Ngụy Thiệu trầm mặc. Hắn đứng thẳng người, còn nàng ngồi ngay ngắn, hắn nhìn xuống Tiểu Kiều, còn Tiểu Kiều cúi đầu không nhìn hắn. Hai người cách nhau một bàn trà nhưng suy nghĩ lại như cách xa ngàn dặm. Căn phòng tĩnh mịch. Ngụy Thiệu thậm chí phảng phất như nghe được máu trong cơ thể không ngừng chảy qua lồng ngực, tiếng tim đập thình thịch vang dội.
Gió đêm len qua cửa sổ vào phòng, ngọn nến bập bùng cháy, cái bóng Ngụy Thiệu in trên tường cũng lay động theo. Căn phòng lúc này mới thôi ảm đạm. Bả vai Ngụy Thiệu cuối cùng cũng động đậy, đang định nhấc chân bước đến cạnh nàng thì Tiểu Kiều đã đứng dậy, ngẩng đầu nói: “Muộn rồi, nghỉ ngơi đi.”
Nàng bước xuống sạp, lướt ngang qua Ngụy Thiệu dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, bước ra cửa dặn dò bà vú vào hầu hạ hắn tắm.
…
Ngụy Thiệu hành quân bên ngoài mùa đông cũng tắm bằng nước lạnh, huống chi giờ là mùa hạ.
Nước trong giếng sâu ở hậu viện mát lạnh. Ngụy Thiệu nhắm mắt dội thùng nước từ trên đỉnh đầu xuống, dòng nước dọc theo đỉnh đầu, theo khuôn mặt, vai chảy xuống, trong tiếng nước rào rào, da thịt toàn thân hắn mát lạnh, nhưng cảm giác nóng cháy trong mạch máu bên dưới lớp da kia lại chẳng hề dập tắt. Hắn cảm thấy khó chịu, giống như lồng ngực bị một miếng vải quấn chặt.
Cảm giác đó rất khó chịu, thực sự khó chịu.
Hắn mở mắt ra. Toàn thân ướt nhẹp. Giọt nước lướt trên da thịt hắn nhỏ xuống không ngừng.
Ngụy Thiệu muốn gọi nàng vào lau người giúp mình. Dạo gần đây mỗi đêm hắn tắm rửa thì nàng luôn đi vào giúp hắn lau tóc, lau người, đôi khi còn thân mật với hắn trong phòng tắm.
Hắn há miệng ra, nhưng cuối cùng vẫn không cất tiếng, với tay lấy khăn tắm vắt một bên, qua loa lau người mặc y phục rồi bước ra, thấy nàng không nằm trên giường đợi hắn – mà giống như khi nàng mới đến đây, đứng ở cạnh giường chờ hắn đi lên trước.
Ngụy Thiệu chần chờ một lúc, đi về phía nàng: “Ngủ đi, muộn rồi.”
Tiểu Kiều khẽ mỉm cười, gật đầu. Nàng đi ra đóng cửa, thả rèm xuống.
Trong giường liền tối lại.
Ngụy Thiệu nằm ngửa trên giường. Nàng thổi tắt đèn.
Có tiếng sột soạt vang lên. Ngụy Thiệu quay qua thấy nàng cởi y phục trong bóng tối, chỉ còn mặc trung y rồi mới bò lên giường.
Nàng nằm xuống, một lát sau dường như đã ngủ, hô hấp đều đều.
…
Hôm đó Ngụy Thiệu trải qua rất nhiều chuyện.
Ban ngày chạy một mạch từ Trác quận về Ngư Dương, đến chiều tối ở ngoại thành gặp Ngụy Nghiễm Kiều Từ, sau đó thiết yến đãi Kiều Từ, mãi mới chờ được nàng về, thân thiết xong thì lại nổi giận với nàng, sau đó qua Đông phòng, đi một vòng lớn cuối cùng lại quay về nằm trên chiếc giường này với nàng.
Ngụy Thiệu cảm thấy khó chịu, cũng không phải vì cơ thể mỏi mệt. Hắn còn đang trẻ, tinh lực dồi dào như con báo đang độ xuân. Hắn có thể hành quân suốt ba ngày ba đêm không ngủ, mà ngày kế tiếp vẫn tinh thần hăng hái xuất hiện trước mặt tướng sĩ.
