Không Bình Thường

Chương 76: Đêm đẹp



Lâm Cẩm Vân nằm viện hai ngày.

Hai ngày này quả thực làm Tưởng Lan bận tối mắt tối mũi, không chỉ phải chạy qua chạy lại giữa công trường và bệnh viện mà còn phải lo lắng chuẩn bị suất ăn cho bệnh nhân là Lâm Cẩm Vân.

Mặc dù bệnh tình của cô đã ổn định, nhưng bác sĩ căn dặn rất rõ ràng cẩn thận: Trong 48 giờ đầu sau khi bệnh ổn định, chỉ được ăn đồ lỏng.

Tưởng Lan không hề ngại khó ngại khổ, nấu cháo trắng nhừ mềm cho Lâm Cẩm Vân, nhưng cô nàng lại chẳng hề có chút hứng thú với những món ăn nhạt nhẽo như vậy.

Thế nên, mỗi lần Tưởng Lan ép cô ăn uống cũng khó nhọc chẳng khác nào dỗ dành trẻ nhỏ.

Mà chịu nổi không? Người đã hơn hai mươi tuổi rồi, ăn cơm lại cần người khác bón, người ta ăn cơm thì cần món ăn kèm, còn cô thì phải có ôm, có hôn mới chịu.

Tưởng Lan rất bất lực nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn, ai bảo em ấy là bệnh nhân chứ?

May mà Lâm Cẩm Vân cũng biết điều, sau khi được dỗ ngọt liền ngoan ngoãn ăn hết sạch cả bát cháo loãng.

Thế là, cô cứ thế mà dựa dẫm làm nũng suốt hai ngày qua.

Đến ngày thứ hai sau khi nhập viện, Tưởng Lan đến gặp quản đốc để nói rằng mình không muốn làm tiếp nữa. Quản đốc biết nàng đã hai năm chưa về nhà, cũng không làm khó dễ, chỉ yêu cầu nàng làm thêm một tuần nữa, tiền lương sẽ tính tròn cả tháng.

Khi biết thời gian cụ thể để trở về, Lâm Cẩm Vân lập tức gọi điện thoại về nhà.

Trong điện thoại, cô xin lỗi mẹ, hỏi han sức khỏe bà một cách ân cần. Quách Xuân Lan nghe vậy thì cảm thấy an ủi hơn, không còn muốn trách mắng cô nữa, chỉ hỏi khi nào cô về đến nhà.

Nhưng vừa nghe Lâm Cẩm Vân nói phải một tuần nữa mới về được, bà liền tỏ ra không hài lòng.

“Không được, lâu quá. Như vậy sẽ không kịp dự tiệc đầy tháng của cháu con.”

“Mẹ, không còn cách nào khác đâu, sắp đến Tết rồi, vé xe khó mua lắm.”

Quách Xuân Lan bán tín bán nghi, lại hỏi: “Con về một mình à?”

“Dạ, một mình.”

“Con đến huyện lúc mấy giờ? Mẹ đến đón.”

Lâm Cẩm Vân không muốn Quách Xuân Lan ra đón mình, hơn nữa cô vẫn chưa mua vé xe, bèn vội giải thích: “Giờ tàu chạy không chắc chắn đâu mẹ, trễ giờ là chuyện thường. Con tính rồi, nếu suôn sẻ thì khoảng 10 giờ tối con mới đến được thành phố, lúc đó chắc chắn không còn xe về huyện nữa, lại phải nghỉ lại một đêm. Mẹ à, con hứa là, nếu có thể, vừa xuống xe con sẽ về ngay, được không ạ?”

Quách Xuân Lan do dự một lúc rồi mới đồng ý: “Được rồi, nhưng con đến thành phố, dù có xe hay không, cũng phải gọi điện báo bình an về nhà. Nếu có xe, thì về ngay nhé.”

“Vâng, con biết rồi.”

“À, đặt tên cho cháu con xong chưa? Chị dâu con cứ giục mãi.”

