Trình Dư có thể cảm nhận được ác ý rõ rệt mà Phó Dương dành cho mình, chào hỏi xong hắn coi như không nhìn thấy cậu mà quay sang hỏi chuyện Tạ Lâm, nào là hỏi tại sao bác trai không đến, nào là trước lúc đi cũng nhắn tin cho Tạ Lâm tại sao anh không trả lời, cực kì thân thiết hoàn toàn coi Trình Dư như vô hình.
Trình Dư mím môi muốn thoát khỏi cái tình huống khó coi này, nào ngờ Tạ Lâm đột nhiên nắm chặt tay cậu lại kết thúc cuộc trò chuyện với Phó Dương, anh cũng hơi mất kiên nhẫn.
"Nếu cậu không quen thì có thể để nhân viên phục vụ hướng dẫn, tôi bận dẫn em ấy đi thăm quan rồi."
"Nhưng mà..."
"Tạm biệt."
Tạ Lâm cắt ngang lời Phó Dương cứ vậy kéo Trình Dư đi, được một đoạn cậu vội giật tay ra khỏi tay anh, vẻ mặt có chút không vui.
"Nếu anh bận thì cứ đi tôi tự tham quan một mình cũng được."
Chẳng biết Tạ Lâm nghĩ gì mà đột nhiên giải thích: "Phó Dương là bạn học khi xưa của tôi, chỉ đơn thuần là bạn học không hơn."
Trình Dư vốn không muốn quan tâm nhưng nghe hai từ bạn học này hơi chướng tai, hỏi: "Bạn học mà gọi anh là anh?"
"Em không vui à?"
"Tại sao tôi lại phải không vui?"
Trình Dư tránh xa Tạ Lâm một đoạn, rõ ràng là chỉ đứng không nhưng anh thật sự rất nổi bật, cứ phút chốc lại có người nhìn về phía này. Trình Dư bị ánh mắt soi mói cực kỳ khó chịu.
"Anh cũng có phải ph..." cậu muốn nói anh có phải phân đâu mà nhiều ruồi bâu thế, nhưng nhìn lại hoàn cảnh này nói lời tục tĩu thì không đúng vội sửa lời. 𝗧𝐫𝑢yện hay? 𝗧ì𝙢 ngay t𝐫ang chính _ 𝗧𝐫𝖴 𝙢𝗧𝐫𝑢yen.𝐯n _
"...có phải mật đâu mà nhiều ong bâu vậy."
Tạ Lâm bật cười, lần này anh thật sự cười rất tươi, đưa tay lên như muốn xoa đầu Trình Dư, lại nhìn thấy mái tóc được chải chuốt gọn gàng của cậu đành hạ xuống.
"Không phải lỗi của tôi."
Lỗi của anh, tại anh.
Ai bảo anh vừa đẹp vừa giàu, đi đâu cũng một đám người chú ý, năm xưa là Chu Hạ bây giờ lại mọc ra một Phó Dương.
Trình Dư rất muốn phản bác nhưng nghĩ cậu với anh chẳng là gì nên lại thôi.
Khi hai người đến buổi triển lãm cũng dần bắt đầu, Tạ Lâm cố ý dẫn cậu đi một vòng chào hỏi những người có tiếng trong giới kinh doanh, xuất hiện ở đây đa số chủ tịch và phó chủ tịch các công ty lớn, người trẻ tuổi như Phó Dương cũng nhiều nhưng đa số toàn là đi theo người nhà.
Giờ cậu mới cảm thấy có gì đó không đúng, nếu cậu nhớ không nhầm Phó Dương là ca sĩ cũng không liên quan gì đến giới kinh doanh, Lương Niên cũng nói thiệp mời phát ra rất ít, nếu cậu ta không phải đi cùng gia đình tại sao lại xuất hiện ở đây?
Tạ Lâm dẫn cậu đi nên không ít người vì nể mặt anh chủ động quay sang bắt chuyện với Trình Dư, ở đây toàn những cáo già, nhìn thì giống như đang hỏi thăm nhưng thật ra là moi tin tức từ miệng cậu.
Khi cậu giới thiệu mình là giám đốc chi nhánh của JMN chợt có người cười khẽ, Trình Dư quay sang phát hiện đó là một cô gái trẻ mặc bộ đầm đỏ dự tiệc nổi bật, tóc búi gọn gàng trông rất giống mấy vị tiểu thư quyền quý. Cô ta che miệng nói:
"À... là JMN sao? Hãng đó vẫn chưa phá sản cơ à?"
Người đàn ông lớn tuổi bên cạnh khẽ đẩy tay cô nàng một cái, cười nói với Trình Dư giải thích con gái ông ta không hiểu chuyện, Trình Dư thì nhìn về phía Tạ Lâm, từ đầu đến cuối cô gái này vẫn luôn muốn đến gần anh.
Lại là một con ruồi từ anh mà ra.
Cậu định đáp lời thì bỗng nhiên Nguyên Dũng không biết từ đâu đi đến, ông cười hà hà nói: "Phá làm sao được? Tương lai JMN có cậu Trình đây còn phát triển xa hơn."
