Kỳ thật chỉ cần liếc mắt một cái, Lăng Vi đã lập tức nhận ra người đàn ông đang đứng ở mép giường là ai, nhưng động tác của Lục Khuynh rất nhanh, hét lớn một tiếng rồi lập tức lao lên……
Lăng Vi đứng ở phía sau nhìn thấy rất rõ, sợ tới mức lá gan muốn nứt ra, chỉ kịp hét lên một tiếng: “Ba ba cẩn thận!!!!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tạ Thanh Nghiên bỗng nhiên xoay người, chính diện đối mặt với Lục Khuynh đang xông lên.
Tiếng thét chói tai của Lăng Vi còn chưa dứt thì Tạ Thanh Nghiên đã ngay tức khắc phản ứng lại, chỉ thấy anh không lùi mà tiến tới, vô cùng khí phách bước lên phía trước thuận thế nhấc chân lên dùng sức đá vào Lục Khuynh, Lục Khuynh tốt xấu gì cũng đã từng quay phim hành động, phản ứng cũng không chậm, thấy đối phương muốn đá mình, anh ta vội vàng nghiêng người tránh thoát, cổ tay tăng thêm lực, đập bình hoa trong tay xuống, nhưng một chiêu này lại trở nên vô dụng, bình hoa bị Tạ Thanh Nghiên giơ tay chặn lại, tay trái ngăn cản, tay phải cũng không rảnh, tung một cú đấm vào bụng Lục Khuynh.
“Đừng đánh đừng đánh đừng đánh!” Lăng Vi ở bên cạnh vừa nhảy vừa kêu, “Hiểu lầm hiểu lầm, hai người mau dừng tay!”
Lúc Lăng Vi lớn tiếng kêu dừng, hai người đàn ông đang đánh nhau cũng đã biết đối phương không phải người xấu, Lục Khuynh có ý muốn thu tay lại, nhưng Tạ Thanh Nghiên lại không muốn bỏ qua, tung một cú đấm vào bụng Lục Khuynh, nhưng anh đã nhanh chóng thu một ít lực lại, cho nên lực đánh ra cũng không quá lớn, nhưng vẫn khiến đối phương đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Lục Khuynh bị đánh rất tức giận, che bụng lại muốn tiến lên tiếp tục đánh.
Lăng Vi đưa tay cầm lấy ly nước ở bên cạnh, hung hăng quăng xuống đất, khí thế hừng hực quát lớn: “Dừng tay!! Đều dừng lại hết cho tôi!!!!!”
Lúc này hai người đàn ông mới không cam tâm tình nguyện ngừng lại.
Lăng Vi thấy bọn họ ngừng chiến, lúc này mới xông lên đoạt lấy bình hoa gỗ trong tay Lục Khuynh ôm vào trong ngực, cô đứng ở giữa, hai người đàn ông đứng ở hai bên, mặc dù đã dừng tay, nhưng vẫn trừng mắt hung ác nhìn chằm chằm đối phương.
“Anh ta là ai?”
“Sao anh ta lại ở đây?”
Hai người đàn ông đồng thời hỏi cô.
Lăng Vi ném bình hoa gỗ ra xa, đi đến bên cạnh Tạ Thanh Nghiên kiểm tra cơ thể của anh một lượt, “Có bị đánh trúng hay không?”
Lục Khuynh:……
Người bị đánh trúng ở bên này mà!!
Lúc này Tạ Thanh Nghiên để trần nửa người trên, biểu cảm cực kỳ thản nhiên, anh cười đứng thẳng dậy, lắc lắc cánh tay mới vừa đánh người, đặt lên eo Lăng Vi, kéo cô vào bên cạnh mình tuyên cáo chủ quyền, sau đó lại cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Không sao.”
Lục Khuynh:……
Nói chuyện thì cứ nói đi, sao còn hôn nữa!
Lúc này Lăng Vi mới nhìn sang Lục Khuynh, giới thiệu ông chủ Tạ với anh ta, “Anh Lục, vị này chính là bạn trai của tôi, Tạ Thanh Nghiên.”
