Cuối năm là thời điểm vô cùng bận rộn, tăng ca cũng là chuyện bình thường. Sau khi Chu Diệc Châu hoàn thành công việc, đúng lúc nhận được điện thoại của Cận Mộng. Gần đây cô nàng cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi nên muốn hẹn Chu Diệc Châu giải khuây vào dịp tết Nguyên Đán.
Chu Diệc Châu ra khỏi công ty, mới phát hiện đèn bên ngoài hành lang đã tắt, trước cửa thang máy lại có biển báo bảo trì
Cô bất lực nhìn đôi giày cao gót dưới chân, rồi lại dời ánh mắt nhìn hàng lang tối tăm, cam chịu đẩy cửa đi vào.
“Không được rồi, buổi chiều tết Nguyên Đán mình phải dẫn em trai đi Vương quốc Mộng mơ rồi.”,
Cận Mộng xì một tiếng: “Dẫn theo con nít đi à, thế chẳng phải sẽ ở lại chỗ đó một đêm hả?”
“Đúng vậy, khách sạn theo chủ đề cũng đã đặt xong rồi.”
Chu Diệc Châu buông tay ra, cửa chống trộm nặng nề lại rung lên, tiếng động vang vọng khắp hành lang không một bóng người, cùng với một giọng nói cất lên đột ngột.
“Tan làm?”
Chu Diệc Châu bị doạ nhảy cẫng lên, khiến cho Cận Mộng ở đầu dây bên kia cũng bị hù theo: “Sao vậy?”
Chu Diệc Châu bực bội, quay đầu lại liền nhìn thấy anh đang đứng ở sau lưng, nói bóng gió vào trong điện thoại: “Không có gì, gặp phải một con chó ghẻ thôi.”
Cận Mộng nghe thấy tiếng nói chuyện rõ ràng, nghe được nói chuyện thanh, nhạy bén hỏi: “Tần Nhiêu nhà cậu hả?”
Nhà cậu nhà mình cái gì chứ, thật sự là tô đen lên mặt Chu Diệc Châu, cô nhanh chóng cúp điện thoại, cũng chẳng thèm để ý đến người ở phía sau, chú tâm đi về phía trước.
Anh cố tình ở lại để chờ cô, đuổi theo bóng dáng cô phía trước, sóng vai cùng đi xuống lầu.
“Em trai của cô mấy tuổi rồi?”
Vừa rồi Chu Diệc Châu mới bị anh doạ một trận, tâm trạng lúc này sao có thể tốt được? Cô đáp lại: “Liên quan gì tới anh?”
“Hỏi một chút mà thôi, có cần căng vậy không?” Anh nhìn cô, những lúc không vui, khoé miệng của cô sẽ luôn xụ xuống.
Cô có muốn căng vậy đâu? Chỉ nhịn không được nên thái độ không tốt xíu thôi, cũng giống hệt như anh trước đó.
“4 tuổi.”
“Dẫn em ấy đi chơi một mình à?”
Anh hỏi nhiều như thế chỉ khiến Chu Diệc Châu cảm thấy anh đang xen vào chuyện người khác: “Quản nhiều quá rồi á.”
Cô cảm thấy lần xuống lầu này thật lâu, mãi không đến được điểm cuối, bèn tăng tốc bước nhanh hơn, chỉ muốn ném anh ra xa.
Tần Nhiêu thấy cô đi rất nhanh, nhìn xuống dưới gót giày đang lắc lư của cô liền lo lắng. Quả nhiên, còn chưa kịp nhắc nhở đã thấy gót giày của cô chẹo ngang, xíu nữa đã té ngã.
Anh nhanh tay lẹ mắt, từ sau chạy tới ôm lấy cô: “Ghét tôi đến thế à? Đi gì nhanh dữ vậy.”
Chu Diệc Châu sợ bay hồn khiếp vía, tay mới đặt lên trước ngực thở phào thì phát hiện có chỗ không đúng, vừa cúi đầu xuống, thấy hai bàn tay to của anh đang dán trước ngực cô.
Chu Diệc Châu lập tức đứng dậy, quay đầu dùng túi đánh vào người anh: “Quỷ dê xồm này, biết ngay là anh muốn lợi dụng người khác.”
Trời đất chứng giám, sự việc xảy ra đột ngột, anh hoàn toàn không hề cố ý, Tần Nhiêu đành nắm chặt cánh tay đang kích động của cô: “Cô bình tĩnh chút đi, tối hù như vậy tôi có thấy được gì đâu?”
“Anh không thấy rõ nhưng chẳng lẽ không cảm giác được hả? Biến chỗ khác.” Cô tức đến mức rút tay ra, vịn lên lan can đi xuống lầu.
Mỗi bước đi của cô càng lúc càng nhanh, đến khi nghe thấy tiếng bước chân ở phía bên kia, mới nhớ tới việc trả lời câu hỏi vừa rồi của anh nên cô chợt đứng lại: “Đúng thế, bây giờ tôi rất ghét anh, cho nên anh đừng đi theo tôi nữa được không?”
“Không thể.” Anh không hề suy nghĩ nhiều, bởi vì đáp án đã sớm có sẵn trong lòng.
