Lúc Lăng Vi rời khỏi đoàn phim thì cũng mang một rương hành lý trang phục đáng yêu đi cùng, lúc trở về thì lại mang theo một rương hành lý lớn quà tặng đồ ăn vặt trở về, đây đều là thứ cô kêu Trần Tiểu Nhược đi chuẩn bị.
Lam Nhược rời khỏi Bắc Kinh đã lâu, cô thật sự rất muốn ăn thật nhiều thứ ở đây, nhưng khi liệt kê ra thành danh sách thì lại đầy cả một tờ giấy A4, lần này Lăng Vi trở lại đoàn phim, có một nửa đồ vật bên trong là mang cho cô.
Trở về cùng ngày, Lăng Vi trực tiếp mang quà tặng đến phim trường để chào hỏi, sau đó lại bất ngờ nhìn thấy Lam Nhược bị thương dọa cô sợ đến nhảy dựng, lập tức vội vàng tiến lên hỏi han, “Chị, sao lại thế này, sao chân lại bị thương, rất nghiêm trọng sao?”
Trên người Lam Nhược vẫn còn mặc đồ diễn và hóa trang, nhưng lại có một chân đi dép lê, mắt cá chân bị vải thun quấn lại, sưng đến y như cái màn thầu vậy, những chỗ không bị băng lại vẫn còn có thể nhìn thấy vết xanh tím lớn bé trên đó, trông rất nghiêm trọng.
“Cái này đợi lát nữa rồi lại nói, lấy đồ ăn vặt qua cho tôi trước đi.” Lam Nhược nhìn chằm chằm đồ vật trên tay cô, mặt mày y như con mèo thèm ăn.
Lăng Vi đưa hết mấy túi trên tay cho cô ấy, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô ấy “Rốt cuộc sao chân chị lại bị thương vậy?”
Lam Nhược tiếp nhận mấy cái túi, vừa mở vừa không thèm để ý nói: “Lúc đóng phim bị va chạm, bị trật gân, còn bị chút ngoại thương nữa.”
“Trông rất nghiêm trọng, có đau không?” Lăng Vi lo lắng hỏi.
“Chỉ là trông có vẻ nghiêm trọng mà thôi, tôi cũng không yếu ớt như trong phim vậy đâu, đừng lo lắng thái quá.” Lam Nhược mở mấy túi đồ ăn ra, vừa ăn vừa nói, “Cô khá lắm nha, làm một trận ồn ào như vậy, có phải bây giờ rất sảng khoái hay không.”
Lăng Vi cong môi cười, “Cũng không còn cách nào, bị phát hiện nên thuận thế công khai thôi.”
Lam Nhược nói: “Tôi vẫn không hiểu nổi cô, dường như cô rất không nỡ làm tổng tài nhà cô ủy khuất nha.”
Lăng Vi gật đầu, “Tổng tài nhà tôi đáng yêu như vậy, không thể ủy khuất anh ấy được.”
Lam Nhược trợn trắng mắt, “Làm ơn đi, anh ta sắp ba mươi rồi đó biết không, cũng có thể gọi anh ta là ông chú rồi, còn đáng yêu!”
Lăng Vi bĩu môi, “Anh ấy mới không phải ông chú, anh ấy đẹp trai như vậy mà.”
Lam Nhược:……
Tình yêu quả nhiên có thể làm người ta biến thành có mắt như mù, nhưng Tạ tổng tài đúng là đẹp trai, ít nhất đẹp trai hơn Lục Khuynh nhiều.
“Kỳ thật bây giờ ngôi sao khoe ân ái cũng có thể hút fan, nhưng tôi cảm thấy cô căn bản không cần khoe, cứ để tổng tài khoe một mình là đủ rồi.” Lam Nhược đưa một túi đồ ăn vặt trên tay cho trợ lý bên cạnh, sau đó tự mình lại mở một túi ra.
“Chị cũng nhìn thấy rồi à?” Lăng Vi cười hỏi.
