"Nhiều đất thế kia, thóc lúa trồng được ăn cả đời cũng không hết, từ nay về sau chẳng còn lo đói bụng. Nhưng mua nhiều người làm chi? Có việc thì bảo các huynh đệ của con làm, họ làm ruộng còn tốt hơn những người kia."
Ta không nói ra rằng điền trang đó sau này là của hồi môn cho Ngoan Bảo, để tránh truyền ra ngoài khiến những kẻ không đứng đắn nhòm ngó đến con bé.
Con bé ở bên Khâu Nhuệ khôn lanh như vậy mà lớn lên, ta nghĩ con gái ta lớn lên chắc chắn sẽ không ngốc nghếch như phụ thân nó.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt Ngoan Bảo đã biết ngồi, biết vịn đồ để bước đi, biết gọi phụ thân, mẫu thân, cụ cố, ca ca… Con bé lanh lợi, biết nhìn người mà cư xử. Phụ thân nó chiều chuộng nó hết mực, con bé cười khanh khách, nước miếng chảy ròng ròng. Phụ thân nó thì khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc, cười ngốc nghếch.
Thời gian trôi qua, đến sinh thần đầu tiên của Ngoan Bảo, gia gia khăng khăng muốn tổ chức lớn.
Vậy thì tổ chức thôi.
Mời dân làng đến ăn tiệc.
Mổ hai con lợn, để những người dân trong làng còn chưa hồi phục sau mùa thu hoạch có một bữa ăn thịt thỏa thích.
Ngoan Bảo nhận được rất nhiều quà nhỏ.
Ai cũng chúc con bé thông minh lanh lợi, khỏe mạnh, sau này gả được một phu quân tốt, trường thọ, hạnh phúc dài lâu.
Khi Ngoan Bảo được hai tuổi, ta lại mang thai đứa thứ hai.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này ta thoải mái hơn nhiều, không chịu nhiều đau đớn, cũng không thấy khó chịu. Trong nhà chẳng cần ta lo lắng, chỉ cần an tâm dưỡng thai là được.
Mười tháng mang thai, đến kỳ sinh nở, là một bé trai mũm mĩm.
Tề Đại cười như một tên ngốc.
Người ta hỏi hắn sinh được gì?
"Con trai."
"Chúc mừng Tề Đại nhé."
"Cảm ơn, cảm ơn."
Tề Đại không vì có con trai mà bớt yêu thương con gái, ngược lại, hắn càng thương con gái hơn.
Ta đã từng hỏi hắn tại sao?
"Việc mang thai không dễ dàng, nàng chịu bao đau đớn và nguy hiểm mới sinh được con, ta phải yêu thương chúng thật tốt. Nương tử à, vất vả cho nàng rồi."
Tề Đại trước mặt người ngoài luôn giữ nét mặt nghiêm nghị, hiếm khi cười.
Nhưng khi về nhà, hắn liền cười toe toét, chơi trò cưỡi ngựa với con trai, con gái. Một người cao lớn như hắn, quỳ cả tay chân xuống đất, cho hai đứa trẻ cưỡi trên lưng chạy khắp nhà.
Hắn như vậy, ta sinh thêm vài đứa nữa cũng sẵn lòng.
Về sau, dù có đứa thứ ba, thứ tư, gia gia vẫn thương nhất là Ngoan Bảo, còn Tề Đại cũng vậy, con gái là đứa mà hắn thương yêu nhất.
Ba đứa con trai, hắn cũng yêu thương, nhưng tuyệt đối không chiều chuộng.
Lúc học võ, đọc sách, hắn rất nghiêm khắc, nhưng chỉ là nghiêm khắc mà thôi, thật sự muốn đánh một trận thì hắn không nỡ, mắng con khóc rồi, chính hắn lại tự dằn vặt đến ăn không ngon.
Hắn thường hỏi ta: "Ta có phải quá hung dữ không?"
Bốn đứa trẻ nghịch ngợm là thế, nhưng chúng đều hiểu chuyện, biết điều gì nên làm, điều gì không nên, còn biết hiếu thảo với trưởng bối và tôn trọng người khác.
Cuộc sống êm đềm, đến nỗi ta gần như quên đi việc mình đã xuyên không.
Cho đến một ngày, ta nằm mơ, giấc mơ hỗn loạn, nhiều hình ảnh thoáng qua, khi tỉnh lại chẳng nhớ được nhiều.
Chỉ nhớ một lời cảm ơn chân thành: "Cảm ơn cô."
"Cảm ơn cô đã thay ta hiếu kính phụ mẫu."
Lúc đầu ta còn ngơ ngác, rồi dần dần bật cười, ta biết nàng là ai, cũng biết nàng cuối cùng đã ra đi, sẽ không bao giờ trở lại nữa, lòng ta cuối cùng cũng buông xuống, an tâm sống cùng Tề Đại.
Ta vốn cũng chỉ là một người bình thường, có thất tình lục dục.
Những năm qua, dù đã làm bao nhiêu, đã làm tốt thế nào, ta vẫn luôn cảm thấy bất an.
Từ nay về sau, ta vẫn là ta, vẫn như trước kia.
Nhưng gánh nặng trên vai không còn nữa.
Ta thật sự là chính mình.
Là thê tử của Tề Đại.
Là mẫu thân của bốn đứa trẻ.
Là con gái của phụ mẫu, là muội muội của các huynh, là người cô cô tốt nhất trong mắt các cháu, là tỷ tỷ được lục đệ, thất đệ kính trọng, là vị phu nhân tốt nhất trong lòng gia nhân, cũng là dâu nhà Tề gia, một người xinh đẹp, hiền lành, chẳng bao giờ tranh đấu với ai trong lòng dân làng.
Sau này, ta có thể còn là mẫu thân của Trạng nguyên.
Là nhạc mẫu của Tướng quân.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta có rất nhiều danh phận, nhưng danh phận duy nhất mà ta thật sự quan tâm là ta vẫn là ta, là Nguyên Mãn, cũng là viên mãn.
Mọi danh xưng đều chỉ là một cái nhãn. Ta vẫn làm những việc mà trong lòng ta cảm thấy đúng, những điều ta nên làm.
Khi nhìn lại, ta chưa bao giờ hối hận về bất kỳ điều gì, vì những gì ta muốn có, ta đã có được.
Những gì ta muốn làm, đều đã làm tốt.
Dù có phải rời đi thật, ta cũng không hối tiếc vì đã đi qua cuộc đời này, để lại dấu chân nhỏ bé thuộc về mình.