Ban đầu Tiêu Cảnh Vũ còn nghĩ tấn công dồn dập sẽ khiến Ngư Tranh bỏ cuộc, không ngờ chỉ cần cô nhìn thấy mỗi “cái kia” của anh đã tự động rút lui, thậm chí những gì diễn ra sau đó còn vượt xa anh tưởng tượng.
Bởi Ngư Tranh không chỉ sợ, mà còn kỳ thị Tiêu Cảnh Vũ ra mặt.
Tiêu Cảnh Vũ thật sự không biết, rốt cuộc hình ảnh mà cô liên tưởng trong đầu sau khi tận mắt thấy “cái kia” của anh là gì. Nhưng anh biết rất rõ, cô sẽ không dám có suy nghĩ ham muốn về vấn đề vượt qua giới hạn như trước nữa.
Có điều, trong ngày Ngư Tranh vốn không khoẻ, Tiêu Cảnh Vũ cũng không đành để cô ngủ một mình, vậy nên anh phải chủ động đi bắt tay “bình thường hoá” lại với cô.
Lúc Tiêu Cảnh Vũ mở cửa phòng Ngư Tranh, vừa bật đèn lên đã bắt gặp cô nằm cuộn mình trong chăn trên giường. Anh nhẹ bước vào bên trong, đến gần mới khẽ cất tiếng gọi: “Tranh à!”
“Em không muốn anh nữa đâu!” Không đợi Tiêu Cảnh Vũ nói vào chủ đề, Ngư Tranh đã trực tiếp nói thẳng.
Tiêu Cảnh Vũ đến cạnh bên giường, nghe cô nói xong anh bất giác thở ra một hơi bất đắc dĩ, cuối cùng anh vẫn chọn cách nhún nhường: “Anh xin lỗi, là anh đã sơ suất khiến em không kịp tiếp nhận.”
Tựa như Tiêu Cảnh Vũ nói trúng ý Ngư Tranh, cô cử động một chút như thể hiện sự chấp nhận thành ý, quả thật “cái kia” trên người anh đã khiến cô sốc đến hoảng.
Bỗng nhiên, Tiêu Cảnh Vũ kéo chăn ra khỏi người Ngư Tranh, sau đó ôm cô lên phía trước, hai tay anh bợ dưới mông cô di chuyển ra ngoài. Vừa đi, anh vừa nói: “Không khoẻ thì đừng ngủ một mình.”
Vẻ mặt Ngư Tranh hơi nhăn nhẹ, tuy nhiên vẫn vòng tay ôm cổ Tiêu Cảnh Vũ, kể cả hai chân của cô cũng ôm quắp lấy thắt lưng anh.
Được Tiêu Cảnh Vũ bế đi được vài bước, Ngư Tranh tựa đầu lên hõm vai anh, nhẹ giọng phàn nàn: “Sao không ngủ ở đây mà còn bắt em qua phòng anh?”
Tiêu Cảnh Vũ còn không thèm suy nghĩ, rất nhanh đã đáp ra như một phản xạ: “Nhỡ bị cha mẹ em bắt quả tang, em sang phòng anh thì tội sẽ nhẹ hơn.”
“Anh biết tính lợi cho bản thân quá nhỉ?”
Nghe được ý tứ mỉa mai của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ thoải mái bật cười lẫn điềm nhiên đáp: “Đối với anh, có được em đã là lợi lớn.”
Nhận được câu trả lời ngoài mong đợi, lần này Ngư Tranh không cãi, xem như tâm phục khẩu phục.
Trôi qua một đêm náo động trong lòng, phải trầy trật qua hơn nửa đêm Ngư Tranh mới có thể chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, hình ảnh về “cái kia” của Tiêu Cảnh Vũ vẫn in rõ trong tâm trí cô không thể phai nhòa.
Đến cuối tháng sáu, kỳ thi đại học quốc gia chính thức diễn ra, không chỉ riêng một thành phố, mà học sinh lẫn phụ huynh học sinh cuối cấp trên cả đất nước đều trong tâm thế căng thẳng. Gia đình Ngư Tranh cũng không ngoại lệ, ông bà Ngư suốt ba ngày con gái đi thi đều hồi hộp đến ăn không ngon, ngủ không yên.
Song song với nỗi lo thi cử của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ cũng đã sớm chuẩn bị cho ngày thực hiện lời hứa trước đó với cô. Tiếc rằng, sau đêm giới hạn chưa vượt kia, dường như Ngư Tranh đã sớm chôn vùi ý định đen tối với anh, hơn nữa tình trạng táy máy tay chân thích sờ mó anh của cô cũng cất đi đâu mất.
Ngay buổi tối hôm Ngư Tranh thi xong ngày thi cuối cùng, trước khi đi ngủ Tiêu Cảnh Vũ tắm rửa sạch sẽ, tóc vuốt về sau bày ra khuôn mặt nam tính, hơn nữa còn xịt nước hoa thơm phức.
Lúc anh rời phòng định sang phòng Ngư Tranh thì cùng lúc cô từ dưới lầu đi lên, khi nhìn thấy bộ dạng sửa soạn khác thường của Tiêu Cảnh Vũ, ánh mắt của cô dành cho anh lập tức lộ rõ sự dè bỉu.
Mặc dù phản ứng của Ngư Tranh khiến Tiêu Cảnh Vũ có hơi chùn bước, thế nhưng ngoài mặt anh vẫn giả vờ không hiểu, còn nhiệt tình giang hai tay chào đón: “Tranh à, đến lấy quà sinh nhật đi!”
Ngư Tranh thản nhiên đi lướt qua Tiêu Cảnh Vũ với vẻ mặt chê bai, cô chẳng thèm nghĩ ngợi đã thẳng thừng từ chối: “Em không lấy nữa, cảm ơn ý tốt của anh, anh cứ giữ mà dùng.”