Khi Lam Nhược không có việc gì làm sẽ lướt Weibo, đồng thời lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh của Lăng Vi, vì thế cũng dễ dàng tìm ra được Weibo của Tạ Thanh Nghiên, “Tạ tổng tài làm lớn như vậy, muốn giả bộ như không nhìn thấy cũng không được, bây giờ cư dân mạng đều đang sôi nổi bàn về cái văn phòng to lớn của anh ta, cô nói vì khoe ân ái mà làm bại lộ mọi thứ bên trong văn phòng của mình như vậy có lời không?”
Lăng Vi cạn lời nhìn trời, “Có thể anh ấy cảm thấy không sao hết.”
“Không nhìn ra cô cũng rất tự luyến nha, còn mạnh dạn đặt nhiều ảnh chụp ở trong văn phòng của anh ta như vậy, có phải ở xa không yên tâm, cho nên phải tự mình tìm cảm giác tồn tại hay không ?” Lam Nhược trêu chọc cô.
Lăng Vi cảm thấy cái nồi này có hơi nặng, cô có thể nói kỳ thật mấy thứ này chỉ là do ba ba sống ảo tự biên tự diễn ra hay không? Hoàn toàn không liên quan gì tới cô cả! Nhưng người đàn ông sống ảo này là người của cô, cũng không thể hủy thể diện của anh ở trước mặt người ngoài được, cho nên cho dù cái nồi này có nặng thì cũng phải cắn răng cõng trên lưng.
Cuối cùng cô tùy tiện tìm cớ cho mình, “Trong nhà có nhiều ảnh chụp, lấy ra một ít cho anh ấy bày biện thôi.”
Lam Nhược bày ra bộ dáng “Cô đừng giảo biện, tôi đều hiểu mà!” nhìn cô.
Bên kia Lục Khuynh mới vừa diễn xong đã lập tức đi tới chỗ bọn họ, sau khi chào hỏi với Lăng Vi xong lại lập tức nhìn về phía Lam Nhược đang ăn đồ ăn vặt, nhíu mày nói: “Trên chân cô có vết thương, không thể ăn mấy đồ ăn vặt này.”
Lăng Vi có hơi kinh ngạc giương mắt nhìn về phía Lục Khuynh, không ngờ anh ta lại dùng khẩu khí khó chịu này nói chuyện với Lam Nhược, trước đây anh ta vẫn rất khách khí với Lam Nhược mà.
Lam Nhược lại làm như không có việc gì mà tiếp tục gặm đồ ăn vặt, “Anh là mẹ già sao? Ngay cả cái này cũng muốn quản?”
“Tôi không quản cô, nhưng cô đừng ăn nữa, chờ miệng vết thương lành lại rồi hãy ăn.” Cho dù bị mắng nhưng Lục Khuynh không có tức giận, giọng điệu vẫn rất ôn hòa, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, không cho phép Lam Nhược cự tuyệt, anh ta đưa tay ra muốn đồ ăn trên tay cô ấy.
Lam Nhược nhíu mày, tỏ vẻ rất ghét bỏ liếc nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn không tình nguyện mà đưa mấy cái túi trong tay ra, “Phiền chết được!”
Sau khi Lục Khuynh lấy được đồ thì rất vui vẻ mà cười cười, sau đó xoay người tịch thu luôn mấy túi đồ ăn khác rồi giao cho trợ lý của anh ta, “Giấu mấy cái này đi trước đi, chờ chân Lam Nhược tốt rồi trả lại cho cô ấy.”
Trợ lý gật gật đầu, sau đó nhanh chóng ôm đồ rời đi.
Lăng Vi:……
Tình huống này thấy thế nào cũng có chút không thích hợp nha, đặc biệt là bầu không khí giữa Lam Nhược và Lục Khuynh, hoàn toàn khác với trước khi cô rời đi!