Nhiều người ở đây kinh ngạc vì đến Nguyên Dũng cũng xuất hiện nói đỡ cho Trình Dư nên không ai dám hỏi dò cậu nữa, Trình Dư quay qua cảm ơn Nguyên Dũng lại hàn huyên với ông vài câu. Cứ đi một vòng như vậy cậu đã làm quen được không ít người còn nghe ngóng tin tức của một vài dự án, tuy nhiên lượng rượu uống vào cũng không hề ít, Trình Dư bắt đầu cảm thấy choáng váng muốn ra ngoài hít thở một chút.
Cậu thấy Tạ Lâm vẫn đang bị đám đông vây quanh muốn nói trước một câu với anh lại thôi.
Khu triển lãm này cực kỳ rộng lớn, bên ngoài chính là một khu vườn trồng đầy cây cảnh, cách không xa là một hồ cá, mặt đất lát sỏi trên nền cỏ, vừa mới bước ra Trình Dư đã hít thở được không khí trong lành.
"Không ngờ lại gặp cậu ở đây."
Trình Dư chầm chậm ngoảnh đầu lại, không biết Phó Dương đứng sau lưng cậu từ lúc nào đang tiến về phía này, mới yên tĩnh chưa được bao lâu rắc rối lại đến rồi.
Trình Dư đứng thẳng người lên nhìn Phó Dương, hắn thong dong tiến đến gần, không giống như bộ mặt miễn cưỡng vừa rồi thẳng thừng nhìn cậu mỉa mai.
"Có lẽ những nơi như thế này không hợp với cậu lắm."
"Ồ? Sao anh lại nghĩ là không hợp?"
"Cậu cũng thấy đấy, xung quanh Tạ Lâm đều là những người có tiếng, chỉ nhặt bừa ra một người ở đây thôi cũng hơn cậu rất nhiều rồi, cậu và anh ấy không phải người cùng một thế giới đâu."
Trình Dư cười: "Ý anh là tôi không xứng với Tạ Lâm?"
Không biết có phải do men rượu hay không Trình Dư cảm thấy cực kỳ bực mình, xưa nay cậu ghét nhất là nghe hai từ này.
Không xứng.
Cho dù giữa cậu và Tạ Lâm có gì đi chăng nữa thì đến lượt họ nói sao? Đến lượt họ lên tiếng sao?
"Vậy anh thì sao? Anh thấy mình xứng?"
Trình Dư tiến lên một bước nghiêng đầu nhìn Phó Dương khoé môi hơi cong lên.
"Tôi nghe nói nếu không phải nhờ quan hệ tốt với nhà Tạ Lâm nhà họ Phó của anh cũng không thể bước vào trong giới nhà giàu, mỗi lần anh phỏng vấn lại cố tình nhắc đến Tạ Lâm để kiếm thêm một chút tiếng tăm, bữa tiệc ngày hôm nay nếu không phải nể mặt nhà họ Phó và Tạ có quen biết anh nghĩ bản thân có thể đứng được ở đây sao? Phó Dương, anh nghĩ anh hơn tôi chỗ nào vậy?"
Giọng Phó Dương không giữ nổi bình tĩnh có chút lớn tiếng: "Trình Dư cậu đừng có đắc ý quá sớm. Nếu năm đó Tạ Lâm không trở về quê cũng sẽ không gặp cậu, mà cậu biết tại sao anh ấy phải về quê không? Anh ấy là vì tôi!"
Trình Dư dừng lại một chút nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
"Vậy thì đã sao?"
"Cậu..."
"Tôi cũng đâu có theo đuổi Tạ Lâm là anh ta tự đi theo tôi cơ mà. Nếu anh cảm thấy Tạ Lâm để ý anh như vậy giỏi thì tự dành về đi."
Phó Dương như muốn nói gì đó nhưng đột nhiên ánh mắt của hắn lay chuyển, khoé môi hơi nhếch lên.
"Hiện giờ cậu ở bên Tạ Lâm cũng chỉ vì anh ấy đem lại lợi ích cho cậu thôi, nếu không có Tạ Lâm thì công ty của cậu sớm đã phá sản từ lâu rồi, nếu anh ấy không phải phó chủ tịch của Phong Viễn đời nào cậu chịu theo đúng không?"
"Đúng, tôi thừa nhận là Tạ Lâm giúp tôi rất nhiều." Trình Dư rất nhanh đáp lại. "Nhưng đây đều là do anh ta cam tâm tình nguyện chứ tôi đâu có ép buộc? Tôi còn cảm thấy anh ta rất phiền là đằng khác, nhưng làm sao bây giờ, anh ta muốn vậy mà!"
Nói xong câu đó Trình Dư dường như thấy khoé môi Phó Dương hơi nhếch lên, vì rượu nên đầu óc Trình Dư chạm chạp hơn bình thường, đến khi Phó Dương gọi lên hai tiếng Tạ Lâm thì cậu đã có chút đứng không vững.
Từng tiếng bước chân nặng nề vang lên tiến đến gần cậu, rõ ràng cách đó không xa còn không khí ồn ào nhưng Trình Dư đều không nghe thấy, chỉ cảm thấy sau lưng như có thứ gì đó rét lạnh.
Tạ Lâm mang theo gương mặt không rõ cảm xúc đứng bên cạnh cậu.