Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 102



Sương Tuyết ăn không ngon miệng tâm trạng buồn bực, nghe Ngọc Chi nói mấy câu lửa giận chợt bùng phát, quẳng đũa sang một bên, cười lạnh: "Hừ, hại ta bị tướng quân mắng một trận, giả vờ giả vịt không tranh giành giờ lộ cái đuôi ra rồi."

Ngọc Chi rót chén trà cho nàng ta uống hạ hỏa: "Tiểu thư đừng giận, chúng ta còn cơ hội khác mà, người đừng lớn tiếng mắng nữa kẻo có người nghe thấy không tốt đâu."

Sương Tuyết không sợ hãi bĩu môi khinh thường: "Thả dây dài câu cá lớn, biết rõ tướng quân không thích người khác tự ý nhảy ra trước mặt mình mới làm bộ lương thiện tiến cử. Hừ, ta mới vừa bị đuổi y đã chạy đến rủ rê tướng quân đi xem hát, kế hoạch tính toán rõ ràng thế cơ mà, làm như đáng thương lắm. Không chừng lúc này đang ở cạnh tướng quân thút thít đổ cho ta chèn ép, cướp cơ hội thân mật của y đấy."

"Ôi, sao tỷ tỷ lại ở chỗ này cáu giận thế." Diêu Lam che miệng cười: "Người ta là bảo bối trong lòng tướng quân đấy, tỷ tỷ muốn mắng người cũng nên nhìn trước nhìn sau, nghĩ đến tôn ti cao thấp chứ."

Sương Tuyết giận đến biến sắc: "Ai cao quý hơn ai chứ? Đừng tưởng được tướng quân để mắt đến là có thể bay lên cành cao. Muội là con nhà Diêu gia, có cha làm quan nhỏ trong kinh, còn ta cũng xuất thân dòng dõi cao quý, có ca ca làm thái y, gia sản trải dài mấy thành. Sao phải nhẫn nhịn tên tội thần địa vị ở dưới đáy kia chứ? Nếu không phải cha ta cần người giúp đỡ khai thông con đường kinh doanh sang phía Bắc đã không đưa ta đến chỗ Thái Sư!"

Sương Tuyết vò chặt khăn tay, Thái Sư tuổi đã sáu mươi ai mà thèm chứ, nàng khóc lóc không chịu nhịn ăn nhịn uống mấy ngày. Cha không thèm mềm lòng nghe theo xúi giục của tiểu thiếp suýt nữa cho người treo cổ nàng lên cây. Vừa đến phủ Lâm phu nhân ngắm nghía nàng rất lâu, đưa nàng đi đến chỗ các cô nương khác dạy dỗ cẩn thận. Ông trời không tuyệt đường của nàng, tướng quân khôi ngô tuấn tú, nhà cửa giàu có nguy nga, của cải chất đống đủ cho nàng sống sung sướng cả đời.

Diêu Lam miệng lưỡi lanh lợi vội vàng nói: " Phải, phải, có điều những lời nói như tát vào mặt người khác tỷ tỷ đừng nói nữa. Mặc kệ tỷ vì lý do gì, từng đi đến nơi nào, là ai đẩy tỷ vào con đường này... giờ đây chúng ta chỉ có thể trông chờ vào tướng quân mà thôi."

"Muội nói cho ta những lời thế này làm gì? Mau mau nghĩ cách bò lên giường tướng quân đi. Người ta có nhiều thủ đoạn hạ lưu lắm đó." Sương Tuyết đột nhiên tỏ ra dáng vẻ thần bí vẫy tay: "Lại đây ta nói cho muội nghe chuyện này hay lắm."

Diêu Lam ghé tai sát vào, giọng điệu ngọt ngào của Sương Tuyết cứ thế rót vào tai: " Nghe nói lúc trước y từng vụng trộm với ai đó, nghe lời dụ dỗ hứa hẹn tin sái cổ. Rốt cuộc người ta không chịu nổi bộ dạng thấp hèn của y đã lấy người khác. Vậy mà vẫn mặt dày bám víu nhiều năm, không biết sau lưng chính thất đã tìm cách bò lên giường chồng người ta bao nhiêu lần."

Dứt lời Sương Tuyết đắc ý cười vang, ngón tay trắng hồng khẽ khàng xoa mặt: "Một kẻ từ nước thua trận bị bán đến đây có gì đáng sợ chứ? Muội nghĩ hoàng thượng sẽ để y sống yên sao? Tỷ sợ y sẽ chết sớm không có cơ hội trải qua những ngày tháng bị ghẻ lạnh. Cống phẩm rẻ tiền mà muốn tranh đấu với ta, muội cứ chờ xem ta giải quyết y ra sao!"