Lúc cô giới thiệu, ông chủ Tạ trước sau cong lên khóe môi, cười như không cười bày ra bộ dáng khiêu khích.
Lục Khuynh ngây người, cái tên Tạ Thanh Nghiên hình như không quá xa lạ, nhưng càng khiến anh ta kinh ngạc chính là, Lăng Vi lại có bạn trai? Hơn nữa còn không có ý che giấu!
Đúng là sét đánh giữa trời quang mà!
Lại nghe Lăng Vi tiếp tục nói: “Thanh Nghiên, đây là Lục Khuynh, nam chính của bộ phim.”
Tạ Thanh Nghiên liếc mắt đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, “Ngôi sao lớn nha, chúng ta cũng coi như không đánh không quen biết.”
Lục Khuynh có hơi sửng sốt, nhưng nghe anh nói như vậy, cũng không thể không lấy lại tinh thần đi tới chào hỏi, “Chào anh.”
“Vừa rồi xuống tay không biết nặng nhẹ, đánh trúng anh, thật sự xin lỗi, có cần đi khám bác sĩ không?” Tạ Thanh Nghiên hỏi.
Lục Khuynh lộ vẻ xấu hổ, nghĩ thầm anh ta cũng không phải làm bằng giấy, có như vậy đã đi khám bác sĩ, yếu ớt như vậy giống cái gì?
“Không sao cả không sao cả.” Lục Khuynh liên tục xua tay.
Lăng Vi cũng có chút lo lắng, nói: “Chỗ tôi có thuốc phun vết thương, anh lấy chút về phun đi.”
“Không cần không cần, chỗ tôi cũng có.”
Tạ Thanh Nghiên nhìn anh ta, lại cúi đầu nhìn bạn gái của mình, “Sao hai người trễ như vậy mới trở về? Vừa rồi là do phó đạo diễn của hai người kêu lễ tân lên mở cửa.”
“Em và chị Lam Nhược còn có anh Lục đi ăn cơm, đêm nay quay phim về muộn, chưa kịp ăn cơm chiều.”
Tạ Thanh Nghiên xoa bóp gương mặt của cô, “Mới tới có mấy ngày đã gầy đi rồi.”
“Phải không?”
Nhìn hai người thân mật tung hứng nhau, Lục Khuynh cảm thấy mình hoàn toàn chính là bóng đèn dư thừa.
Tạ Thanh Nghiên khoe ân ái xong, lúc này mới nói với Lục Khuynh: “Anh Lục đây cũng nên sớm đi về nghỉ ngơi đi, tôi và Tiểu Vi đã không gặp mấy ngày, muốn nói chuyện riêng với nhau.” Nói xong còn nhướng mày nhìn Lục Khuynh, tỏ vẻ anh hiểu rồi chứ.
Lục Khuynh phảng phất như cảm nhận được một tiếng sấm từ trên trời giáng xuống, ngay lập tức đánh anh ta thành một dúm tro tàn, cũng không biết đi ra ngoài như thế nào, chờ khi anh ta lấy lại tinh thần thì đã đứng ở trước cửa phòng mình rồi.
Lúc lấy thẻ phòng ra, Lục Khuynh bỗng nhiên cảm thấy, đêm nay thật sự quá kỳ ảo.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Tạ Thanh Nghiên dùng một tay bế ngang Lăng Vi lên trực tiếp ném lên trên giường, sau đó áp cơ thể của mình lên, vẻ mặt dữ tợn nói: “Lúc trước anh đã nói với em cái gì?”
Lăng Vi bị ném đến trời đất đảo lộn, cười giả ngu, “Anh nói rất nhiều.”
“Còn dám giảo biện.” Tạ Thanh Nghiên lại ra đòn sát thủ, đưa tay gãi ngứa cô, “Muốn bị dạy dỗ có phải hay không?!”
“Ha ha ha ha…… Anh ơi, em không dám mà…… Ha ha, đừng gãi, đừng gãi!”