“Dạ rồi, tên là ‘Chú’ (澍). Mẹ gọi anh ra đây, con bảo anh ghi lại.”

Quách Xuân Lan nghe vậy liền chuyển máy cho Lâm Vĩ Kiện.

Thực ra, Lâm Cẩm Vân đã nghĩ xong tên cho cháu từ lâu: Lâm Chú.

“Chú” nghĩa là cơn mưa kịp thời, lại mang bộ “吉” (cát, may mắn). Đây là cái tên mà cô đã suy nghĩ suốt mấy ngày mới quyết định.

Ban đầu, Lâm Vĩ Kiện còn thấy tên hơi nhiều nét, nhưng khi nghe được ý nghĩa thì không còn ý kiến nữa. Đứa bé này chờ mãi ba, bốn năm mới có, chẳng phải là cơn mưa đúng lúc sao? Thêm nữa, tên có chữ "cát" thì lại càng thích. Anh liền lấy bút viết đi viết lại mười lần.

Ngoại trừ việc không thể tham gia tiệc đầy tháng của cháu là hơi tiếc, Lâm Cẩm Vân cảm thấy rất hài lòng với kết quả này. Ít nhất, cô và Tưởng Lan sẽ có thêm một tuần ở bên nhau mà không bị quấy rầy.

Nhưng mà, hơi tốn kém một chút…

Cô tính toán chi phí tiền trọ, trừ đi vé xe, số tiền mang theo có lẽ chỉ đủ để ở khách sạn thêm năm ngày nữa.

Hầy, thế phải làm sao đây…

“Cái gì mà làm sao đây?”

“Dạ?”

“Em đang lẩm bẩm gì thế? Cái gì mà làm sao đây?”

Lâm Cẩm Vân giật mình, lúc này mới nhận ra mình vô tình nói ra lo lắng trong lòng.

Cô vội vàng phủ nhận: “Không có, không có gì đâu.”

“Không đúng, rõ ràng là em đã nói ‘làm sao đây’. Có phải gia đình gọi em về không?”

“Không phải không phải.”

“Có phải trường học gọi em về không?”

“Không có, thật sự không có.”

“Vậy là chuyện gì?”

Lâm Cẩm Vân biết không thể che giấu được nữa, và cũng không muốn Tưởng Lan lo lắng, liền nói: “Chị… thì là, cho em một ít tiền đi.”

“Cần bao nhiêu?”

“Một trăm tệ là đủ rồi.”

Tưởng Lan lấy tiền đưa cho cô, nhưng lại thấy cô quay đầu đi không dám nhìn mình với bộ dạng “không ra gì” khiến Tưởng Lan bật cười: “Chỉ có một trăm tệ, sao phải ngại ngùng thế?”

Cô chỉ thì thầm: “Cảm thấy… ngại lắm, trước kia còn nói, nói là sẽ nuôi chị.”

“Nuôi ai ai nuôi cần phân biệt rõ ràng vậy sao?”

“Cần chứ, nuôi chị là trách nhiệm của em.”

Tưởng Lan nghe vậy mặt liền đỏ lên, vội vàng nói: “Được rồi được rồi, đừng có tuyên bố kiểu vậy nữa, em mau lên giường nằm đi, đừng để cảm lạnh.”

Nói xong, nàng kéo cô lên giường.

Không ngờ, khi Lâm Cẩm Vân vừa chạm mông vào giường thì đột nhiên như bị bỏng, nhảy dựng lên.

“Em nghĩ ra rồi!”

Tưởng Lan bị cô làm giật mình, vội vàng kéo cô lại rồi trách: “Em đừng có làm vậy coi, cứ như pháo nổ vậy.”

Lâm Cẩm Vân liền đưa lại một trăm tệ, nói: “Không cần nhiều như vậy, đưa em năm mươi là đủ rồi.”

“Em chắc chứ?”

“Ừm, chắc chắn, thật sự không cần nhiều như vậy.”