Diêu Lam cười yếu ớt, nếu như y có ngày đó các nàng cũng khó tránh tháng ngày thê lương, có gì đáng mong đợi vào một người không có tình cảm với mình chứ!

Trong khi hai người tỉ tê nói xấu, bên chỗ xem hát náo nhiệt hơn nhiều. Thời tiết đang lạnh mà có chén sủi cảo nóng thì còn gì bằng, nhân bánh đầy ắp, rau xanh ngọt mát. Thẩm Huyền Quân vừa ăn vừa xem hát không thèm để ý đến người bên cạnh. Đến khi gò má mát lạnh, nhìn lại mới thấy con thỏ ngọc bé xíu, sắc ngọc thượng hạng chuyển hồng. Trước ngực đỏ sẫm, hai tay ôm lấy một viên hồng ngọc cỡ đốt ngón út.

"Thích không?"

Y luôn thích mấy món đồ bằng ngọc nên khẽ khàng gật đầu: "Hôm nọ hoa sen, hôm trước cây lựu, nay là thỏ ngọc. Mấy món đồ bé xíu đáng yêu này đệ tìm ở đâu đấy?"

Lục Minh Quy nghiêng đầu nhìn y trong giọng nói có chút không vui: "Nói cho ca ca biết ở đâu, sau này ca ca tự tìm không cần đồ của ta nữa."

Thẩm Huyền Quân cười cười đút hắn một miếng sủi cảo: "Người khác đều nói ta ôm lấy đệ không buông tha. Ta biết đệ vì chuyện ta tự ý sắp xếp mà tức giận. Nhưng ta cũng có chỗ khó xử, bà Lục lo lắng cho đệ mới dụng tâm chọn người, đệ không quan tâm đ ến họ ta sẽ bị bắt đến từ đường quỳ đấy!"

Lục Minh Quy cười dịu dàng: "Ca ca biết ta đang giận là tốt rồi, có phải nên chiều chuộng dỗ dành ta một chút không?"

Gánh hát đã lui hết ra ngoài, Lục Minh Quy ngồi dựa gối bóc một quả anh đào bỏ vào miệng. Vừa ngậm, môi hắn nhếch lên, cúi đầu hôn người trong lòng. Nhớ đến ca ca vẫn còn bệnh, hắn chỉ hôn rồi ôm người ngủ.

Hôm sau hắn có việc phải đi sớm, nhìn người đang ngủ say trên giường lưu luyến hôn tạm biệt. Thu Nguyệt mặt mày tươi tỉnh xách theo ấm nước nóng đứng một bên giả bộ không nhìn, chợt nghe hắn cười cười nói: "Chuẩn bị thêm anh đào đi."

"Dạ." Trong lòng nàng phấn khích nghĩ tới việc ăn trộm mấy quả.

Hắn vừa đi khỏi, Thẩm Huyền Quân lật đật ngồi dậy trở về phòng tắm rửa, thay quần áo mới. Đến đây đã lâu rồi vẫn chưa đi ngắm cảnh lần nào, lúc cùng hắn ra ngoài dùng bữa y có để ý vài nơi phong cảnh tươi đẹp.

Xuân Hoa thấy Thu Nguyệt cầm một đống đồ đạc mang theo, khẽ nói: "Mang theo ô và lò sưởi cầm tay là được rồi."

Mắt Thu Nguyệt lóe sáng, bướng bỉnh nói thêm: Tiết trời lạnh lẽo ít người ra ngoài, có ai chen lấn đâu mà sợ rơi đồ lung tung. Mấy con cá trong viện của chúng ta ngu ngốc quá, thả câu xuống là đớp ngay, muội phải đi ra hồ lớn trong thành câu mới có cảm giác chiến đấu."


Vừa ra ngoài cổng Vương Hiền đã ngỏ ý muốn dẫn đường, hắn là người được hoàng thượng đưa đến, ngày thường làm việc cũng rất chăm chỉ cần cù, không lên mặt với người trong phủ cũng không thấy suốt ngày rình rập. Có điều ánh mắt quá sắc bén có hắn đi theo chơi đùa chẳng vui vẻ nữa.

Vừa khéo trong thôn đang tổ chức hội trượt băng bắn tên, bên hồ băng đông nghịt người, theo phong tục nam thanh nữ tú ôm theo mấy cành hàn mai làm quà. Nghe nói phần thưởng là một bộ trang sức san hô, thanh niên trai tráng trong thôn đã chuẩn bị từ sớm, ai cũng hừng hực ý chiến đấu mang quà về tặng cho người tình.

