Không Biết Sao Yêu Em

Chương 85



Nhưng mà ăn cơm xong, hai người còn chưa đi thì Liêu Trung Nguyên gọi điện đến, Liêu Thành Xuyên nghe máy, cả gương mặt anh nhanh chóng trở nên lạnh lùng.

Đồng Kỳ nắm tay anh, anh nhìn cô, siết chặt.

Đồng Kỳ thấp giọng nói: “Đừng cãi nhau.”

Liêu Thành Xuyên nói với bên kia: “Con đã nói rất rõ ràng, giữa con với cô ta không có khả năng.”

“Phải, hai người muốn quay về đúng không? Trong nhà đã dọn dẹp xong rồi.”

“Được, đợi ba quay lại!”

Câu đợi ba quay lại này là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Đồng Kỳ có chút lo lắng, Liêu Thành Xuyên lại ôm chạy lấy cô.

Má Lưu ở bên cạnh không ngừng lắc đầu.

Cúp máy, Liêu Thành Xuyên ngước mắt nhìn má Lưu: “Sáng mai, ba mẹ con về đây.”

Má Lưu gật đầu: “Bây giờ má đi dọn dẹp lại lần nữa.”

Ngày mai, vừa đúng là Giáng sinh.

Đồng Kỳ nắm tay Liêu Thành Xuyên: “Ngày mai em đi cùng anh?”

Liêu Thành Xuyên lắc đầu: “Không cần!”

Nói xong anh cúi đầu hôn trán cô: “Đi, đến công ty thôi.”

Sau đó nắm tay cô, cầm túi xách trên sofa của cô, đi ra cửa, Đồng Kỳ bị anh nắm lấy, nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt, Đồng Kỳ nhịn không được siết chặt tay, xuống bậc thang, hai người lên xe, buổi sáng trôi qua thời tiết buổi trưa hình như còn lạnh hơn, vào trong xe, Đồng Kỳ hà hơi một cái.

Liêu Thành Xuyên cười cười đặt tay cô lên môi, giúp cô sưởi ấm.

Đồng Kỳ nghiêng đầu qua, hôn lên khóe môi anh, anh nghiêng đầu, trực tiếp chặn môi cô, trằn trọc hôn môi, đôi môi mỏng của anh còn lạnh hơn cô, nhưng nụ hôn thì rất ấm, cô bị anh giữ cái cổ, đầu lưỡi bị anh cắn, Đồng Kỳ hé mắt, ánh mắt anh mang theo ý cười, che mắt cô lại, lại hôn siết lên đôi môi hồng nhuận của cô.

Hai người ở trong xe quấn quít hôn môi một hồi, Liêu Thành Xuyên mới khởi động xe, chạy về hướng công ty, Triệu hoa đang ở công ty đợi Đồng Kỳ.

Ra khỏi thang máy, Đồng Kỳ hỏi Liêu Thành Xuyên: “Anh không cần về công ty sao?”

Liêu Thành Xuyên nói: “Không cần, các em phải mở cuộc họp sao?”

Đồng Kỳ ừm một tiếng.

“Vậy anh ở phòng họp nhìn em.”

Khóe môi Đồng Kỳ co rút: “Ông chủ lớn ở đây, em sẽ bị cứng họng đó.”

Liêu Thành Xuyên thấp giọng cười: “Chức của em còn cao hơn anh, không cần khiêm tốn.”

Đồng Kỳ: “……”

Mười lăm phút sau, tất cả mọi người đều ở trong phòng họp, Liêu Thành Xuyên ngồi cuối cùng, tay cầm một quyển tạp chí, hoàn toàn không hợp phong thủy.

Những người khác nhao nhao nhìn anh, có một số nhân viên trẻ theo bản năng mà ngồi thẳng người.

Tuy là ông chủ lớn chỉ đến đây xem tạp chí nhưng uy nghiêm vẫn ở đây, bầu không khí đương nhiên sẽ không thoải mái vậy nữa.

Triệu Hoa chủ trì cuộc họp.

Mí mắt Liêu Thành Xuyên cũng không nâng, chỉ xem tạp chí.

