Không Cần Hoàn Hảo

Chương 17: Trật chân



Trên đường đua, Đỗ Đức Huy đã thành công vượt qua vị trí thứ hai, khoảng cách với vị trí thứ nhất được rút ngắn chỉ còn khoảng 2m. Dây băng ở ngay phía trước, người dùng ngực làm rơi dây băng màu đỏ xuống sẽ là người lấy hạng nhất nội dung này.

Đỗ Đức Huy tăng tốc, có thể thấy hắn và đối thủ chênh lệch chỉ tính bằng centimet. Ai sẽ là người giành được chiến thắng?

“Hồ Lâm Khánh cố lên!”

“Đỗ Đức Huy cố lên!”

“Cậu chính là thần tượng của lớp chúng ta! Cố lên! Chúng tôi tin cậu sẽ làm được! Mang vinh quang về cho lớp chúng ta!”

“Chỉ cần cố gắng thêm một chút! Anh em đều đang ở vạch đích chờ cậu! Chỉ cần cậu đến nơi, vòng tay của các anh em sẽ mở rộng chào đón cậu!”

Cổ động viên hai bên không ngừng dùng lời nói ủng hộ tinh thần cho thí sinh, chặng đường cuối vô cùng gây cấn cho khán giải vây xem.

Nguyễn Lam Ân cũng nổ lực hô lớn cùng với mọi người, giữa chừng cậu quay sang ra hiệu cho Cao Bách Dương cũng nói gì đó cổ vũ. Hắn nhìn cậu giây lát, mở ra giới hạn bản thân mà hô lớn hai chữ “Cố lên!”.

Dù chỉ là hai chữ vô cùng bình thường và mờ nhạt ở nơi này nhưng hắn sẽ không bao giờ tự động nói ra. Một người ít nói như hắn có thể nói ra hai chữ để cổ vũ đã tốt lắm rồi, cậu có thể giúp hắn mở lời đã là thành công lớn của cậu.

Cậu tiếp tục quay ra nhìn đường đua, hắn vẫn còn chìm đắm trong ảo ảnh vừa rồi cùng cậu đối mặt, tầm mắt vẫn lưu luyến không rời bên sườn mặt của cậu.

Phòng tuyến vững chắc của hắn chỉ sụp đỗ trước duy nhất một người, chính là cậu. Không cần ngàn quân vạn mã, không cần cường thế cưỡng ép, chỉ cần cậu mở lời hắn đều nguyện ý.

Dây băng bị kéo đi, tất cả chỉ diễn ra trong một phút thậm chỉ chỉ tính bằng giây ngắn ngủi, mọi người chỉ nhìn thấy dây băng bị kéo đi không thể phân biệt được ai về đích trước. Chỉ khi trọng tài phất cờ lên hô lớn mã số thí sinh, trái tim nặng trĩu của nhiều người mới được tháo bỏ gánh nặng.

“Số 46 hạng nhất!”

“Huhuhu!!! Đỗ Đức Huy!”

“Không sao rồi! Cậu không cần chạy nữa! Mau dừng lại cho mọi người ôm cái nào!”

Vì tốc độ không thể dừng lại đột ngột mà Đỗ Đức Huy còn chạy về phía trước thêm một đoạn rồi mới từ từ dừng lại được. Đám người liền như lũ vỡ đê mà tràn ra, người nào đến trước thì ôm, người đến sau chỉ có thể vây xung quanh khen hắn.

Sau bao cố gắng thì hắn cũng giành được vị trí thứ nhất, số 46 là mã số thí sinh của hắn.

Mắt thấy mọi người sắp đè Đỗ Đức Huy muốn ngợp thở rồi, Nguyễn Lam Ân đành phải lên tiếng: “Được rồi, đừng ôm cậu ấy nữa, để cậu ấy đi bộ giãn cơ một chút đi.”