Những chỗ xem rõ quang cảnh đã bị người ta chọn hết, Thẩm Huyền Quân leo lên tầng ba tửu lâu Thụy Hoa mới nhìn được khung cảnh nhộn nhịp bên dưới. Tầng ba không có phòng riêng, các gian ngăn cách nhau bằng gỗ sồi khắc hoa và chim phượng. Y có thể nghe rõ cặp tình nhân ở sát bên tán tỉnh nhau. Họ cũng không thèm để tâm người khác có thể nhìn họ qua khung cửa cách điệu, ôm ôm ấp ấp tình nồng thắm thiết.

Thu Nguyệt hăng hái cắt thịt, thỉnh thoảng lại liếc Vương Hiền đang ở bên ngoài đứng khoanh tay, dựa cửa: "Nô tỳ đã gọi một bình rượu nho cho người rồi, yên tâm không ai biết đâu."

Xuân Hoa đứng sát bên khẽ ho hai cái, trừng mắt. Thu Nguyệt giả bộ không thấy phết nước ướp cay nồng lên phần thịt tảng vừa cắt, khóe môi nhếch lên: "Ăn uống ngon miệng bệnh mới mau khỏi chứ, một bình nhỏ thôi mà, uống ấm bụng không hại thân bao nhiêu đâu."

Tiếng trống hiệu lệnh những người tham gia trượt băng vào vị trí chuẩn bị vừa dứt, gian bên phải chợt có giọng nói đầy hứng khởi vang lên: "Muội mà biết cái gì! Lúc nãy ta vừa thấy người ta đủng đỉnh đi ra ngoài. Tướng quân đi ra ngoài mai mới về, chả trách người ta không thèm giả bệnh đi ra ngoài chơi rồi. Không biết đêm qua y đã nói xấu ta những gì nữa, lúc sáng tướng quân đi ngang không thèm nhìn ta lấy một cái."

Diêu Lam che miệng cười xấu xa: "Thường ngày tướng quân có nhìn tỷ sao? Ra ngoài chơi thì bỏ mấy việc đó qua một bên đi. Giả bệnh cũng có chỗ tốt của giả bệnh, cứ đưa đẩy không ưng mãi tướng quân làm sao vui được?"

Nghe thế, Thẩm Huyền Quân cúi đầu nhìn thịt trong bát, thầm nghĩ: Chắc không phải nói mình đâu.

Vương Hiền đứng dựa cửa khoanh tay giả ngu.

Khung gỗ trạm trổ tinh tế khắc hình chim phượng ngậm châu, bay giữa biển mây, Thu Nguyệt khom người, ánh mắt sắc bén nhìn qua mấy hoa văn rỗng trang trí. Quả nhiên nhìn thấy Sương Tuyết nghển cổ kiêu ngạo, gương mặt diễm lệ hệt như hoa kiên cường nở trong gió tuyết. Ngồi đối diện là Diêu Lam và Hiểu Thư, dáng vẻ hai người đó đoan trang, khiêm nhường hơn nhiều.

Sương Tuyết dửng dưng: "Không biết tướng quân đặt y ở nơi nào trong lòng, nhưng họ làm sao thành đôi thành cặp được?"

"Tỷ nói cái quái gì vậy?" Diêu Lam hơi biến sắc, nàng ta đứng dậy nhìn ngó xung quanh mắt dần để ý đến ánh sáng ở phòng bên hắt qua các hoa văn nhỏ, Thu Nguyệt vội thụp đầu xuống sâu hơn, nghe âm thanh nàng ta ngồi xuống ghế mới ngẩng đầu nhìn lén tiếp. Bên kia Diêu Lam không vui vẻ gì, nghiêm giọng: "Ý tứ bề trên tỷ đừng tùy tiện phỏng đoán nữa, ở đây đông người nhiều phiền phức, lỡ lọt đến tai kẻ xấu thì đừng trách muội không nhắc trước."

Hiểu Thư khe khẽ gật đầu: "Đúng đó, nếu như điều tỷ đoán là đúng, tướng quân ắt vì chuyện ép buộc thành hôn này mà tâm sự trùng trùng, mấy lời châm chọc này lọt vào tai người, sóng gió còn không ập xuống đầu tỷ sao?"

Mặt Sương Tuyết hơi căng thẳng: "Là ta lỡ lời, cũng không thể trách ta được, cứ đà này sẽ cô đơn đến già mất thôi." Sắc mặt nàng ta thê lương, khẽ nói: "Thôi không còn hứng thú xem nữa."

...

Gian bên cạnh lục đục về hết, Thu Nguyệt ngồi dậy bĩu môi: "Bộ dạng đáng ghét."

