ khụ……”
Tạ Thanh Nghiên không ngờ cô lại phản ứng kịch liệt như vậy, làm anh không khỏi bị dọa nhảy dựng, liền vội vàng vỗ vỗ lưng giúp cô điều hòa lại, ngoài miệng còn lải nhải: “Nhẹ chút nhẹ chút, đừng quá dùng sức, cẩn thận ho rớt bảo bảo của chúng ta.”
Lăng Vi: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!!!”
Bé Tạ ngồi ở bên cạnh nhìn thấy mẹ ho đến đỏ mặt, liền quay sang hỏi bà nội: “Bà nội, có phải mẹ con không biết ăn cháo hay không?”
Ngay cả đứa nhỏ cũng ghét bỏ cô!
Ăn xong bữa sáng, Lăng Vi nhìn ánh nắng ấm áp ở bên ngoài thì muốn đi ra phơi nắng một chút, nhưng lại bị mẹ Tạ đuổi ra khỏi cửa, “Đến bệnh viện kiểm tra tổng quát đi, kêu Thanh Nghiên dẫn con đi.”
Lăng Vi nói: “Nhưng hôm nay là mùng một, không biết có bác sĩ ở đó hay không, chờ thêm hai ngày nữa rồi hãy đi.”
Nhưng mẹ Tạ vẫn thúc giục nói: “Sao có thể kéo dài chuyện này được? Mau đi đi, cho dù đang là tết thì chắc chắn cũng sẽ có bác sĩ trực ban mà.”
Về chuyện này, Tạ Thanh Nghiên cũng tán thành ý kiến của mẹ Tạ, thấy cô không tình nguyện đi thì dứt khoát trực tiếp bế cô lên đi ra ngoài, Lăng Vi hết cách, đành nói: “Vậy cũng phải để em đi lên lầu thay bộ quần áo khác mới được chứ!”
Vì thế Tạ Thanh Nghiên lập tức xoay người lại mang cô đi lên lầu thay quần áo.
Chờ sau khi hai người ầm ĩ mà rời khỏi biệt thự chạy đến bệnh viện rồi, mẹ Tạ mới nhìn tới Tạ Thanh Hoa, sau đó lại thấy anh ấy rầu rĩ không vui uống ly nước chanh vừa đoạt từ tay anh trai.
Tạ Thanh Hoa thấy bà cụ đột nhiên đi tới, trên mặt không khỏi lộ vẻ đề phòng, “Mẹ muốn làm cái gì?”
Mẹ Tạ nhướng mày, trên mặt lộ vẻ hòa nhã cười nói: “Con khẩn trương cái gì, mẹ chỉ muốn tới an ủi con thôi.”
“Con cũng đã lớn như vậy rồi, không cần mẹ an ủi!” Tạ Thanh Hoa giãy giụa.
Anh ấy nhớ rõ có một lần mẹ đến an ủi mình là khi anh ấy học đại học năm nhất, khi đó anh ấy yêu thầm một cô gái, vốn định sẽ thổ lộ, nhưng rất nhanh đã phát hiện cô ấy cũng đang yêu thầm một bạn học nam khác, phát hiện này làm Tạ Thanh Hoa đánh mất ý niệm sẽ thổ lộ, sau đó cả người cũng rầu rĩ không vui mấy ngày, sau đó bị bà ở nhà phát hiện, lúc ấy bà cũng lấy danh nghĩa an ủi mà biết hết mọi chuyện từ trong miệng của anh ấy, ngày hôm sau, bà liền chạy tới trường học tìm cô gái kia, hỏi cô gái kia là: “Con trai của dì ưu tú như vậy, vì sao con lại không thích? Nó thực sự rất thích con nha!”
Sau đó chuyện mẹ thổ lộ thay con trai này trở thành đề tài nóng nhất trong diễn đàn của trường học, rất nhiều cô gái còn đặc biệt chạy tới phòng học của anh ấy để chiêm ngưỡng “Bảo bối cực phẩm của mẹ” trong truyền thuyết nữa.
Đúng là bởi vì sự hiểu lầm này mà trong suốt kiếp sinh viên, Tạ Thanh Hoa cơ bản vô duyên với phụ nữ, bởi vì không có cô gái nào dám thích một bảo bối của mẹ cả.
Sau khi nhớ lại chuyện cũ xong, Tạ Thanh Hoa liền lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, “Mẹ, con thật sự rất tốt, không cần mẹ an ủi đâu!”
Bà cụ không tin, ngồi xuống bên cạnh anh ấy, cẩn thận dò hỏi anh ấy, “Thanh Hoa, trông con không quá hưng phấn.”
“Vì sao con phải hưng phấn?” Tạ Thanh Hoa hỏi lại.
“Chị dâu của con mang thai, sao con lại không hưng phấn??” Bà không thuận theo không buông tha tiếp tục truy hỏi anh ấy, theo bà, phản ứng của người làm em chồng như anh ấy vẫn có chút lạnh nhạt.