“Em không nghe lời, phải chịu trừng phạt!”
Lăng Vi vặn vẹo nửa ngày, khăn trải giường đều bị nhàu nhăn, cười đến thở hổn hển, “Anh ơi…… Đừng gãi nữa, đừng mà!”
Ba Tạ:……
Làm một hồi, thiếu chút nữa đã làm Lăng Vi ngất xỉu luôn.
Chờ đến khi toàn thân hai người nhẹ nhàng thoải mái sạch sẽ nằm lên trên giường lớn thì đã là 1 giờ khuya, Lăng Vi mềm nhũn tay chân, muốn nâng cũng nâng không nổi, nằm lên trên giường mơ màng sắp ngủ.
“Từ từ đã.” Tạ cầm thú vẫn chưa muốn buông tha cô, “Chúng ta nói về Lục Khuynh kia đi.”
Lăng Vi trở người, “Anh ấy có cái gì để nói?”
“Người này nặng tâm cơ, em phải đề phòng một.” Ông chủ Tạ nằm nghiêng, gối đầu nhìn cô, vừa rồi vận động chủ yếu là anh ra sức, nhưng bây giờ anh lại càng có tinh thần hơn.
Lăng Vi tức giận nói: “Người có tâm cơ nặng nhất mà em biết chính là anh đó! Anh không có tư cách nói người khác nặng tâm cơ đâu!”
Tạ kỹ nữ đầy tâm cơ:……
Nhưng nghĩ lại, bây giờ anh đã tới đây, mọi nguy cơ sẽ không còn là nguy cơ nữa, giải quyết một Lục Khuynh cũng là việc rất nhỏ.
Vì thế anh cảm thấy mỹ mãn ôm người phụ nữ của mình chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, sáng sớm Lục Khuynh có cảnh, mặc dù trình diện sớm, nhưng tinh thần lại cực kỳ uể oải không phấn chấn, lúc nghe đạo diễn nói diễn thì cũng ngáp liên tục, Đạo diễn Vương nhịn rồi lại nhịn, sau khi Lục Khuynh ngáp đến lần thứ hai mươi mấy thì rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa nói: “Tối hôm qua có phải đi quẩy suốt đêm hay không? Cậu nhìn cậu xem, hai mắt vô thần, mí mắt gục xuống, hai bọng mắt đen thui, ngáp mấy cái liền, không phải người nghiện ma tuý thì chính là bị thận hư!”
Lục Khuynh:……
Đạo diễn Vương còn tiếp tục tàn nhẫn vô tình mỉa mai anh ta, “Có cần tôi cho cậu nghỉ một ngày, để cậu đi bổ thận hay không?”
Lục Khuynh:……
Khi Lăng Vi hóa trang xong thì đi tới đó, phía sau cô còn có Tạ Thanh Nghiên.
Tối hôm qua lúc Lam Nhược đi kêu bảo vệ tới thì đã nghe lễ tân nói là Tạ Thanh Nghiên tới đây, vì thế cô rất thông minh trực tiếp trở về phòng mình, hoàn hảo tránh khỏi thế trận ma quỷ ngay lúc đó, sáng nay mới có thể mặt này toả sáng mà đi tới phim trường, lúc này nhìn thấy Lăng Vi mang ông chủ Tạ đi lại đây, cũng không cảm thấy kinh ngạc, thoải mái hào phóng tiến lên chào hỏi ông chủ Tạ, “Ông chủ Tạ.”
Tạ Thanh Nghiên có chút ấn tượng với Lam Nhược, nhưng cũng không coi như quen biết, vì thế Lăng Vi lại giới thiệu với anh một lần nữa.
Ông chủ Tạ mỉm cười nhạt, chỉ cần là ở trước mặt người ngoài, anh đều duy trì hình tượng cao quý của mình, “Rất cảm ơn cô đã chiếu cố Tiểu Vi , về sau nếu có chỗ nào cần giúp, cứ việc tới tìm chúng tôi.”