Sau một hồi, đến phiên Lam Nhược và Lục Khuynh lên sân khấu diễn phối hợp, cũng không cần Lam Nhược mở miệng, Lục Khuynh đã tự giác đi tới nâng cô ấy dậy, sau đó lại đỡ cô ấy đi thẳng tới trước ống kính, bộ dáng cẩn thận kia làm Lăng Vi có hơi ngu người.
Bên kia hai người bắt đầu đối diễn, Lăng Vi vội vàng kéo trợ lý của Lam Nhược qua hỏi rõ tình huống, “Hai người bọn họ có chuyện gì vậy?”
Trợ lý lắc đầu, tỏ vẻ cô ấy cũng không rõ lắm.
“Vậy sao chân chị Lam Nhược lại bị thương, anh Lục trông còn khẩn trương hơn cả chị ấy nữa.”
Cái này trợ lý lại biết, “Lúc quay có một đạo cụ bị ngã xuống, thiếu chút nữa đã đập trúng người anh Lục, lúc ấy chị Nhược đứng đối diện với anh ấy, sau khi nhìn thấy đã vội vàng đẩy anh ấy ra, kết quả bản thân bị đập trúng, có thể là bởi vì như vậy, cho nên anh Lục mới quan tâm như vậy đi.”
Lăng Vi bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là mỹ nữ cứu anh hùng nha! Vậy kế tiếp, anh hùng có phải sẽ lấy thân báo đáp hay không?
Trong sân hai người đã diễn xong một cảnh quay, chờ khi đạo diễn kêu dừng rồi thì Lục Khuynh không nói hai lời đã bế ngang Lam Nhược lên, ôm cô ấy trở về lều nghỉ ngơi, sau đó rất cẩn thận mà đặt cô ấy lên trên ghế nằm.
Lăng Vi:……
Sau đó lại nghe Lục Khuynh nói với Lam Nhược: “Đạo diễn nói buổi tối cô không có suất diễn, bây giờ có muốn đi về trước hay không?”
Lam Nhược gật gật đầu nói: “Không diễn thì trở về thôi, còn ngốc ở đây nói mát sao?”
Lục Khuynh nói: “Vậy tôi đưa cô trở về?”
Lam Nhược nhíu mày, “Tôi có xe có trợ lý có tài xế, không cần anh đưa, không phải anh còn có suất diễn sao?”
Lục Khuynh:……
Từ đầu tới đuôi Lăng Vi đều yên lặng ở bên cạnh làm quần chúng ăn dưa, chờ khi Lam Nhược thu dọn đồ đạc ngồi trên xe lăn xong, chuẩn bị trở về xe bảo mẫu thì cô mới tỉnh hồn lại đi tới xe bảo mẫu.
Vừa lên xe cô đã gấp không chờ nổi hỏi: “Chị, sai trái nha, thật sự rất sai trái, tôi tò mò muốn chết rồi! Có phải anh Lục đối với chị……”
Lam Nhược cong môi hiện lên một nụ cười lạnh nhạt, “Ai biết được, có thể là do áy náy đi, nói không chừng chờ sau khi vết thương của tôi lành rồi, anh ta cũng sẽ trở lại như bình thường.”
Lăng Vi:……
Lam Nhược nhẹ nhàng như không nói tóm lại: “Mặc kệ là như thế nào, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Lăng Vi chống cằm nhìn chằm chằm cô ấy, cảm thấy khi Lam Nhược nói ra những lời này thì chắc là rất để ý đi, “Chị, chị giấu quá kỹ rồi.”
“Làm sao cô thấy được?” Lam Nhược cười nhạt hỏi cô.
“Ngày đó lúc đi ca hát, hai người uống say, tôi không có say, cho nên mới nhìn ra được một chút.” Lăng Vi thành thật trả lời.
Lam Nhược nhân cơ hội giáo dục cô: “Lăn lộn trong cái giới hỗn tạp này, cô phả học được cách giả bộ hồ đồ.”
Lăng Vi nói: “Tôi biết rồi, nhưng đối với tôi mà nói, chị không giống người khác, cho nên không cần giả bộ hồ đồ đâu!”