Trận đấu bên dưới vừa bắt đầu tiếng hò reo vang không ngớt, khách khứa trên lầu ùa ra lan can xem vỗ tay phấn khích. Một bầy ngựa được thả ra, bên trên chúng buộc hình nộm yêu quái nhân gian bằng vải, những người đang trượt trên băng nhắm cung tên vào bia bắn di động, ai bắn hạ nhiều yêu quái nhất sẽ chiến thắng. Lúc trước Huyền Quân từng chơi bắn liễu, thấy trò này rất thú vị ánh mắt càng mê say.

Xuân Hoa kêu lên: "Đó không phải Lục Đường sao? Hắn cũng tham gia trò này cơ à?" Sau đó lại liếc Thu Nguyệt: "Hỏi sao sáng giờ không thấy đâu, còn tưởng hắn đi theo tướng quân rồi chứ?"

"Biết đâu là đi theo tướng quân thật." Thu Nguyệt căng mắt nhìn dáo dác: "Kia kìa, tướng quân ở đó thật kìa."

Thẩm Huyền Quân nhìn theo, quả nhiên thấy Lục Minh Quy đứng dựa gốc mai nhìn về hướng này.

Ăn uống no nê, Thẩm Huyền Quân định bụng nằm lên giường ngủ một giấc, vừa bước qua cổng vòm sau lưng chợt vang lên giọng nói the thé: "Đứng lại."

Y quay đầu nhìn thấy Ngọc Chi đỡ Sương Tuyết đi về phía mình, vẻ mặt nàng ta đỏ bừng chắc là mới bị ai đó chọc giận muốn tìm người trút.

"Hôm qua ta vừa đi khỏi chưa lâu công tử đã đến tìm tướng quân cùng đi xem hát, không biết lúc hai người vui vẻ có nhắc đến ta không? Là người bảo ta đến phòng xem hát, chắc là không đơm đặt điều chi đâu nhỉ? "


Y nhướn mày: "Cô nương nghĩ ta đơm đặt cái gì?"

Sương Tuyết cười lạnh: "Đều là người hầu hạ tướng quân cả ta cũng không muốn nói mấy lời khó nghe, công tử từ nơi khác đến, tính khí kiêu ngạo, lần nào cũng từ chối tướng quân ở lại phòng. Cứ mười ngày nửa tháng lại bệnh một lần, sao hôm qua lại chịu ở cạnh tướng quân vậy, chắc là không phải đem ta làm con tốt, nâng cao vị thế của mình chứ?"

Y khách sáo đáp: "Ta chỉ nghe theo lời bà Lục sắp xếp mà thôi, cô không giữ chân được tướng quân cũng đừng đổ lên đầu ta chứ?"

"Thật không, nếu như công tử nghe lời phải cố khuyên nhủ tướng quân mới đúng." Sương Tuyết đi một vòng quanh người y ngắm nghía: "Giữ khư khư người bên cạnh làm gì?"

Y quay người bỏ đi: "Ta không giữ ai cả, thay vì đứng đây khiêu khích ta chi bằng quay về phòng tự ngẫm nghĩ xem tại sao mình không được người khác yêu thích."

Sương Tuyết vẫn muốn nói tiếp nhưng Ngọc Chi đã nhanh tay kéo nàng ta lại khuyên can: "Tiểu thư càng nói càng đi xa, lời Diêu tiểu thư khuyên can không thèm nghe cứ đi tin lời tác động của người khác. Nô tỳ lo cho người quá, lúc trước ở phủ mụ hồ ly kia cũng kích động người làm ra chuyện hồ đồ như thế này, nếu không lão gia đâu có... "

Bản lãnh của mụ hồ ly tinh ở nhà Sương Tuyết đã lĩnh hội không ít, buồn bực thở dài: "Nếu không tranh thủ mụ hồ ly ở nhà lại được lợi. Giờ đây trong viện đều đang cười nhạo ta, lỡ như cha ta biết được..."

Nàng ta không nói nữa giậm chân bỏ đi.

Tưởng Hoàng nhìn theo bóng Sương Tuyết đi khuất, trong mắt nổi lên sát khí: " Ngươi ở đây canh chừng ca ca, ta đi bẻ cổ ả."

"Lạ thật." Phương Dao đăm chiêu trong luồng suy nghĩ của chính mình: "Kính Du Mộng dệt cảnh điều đúng trọng điểm, nếu nó đưa chúng ta đến đây, chí ít trong khoảng thời gian này phải xảy ra chuyện gì đó ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng từ lúc công tử đi Ôn Sơn tới nay đã qua cả tháng trời rồi, trong viện yên bình đến lạ..."