Tưởng Lan không hiểu cô làm vậy để làm gì, nhưng nhìn thấy cô tự tin và vui vẻ, liền không nói gì thêm mà đổi cho cô tờ năm mươi.

Chiều tối khi xuất viện, bí mật này mới được hé lộ:

Lâm Cẩm Vân đã đổi phòng đôi cũ ở khách sạn thành phòng đơn, không chỉ tiết kiệm tiền, mà còn ấm áp hơn, “tiện lợi” hơn.

Ba nguyện vọng, một lần thỏa mãn.

Tưởng Lan không nghĩ nhiều, cô đồng ý với việc tiết kiệm, nhưng cũng nhận ra số tiền còn lại của Lâm Cẩm Vân rất ít, nên lại đưa cô hai trăm tệ để cô dùng.

Hai người lại vào khách sạn.

Nhân viên lễ tân nhìn thấy lại là hai người này, cũng không hỏi nhiều, chỉ thu tiền và viết hóa đơn, thậm chí còn sắp xếp cho họ một phòng có điều kiện và tiện nghi tốt hơn.

Dù sao thì đây cũng là khách hàng thuê trọn một tuần.

Buổi tối, hai người ăn xong cơm trong lều cơm, thu dọn gọn gàng rồi trở về khách sạn.

Về đến phòng, một người muốn tắm thì đi tắm, một người muốn nghe người khác tắm thì ngồi nghe.

Lâm Cẩm Vân dĩ nhiên là người sau.

Lúc này, cô đang cầm tờ báo, chăm chú lắng nghe động tĩnh trong phòng tắm: Từ tiếng nước chảy rào rào, đến khoảnh khắc yên lặng, sau đó là tiếng dép kéo lê, cuối cùng là tiếng cửa mở...

Nghe đến đây, Lâm Cẩm Vân lập tức dựng tờ báo lên, vùi đầu “quan tâm” đến tình hình thế giới.

Tưởng Lan lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, đột nhiên đứng lại trước mặt cô.

“Cẩm Vân?”

Lâm Cẩm Vân vội ngẩng đầu đáp: “Hả? Sao thế?”

“Em học được cách đọc báo ngược từ bao giờ thế?”

Lời vừa dứt, tiếng lật báo sột soạt liền vang lên.

Nếu vạn vật đều có linh hồn, thì âm thanh đó hẳn là tờ “Báo Chiều Thâm Quyến” đang chế giễu Lâm Cẩm Vân: “Cái đầu đầy suy tính của cô xấu xa thật đấy.”

Mặt Lâm Cẩm Vân đỏ bừng, giả vờ nghiêm túc nhìn báo thêm vài giây, sau đó đặt xuống, cầm lấy áo choàng rồi nhanh chóng lao vào phòng tắm.

Cô hoàn toàn không nhận ra đôi dép dưới chân đã mang ngược nhau...

Vừa khỏi bệnh, Tưởng Lan sợ cô cảm lạnh nên chỉ cho phép dùng nước nóng lau người. Khi Lâm Cẩm Vân lau xong và đánh răng, Tưởng Lan cũng đã sấy khô tóc.

Sau đó, hai người cùng nằm lên giường.

Đèn vẫn chưa tắt, Lâm Cẩm Vân định giơ tay thì Tưởng Lan bất ngờ quay sang nhìn cô, hỏi:

“Hỏi em này, lần này đi lâu như vậy, không ảnh hưởng đến công việc à? Lãnh đạo trường học có đồng ý cho em nghỉ lâu thế không?”

Lâm Cẩm Vân không ngờ nàng lại bất chợt hỏi chuyện này.

Đêm quý giá thế này chẳng phải nên “thành thật đối diện, bày tỏ nhớ nhung” sao? Sao lại biến thành buổi họp phụ huynh thế này?