Chỉ khi Đồng Kỳ nói chuyện, anh mới ngước mắt nhìn cô, tuy sắc mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại mang theo sự dịu dàng.

Kế hoạch đã được đưa ra, Đồng Kỳ mời một nhà thiết kế, quy hoạch lại phong cách của khách sạn một lần nữa, đem một số phòng có vấn đề phong thủy với một số phòng xuống cấp tu sửa làm mới, những thứ cơ bản khác cũng phải thi công, trong vòng nửa năm, đến tháng tư năm sau, mới có thể chính thức kinh doanh.

Họp xong, mới hơn bốn giờ chiều, Đồng Kỳ lại người phụ trách của một số bộ phận vào nói chuyện riêng, Liêu Thành Xuyên bị bỏ rơi ở ghế sofa bên ngoài, nãy giờ anh vẫn luôn xem tin tức trên điện thoại, lật xem tạp chí, thong thả đợi Đồng Kỳ cả một buổi chiều.

Giờ cơm tối, Đồng Kỳ vẫn còn nói chuyện với người ở phòng nhân sự.

Liêu Thành Xuyên gọi Triệu Hoa đặt cơm, mời toàn bộ nhân viên ăn tối.

Bọn họ lập tức reo hò.

Cười nói: “Liêu Tổng đối với Đồng Tổng thật tốt.”

Liêu Thành Xuyên nhấp một ngụm cà phê, nở nụ cười: “Cưng chiều vợ mình thôi.”

Mọi người đều cười.

Nhân viên đã ăn cơm, Đồng Kỳ vẫn còn trong phòng làm việc chưa ra, Liêu Thành Xuyên liếc nhìn, cửa vẫn đóng.

Anh lấy hộp cơm trên bàn đặc biệt đem vào cho Đồng Kỳ, đứng lên, đi về phía phòng làm viejc, gõ cửa, giọng nói của Đồng Kỳ trong phòng truyền đến: “Vào đi.”

Liêu Thành Xuyên mở cửa, giơ hộp cơm nói: “Ăn cơm.”

Đồng Kỳ nhìn anh, lại nhìn giám đốc phòng nhân sự trước mặt, nói: “Lát em nữa ăn, em còn…”

Lời còn chưa nói xong, Liêu Thành Xuyên liếc mắt một cái khiến cho giám đốc phòng nhân sự cầm lấy văn kiện sột soạt đứng dậy, Đồng Kỳ trừng mắt: “Liêu Thành Xuyên!”

Giám đốc phòng nhân sự nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.

Anh nở nụ cười đi tới chỗ Đồng Kỳ, đặt hộp cơm lên bàn, còn mở ra cho cô, chuẩn bị sẵn đũa, thấp giọng nói: “Ăn cơm trước, ăn xong rồi nói.”

Đồng Kỳ: “……”

Anh tách đôi đũa, gắp thịt, một tay múc cơm, một tay đút đến miệng cô: “Ăn đi.”

Miếng đó là thịt ba chỉ, nhưng dùng tương XO lảm ra, mùi vị rất thơm, đến bên môi hương thơm ngạt ngào, ngay lập tức kích thích sự thèm ăn.

Đồng Kỳ bất lực, há miệng cắn một miếng.

Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Ngoan.”

Đồng Kỳ nhai xong nuốt xuống, giơ tay muốn lấy đũa, Liêu Thành Xuyên tránh đi, anh ngồi trên bàn, nâng hộp cơm lên: “Anh đút em.”

Đồng Kỳ: “Em cũng không phải không có tay không có chân.”

“Anh thích cưng chiều em tới tận trời.”

“……………” – Câu này được, cô thích.

Được anh đút cơm xong, nước sốt dính trên khóe môi bị anh khom lưng trực tiếp liếm đi, Đồng Kỳ mở to mắt, nhìn anh càng ngày càng dựa sát lại gần, sau đó bưng mặt anh, chặn môi anh lại, Liêu Thành Xuyên cười khẽ một tiếng, duy trì tư thế này, cùng cô hôn nhau. Đồng Kỳ nhìn tháy hình ảnh hai người hôn nhau trên màn hình, còn có cái cằm cứng rắn của anh, độ cong cổ thon dài, cô nhắm mắt, nghiêng đầu ôm cổ anh.

Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Sao vậy? Muốn trồng dâu?”

“Đúng vậy, đánh dấu chủ quyền.”

“Thích xương quai xanh của anh?”

“Thích.”

“Hay là thích cổ anh?”

“Ừm.”

“Sắc nữ.”

Đồng Kỳ híp mắt cười, lại hôn lên cái cổ thon dài của anh một cái: “Sắc nữ đến đây.”

Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu chuẩn bị hôn cô, Đồng Kỳ đẩy anh ra, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nói: “Em còn chuyện cần bàn, phiền Liêu Tổng ra ngoài trước.”

Liêu Thành Xuyên: “……….”

Đồng Kỳ tựa vào lưng ghế, lắc lư mỉm cười.

Nửa ngày sau Liêu Thành Xuyên nhẹ giọng cười: “Về nhà tính với em.”

Nói xong, anh xuống bàn, dọn dẹp đồ đạc trên bạc, đi ra ngoài.

Đôi mắt Đồng Kỳ cong cong, tràn ngập ý cười.

Chỉ chốc lát sau, giám đốc phòng nhân sự đi vào, tiếp tục thảo luận vấn đề còn dang dở khi nãy, đợi Đồng Kỳ bận bịu xong từ văn phòng đi ra là đã hơn chín mười giờ tối.

Nhân viên ở công ty tăng ca cũng đã tan làm, Liêu Thành Xuyên để máy tính bảng trước mặt, đang gõ.

Đồng Kỳ duỗi thắt lưng, đi qua, ngồi sau lưng anh, tay đặt trên vai anh, híp mắt nhìn màn hình, Lieu Thành Xuyên cong tay, ôm cô từ tay vịn ghế sofa ngồi lên đùi anh, anh khẽ nói: “Đợi lát, anh làm xong cái này.”

Đồng Kỳ ngáp một cái, dựa vào lòng anh, nhìn chằm chằm đồ thị trên màn hình.

Cô hỏi: “Anh mua hợp đồng tương lai (*) kiếm được bao nhiêu?”

(*) Hợp đồng tương lai là thỏa thuận giữa hai bên mua và bán về một giao dịch diễn ra trong tương lai với mức giá được xác định vào thời điểm ký kết hợp đồng.

Liêu Thành Xuyên: “Cũng tàm tạm, đại khái một lần đầu tư bốn năm trăm vạn đều có thể lấy lại vốn.”

Đồng Kỳ: “……..”

Ghen tị – Hâm mộ – Hận.

Cô nhìn một hồi, xem không hiểu lắm, cô nói: “Trong tay em còn một ít tiền để không, hay là, anh đưa tài khoản cho anh, anh mua giúp em?”

Rốt cuộc Liêu Thành Xuyên cũng từ màn hình quay lại, ngẩng ddauaaf nhìn cô, trên mặt Đồng Kỳ mang theo nụ cười lấy lòng: “Ông xã, anh xem thế nào?”

Liêu Thành Xuyên nhìn cô một hồi: “Có thể nha, nhưng mà anh phải lấy lãi.”

“Lãi gì vậy?” – Đồng Kỳ theo bản năng ngồi thẳng dậy.

Tay Liêu Thành Xuyên sờ thắt lưng cô: “Em hiểu không?”

Đồng Kỳ hơi ngứa ngáy, né tránh, cười nói: “Chút lãi này không thành vấn đề.”

Anh khẽ cười: “Vậy tối nay đừng mặc, ở trong nhà lắc lư…..”

“Liêu Thành Xuyên, anh có bệnh!”

“Ha ha ha…..”

Anh giữ đầu cô lại, hôn lên.

Giám đốc nhân sự đi ra từ phòng làm việc, vừa nhìn thấy hình ảnh kia, lập tức coi mình như thằn lằn, theo bức tường nhích nhích đi qua, lén lút rời khỏi.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thời tiết bên ngoài lại lạnh thêm vài phần, ban đêm gió lạnh từng trận, Đồng Kỳ rụt vào lòng Liêu Thành Xuyên xuống lầu, lên xe, về nhà.