Lam Nhược bình tĩnh nói: “Tôi rất thích Tiểu Vi, cũng rất vui lòng chiếu cố cô ấy.”
Trước kia đạo diễn Vương và Tạ Thanh Nghiên có duyên gặp gỡ vài lần, tuy không tính là có quen biết, nhưng bây giờ ở trong đoàn phim đạo diễn lớn nhất, đương nhiên có thể nhân cơ hội tiến lên nói mấy câu với Tạ Thanh Nghiên.
Đối với việc Tạ Thanh Nghiên tới thăm Lăng Vi, mặc dù đạo diễn Vương cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng mặt ngoài vẫn không có biểu cảm gì, rất nhiệt tình chiêu đãi Tạ Thanh Nghiên, còn kéo một vài người thân tín sang chào hỏi ông chủ Tạ, khiến cho trường quay giống như buổi họp mặt fan của ông chủ Tạ vậy, chỉ thiếu điều tập thể muốn ông chủ Tạ ký tên mà thôi.
Nhân lúc ông chủ Tạ bị chúng “Fans” vây quanh, Lục Khuynh đi tới bên cạnh Lăng Vi, muốn nói lại thôi, nửa ngày không mở miệng được, ngược lại là Lăng Vi mở miệng hỏi anh ta trước, “Làm sao vậy? Có chuyện gì thì cứ nói, ấp a ấp úng không giống anh chút nào.”
“Ngày hôm qua tôi nghe em gọi anh ta là ‘ ba ba ’?” Chỉ vì vấn đề này mà anh ta đã rối rắm cả buổi tối không ngủ được, suy nghĩ các loại khả năng , cuối cùng cho ra một một kết luận khiến anh ta khó chịu, sở dĩ Lăng Vi kêu Tạ Thanh Nghiên là ba ba, chắc chắn là bởi vì giữa bọn họ có mối quan hệ ‘cha nuôi’ không thể cho ai biết, bằng không tuổi tác của hai người cũng không kém bao nhiêu, vì sao Lăng Vi lại dưới tình thế cấp bách kêu đối phương là ba ba được chứ?
Nếu là thật sự cái loại quan hệ này, Lục Khuynh cảm thấy mình có năng lực giải cứu cô ra khỏi biển lửa.
Lăng Vi thấy dáng vẻ khó xử của anh ta thì biết anh ta nghĩ sai rồi, suy nghĩ một hồi, tìm cách nói đơn giản nhất, “Anh có xem tiết mục của tôi, chắc cũng biết Tạ bảo bảo, Tạ bảo bảo chính là con trai của Thanh Nghiên, có đôi khi tôi cũng sẽ học theo Tạ bảo bảo gọi anh ấy là ba ba, cho nên tự nhiên cũng thành thói quen.”
Lục Khuynh:……
Lăng Vi không chỉ là bạn gái của Tạ Thanh Nghiên mà còn là mẹ kế của con trai anh ta!!!
Chân tướng này kỳ thật quá mức tàn nhẫn, tâm hồn bé bỏng của anh ta có chút thừa nhận không nổi!
Lúc Lăng Vi lên sân khấu đóng phim, Tạ Thanh Nghiên ăn không ngồi rồi, sau khi dạo qua một vòng thì tìm được Lục Khuynh hình như cũng đang ăn không ngồi rồi, vì thế lập tức tiến lên vui vẻ trò chuyện với anh ta.
Ông chủ Tạ không nói chuyện khác, chỉ nói một chút chuyện ngọt ngào hằng ngày của Lăng Vi, những chuyện anh tự nhận là rất ngọt ngào, kỳ thật lại làm người khác chua đến rụng răng, nói một hồi lại cởi dây đeo trên cổ tay xuống, nói với Lục Khuynh: “Anh đừng thấy đây là cọng dây đeo tay bình thường, đây là quà sinh nhật của tôi, là tự tay cô ấy bện đó, anh nhìn thủ pháp bện đi, thật tinh xảo.”