Chu Diệc Châu cười một tiếng, cảm thấy khó hiểu bèn hỏi anh: “Cuối cùng là anh muốn cái gì? Chẳng lẽ đây là tật xấu của anh? Chúng ta bây giờ ngay cả bạn tình cũng không phải, tôi cần phải đối tốt với anh làm gì?”
Những lời này đã kích động đến trái tim Tần Nhiêu, anh ngẩn ra một hồi, nhìn bóng dáng đang đi tiếp ở phía trước, bỗng nhiên nói: “Là do tôi có bệnh, còn bệnh không hề nhẹ.”
Chu Diệc Châu dừng bước chân, lắng nghe âm thanh vang vọng truyền đến: “Đã bảy năm trôi qua, tôi vẫn không quên được em. Cho dù biết rõ trước kia em chỉ xem tôi như một món đồ để tranh giành, hết lần này đến lần khác lừa gạt tôi, tôi vẫn kìm lòng không đậu tiếp tục dây dưa với em.” (bắt đầu từ đây sẽ đổi thành Tôi – em nha)
Chu Diệc Châu im lặng, cắn chặt môi.
“Chu Diệc Châu, chẳng phải em hỏi tôi còn thích em không ư? Đúng vậy, tôi thích em, tôi yêu em.”
Không sai, từ trước đến nay anh vẫn không thể chối bỏ sự thật này, vẫn không thể buông bỏ được cô giống hệt trước kia.
Cô biết anh không hề nói dối, ngay cả sự lạnh lùng mà anh đối với cô trước đó, cũng đều xuất phát từ trái tim. Nhưng đối với Chu Diệc Châu mà nói, câu trả lời dường như đã đến quá muộn, ngoài ra còn có một chút tiếc nuối và đau lòng.
Cô quay đầu lại, nhìn bóng người trầm mặc kia: “Sao anh lại khốn nạn như vậy?”
Cứ mắng, cứ chửi thoả thích đi, cũng đến lúc anh phải trả nợ cho cô rồi.
“Chu Diệc Châu, chúng ta còn cơ hội để ở bên nhau không?”
Chu Diệc Châu, em còn thích tôi không? Chu Diệc Châu, tôi không cần gặp lại, cũng không cần kết thúc, tôi chỉ cần em. Trong lòng Tần Nhiêu không ngừng lặp đi lặp lại những câu này.
Chu Diệc Châu không phải là người lớn lên trong hạnh phúc, không thể chỉ vì được anh đút cho một miếng táo ngọt mà lập tức quên nỗi đau của mình.
“Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Hành hạ tôi xong lại đến nói yêu tôi, ai cần chứ?”
Tóm lại là cô không cần, Chu Diệc Châu quay đầu lại, đi dọc cầu thang tối om xuống tới lầu một.
Nhưng cô không cần, không có nghĩa là anh sẽ dừng lại.
Vì thế, chạng vạng Tết Nguyên Đán cùng ngày, khi Chu Diệc Châu dẫn Tống Diệc Trần đến trước cửa Vương quốc Mộng mơ, hai mắt đều mở lớn hết cỡ.
Giữa biển người tấp nập, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy người kia, anh mặc bộ quần áo màu đen, trong vài giây xuất thần cô như được gặp lại chàng thiếu niên ở quảng trường Tinh Nguyệt năm ấy.
Tống Diệc Trần vô cùng kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của anh, bàn tay nhỏ kéo nhẹ chị gái vài cái rồi hỏi nhỏ: “Chị ơi, anh trai này là ai vậy ạ?”
Trước đã có anh Thiệu, có thế nào cũng phải đặt cho anh một cái tên để phân biệt, cho nên cô liền hù cậu nhóc: “Là anh trai xấu, em nhớ cách xa anh ấy một chút.”
Nghe thấy anh là người xấu, Tống Diệc Trần không khỏi đề phòng. Nhưng sau khi bước vào công viên, cậu nhóc đã bị làm cho hoa cả mắt, chơi đến mức không còn phân biệt được phương hướng.
Lúc trên xe, Tống Diệc Trần uống quá nhiều nước nên muốn đi vệ sinh. Chu Diệc Châu nhìn dòng người chật nít, có chút không yên tâm, trùng hợp nhớ tới người kia.
“Alo.”
Sau khi người nhận cuộc gọi nghe thấy tiếng “Alo” thì liền cúp máy, đi đến chỗ cô: “Có chuyện gì thế?”
Chu Diệc Châu nghĩ thầm, không mời đã tự đến, vậy thì đừng trách sao lại bị cô sai khiến.
Chu Diệc Châu đành phải ngồi xổm xuống, thì thầm vào tai dỗ dành cậu vài câu, cậu nhóc mới đồng ý đến gần anh.
Tần Nhiêu dẫn cậu đi vệ sinh xong, ra tới thì không thấy Chu Diệc Châu đâu, phỏng chừng cô cũng đi vệ sinh, một lớn một nhỏ bèn đứng cạnh cửa đợi cô.