Mi mắt Tưởng Hoàng khẽ động: "Ngươi nói đúng, hoa không nảy mầm, thời gian trôi rất chậm xoay quanh những chuyện vặt vãnh. Không biết lúc này ca ca ở nơi ngươi chuẩn bị có an toàn không, ngày nào còn trong huyễn cảnh ta không thể nào an tâm được."

"Chúng ta không những ở trong huyễn cảnh mà còn lọt vào giấc mơ của Lục Minh Quy nữa." Phương Dao ôm ngực, vết thương cũ vẫn còn giày vò nhưng nếu phải ở trong động dưỡng thương, với tính cách của hoàng thượng không biết lại làm ra chuyện khủng khiếp nào nữa.

"Thời gian ở đây khác với bên ngoài, có lẽ ca ca đến mật thất đã được... Phương Dao." Sắc mặt Tưởng Hoàng đột nhiên tím tái.

Phương Dao nhận ra sự nghiêm trọng giọng nói kia, đứng thẳng lưng lại đề phòng tứ phía: "Hoàng thượng?"

"Ở trong huyễn cảnh ca ca đã tái độc lần nào chưa?" Dường như hắn đã có sẵn câu trả lời, bất giác người run rẩy.

"Vẫn chưa, có thể... có thể chưa đến lúc. Thời gian này chất độc vẫn chưa đến giai đoạn trầm trọng nhất." Phương Dao không tin tưởng câu trả lời của mình lắm, mi tâm nhíu lại: "Không đúng, lúc đưa công tử ra biên ải chất độc đã ngấm sâu, cơ thể thoái hóa mục ruỗng, thời gian tái độc nhanh hơn..."

Nhìn thấy sắc mặt Tưởng Hoàng tím tái, Phương Dao không dám nói hết những gì mình nghĩ, e dè bảo: "Vô Diện biết y thuật có khi nào hắn đã giải được rồi không? Mỗi tháng hắn đều mang cho công tử một chén thuốc màu đỏ sẫm, trùng hợp là sau khi hắn bế quan trở ra, sức khỏe không tốt nhưng vẫn vào phòng thuốc rất lâu."

Tưởng Hoàng liếc sang Phương Dao, tròng mắt đen sẫm co rút lại: "Ý ngươi là... khế ước với quỷ?"

Lục Minh Quy tìm ra thuốc giải là chuyện tốt, họ cứ ở trong huyễn cảnh sớm muộn gì cũng tìm được phương thuốc đó, có điều khế ước với quỷ rất nguy hiểm, nó trói buộc cả ngươi giao ước lẫn người được hưởng lợi, ca ca mỗi tháng đều phải uống chén thuốc kia, chỉ sợ quỷ dữ đã xem y là chất dinh dưỡng của mình. Trong đầu Tưởng Hoàng xẹt qua một luồng sáng, hắn nhớ đến vỏ óc tà thuật vẫn chưa tìm ra nguồn gốc kia, ấn đường càng tối hơn: "Là lợi hay là hại, nếu Vô Diện dám làm gì đó gây bất lợi cho ca ca, ta sẽ..."

Phương Dao thở dài, thật ra người chưa bao giờ có ý định tha cho Vô Diện, nhưng đó không phải chuyện quan trọng cần quan tâm lúc này: "Hay là lấy chút máu của công tử kiểm tra trước, đêm nay không có trăng, Lục Minh Quy ngày mai mới về, đúng lúc thích hợp hiện thân."

Buổi tối trời đổ mưa tuyết ầm ầm, may mà Xuân Hoa thấy không ổn sai người đốt địa long từ sớm. Trên giường đặt thêm mấy túi nước ấm, chăn bông đổi sang loại dày hơn: "Hôm nay lạnh quá, mới có một buổi chiều thôi đã đốt biết bao nhiêu cân than." Vừa nói Xuân Hoa vừa múc canh cá nấu chua ra bát nhỏ: "Công tử ăn đi cho nóng."


Thẩm Huyền Quân nở nụ cười, cựa người chui ra khỏi giường: "Nếu như có một căn phòng được bao phủ bằng bông mềm ấm áp cho ta nằm trong đó cả ngày thì tốt quá."

Thu Nguyệt cười xấu xa: "Thế thì bảo tướng quân xây cho người."

Y đánh giá muội ấy từ trên xuống dưới: "Ta thấy muội ngày càng lắm điều, phải nhanh chóng gả muội đi mới an tâm."

Thu Nguyệt cười lém lỉnh: "Gả đi rồi vẫn có thể làm ở đây, người không cắt đuôi nô tỳ được đâu. Nước nóng chuẩn bị xong rồi, người ăn xong ngâm mình cho khỏe. Đến Ôn Sơn rồi mà người chưa đi ngâm suối nước nóng lần nào."

