Khơi Lửa Khắp Chốn - Ô Trình

Chương 10: “Chị, em đang mời chị lên giường với em”



Vạt áo Châu Y đã bị vén lên đến ngực, da thịt trắng sứ khiến người ta yêu thích không rời tay. Trần Cảnh Hòa nhẹ nhàng vuốt ve bên trên, lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược.

“Chị à, mấy người đàn ông ở bên ngoài làm gì có ai “thơm” như em trai chứ, em trai không chỉ nghe lời mà thân thể còn rất tốt.” Trần Cảnh Hòa hiện tại như một con hồ ly tinh, ghé vào bên tai Châu Y thổi khí, một chân còn không quên nhích lên trên: “Chị có muốn thử không? Em trai nhất định sẽ khiến chị hài lòng.”

“…Trần Cảnh Hòa, đầu óc em hỏng rồi à?”

Một thằng nhóc vị thành niên, mỗi ngày đều nghĩ linh tinh quỷ quái gì không biết?!

“Không có hỏng, bên trong đều là chị làm sao có thể hỏng được? Muốn hỏng cũng là tiểu Trần Cảnh Hòa bị chị chơi hỏng, sao ạ?”

Trần Cảnh Hòa có thể nói đã cực kỳ nhộn nhạo rồi, nhưng trong mắt Châu Y vẫn là dáng vẻ ngây ngô ấy. Cậu cố ý đốt lửa trên thắt lưng Châu Y, ngón tay lướt qua da thịt ấm áp, châm ngòi.

“Chị, có thể dạy em cởi cài áo lót không?” Cậu giả bộ suy tư nhìn vào mắt Châu Y, tay hoàn toàn ôm lấy bầu ngực sữa tròn trịa của Châu Y, kích thích Châu Y run rẩy cả người.

Cảm giác đụng chạm xa lạ lan ra từ ngực, rất nhanh đã lan khắp toàn thân.

“Trần Cảnh Hòa, tay cậu đang làm cái trò gì vậy?!”

“Chị, em cũng đã cởi sạch trước mặt chị rồi, chị nói xem em muốn làm gì?” Hai chân Trần Cảnh Hòa kẹp chặt Châu Y, ôm eo cô, đổi từ tư thế nằm thành tư thế ngồi.

Châu Y mặc quần lửng, vừa ngồi dậy cô đã thấy căng thẳng, có thể cảm nhận rõ ràng tiểu Trần Cảnh Hòa đang chọc cô.

Trần Cảnh Hòa đặt cô ngồi lên người mình, tay Châu Y bối rối khoác lên cổ Trần Cảnh Hòa, mông lung vòng qua.

Trong đôi mắt hoảng hốt của Châu Y, Trần Cảnh Hòa cười tuỳ tiện, thân thể ửng hồng, gậy th*t cứng rắn.

“Chị, em đang mời chị làm em đó.”

“Chị, em vừa trẻ vừa đẹp, chị không muốn cảm nhận chút sao?”

Giờ phút này Trần Cảnh Hòa đang ra sức đẩy mạnh tiêu thụ bản thân, ý đồ mê hoặc tâm trí Châu Y.



Nhưng ranh giới pháp trị trong đầu Châu Y căng lên, không ngừng mặc niệm, “Nó còn nhỏ, là trẻ vị thành niên, không thể sờ mó, sẽ phạm pháp. Châu Y, mày không thể vì trẻ vị thành niên rồi vào tù được.”

Mà Trần Cảnh Hòa thì không lãng phí chút tinh lực nào, tay thậm chí còn trượt xuống.

Trượt theo xương sống của Châu Y, từng chút từng chút rơi xuống, vỗ về thịt mềm bên sườn cô. Còn eo của bản thân lại nhẹ nhàng dùng lực, lợi dụng khoảng cách giữa hai người lúc đó ma sát qua lại, trong sự đụng chạm khô khan đạt được khoái cảm cao nhất.

