Khôn Ninh

Chương 10: Vưu Phương Ngâm



Tiệc ngắm hoa cúc của Thanh Viễn bá phủ đã định vào ngày mai. Sau khi Khương Tuyết Ninh quyết định đi, Đường nhi liền mô phỏng một phong thiếp, sai người mang đến Thanh Viễn bá phủ.

Dù sao phát thiếp mời cũng chỉ là mời, không phải mỗi người nhận được thiếp mời đều sẽ đi, cho nên mới gửi cho chủ nhà một phong thiếp, để sớm an bài yến hội ngày đó.

Chỉ là việc này không cẩn thận liền bị Yến Lâm biết.

Ngày hôm đó nhật giảng kết thúc hắn cùng Thẩm Giới xuất cung, tại phủ đệ Thẩm Giới pha trà, khuôn mặt tuấn tú u ám, bộc phát: “Ta hỏi nàng trùng cửu có đi hội đèn lồng không, nàng không đi; người mời nàng thưởng cúc, nàng lại hí hửng đi. Thanh Viễn bá phủ sa cơ thất thế bực này rồi, nàng còn muốn đi là cố tình muốn chọc giận ta sao!”

Chuyện nhi nữ này, Thẩm Giới không tiện chen vào, chỉ nhìn hắn. Yến Lâm nghĩ bất quá, trong lòng còn ghen ghét. Chén trà vừa bưng lên vẫn chưa nhấp môi, lại để trở lại.

Hắn nhíu mày lại gọi: “Thanh Phong! Ngươi hồi phủ xem thử trong phủ chúng ta có thiếp mời Thanh Viễn bá phủ hay không, có thì nói gửi thiếp trả lời, đến lúc đó ta cũng đi. Nếu như không có ….  không có cũng phải có! Chẳng lẽ mang danh thiếp ta đến, còn dám cản ta ở ngoài cửa?”

*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Thanh Phong do dự một chút, cẩn thận nhắc nhở: “Thế nhưng thế tử, Thành quốc công phủ cũng đưa thiếp đến, nếu đến lúc đó ngài đi Thanh Viễn bá phủ e là…” Thành quốc công phủ thuộc Tiêu thị là đại tộc duy nhất trong kinh có thể sóng vai cùng Yến thị. Hơn hai mươi năm trước hai nhà còn từng có quan hệ thông gia. Nhưng bây giờ... Yến Lâm cười lạnh một tiếng: “Thành quốc công phủ lúc đó nhóm đại nhân cùng nhau yến ẩm, bọn tiểu bối bất quá chỉ tiếp khách, mà Dũng Nghị hầu phủ chúng ta cùng Thành quốc công phủ đã sớm cả đời không qua lại với nhau, ta không đi thì có sao? Ngươi phí lời làm gì, nhanh đi.”

Thanh Phong không dám nhiều lời, chỉ hỏi: “Ngài muốn nói cho nhị cô nương không?” Yến Lâm rầu rĩ: “Đừng nói. Ta muốn xem đến lúc đó gặp ta, nàng có thể tìm lý do gì mà nói!” Thẩm Giới cười hắn: ” Tính tình này của ngươi a.” Nói xong hắn suy nghĩ một chút, lại nói: “Nếu vậy, ta cũng cùng ngươi đi Thanh Viễn bá phủ xem náo nhiệt.”

Yến Lâm nhíu mày nhìn hắn.

Thẩm Giới thong thả uống trà đầy thích ý, giải thích: “Ngươi cũng biết trong cung gần đây có tin đồn, nói hoàng huynh muốn lập ta làm hoàng thái đệ. Hôm nay lúc từ Văn Hoa điện ra, Tạ tiên sinh nhắc nhở ta trong triều mồm mép đáng sợ, tuy ta không thẹn với lương tâm, gần đây cũng nên tránh Tiêu thị một chút.”

Thành quốc công phủ cũng là Tiêu thị, là mẫu tộc của đương kim thái hậu, cũng là nhà ngoại của đương kim thánh thượng. Thẩm Giới cùng Thẩm Lang là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, nhà ngoại thánh thượng tự nhiên cũng là nhà ngoại hắn. Chỉ là bây giờ thời điểm đặc thù. Hoàng huynh dù sao cũng là hoàng đế, Tiêu thị lại thế lớn, nay lại có tin đồn hoàng huynh muốn lập hắn làm hoàng thái đệ, nếu hắn cùng Tiêu thị thân thiết, cũng khó tránh hoàng huynh nghi kỵ hoài nghi.

Yến Lâm trầm tư một lát: “Tạ tiên sinh vậy mà lại chỉ điểm ngươi.” Thẩm Giới lại không để ý, chỉ nói: “Tiên sinh là quân tử, lời như thánh nhân, đối với người nào cũng tốt.”