Tần Nhiêu thấy em trai cô có hơi sợ mình, đoán là cậu nhóc đã nghe nói gì đó về anh, cho nên ngồi xổm xuống kéo người đến cạnh, từ tốn hỏi: “Có vẻ em rất sợ anh?”
Cậu nhóc đảo ánh mắt khắp xung quanh, rồi lẩm bẩm: “Chị nói anh là anh trai xấu.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tần Nhiêu sờ đầu của cậu nhóc, lấy que kẹo chocolate trong túi ra, xé vỏ đưa cho cậu.
“Thích không?”
Có bạn nhỏ nào mà không thích kẹo que? Tống Diệc Trần cũng không phải ngoại lệ, lập tức nhận lấy.
“Cảm ơn anh ạ.” Những lời nói xấu trước đó đều trực tiếp vứt đi.
Sau khi Chu Diệc Châu ra tới, thấy Tống Diệc Trần ngậm thêm một cây kẹo que trong miệng, bèn đi qua xách lỗ tai nhỏ của cậu nhóc lên: “Con mèo nhỏ tham ăn này, một cây kẹo đã mua chuộc được em rồi.”
Chu Diệc Châu dẫn Tống Diệc Châu đứng xếp hàng chơi vòng xoay ngựa gỗ, chuẩn bị chụp vài tấm ảnh đẹp, nghĩ thấy Tần Nhiêu cũng có chỗ hữu dụng, nhưng quay đầu lại thì phát hiện người kia đã biến đâu mất.
Cô tự nói thầm: “Đi chết ở đâu rồi?”
“Lại tìm tôi à?”
Người này đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, hơi thở nóng hổi thổi vào tai cô. Chữ “lại” kia cũng mang hàm ý sâu xa hơn, nhưng lại khiến Chu Diệc Châu cảm thấy hợp tình hợp lý.
“Đúng thế, ai mượn anh không mời cũng tự đến làm gì? Tôi phải để anh làm người sai vặt thôi. Lát nữa tôi dẫn em ấy ngồi vòng xoay ngựa gỗ, anh chụp cho chị em bọn tôi vài tấm ảnh đi.”
Ngay cả từ “giúp” cô cũng không thêm vào, thực sự là đang ra lệnh cho anh, Tần Nhiêu cũng gật đầu thuận theo, đột nhiên đưa cho cô hai món đồ.
“Mang lên đi, chụp ảnh sẽ đẹp hơn.”
Chu Diệc Châu rũ mắt nhìn thử, thế mà lại đưa chiếc cài tai thỏ cho cô, cùng với một chiếc mũ lông nhỏ hình rồng, trông đáng yêu khỏi bàn, cũng rất vừa ý cô, khiến cô bất giác mỉm cười.
“Thích hả?” Anh chợt hỏi.
Chu Diệc Châu lập tức đội chiếc mũ lông hình rồng cho Tống Diệc Trần, tuy cười rất vui vẻ nhưng lại cứng miệng nói: “Cũng được.”
Rõ ràng là khẩu thị tâm phi, Tần Nhiêu cười khẽ, lúc cô đứng dậy, anh đeo tai thỏ lên đầu cô, còn nhắc thêm: “Đừng nhúc nhích, cài lệch sẽ không đẹp.”
Chu Diệc Châu là kiểu người để ý đến hình tượng nên đương nhiên sẽ không muốn bị cài lệch, ngoan ngoãn đợi anh mang xong giúp cô, nhưng anh lại sờ trái sờ phải không ngừng, cố tình kéo dài thời gian. Cuối cùng, Chu Diệc Châu đành trực tiếp gỡ tay anh ra.
Rõ ràng cô đưa điện thoại mình cho Tần Nhiêu chụp ảnh, nhưng lúc xem lại ảnh chụp, cô lại nhận được điện thoại của anh, trong lòng liền biết được anh đang mưu tính chuyện gì.
Thế nên, Chu Diệc Châu mở album hình ảnh ra, trong khi đang lựa ảnh, cô bất cẩn phát hiện toàn bộ ảnh chụp trong album của anh đều là những bức ảnh cô đăng trên vòng bạn bè, cùng với mấy bức ảnh chụp màn hình chat của hai người, hoá ra anh vẫn luôn duy trì thói quen trước đây.
Chu Diệc Châu lặng lẽ nhìn về phía anh, Tần Nhiêu đang giải thích cho Tống Diệc Châu về bộ phim thực tế ảo lát nữa sẽ xem, hai người đứng cạnh nhau, một người nghiêm túc nói chuyện, một người say sưa lắng nghe, không biết đã trở nên thân thiết như vậy từ lúc nào.
Ấy vậy mà Chu Diệc Châu lại không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì trước kia anh cũng luôn mang đến cho cô cảm giác tin tưởng và ỷ lại trăm phần trăm thế này.
Chu Diệc Châu lựa xong ảnh chụp lúc chơi vòng xoay ngựa gỗ, khi trả điện thoại lại cho anh, lại nghe thấy anh mặt dày không biết mắc cỡ mà đòi hỏi: “Thêm WeChat lại đi, tôi gửi ảnh cho em.”
Chu Diệc Châu cười cực kỳ đắc ý, mở album cho anh xem: “Không cần.”