Khi tay Trần Cảnh Hòa sắp tiến tới chỗ sâu hơn, Châu Y chuẩn xác bắt tay cậu rút về, vẻ mặt chính trực chỉ kém cầm quyển Hiến pháp trên tay: “Không được, em còn chưa trưởng thành, chị sẽ phải ngồi tù!”

“Sẽ không đâu, em tự nguyện.” Trần Cảnh Hòa vẫn từng bước dẫn dắt.

Châu Y muốn thoát khỏi ngực Trần Cảnh Hòa, lại phát hiện người này đang giữ chặt cô, cô căn bản không thể thoát ra được, chỉ có thể cứng nhắc giải thích: “Vậy cũng không được, chị còn trẻ, chị không thể trầm mê trên người trẻ vị thành niên được.”

“Em nghe lời chị, ham muốn hại thân, sẽ xuất tinh sớm.” Giọng điệu của Châu Y chân thành thành khẩn, thái độ rất suy nghĩ cho Trần Cảnh Hòa.

Trần Cảnh Hòa: “…”

Không khí đã được hâm nóng đến vậy rồi, em đã chuẩn bị sẵn sàng, mặt nở nụ cười nằm xuống rồi, chị lại nói với em ham muốn hại thân?

Không còn sức lực nữa, không muốn yêu nữa, không yêu nữa.

Từ nay về sau cũng không tin vào tình yêu nữa.

Mắt thường có thể thấy Trần Cảnh Hòa ỉu xìu đi, mặt cậu vô cảm thả Châu Y ra, lạnh nhạt nằm xuống, còn không quên kéo chăn tự đắp lên người mình.

Thì ra đây chính là lên voi xuống chó, chỉ trong một thoáng chớp mắt của cuộc đời.

“Báo cảnh sát đi, em muốn cảm nhận chút cảm giác bị bắt ngồi tù.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam

2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây



3. Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

4. Thập Niên Hoa Hạ Miên

=====================================

Châu Y: Sao lại cảm thấy thiếu niên phản nghịch này bị ám rồi?

Châu Y thở dài, cầm đồ trên tủ đầu giường, tay từ từ chui vào trong chăn, khẽ chạm vào da thịt ấm nóng của thiếu niên. Trần Cảnh Hòa như một con cún nhỏ xù lông, đứng bật dậy lui về chỗ bức tường.

Bởi vì biên độ động tác quá lớn, “Đông” một tiếng, đầu đập vào tường.

Châu Y muốn qua xem xét tình huống của cậu thì nghe thấy âm thanh tủi thân trong chăn, “Mặc kệ em, em là một củ bắp cải trắng thối không tự yêu lấy bản thân. Người ta không thích mình còn cứ dán vào, người như em về sau có cô gái nào muốn lấy cơ chứ!”

Có hơi đáng sợ.

Trẻ con bị tổn thương lòng tự trọng thì nên làm gì bây giờ? Đương nhiên là phải khen bé nó rồi!

“Không có! Không có cái chuyện đó đâu, sao em có thể là cải trắng thối được? Em là chú dê trắng nhỏ phát triển khỏe mạnh, gió thổi mưa quật cũng không ngã!”

Trần Cảnh Hòa thật sự rất biết được voi đòi tiên, thò đầu từ trong chăn ra, chất vấn cô, “Vậy tại sao chị lại từ chối em?”

“Em còn quá nhỏ, còn quá sớm để nói đến chuyện này…”

“Nhỏ?! Chị nói em nhỏ?!” Trần Cảnh Hòa không nhịn nổi nữa, xốc chăn lên, quỳ xuống trước mặt Châu Y, chỉ vào người anh em của mình, tức giận nói: “Chị nhìn đi! Đây chính là đồ đã trải qua chứng thực của chị. Chị nói kích thước của em rất khả quan! Bây giờ chị có ý gì?! Nhìn xong thì không chịu trách nhiệm?!”

- --

Trần Cảnh Hòa: Từ đây đến lúc em lớn chỉ còn có một năm, có thể nhờ cậy tác giả ghi giùm cái “Một năm sau” được không?

Tác giả: Không được đâu, mùa đông lạnh quá, không muốn đánh chữ.