Bach Tổng đến mùa đông cũng sợ lạnh, cho nên trong nhà đã mở máy sưởi từ sớm, Đồng Kỳ ở bên ngoài lạnh đến đầu mũi ửng hồng, Liêu Thành Xuyên để áo khoác ngoài xuống, đi vào phòng bếp đun ly sữa bò nóng cho Đồng Kỳ.

Đồng Kỳ bưng ly sữa bò rụt chân, anh ngồi xuống, nâng chân cô lên chà xát: “Bảo em mặc nhiều một chút em lại nhất định phải lộ chân.”

Đồng Kỳ uống một ngụm sữa bò, nói: “Chân em không lạnh mà.”

Lieu Thành Xuyên cúi đầu hôn lên chân cô: “Còn không lạnh hả, lạnh hơn môi anh nữa.”

Đồng Kỳ cười một trận.

Bạch Tổng nằm sấp trên đùi Đồng Kỳ sủa gâu gâu với Liêu Thành Xuyên…..

Uống xong sữa bò, Đồng Kỳ đi tắm, Liêu Thành Xuyên vào phòng sách đem mấy công việc còn sót lại làm cho xong, hai người đều có chút mệt mỏi, cho nên không làm gì cả, trở về phòng, Liêu Thành Xuyên tắm xong, ôm cô lên giường, kéo cô vào lòng mình.

Trời lạnh, hai người ngủ ấm hơn một người rất nhiều, Đồng Kỳ ôm eo anh, vùi vào hõm cổ anh, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Liêu Thành Xuyên muộn hơn cô một chút, dịu dàng nhìn theo những sợi tóc của cô, từ từ cũng chìm vào giấc ngủ.

Máy bay của Liêu Trung Nguyên với La Tây đã hạ cánh lúc sáu giờ sáng.

Buổi sáng lúc Liêu Thành Xuyên thức dậy, Đồng Kỳ vẫn chưa dậy, Liêu Thành Xuyên mặc quần áo xong, khom lưng hôn lên trán cô, đắp chăn lại cho cô, sau đó vào bếp, nấu chút cháo nóng để giữ ấm, lúc này mới thu dọn chỉnh trang ra khỏi nhà, xuống lầu lấy xe.

Liêu Trung Nguyên ít khi ở thành phố S.

Mẹ anh mấy năm nay đã từ chức giáo viên Lịch sử, đi theo ba anh, ba anh đi đâu bà đi đó.

Trong tay có một ít tiền nên đi đầu tư.

Liêu Trung Nguyên trước giờ không keo kiệt, tiền ông ấy nhiều, hạng mục đầu tư cũng nhiều, trên cơ bản bất kỳ hạng mục nào có triển vọng kiếm được tiền thì luôn có phần của ông. Đương nhiên, vì ủng hộ người trẻ khởi nghiệp, Liêu Trung Nguyên cũng sẽ có một mảng đầu tư tương đối rủi ro.

Cũng chỉ để mua danh tiếng cho mình.

Hơn nữa còn thành lập một quỹ, mỗi năm đều quyên góp rất nhiều tiền cho các khu vực thiên tai, và một số trường học ở vùng núi nghèo. Ông ấy dang xây dựng danh tiếng cho mình.

Người bên ngoài đều nói Liêu Trung Nguyên là một người tốt, bởi vậy ông ấy mới có phúc có một người con trai ưu tú đến thế, còn có môt người vợ cực kỳ hiền lương thục đức, chăm sóc cho cuộc sống của ông, sẽ không để cho ông cô đơn ở bất kỳ thành phố nào.

Tuy nhiên, mấy thứ này đều là giả tạo.

Ở trong gia đình này, mới biết được, Liêu Trung Nguyên là người như thế nào.

Cả đời ông ấy, chỉ trung thành với một người phụ nữ, nhưng người đó vốn không phải là người vợ đúng mực cực tốt mà người ngoài đề cập.

- -----oOo------