Điều làm hắn khó chịu chính là cảm giác không yên mà nàng mang đến.
Nàng chỉ là một nữ tử yếu ớt, hắn một tay cũng có thể nhấc nàng lên, cần cổ mảnh khảnh của nàng lại càng không thể chịu được cơn thịnh nộ của hắn, nếu như nàng làm hắn thực sự tức giận. Khi ấy hắn đi tới thư phòng, lại vô tình phát hiện cái tráp kia bị người khác động vào lưu lại vết trầy chói mắt, khi đó hắn ngay lập tức nghĩ đến nàng, tức giận không thể kìm nén nổi. Bởi vì hắn đã nói rõ với nàng là không được đụng vào nó. Mà trong tận đáy lòng hắn cũng không muốn nàng đụng vào. Hắn đã đặt ra quy định, nhưng nàng lại không tuân theo. Cảm giác như nàng không tôn trọng hắn vậy.
Nếu ở trong quân đội, nếu nàng là thuộc hạ của hắn, thì nàng đã bị chém đầu ngay tại chỗ rồi. Nhưng điều Ngụy Thiệu không hiểu, là rõ ràng chính nàng có lỗi, vì nàng dám động vào đồ vật mà hắn cấm. Nhưng cơn thịnh nộ qua đi, đến giờ khắc này tại sao hắn lại cảm thấy người sai là mình?
Hơn nữa, lẽ ra hắn không nên nổi giận với nàng như thế.
Chỉ cần nhắm mắt lại thôi, trong đầu hắn sẽ hiện lên bóng dáng nàng khi bị hắn chất vấn. Khuôn mặt đang cười dịu dàng bỗng nhiên trắng bệch, đôi mắt nhìn hắn lộ ra vẻ kinh hoàng, xấu hổ cùng một tia khẩn cầu hối hận, không phải hắn không nhìn thấy.
Ngụy Thiệu bị tâm trạng rối bời dằn vặt khó chịu, đồng thời xen lẫn chút hụt hẫng.
Hắn giận dữ đi ra ngoài, khi tỉnh táo lại liền đi qua Đông phòng, thấy phản ứng của mẫu thân hắn liền biết những gì nàng nói là thật: Đúng là nàng đã đụng vào cái tráp, nhưng không ngu ngốc tới mức cạy khóa để làm hắn tức giận.
Thẳng thắn mà nói, thì khi đó hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Trên đường về Tây phòng, hắn nghĩ mình giận dữ như thế chắc làm nàng hoảng sợ. Hắn cũng tự nhủ là khi về phòng rồi, đương nhiên hắn sẽ không an ủi nàng ngay, vì nàng phạm lỗi thật, không nghe lời cảnh báo của hắn. Hắn sẽ để nàng nhận sai lần nữa, để nàng hứa sẽ không có vi phạm thêm lần nào nữa, lúc đó hắn mới nói cho nàng biết là hắn đã điều tra rõ ngọn nguồn, trả lại trong sạch cho nàng.
Lúc đó nàng sẽ cảm động tới rơi lệ vì mình bao dung với nàng như thế, lại còn chủ động giải oan cho nàng. Mà quan trọng là qua bài học lần này, nàng sẽ một lòng nghe lời hắn, không dám làm những chuyện bằng mặt không bằng lòng nữa. Sau đó lại nghĩ, mặc dù khi nhìn thấy nàng hoảng sợ hắn cũng hơi đau lòng, nhưng hắn không muốn nàng ỉ lại rằng hắn sẽ bao dung cho tất cả những gì nàng làm.
Việc này tương tự như cách hắn xử trí thuộc hạ làm trái quân lệnh nhưng còn muốn lưu lại dùng. Trước tiên ra uy, sau đó mới ban ân, ân và uy cùng tồn tại, như thế mới quản quân nghiêm được.
Vậy mà khi hắn vào phòng lại thấy nàng ngồi ngay ngắn trên sạp, sắc mặt bình tĩnh, chỉ hai ba cái liền mở tráp ra trước mặt hắn, không cần hắn phải làm gì – nàng đã tự giải oan cho mình rồi.