Nhìn vẻ mặt tiếc nuối kia y biết rõ hết ý định trong lòng nàng ta, khẽ cười: "Ngày mai ngươi dẫn theo mấy người hầu khác ra hậu sơn ngâm suối đi, ta tự lo cho mình được."

Thẩm Huyền Quân nhìn nàng ta mừng rỡ nhảy quanh phòng, vẻ mặt hiện rõ mấy chữ 'quả nhiên là vậy', ăn xong bữa tối, tắm rửa sạch sẽ xong y lại chui lên giường làm ổ, nhắm mắt mơ mộng đẹp.

Đợi đến nửa đêm, ánh lửa trên ngọn hoàng phù chiếu lên gương mặt người trên giường. Thẩm Huyền Quân vẫn ngủ say không hay biết gì, gương mặt dưới ánh lửa lộ ra sắc hồng.

Từ lúc đón về cung, Tưởng Hoàng vẫn thường lén ngắm ca ca trong đêm tối, hoài niệm những thứ hắn đã mất đi, tự an ủi mình rằng mọi thứ vẫn có thể cứu vãn. Thế nhưng ca ca ở cạnh hắn ngày càng héo hon, tựa như chỉ còn một cái xác với khung xương mục ruỗng, đã lâu hắn không nhìn thấy ca ca thật sự thoải mái vui vẻ thế này.

"Ngươi nghĩ ca ca có mơ thấy ta không?" Kể cả lúc dùng thuốc để ca ca quên đi đoạn ký ức trước kia, trong giấc mơ ca ca vẫn luôn gọi tên người khác, chờ đợi một bóng hình không phải hắn! Rốt cuộc giờ khắc này, khi trong lòng y vẫn còn chỗ đứng cho hắn, liệu hắn có thể lần nữa nghe y gọi tên mình tha thiết yêu thương không?

Phương Dao mím môi: "Người quên rồi sao, dạo trước công tử có tâm sự với Vô Diện... " Dừng một lúc hắn nói: "Công tử không còn nhớ nổi người trong mơ là ai, mộng mị thưa dần, cũng có ngày tình cảm nhạt phai."

Giọng điệu Tưởng Hoàng lạnh lùng: "Nếu Vô Diện không xóa ký ức của ca ca, sao tình yêu ca ca dành cho ta có thể phai nhạt được?"

Phương Dao cười cười nghĩ: Người cũng xóa ký ức của công tử đấy thôi, chỉ khác ở chỗ, xóa đi hình bóng của người khác cũng xóa đi tội lỗi của chính mình.

Tưởng Hoàng yếu ớt hẳn đi: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ca ca chỉ còn là cái xác tàn vẫn cố chấp tìm kiếm hắn, bảo vệ hắn... ta không sánh được với hắn! Lúc ở cạnh ta, ca ca đau khổ khôn xiết, hy vọng rồi thất vọng, đôi mắt dần trống rỗng... trở về bên cạnh ta, được ôm ấp trong yêu thương, ca ca vẫn vùng vẫy trong vực thẳm nhưng ánh mắt hướng về xa đều là tình yêu." Hắn đã mất đi sự trông đợi của ca ca rồi, thật sự mất đi rồi: "Ta không thể dựng nên huyễn cảnh hùng mạnh như hắn, nhưng Lục Minh Quy vẫn để mất ca ca vào tay ta. Tuy không thể khiến ca ca yêu thương ca ca như trước, chẳng sao cả, nhiều năm học y đâu phải vô ích."

Ánh mắt Tưởng Hoàng như đang lướt qua một mảng ký ức tăm tối đã qua, thây sơn biển máu vẫn còn đó, ngực đau thắt lại. Một người vì hắn từ bỏ tất cả, nhận ra con người tàn độc của hắn vẫn luôn hướng về hắn, hy vọng đau đớn mình đang chịu có thể xoa dịu căm hận bao năm qua hắn nung nấu. Tại sao, tại sao y lại bỏ hắn mà đi!

Lòng Phương Dao dần gợn sóng, nghĩ đến công tử mang thai không thể dùng thuốc lãng quên được nữa, một khi ngưng hẳn... công tử có chịu nổi sự tra tấn đó không?

"Người cũng thấy đó, Lục Minh Quy dựng huyễn cảnh, xóa ký ức, cho công tử một thân phận khác. Nhưng công tử vẫn nhớ nhung một người trong quá khứ, chấp niệm rất sâu, tẩy mãi không được." Phương Dao cười cười: "Ấy vậy mà vẫn mất đi, mất đi vì một tình yêu khác, công tử vẫn không thay đổi, suốt đời tìm kiếm hai chữ 'thật lòng', đó là thứ mà người không có được!"