*

Chuyện Thành quốc công phủ và Thanh Viễn bá phủ cùng phát thiếp mời thưởng cúc yến vào trùng dương, cao môn đại hộ ở kinh thành đã sớm lặng lẽ lan truyền, rất nhiều người đồng thời thu được thiếp mời cả hai phủ, phần lớn đều chuẩn bị đi Thành quốc công phủ. Hiển nhiên là do Tiêu thị nhất tộc quá hiển hách.

*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Dòng dõi không cao, muốn tới tìm chỗ cao hơn để leo lên;

Dòng dõi đủ cao, lại không muốn tới Thanh Viễn bá phủ đã sa cơ thất thế.

Cho nên dù cảm thấy chuyện này khiến Vưu phủ mất mặt, nhưng rất nhiều người cũng không thể không tìm cớ, thậm chí lấy cớ cũng chẳng thèm tìm, liền từ chối đi Thanh Viễn bá phủ.

Tất cả mọi người đoán lúc này sẽ không có mấy người đi bá phủ. Nhưng không ai ngờ, buổi chiều bỗng truyền ra tin tức, nói Dũng Nghị hầu phủ tiểu hầu gia cùng Lâm Truy vương điện hạ gửi thiếp, ngày mai lại muốn cùng nhau tới yến tiệc Thanh Viễn bá phủ!

Nhất thời người người kinh ngạc.

Trong bá phủ là một mảnh mờ mịt, người người hai mặt nhìn nhau: Chúng ta cùng Dũng Nghị hầu phủ có giao tình sao? Ai quen tiểu hầu gia sao? Ai dựa được vào Lâm Truy vương điện hạ? Có từng nói chuyện câu nào sao? Vô duyên vô cớ sao người ta lại tới đây? Nhưng ngay sau đó là vui mừng tới cực điểm. Vốn trùng thời gian yến tiệc với Thành quốc công phủ khiến bọn hắn đã kinh sợ, lúng túng không thôi, mấy ngày nay hồi thiếp thưa thớt, mở ra xem còn có một nửa là từ chối nhã nhặn. Vưu phủ đều đã đoán trước cảnh ngày mai khai yến thê lương ra sao. Bỗng nhiên lại có tin Lâm Truy vương điện hạ cùng tiểu hầu gia muốn tới, đây thật là đại hỉ trên trời rơi xuống, phải biết thân phận hai vị này ở kinh thành đều là số một!

Cả nhà trên dưới lập tức chấn phấn.

Tới buổi chiều, ước chừng tin tức Yến Lâm cùng Thẩm Giới ngày mai sẽ tới đã truyền ra, hồi thiếp cùng bái thiếp như tuyết rơi xuống Thanh Viễn bá phủ. Vốn bọn họ sợ dư nhiều nên đã định giảm bớt số bàn tiệc. Không nghĩ nay tính lại thì thiếu! Thế là trong đêm lại bắt đầu thu xếp, một đêm trong phủ đều là đèn đuốc sáng trưng, sợ chuẩn bị không tốt, ngày mai tiếp đãi quý khách không chu toàn.

Vưu phủ có hai vị đích tiểu thư, đại tiểu thư Vưu Sương, nhị tiểu thư Vưu Nguyệt. Tỷ muội hai người tư sắc đều khá nổi bật. Nghe hạ nhân nói Lâm Truy vương cùng tiểu hầu gia muốn tới, hai người đều mở to mắt, cả kinh che miệng. Hạ nhân đều rất vui mừng, nói rằng: “Bá gia đã nói, lần này là cơ hội ngàn năm có một, đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư cần phải chuẩn bị kỹ càng, ăn mặc thật xinh đẹp.”

Câu này rất hàm súc. Nhưng Vưu Sương Vưu Nguyệt đều hiểu, mặt hơi đỏ lên, ngoài miệng lại nói: “Phụ thân nghĩ nhiều rồi, yến tiệc quan trọng bực này, tỷ muội chúng ta đương nhiên sẽ không làm mất thể diện bá phủ.” Hạ nhân luôn miệng nói “Vâng”.

*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Vưu Sương nghĩ lại cảm thấy chuyện có gì đó bất thường. Khuôn mặt nàng thanh lãnh, ngưng mi suy tư: “Thật kỳ quái, bá phủ chúng ta khi nào bám được vào Dũng Nghị hầu phủ? Cũng chưa từng nghe nói các ca ca cùng tiểu hầu gia và Lâm Truy vương điện hạ có giao tình, hôm nay vì sao lại tới?” Mà hồi thiếp cũng quá trễ, giống như đột ngột quyết định tới.