Lam Nhược chậc chậc hai tiếng, nói: “So sánh với những người khác thì tôi vẫn thích cô hơn một chút, thế nào, có muốn suy xét đến tôi một chút không.”
Lăng Vi buông tay, “Bây giờ tôi đã là người có gia thất, chị đừng dụ dỗ tôi phạm sai lầm.”
Lam Nhược chớp chớp mắt, “Hay là chúng ta chơi trò lén lút đi?”
“Chị, suy nghĩ này của chị càng nguy hiểm, chị vẫn nên nghĩ cách làm sao bắt được anh Lục đi!”
Đi theo xe bảo mẫu của Lam Nhược trở về khách sạn, Trần Tiểu Nhược đã sửa sang phòng cho cô lại xong xuôi, thấy cô trở về, Trần Tiểu Nhược cười hì hì nói: “Chị, ở đây còn hai bộ trang phục đáng yêu vẫn còn chưa mang về này!”
Lăng Vi mắt trợn trắng, “Tự em mang về mặc đi! Em còn dám nhét mấy thứ này vào trong hành lý của chị nữa, chị sẽ đuổi việc em!!”
Trần Tiểu Nhược cầm trang phục đáng yêu trên tay mà run bần bật.
Lúc này Lăng Vi mới nhớ tới phải tính sổ, “Em nói đi, có phải em cũng đã bị ông chủ Tạ thu mua rồi hay không??”
Trần Tiểu Nhược không hiểu gì cả, “Cái gì mà thu mua, vì sao anh ấy lại muốn thu mua em?”
“Vậy vì sao em lại mang nhiều bộ trang phục đáng yêu về như vậy?”
“Không phải chị nói những bộ đó là cô Vu tặng cho chị sao, nếu là quà của người khác mà vứt đi cũng không tốt lắm, phòng giữ quần áo nhà chị lớn như vậy, có thể để vào đó nha!”
Lăng Vi:……
Xét đến cùng lại là lỗi của phòng giữ quần áo nhà cô!
Buổi tối Lăng Vi nói chuyện phiếm với mẹ Tạ ở trong nhóm WeChat.
Mẹ Tạ tỏ vẻ việc công xử theo phép công, nói: "Sau này đoàn phim có sắp xếp thời gian cho fans gặp gỡ thần tượng không?”
Lăng Vi nén cười, rất nghiêm túc thảo luận với mẹ Tạ, “Không biết, ngày mai con đi hỏi thử.”
Mẹ Tạ nói: “Được, hỏi xong thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ chuẩn bị cho fans thăm ban, kỳ thực cũng không biết có nên tự mình đến đó một chuyến hay không.”
Lăng Vi dọa nhảy dựng, “Mẹ, mẹ đừng tới, thời tiết của nơi này rất lạnh.”
Mẹ Tạ nói: “Sức khỏe của mẹ tốt lắm, đến lúc đó thuận tiện còn có thể đi du lịch.”
Lúc này Tạ Thanh Nghiên cũng gia nhập vào nói chuyện phiếm, “Mẹ, mẹ sắp xếp cho người khác đi là được rồi, đừng chạy loạn.”
Mẹ Tạ: “Mẹ đi làm chuyện đứng đắn, sao lại gọi là chạy loạn.”
Tạ Thanh Nghiên: “Mẹ thật sự coi mình là người trẻ tuổi hai mươi ba mươi à!”
Mẹ Tạ: “Thôi đi, số lượng fans của con tăng đủ chưa? Nếu chưa đủ thì mẹ sẽ giúp con mua thêm chút nữa, dù sao con cũng đã làm nũng rồi.”
Tạ Thanh Nghiên:……
Lăng Vi: “Cái gì mà làm nũng? Ai làm nũng?”
Mẹ Tạ: “Nó đó, vì để mẹ mua fan giúp nó mà một đống tuổi rồi còn làm nũng với mẹ, bây giờ nhớ tới cả người mẹ đều nổi da gà!”