Đến giờ công tử vẫn vì chữ tình mà đau khổ... Phương Dao cảm thấy mình vẫn khá hơn một chút.

Tưởng Hoàng đứng yên không nói gì, gương mặt đã tái nhợt, Phương Dao có thể thấy gân xanh trên trán Tưởng Hoàng đang nổi lên.

Phương Dao do dự hỏi: "Hoàng thượng, người vẫn muốn giữ công tử bên cạnh ư? Nếu như..."

"Không có nếu như... phải sống trong một giấc mộng giả dối như này có gì tốt?" Đêm nay bão tuyết rơi dày, giọng của Tưởng Hoàng cũng lạnh theo: "Bất kể là trong lòng ca ca đang chôn giấu bóng hình của ai, ta cũng không để ca ca rời xa ta đâu."

Giấc mộng giả dối? Tuy không còn là Thẩm Huyền Quân hoàn chỉnh như lúc trước, nhưng tình cảm là thật, họ sưởi ấm lẫn nhau rất tốt. Nếu như người không đến bắt công tử trở về... có lẽ họ đã tìm được chân trời của mình.

Phương Dao thở dài tận đáy lòng, trong đầu thình lình nảy lên bất an không thể diễn tả, khẽ nói: "Thôi đừng kéo dài nữa, mau lấy máu đi."

Tưởng Hoàng tỉnh ngộ, lúc này không nên để chuyện xưa kéo chân. Ánh sáng hoàng phù trong tay hắn sáng bừng lên, máu từ ngón tay theo mũi kim rút dần ra, kết thành một sợi chỉ mảnh. Thế nhưng được giây lát, sợi chỉ kia lại tan vào hư ảo, vết kim trên ngón tay biến mất không để lại dấu vết trước sự ngỡ ngàng của hai người.

Mu bàn tay Tưởng Hoàng run rẩy: "Sao lại thế?"

Trong cơn mơ hồ và choáng váng, hắn nghe thấy chân trời phát nổ, kết giới bị thủng hút gió tuyết kéo đến ngùn ngụt, ngoài cổng viện có người hô hào: "Không ổn, không ổn rồi."

Thẩm Huyền Quân đột nhiên thấy lạnh đến co ro, ai đó đang hôn lên mặt y, dịu dàng gọi tên mình: "Ca ca, ca ca..."


Y mở mắt ra nhìn bóng người lờ mờ hiện ra dưới ánh sáng mỏng manh của lồ ng đèn đỏ, ngơ ngác: "Không phải đệ nói mai mới về sao?"

Dường như Lục Minh Quy vừa trải qua một trận sợ hãi, hồn phách tê dại bay đi mất chỉ để lại một cái xác phờ phạc. Y không nhịn được vỗ về: "Xảy ra chuyện gì sao? Người ướt hết rồi này, nghỉ một lát đi ta gọi pha nước nóng cho đệ ngâm."

Lục Minh Quy không muốn buông tay, hay tin kết giới bị thủng hắn hoảng sợ vô cùng xương cốt như rơi vào hầm băng. Chật vật vượt gió mưa quay trở về, thật may ca ca vẫn còn đây, bao nhiêu sức lực đều dồn hết trên đường đi, giờ khắc này tay chân hắn bủn rủn, ngã quỵ cạnh giường, ôm chặt y hệt như con thú nhỏ tìm đường sống.

Thần trí của hắn vỡ vụn mù mịt, kiếp này hay kiếp trước, biến động này không những phá hủy thân thể mà còn phá hủy giấc mộng hắn dày công sắp đặt.

Thẩm Huyền Quân dần thấy không ổn, tay giữ chặt hắn đỡ dậy: "Viên Huyễn, Viên Huyễn gọi đại phu."

Đèn trong phòng được thắp sáng hơn y mới thấy rõ được bộ dạng của hắn, mi mắt Lục Minh Quy run lên, trên người loang lổ vết máu. Trước ngực hắn có vết thương, y muốn vạch áo xem kỹ nhưng hắn đã vội vàng xua tay, yếu ớt cầu xin: "Đừng..."

Hắn mệt mỏi đến cùng cực, cứ thế dựa sát người y thều thào: "Cho ta ôm."

Thẩm Huyền Quân kinh hãi nhìn quanh, mọi người trong viện đang ráo riết chuẩn bị nước nóng, gọi đại phu, trong cơn mưa tầm tã từng bóng người chạy vội vã như muốn giẫm đạp xô đẩy lẫn nhau. Tầm mắt y mờ dần, góc viện tối dần theo, không thể nào phân định được thực hay ảo nữa.

Tiếng người hô hào bị vỡ vụn trong tiếng sấm chớp.