Tạ Thanh Hoa nhịn không được muốn mắng người, Lăng Vi mang thai con của anh trai anh ấy chứ đâu phải của anh ấy, có cái gì đáng để hưng phấn, cùng lắm là sau này sau khi bảo bảo được sinh ra, anh ấy ôm nhiều một chút là được rồi.
“Bình thường thôi, người nên hưng phấn là anh trai của con mới đúng chứ.”
Bà cụ nói: “Không phải mẹ sợ con nhìn cảnh sinh tình sao? Dù sao con cũng chưa theo đuổi được Tiểu Thanh tới tay mà.”
Tạ Thanh Hoa:……
“Nếu mẹ không nhắc tới chuyện này, chắc con sẽ vui hơn được một chút!”
Mẹ Tạ bị ghét bỏ cũng không tức giận, ngược lại khuyên bảo càng thêm nhiệt tình: “Con đừng kích động, đừng kích động, mẹ cũng đã nghĩ kỹ giúp con rồi, chờ khi mẹ quay xong bộ phim này, mẹ sẽ tự mình đến quê hương của Tiểu Thanh một chuyến.”
Tạ Thanh Hoa trợn mắt, “Mẹ đến quê của cô ấy làm cái gì?”
Mẹ Tạ nói: “Đương nhiên là giúp con cầu hôn rồi, mẹ thấy Tiểu Thanh là một đứa nhỏ hiếu thảo, mẹ tìm cha mẹ của nó nói chuyện, chỉ cần cha mẹ của nó đồng ý thì việc bắt lấy trái tim của nó sẽ không quá khó khăn.”
Tạ Thanh Nghiên im lặng, bà Tạ làm việc luôn không đáng tin cho lắm, nhưng những lời này nghe qua cũng có chút đạo lý.
“Việc này vẫn chờ sang năm rồi tính đi.”
“Chết nhát!”
Tạ Thanh Nghiên lái xe chở Lăng Vi đến bệnh viện lớn ở gần nhà, bởi vì hôm nay là ngày đầu năm, cho nên xe chạy trên đường cực kỳ ít, toàn bộ thế giới dường như trở nên vô cùng an tĩnh.
Hôm nay Lăng Vi cũng không trang điểm, chỉ đơn giản búi tóc lên và đeo cái khẩu trang. Ngày thường có rất ít người đi đường mà đeo khẩu trang, nhưng người đeo khẩu trang ở bệnh viện thì lại rất nhiều, thoạt nhìn cũng không có cảm giác khác biệt. Nhưng cho dù bị nhận ra cũng không có gì, từ khi hai người yêu đương đến lúc lãnh chứng, cô và Tạ Thanh Nghiên đều bình tĩnh đối mặt với mọi thứ, không hề giấu diếm bất cứ thứ gì, hiện giờ có bảo bảo, cô cũng sẽ không che giấu, chờ sau khi đi qua giai đoạn nguy hiểm, cô sẽ tìm một cơ hội công bố ra bên ngoài.
Khi xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện, lúc này Lăng Vi mới nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, đó là cô đã quên nói chuyện này cho Lý Ý biết! Nghĩ đến đây, cô vội vàng cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Lý Ý nói là buổi sáng hôm nay vừa thức dậy, cô đột nhiên phát hiện mình mang thai.
Tin nhắn vừa được gửi đi không bao lâu, Lý Ý đã lập tức gọi điện thoại tới, nghe giọng nói của cô ấy ở trong điện thoại, cô rõ ràng có thể cảm nhận được cô ấy đang rất kích động, “Mang thai??? Sao em có thể mang thai vào lúc này được??!!!”
Lăng Vi nhún vai: “Em cũng không biết, cứ đột nhiên có thai như vậy thôi!”
Lý Ý nói: “Chẳng lẽ ngày thường hai người đều không làm tránh thai sao?”
Lăng Vi khó xử gãi gãi tóc, có chút ngượng ngùng nói, “Mỗi lần làm đều có mang bao, nhưng chất lượng của mấy thứ đó đều không được tốt lắm, có khi anh ấy không khống chế được sức lực làm nó bị rách luôn.”
Lý Ý:……
Làm đến mức bị rách? Cái đó của ông xã em là gậy gỗ hay là chày sắt vậy! Hay đây là hiệu quả của loại mang hình gậy răng sói?? Lý Ý phát hiện suy nghĩ của mình càng lúc càng lệch lạc, vì vậy liền vội vàng kéo trí tưởng tượng của mình về, bất đắc dĩ nói với Lăng Vi: “Vậy làm phiền lần sau lúc hai người làm, nhất định phải mang hai lớp bao!”
Bảo hiểm nhân đôi!
Lăng Vi đỏ mặt, “Bây giờ thảo luận cái này cũng đã chậm, chờ em sinh bảo bảo ra rồi hãy nói đi.”