…
Ở thời này, trừ một số người xuất thân trong dòng dõi quý tộc, thì đa số tầng lớp còn lại trình độ giáo dục đều có hạn. Những phép tính toán học cao thâm càng ít người có thể với tới. Ngụy Thiệu từ nhỏ đã hứng thú với toán học, phụ thân hắn – Ngụy Kinh biết được liền làm cho hắn bàn tính gồm 272 viên ngọc, đựng trong một cái túi, Ngụy Thiệu 7 tuổi lúc nào cũng mang bên người, lâu lâu lại lấy ra tính toán. Cái tráp này dùng khóa Cửu cung, là bài toán “Ma phương vũ trụ” trong cuốn Hà Đồ Lạc Thư mà hắn cực kỳ tâm đắc, lệnh cho thợ khóa tỉ mỉ làm ra.
Hắn không ngờ lại có người mở khóa được. Ít nhất trong nhà này trừ hắn ra sẽ chẳng có người thứ hai.
Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới, nàng lại còn thoải mái mở khóa ngay trước mặt hắn.
Nữ tử xuất thân trong giới quý tộc, trước khi xuất giá đều được học rất nhiều thứ, bao gồm cả tính toán, để sau này còn giúp trượng phu quản lí gia nghiệp. Nhưng chắc chắn không học được tới trình độ của Hà Đồ Lạc Thư, ít nhất hắn chưa bao giờ thấy ai như thế cả.
Khi ấy nói Ngụy Thiệu khiếp sợ cũng không ngoa, mà song song với đó là một nỗi thất vọng mơ hồ. Hắn cảm giác như mình sẵn lòng bước qua cửa này, lại bị nàng đóng cửa chặn ngang.
…
Ngụy Thiệu ngủ không yên. Vừa nãy hắn nhận ra rằng, mặc dù nàng vẫn luôn nhận tội với hắn, cũng luôn bày ra khuôn mặt tươi cười, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, nhưng dường như nàng đã trở thành Kiều nữ lúc mới về nhà hắn.
Hắn không phải người ngu, đương nhiên có thể cảm giác được điều đó. Lồng ngực khó chịu như muốn căng ra.
Hắn không thích dáng vẻ nàng đối với hắn như vậy.
Hắn nhắm mắt lại, bên tai nghe tiếng nàng hô hấp. Cuối cùng không nhịn được, vươn tay về phía nàng, khẽ khàng chạm lên eo nàng.
Dường như nàng đã ngủ say, không có phản ứng gì cả.
Cánh tay Ngụy Thiệu lại nhích thêm một tí, tới khi vòng eo nàng nằm gọn trong cánh tay mình mới từ từ xích lại gần.
Tiểu Kiều đang ngủ bỗng nhiên trở mình, quay lưng về phía hắn.
Ngụy Thiệu chần chừ một lúc, lại tiếp tục xích lại gần nàng, cuối cùng ôm nàng vào lòng, ghé sát bên tai nàng nói: “Ta tin nàng, nàng thật sự không động vào khóa.”
Hắn ngừng lại, không thấy nàng phản ứng. Liền nắm chặt tay, bàn tay lướt trên vòng eo của nàng, cuối cùng luồn vào vạt áo, nhẹ nhàng vuốt ve, môi cũng dời xuống gáy nàng, một đường hôn đến vai, cũng nhẹ nhàng kéo áo trên vai nàng xuống.
Hô hấp của hắn dần trở nên nóng bỏng, hơi thở phả lên da thịt nàng. Khi hắn đang muốn xoay người nàng lại, thì Tiểu Kiều bỗng giơ tay nắm lấy bàn tay nóng rực của hắn, kéo ra khỏi vạt áo mình.
“Phu quân, tối nay thiếp thực sự mệt mỏi, để thiếp ngủ yên được không?”
Tiểu Kiều chợt lên tiếng, cũng không quay đầu lại.
Giọng nói của nàng vẫn nhỏ nhẹ, nhưng âm thanh đúng là mỏi mệt vô cùng.
Bàn tay Ngụy Thiệu bị nàng đẩy ra hơi ngừng một chút. Lát sau, hắn buông nàng ra, trở mình nằm quay ra ngoài
…
Sáng hôm sau mới canh năm Ngụy Thiệu đã dậy rồi.