Cô hoàn toàn không muốn nói về công việc vào thời khắc tươi đẹp này, liền nhanh trí nói dối:

“Lãnh đạo đồng ý mà. Hai năm nay em đâu có xin nghỉ, họ cũng biết cả. Với lại em đã làm thay cho không ít đồng nghiệp, họ nợ em một đống ca trực, lần này em nghỉ nên dùng hết chỗ đó thôi.”

Chuyện cô hay thay ca cho người khác thì Tưởng Lan cũng biết, nhưng vẫn không khỏi lo lắng:

“Thật không sao chứ? Nghỉ lâu như vậy...”

“Không sao, không sao, yên tâm đi. Muộn rồi, tắt đèn ngủ thôi.”

Nói xong, cô liền ôm lấy Tưởng Lan, ép nàng nằm xuống, rồi nhanh tay tắt đèn trên đầu giường.

Đèn vừa tắt, hai người nằm ngay ngắn, mọi thứ trở nên yên ắng.

Bóng tối bao trùm tất cả, thị giác trở nên yếu ớt, nhưng các giác quan khác lại nhạy bén hơn.

Ví dụ như khứu giác, chỉ cần hít nhẹ vài hơi, mùi hương trong không khí liền rõ ràng: hương hoa quế thoang thoảng trên tóc, mùi xà phòng bên cổ, vị kem đánh răng còn sót lại bên môi...

Tất cả đều là những mùi hương mà Lâm Cẩm Vân yêu thích.

Rồi đến thính giác, lúc này cô có thể nghe rõ ràng tiếng hô hấp bên cạnh: nặng nề, kéo dài, không giống hơi thở nhẹ nhàng khi đã ngủ.

Điều đó có nghĩa là, chị ấy vẫn chưa ngủ.

Tín hiệu từ thính giác kích thích xúc giác trỗi dậy.

Một bàn tay trong chăn chầm chậm di chuyển, men theo đường cong cánh tay người bên cạnh, dần dần đặt lên vai nàng.

Trên vai có lớp áo thu bằng vải cotton, chất liệu mềm mại mỏng nhẹ.

Nhưng đó không phải cảm giác cô muốn chạm vào.

Thế nên, bàn tay đó chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục đi lên, qua cổ, cuối cùng đặt lên má của Tưởng Lan.

Trái ngược với lòng bàn tay nóng rực của cô, gò má ấy mang theo cảm giác mát mẻ, hơi ẩm ướt sau khi tắm, lại thêm làn da mềm mịn, khiến cô mê mẩn đến mức chẳng muốn buông ra.

Cô đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt dưới tay mình thì bất ngờ một cơ thể áp sát lại.

Sau đó, đôi môi ấm áp chạm vào môi cô.

“Ngủ ngon.”

Nhưng không ngờ, nụ hôn chúc ngủ ngon này lại mang tác dụng ngược.

Ngủ? Giờ thì cô không tài nào ngủ yên được nữa.

Nụ hôn ấy ngay lập tức đánh thức vị giác của cô: Ừm, ngọt ngào, vị bạc hà.

Đến đây, tất cả các giác quan đều bừng tỉnh. Cô như con thú săn mồi trong bóng tối đã mai phục từ lâu, bất thình lình lật người, ép chặt con mồi ngay trước mắt.

Mười ngón tay kéo lấy lớp vải trên cơ thể, chóp mũi cảm nhận mùi hương từ người bên dưới, bên tai vang lên hơi thở gấp gáp. Đôi môi cũng chẳng chịu kém cạnh, nhanh chóng tìm đến nguồn ngọt ngào kia...

Mềm mại, thơm ngát, tiếng thở gấp, ngọt ngào.

Một buổi hòa tấu của các giác quan bắt đầu.

Chúng vừa là diễn viên vừa là khán giả, vừa hết mình biểu diễn vẻ đẹp của khoảnh khắc này, vừa thỏa sức tận hưởng niềm vui trong đó.

Chỉ có đôi mắt là lạc lõng.

Nhưng chúng cũng nóng lòng muốn tham gia.