Lục Minh Quy ôm chặt người hơn, hắn biết y sợ sấm, mỗi đêm mưa lớn Lan Tường đều ở cạnh giường an ủi. Nay Lan Tường không còn nữa, y cô độc một mình không ai nương tựa, đáng thương biết bao: "Đừng sợ, có ta ở đây."

Nhưng chợt thấy áo ngủ của y bị mình ôm ướt một mảng lớn, thân thể gầy gò lẩy bẩy, hắn đành buông tay.

Đại phu đến rồi đi, Lục Minh Quy thay quần áo sạch sẽ băng bó hết những vết thương sâu cạn không đồng nhất trên người mình. Náo động suốt đêm, ngoài trời đã hửng sáng tia nắng lọt qua khe cửa khép hờ, hắn ôm y vào lòng khẽ khuyên: "Ta không sao, ca ca ngủ trước đi."

Trong đầu hắn có vô số câu hỏi nghi hoặc tại sao kết giới bị thủng, có người tác động nhưng luồng linh lực đó xuất phát từ ca ca. Nhìn ca ca vẫn không có dấu hiệu gì khác thường nhưng tâm trí của hắn toàn hình ảnh ly biệt, áp lực cùng sợ hãi khiến hắn mệt mỏi đến suy sụp!

Y thấy môi hắn tím xanh, trong lòng xót xa, không yên tựa như sấm chớp ngoài trời: "Sao ta còn ngủ được chứ? Cẩn thận đừng để vết thương bị đè lên."

"Ôm ca ca thế này ta không thấy đau nữa." Hắn thoả mãn vùi đầu vào người y: "Ta bị thương rồi, ca ca phải ở cạnh ta đó."

"Đệ yếu lắm rồi, mau ngủ đi, đợi lát nữa đệ tỉnh ta nấu canh cho đệ ăn." Thẩm Huyền Quân nhìn gương mặt tái nhợt, gương mặt như càng góc cạnh hơn ám một quầng xám chạy dọc xuống cổ.

Là ảo giác?

Y nhìn kỹ lại lần nữa, nhưng không thấy quầng xám đó nữa.

Hai người nằm thiu thiu giấc một lát đến trưa vẫn chưa muốn dậy, Xuân Hoa phải đến gọi cửa hai lần Thẩm Huyền Quân mới mơ màng tỉnh dậy, khẽ bảo: "Để đệ ấy nghỉ ngơi thêm chút nữa, thuốc đã chuẩn bị xong chưa?" Mắt vừa rũ xuống nhìn thấy trên ngực hắn máu đã thấm ra một mảng lớn, y giật mình lay hắn dậy: "Vô Diện, Vô Diện..."

Lục Minh Quy nâng mi mắt nặng trịch của mình lên, theo bản năng xoa mặt ca ca an ủi, giống như ngày xưa mỗi đêm gặp ác mộng giật mình thức giấc, hắn đều vuốt v e dịu dàng: "Ca ca?"

Thẩm Huyền Quân cởi áo hắn ra xem, làn da rám nắng chằng chịt vết sẹo do năm tháng chiến đấu bền bỉ để lại. Vết thương trước ngực đã bị rọc vài đường nặng máu độc ra, y không nhìn ra hình dạng ban đầu của nó nữa, máu đen lẫn xác thuốc trộn lẫn vào nhau: "Đệ bị thương nặng không lo tìm đại phu còn chạy đến phòng ta, lỡ như độc ngấm quá sâu, lỡ như..."

Lục Minh Quy nhẹ nhàng thở ra: "Có vết thương nào ta chưa từng trải qua đâu, ca ca không cần lo lắng." Đột nhiên hắn ôm siết lấy eo tựa đầu nghe tiếng tim đập của y, thì thầm: "Nghe được những lời này ta rất vui."

Ngẩn người giây lát, Thẩm Huyền Quân tự cười mình: "Đệ biết y thuật đương nhiên không sợ gì. Nhưng cũng không ít thầy thuốc chỉ biết lo cho người khác, bệnh của mình bỏ mặc, kéo dài đến vô phương cứu chữa." Y dìu hắn ngồi ngay ngắn lại, nghiêm mặt: "Rửa vết thương, thay thuốc thường xuyên mới tốt."

Lục Minh Quy dán mặt vào gò má y giọng điệu dụ dỗ: "Ca ca đã hứa sẽ nấu canh cho ta."

"Giờ này còn lo việc đó." Y mỉm cười: "Muốn uống canh gì?"

Ánh mắt Lục Minh Quy sáng quắt nhìn theo đừng động tác rửa vết thương của ai kia, mỉm cười mãn nguyện.