(Canh 5 là từ 3-5h sáng)
Tiểu Kiều thực sự không biết hắn dậy từ khi nào. Đến lúc nàng tỉnh ngủ thì bên cạnh đã không còn ai, khi ấy mới biết hắn đi rồi. Thức dậy không lâu, đang ngồi trang điểm thì chợt nghe bên ngoài có tiếng khóc, dường như có chuyện gì đó.
Tiểu Kiều không ra ngoài xem. Một lát sau, Lâm bà bà chạy tới nói cho nàng, là phu nhân đã điều tra rõ, kẻ hôm qua dám to gan lẻn vào thư phòng cạy khóa tráp chính là Tôn bà bà. Lúc nãy Khương bà bà người của phu nhân dẫn người đến bắt trói bà ta đi. Tôn bà bà đó than khóc ầm ĩ, Khương bà sai người nhét bùn vào miệng bà ta rồi lôi đi.
Lâm bà bà vừa kể vừa khoa tay múa chân, có vẻ vô cùng căm phẫn: “Nữ quân nhân hậu như thế, bà ta không lo báo đáp người mà lại đi trộm cắp! Không thể tha được!”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Tiểu Kiều giương mắt, thấy Khương bà bà kia đến, thái độ cung kính khác thường. Bà ta đứng ngoài cửa cúi người nói: “Bẩm Nữ quân, phu nhân biết bên này có chuyện nên cực kỳ tức giận, suốt đêm điều tra thẩm vấn, đến sáng nay đã điều tra ra Tôn ác bà kia, bà ta đã nhận tội rồi. Lúc nãy tỳ đã trói bà ta lại, chắc chắn sẽ xử phạt nghiêm khắc. Phu nhân đêm qua tức giận nên ngủ không ngon, trời vừa sáng lại đi tới Bắc phòng thỉnh tội với lão phu nhân, vừa mới về nằm nghỉ. Phu nhân nói, mấy ngày nay không cần Nữ quân qua thỉnh an nữa.”
Khương bà bà nói xong liền đi, Tiểu Kiều cũng chuẩn bị xong, như thường lệ đi tới Bắc phòng.
Chu thị sáng sớm liền qua đây, mới đi không lâu. Từ phu nhân thấy Tiểu Kiều đến, vẫy tay bảo nàng ngồi cạnh mình, nhìn nàng nói: “Lúc nãy bà bà cháu đến chỗ ta, nói trong phòng Nhị lang có một cái hộp bị hạ nhân phá khóa, đêm qua Nhị lang tức giận muốn nó điều tra, nó đã xử lý mọi chuyện xong rồi, cũng điều tra được hung thủ, có đúng không?”
Tiểu Kiều nói: “Bà mẫu lôi lệ phong hành, nhanh như vậy đã điều tra được kẻ phá khóa, cháu vô cùng cảm kích, cũng may là không có chuyện gì to tát cả. Sáng nay cháu đến đây, trừ thăm tổ mẫu ra thì tiện thể cũng có một chuyện muốn hỏi ý tổ mẫu.”
“Cháu nói đi.”
“Hạ nhân ở Tây phòng quá nhiều. Cháu nhớ khi mới gả tới đây có khoảng mười người, sau đó tổ mẫu thương yêu nên đưa thêm mấy người, chỗ bà mẫu cũng đưa qua mấy người nữa. Hạ nhân thì nhiều, mà bên cháu cũng chỉ có cháu và phu quân. Phu quân hầu như ban ngày không ở nhà, còn cháu lại không cần nhiều người đến vậy. Cháu thấy chỗ tổ mẫu kể cả người quét rác cũng chỉ có chừng mười người thôi, phu quân và cháu đều trẻ tuổi, bối phận thấp, càng không nên hoang phí như thế. Mà nay xảy ra chuyện như vậy, nếu có thể thì cháu muốn giảm bớt người đi. Vừa tránh chuyện người nhiều hơn việc, mà cũng để hạ nhân không nhàn rỗi mà gây chuyện thị phi.”
Từ phu nhân gật đầu: “Có lý. Nhà chúng ta như vậy cũng không chấp nhất hạ nhân nhàn rỗi, nhưng nếu có người rảnh quá lại đi gây chuyện như hôm qua thì không được phép. Chuyện của bên cháu, tự cháu làm chủ là được, không cần đến hỏi ta.”
Tiểu Kiều mỉm cười, nói cám ơn Từ phu nhân, lại ngồi thêm một lát rồi mới đi.