Tách!

“Á! Đừng bật đèn, chói quá!”

“À.”

Tách!

Thế là đôi mắt chỉ được tham dự trong ba giây ngắn ngủi...

Dẫu vậy, chỉ cần ba giây cũng đủ làm chúng mãn nguyện, nếu không thì chúng đã chẳng vội vàng gửi ngay cảm nhận đến đôi môi ngọt ngào kia:

“Chị đẹp lắm.”

===

Tóm tắt chương:

Lâm Cẩm Vân ở bệnh viện hai ngày.

Hai ngày này bận chết Tưởng Lan, vừa phải chạy đi chạy lại giữa công trường và bệnh viện, vừa phải cố sức nấu cháo cho bệnh nhân Lâm Cẩm Vân.

Đã thế cái người này hai mươi mấy tuổi đầu còn ưa làm nũng, ăn cháo mà hết đòi ôm tới đòi hôn, Tưởng Lan cũng đành bất lực.

Sau ngày Cẩm Vân xuất viện, Tưởng Lan tìm đốc công xin nghỉ việc.

Đốc công thông cảm nàng bao năm xa xứ cũng chưa một lần về quê, chỉ yêu cầu nàng làm nốt tuần này, tiền lương vẫn trả đủ cả tháng.

Mà Cẩm Vân biết được cụ thể thời gian trở về cũng nhanh chóng gọi điện thoại về nhà.

Cô hết xin lỗi lại ân cần hỏi han mẹ, đương nhiên nói dối là mình sẽ về một mình.

Tuy nhiên nghe cô nói một tuần nữa mới về thì Quách Xuân Lan có hơi bất mãn.

Cẩm Vân lại nói sang việc đặt tên cho cháu trai, nhờ mẹ chuyển máy cho anh trai.

Thật ra Cẩm Vân cũng đã nghĩ kỹ tên cho cháu trai từ lâu, là Lâm Chú.

Chú 澍, nghĩa là mưa đến đúng lúc, khi viết sẽ có chữ ‘Cát’ bên trong, là cái tên mà Cẩm Vân phải suy nghĩ suốt mấy ngày mới quyết định.

*Cát 吉 : tốt lành

Lâm Vĩ Kiện ban đầu còn ngại nhiều nét, nhưng vừa nghe ý nghĩa của chữ này thì không còn ghét nữa, đứa nhỏ này phải đợi ba bốn năm mới có được, chẳng phải là mưa đúng lúc hay sao. Anh ta lại nghe trong chữ này có lồng chữ Cát thì lại càng thích, lập tức lấy bút viết mười chữ liền.

***

Tính tới thời điểm này, ngoại trừ một chút tiếc nuối vì không thể về dự tiệc đầy tháng của cháu trai, Cẩm Vân rất hài lòng với kết quả hiện tại, ít nhất, hai người có thể ở bên nhau mà không bị quấy rầy trong vòng một tuần.

Nhưng như vậy thì có hơi tốn kém...

Cẩm Vân tính toán các khoản chi tiêu thì chỉ đủ ở lại khách sạn năm ngày. Phiền não buột mồm thốt ra tới miệng lại bị Tưởng Lan nghe thấy.

Cẩm Vân biết không che giấu được, đành xin Tưởng Lan 100 đồng, sau đó suy đi tính lại một hồi cô nói chỉ cần 50 đồng mà thôi.

Tưởng Lan mặc dù không biết cô muốn làm gì, nhưng thấy cô tính toán xong thì rất vui vẻ cho nên không nói hai lời liền đưa tiền cho cô.

Tới khi chạng vạng, đáp án mới bị hé lộ:

Hóa ra Cẩm Vân đổi phòng khách sạn từ phòng hai giường thành phòng một giường, không những tiết kiệm mà còn ấm áp, với lại cũng “tiện lợi” nữa.

Hai người lại vào ở khách sạn.

Và đó là một "đêm đẹp" rất đẹp.