Vưu Nguyệt thì hớn hở ra mặt. Tướng mạo nàng tươi đẹp rực rỡ hơn, tuổi nhỏ hơn, một thân váy dài màu vàng nhạt mười phần kiều diễm. Nghe tỷ tỷ nói, nàng không để ý lắm: “Tỷ tỷ nhạy cảm quá rồi, biết đâu họ nhất thời hứng lên muốn tới thì sao? Nghe đồn Tiêu thị cùng Yến thị bất hòa từ lâu, Yến thế tử biết đâu cố ý làm mất mặt Thành quốc công phủ, nên mới tới thì sao.”

Cũng không phải không có khả năng này. Thế nhưng... “Nếu muốn làm mất mặt Thành quốc công phủ, không đi là được, cần gì đến bá phủ chúng ta chứ?”

Vưu Sương là tỷ tỷ, cũng đi theo mẫu thân học qua rất nhiều chuyện, nên cũng nghĩ sâu hơn, liền hỏi hạ nhân, “Ta hỏi ngươi, trước khi hồi thiếp của Yến thế tử cùng Lâm Truy vương điện hạ đến, còn có ai nói sẽ tới?” Hạ nhân đếm trên đầu ngón tay: ” Trước Thế tử cùng điện hạ, hồi thiếp nói sẽ tới không nhiều, chỉ có Thương Sơn Bá phủ, ngự sử đài Chu phủ, a, buổi sáng còn có nhị cô nương phủ Hộ bộ Khương thị lang!” Vưu Sương không khỏi nhíu mi: “Khương nhị cô nương…”

Có trời mới biết, bá phủ gửi thiếp mời tới phủ Khương thị lang là do giữ lễ tiết, các nàng vốn không quen Khương Tuyết Ninh. Nếu Khương Tuyết Huệ đến thì bình thường. Nhưng Khương Tuyết Ninh đến, Yến thế tử cùng Lâm Truy vương cũng đến lại có chút kỳ quái, mà nàng lại còn gửi thiếp ngay trước hai vị gia này...

Vưu Nguyệt lại không nghĩ nhiều như vậy, vừa nghe thấy bốn chữ “Khương nhị cô nương”, lập tức xùy một tiếng, lộ ra thần sắc căm ghét: “Yến thế tử tới vốn là chuyện tốt, không nghĩ tới dã nha đầu nông thôn cũng đến, lại thêm một kẻ xúi quẩy!”

Vưu Sương cảm thấy sự tình kỳ quặc, yên lặng không đáp.

Vưu Nguyệt nói đến Khương Tuyết Ninh, liền nghĩ tới một người mình chán ghét khác, hếch cằm phân phó hạ nhân: “Đúng rồi, ngày mai có khách quý, giám sát nha đầu kia, nhốt trong kho củi, đừng để ả xuất hiện trước mặt quý nhân.” *

Khương Tuyết Ninh ở trong phủ, vẫn còn không biết vì quyết định nhất thời này của nàng gây ra chuỗi phản ứng liên hoàn, cũng còn không biết Yến Lâm và Thẩm Giới cũng đi.

Nàng nghĩ chuyện của Vưu Phương Ngâm đau đầu, đêm qua lại ngủ không ngon, cả một ngày đều ngơ ngơ ngác ngác, không có tinh thần gì. Mạnh thị nghe nói nàng muốn đi Thanh Viễn bá phủ, mà không đi Thành quốc công phủ cũng không hỏi nhiều. Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ mẫu thân này có thể nhẹ nhàng thở ra. Dù sao nàng ấy muốn đi Thành quốc công phủ, mang Khương Tuyết Huệ đoan trang hiền thục biết chú trọng đại cục, mang nàng đi, tính tình nuông chiều ngang bướng, không biết sẽ chọc ra chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, Khương Tuyết Ninh dùng điểm tâm, trang điểm, sau đó leo lên xe ngựa trong phủ đã chuẩn bị xong, vòng qua nửa toà hoàng thành, đi về hướng Thanh Viễn bá phủ. Thanh Viễn bá phủ tọa lạc tại thành đông. Bên đó đều là nhà huân quý. So với Thành quốc công phủ cửa nhà cao đến dọa người, hai sư tử đá bên cửa Thanh Viễn bá phủ còn có chút khí thế, nhưng môn đình đã có mấy phần xuống dốc. Cũng may hôm nay người đến dự tiệc không ít. Trước cửa bình thường vốn có chút vắng vẻ lạnh lẽo giờ phút này cũng có thể coi là ngựa xe như nước, kẻ cười người nói cùng tiến vào trong, cũng làm cho người ta nghĩ bá phủ có thể sẽ khôi phục lại vinh quang ngày xưa không.