Nói xong, Ngư Tranh còn nhếch một bên môi khinh bỉ.
Tiêu Cảnh Vũ: “…”
Nếu cho Tiêu Cảnh Vũ nắm trước tình hình, có lẽ anh sẽ chẳng dám tin “cái kia” của anh lại có sức mạnh tinh thần dữ dội đến mức bị Ngư Tranh kỳ thị một thời gian dài, và dường như đến tận bây giờ cũng chưa có dấu hiệu dừng lại.
Nói xa nói gần, tính tới tính lui, cuối cùng Tiêu Cảnh Vũ mới chính là người chịu thiệt.
Sau khi thi đại học xong, hầu hết thời gian của Ngư Tranh đều kè kè bên cạnh Tiêu Cảnh Vũ, đáng khen là cô không hề có ý nghĩ đen tối dù nhiều lần “bị” anh mời gọi. Nguyên nhân đầu tiên là vì cô vẫn còn ám ảnh hình ảnh đêm đó, nguyên nhân còn lại là vì cô muốn trân trọng quãng thời gian ngắn ngủi trước khi phải tiễn anh đi du học.
Bẵng qua hai ngày, buổi tối Tiêu Cảnh Vũ ngồi trước bàn học trong phòng như thường lệ, Ngư Tranh từ ngoài mang trái cây lên cho anh. Đặt đĩa lên bàn xong, thấy anh ngả lưng ra sau ghế cầm sách đọc, cô không rời đi mà chen vào ngồi trước giữa hai chân anh.
Trước hành động của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, dạo gần đây cô trong sáng lên thấy rõ, nếu có nghĩ sâu xa thì cũng chỉ có mỗi mình anh.
Nào ngờ, trong lúc Tiêu Cảnh Vũ đang nghĩ tốt cho Ngư Tranh, cô bỗng vòng tay ra sau lưng, vừa nói cô vừa nắm lấy đũng quần anh phàn nàn: “Cái gì cấn vào em rồi?”
Nơi nhạy cảm bị “bắt trúng”, Tiêu Cảnh Vũ lập tức giật mình co cứng người, nhưng vẫn may chưa đợi anh giải thích thì Ngư Tranh cũng đã nhận thức được thứ mình vừa cầm, thế nên cô liền tự giác buông tay ra.
Nhìn thấy nụ cười mỉm đầy ái ngại của Ngư Tranh dành cho mình, Tiêu Cảnh Vũ tỏ rõ thái độ không vui, bất bình bắt bẻ: “Lúc anh cho em lấy em không lấy, bây giờ lại chọc ghẹo anh?”
Biểu cảm Ngư Tranh đầy vô tội, cô nhỏ giọng đáp: “Em lỡ tay thôi mà.”
“Em cũng biết chọn lọc quá nhỉ, toàn lựa chỗ không nên động để lỡ tay.”
Ngư Tranh: “…”
Dù bị Tiêu Cảnh Vũ trách móc, dẫu vậy Ngư Tranh vẫn không đứng lên mà bỏ qua sự vướng víu sau mông mình, vô tư ngả lưng dựa vào người anh.
Tiêu Cảnh Vũ đặt cằm lên đỉnh đầu Ngư Tranh, tự ép bản thân cố quên đi phần dưới, bắt buộc toàn bộ tâm trí quay lại với nội dung trong quyển sách tiếng Anh đang cầm trong tay.
Nhưng yên ổn với Ngư Tranh chưa được bao lâu, chân của Tiêu Cảnh Vũ đã bị cô lay liên hồi. Đến khi anh hạ quyển sách xuống, cô mới ngưng phá rối để tập trung vào vấn đề chính: “Em hỏi anh một chuyện.”
Giọng điệu của Ngư Tranh cực kỳ nghiêm túc, ngay cả tông giọng cũng thấp hơn bình thường một chút. Tiêu Cảnh Vũ không lên tiếng, thay vào đó là tập trung nghe cô nói tiếp.
“Chuyện là… ‘cái kia’ của anh, sau này sẽ cho vào người em sao?”
Tiêu Cảnh Vũ vô thức nuốt khan nước bọt một cái, hơi thở cũng nhất thời bị trì trệ, anh hoàn toàn không thể suy nghĩ ngay thẳng trước lời nói vừa rồi của Ngư Tranh.
Qua vài giây không nghe Tiêu Cảnh Vũ nói gì, Ngư Tranh có hơi mất kiên nhẫn, tiếp tục nói: “Nếu phải đi vá ruột vì ‘cái kia’ của anh, chắc em xấu hổ không dám nhìn ai.”
Tiêu Cảnh Vũ lần nữa bị Ngư Tranh làm cho câm nín, sự bất lực dần hiện lên gương mặt anh, bên tai là câu hỏi dè chừng của cô: “Anh có thương em không?”
Nói “không” chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, nhưng nếu nói “có” linh cảm của Tiêu Cảnh Vũ nhắc nhở điềm không lành. Phải chần chừ đắn đo cẩn trọng một hồi, anh mới dám mở miệng đáp: “Đương nhiên là có.”
Tiêu Cảnh Vũ vừa nói xong, Ngư Tranh đã nhanh chóng hỏi thêm: “Vậy anh cắt ngắn ‘cái kia’ đi có được không?”
Lần này đáp lại Ngư Tranh là một khoảng lặng, cô hiếu kỳ ngước mặt lên quan sát phản ứng của Tiêu Cảnh Vũ, anh không những không hé môi mà toàn bộ thân thể đều rơi vào bất động.
Chốc lát Tiêu Cảnh Vũ cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Ngư Tranh, từ tốn buông lời đe dọa: “Ngay giờ phút này, anh rất muốn đánh em!”