*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Khương Tuyết Ninh kiếp trước nghe Vưu Phương Ngâm nói qua nên rất rõ ràng tình trạng của Thanh Viễn bá phủ hiện tại, vừa lúc xuống xe nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, suýt nữa tưởng rằng mình đến nhầm chỗ, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển kia mới tin là bá phủ. Nội tâm nàng kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều. Đưa thiếp mời ra, hạ nhân liền dẫn các nàng vào phủ.

Một đoàn người xuyên qua hành lang uốn lượn, dọc theo đường chỉ có hương hoa quế thoáng qua, hoa cúc xen lẫn vào nhau, cách bố trí có mấy phần phong nhã tinh xảo.

Chỉ là lúc vừa tiến vào cửa tròn về phía sau vườn, có một thân ảnh gầy gò từ bên trong xông ra. Một bộ váy lục có chút bẩn thỉu. Là thiếu nữ chải búi tóc rủ xuống lại có chút rối tung, trên mặt đầy hoảng sợ, đôi mắt đỏ ngầu.

Khương Tuyết Ninh nhất thời cảm thấy rất quen, đáy lòng liền chấn động.

Thấy nàng hoang mang rối loạn chạy tới, chưa kịp nhìn rõ, cũng không kịp tránh né, liền bị nàng va vào bả vai. Túi thơm tú cẩm thắt bên hông rơi trên mặt đất. Khương Tuyết Ninh đứng không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng.

Vưu Phương Ngâm mới từ kho củi trốn ra, chỉ muốn đi gặp di nương bệnh nặng sắp mất một lần, nhưng bây giờ lại đụng vào người khác, gấp đến độ mắt rơi lệ. Nàng vội vàng xoay người lại nhặt cái túi thơm kia. Nước mắt rơi xuống làm ướt túi thơm với đường may dày đặc mẫu đơn trắng. Lại dùng tay lau đi, càng lau càng bẩn. Lúc này Vưu Phương Ngâm cực hận mình tay chân vụng về, cũng không dám dùng tay bẩn lau nữa vừa xấu hổ vừa sợ dùng hai tay nâng túi thơm trả lại cho Khương Tuyết Ninh: “Phương Ngâm vụng về, va chạm cô nương còn làm hỏng túi thơm của ngài, ngày khác thêu trả cô nương, cầu cô nương tha thứ!”

Lúc nàng vươn tay, ống tay áo trượt xuống mấy phần. Lộ ra ngoài một mảng xây xước bầm tím trên cổ tay, thậm chí có mấy vết roi. Hạ nhân dẫn đường trông thấy đều sợ ngây người. Ánh mắt Khương Tuyết Ninh từ trên mặt nàng chuyển qua cổ tay, thần sắc càng thêm hốt hoảng.

Vẫn là Đường nhi phản ứng cực nhanh, nhìn ra tình huống không thích hợp, vội vàng bước ra đón lấy túi thơm: “Đưa cho ta đi.” Đầu kia hành lang, truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, còn có mấy bà tử nghiêm nghị quát: “Có một người cũng trông không được! Giam lại rồi còn để nàng chạy! Lại là thời gian trọng yếu như vậy, xảy ra chuyện các ngươi chịu không nổi đâu! Nhanh, nhanh đi tìm!”

Vưu Phương Ngâm nghe xong sao còn dám ở lại? Nàng hạ thấp người hành lễ với Khương Tuyết Ninh, nhấc váy chạy đi, bị nhánh hoa cạ trúng rách ống tay áo cùng mu bàn tay nhưng nàng không dám dừng lại. Nhóm bà tử rất nhanh phát hiện tung tích nàng, đuổi tới. Ồn ào một trận.

Hạ nhân kia biết trong phủ gần đây bởi vì chuyện di nương mà không yên ổn, cũng không dám để khách nhân biết, chỉ vội vàng cười nịnh nọt Khương Tuyết Ninh: “Để cô nương chê cười rồi, nha hoàn này trong phủ vừa mua không có quy củ, còn chưa được dạy dỗ, ngài có bị dọa không a?”

Khương Tuyết Ninh chỉ lấy túi thơm kia từ tay Đường nhi, vốn dùng bạch tuyến thêu mẫu đơn ung dung thanh nhã, nay lại dính nước mắt còn thêm một vệt vết bẩn. Nàng thất thần nhìn, trong mắt có chút ảm đạm. Nàng có thể nghe thấy từ đáy lòng mình có một thanh âm lãnh khốc: Đừng quản, đừng quản. Đời này mỗi ngày nhiều người chết như vậy, nhiều thêm một người thì sao? Đừng quản, chờ mấy canh giờ nữa, ngươi có thể nhìn thấy “Vưu Phương Ngâm” chân chính rồi.
— QUẢNG CÁO —