Mai Trúc Khả thấy có cơ hội liền đến bên cạnh đưa nước và khăn ướt cho hắn, một bên cùng hắn đi bộ quanh sân. Hại những cẩu độc thân trong lớp ganh tỵ mà trêu chọc vài câu.

Kế tiếp là phần thi của nữ chạy 1000m, như dự đoán chỉ có năm sáu nữ sinh tham gia, lớp cậu cũng chỉ có một người đại diện đăng ký nội dung này. Cô là một Beta, nhưng sức lực cũng rất lớn. Tiếc là kém hơn lớp khác một chút, cô chỉ lấy được hạng ba, nhưng như vậy cũng đã rất lợi hại trong số các nữ sinh rồi.

Sau phần thi chạy bền, lớp cậu nhận được hai giải thưởng, nhưng đối thủ của lớp cậu cũng không thua kém, trong phần thi của nam họ đã lấy được hạng nhì. Tuy hiện điểm số đã có một chút chênh lệch nhưng chưa kết thúc thì tình thế vẫn có thể thay đổi. Ba mươi chưa phải là tết, ai thắng ai thua chưa thể vội vàng kết luận.



“Lớp trưởng, chúng ta có cơ hội lấy giải nhất chưa?”

“Tôi muốn ăn lẩu băng chuyền.”

“Ăn ăn ăn, cậu là cái thùng cơm hả?”

“Đừng cãi nhau.” Các thầy cô cần chút thời gian chuẩn bị cho nội dung thi tiếp theo, tạm thời lớp cậu đang đứng lại một chỗ thảo luận, Nguyễn Lam Ân nói tiếp: “Cơ hội thì có đó, nhưng mà đối thủ cũng có. Bọn họ giành được hạng nhì trong phần thi của nam, điểm số cách biệt với chúng ta không nhiều, nếu tiếp theo đây bọn họ biểu hiện tốt thì chúng ta thua chắc.”

“Năm ngoái lớp ta đã thua rồi, năm sau không biết có tâm tư tranh thắng thua nữa không, giờ mà không thắng thì Thanh Hồng sẽ thành hối tiếc cả đời của tôi mất.”

“Đừng ủ rủ vậy chứ, biết đâu chỉ là do chúng ta đánh giá cao đối thủ thôi.”

Có người tâm trạng bi quan, cũng có người hướng đến suy nghĩ lạc quan, cứ qua lại mà thuyết phục lẫn nhau.

Nguyễn Lam Ân không đưa ra ý kiến, cậu không có quan sát đối phương nên không biết thực lực cụ thể của họ, tất cả chỉ là đánh giá khách quan, khả năng xảy ra biến số.

Thầy chủ nhiệm gọi cậu, cậu đành để lại bọn họ sôi nổi thảo luận chạy đi gặp Chu Kiến Văn.

Tục ngữ có câu: Họa vô đơn chí. Nội dung thi cuối cùng sẽ diễn ra sau ít phút nữa, song, điều không may lại xảy đến.

Nguyễn Lam Ân từ chỗ thầy chủ nhiệm hội họp với lớp mình, nhưng trên đường về bị một người va vào. Va vào thì thôi đi, nhưng cú va chạm mạnh và bất ngờ khiến cậu mất thăng bằng bị ngã. Ngã cũng thôi đi, xui xẻo đó là sau cú ngã thì chân cậu cũng bị trật.

“Anh Lam Ân, anh không sao chứ? Vũ Trường cậu làm gì vậy? Sao lại đụng vào tôi!”

Người va vào cậu là Lê Thế Tân, bên cạnh còn có một nam sinh khác. Nghe lời này có thể suy ra được nguyên nhân Lê Thế Tân va vào cậu là do bị nam sinh bên cạnh đâm vào, theo lực tác động từ phía sau mà lao về phía trước.

Trước sự trách móc của Lê Thế Tân, Lý Vũ Trường còn rất thản nhiên nói: “Tại cậu lúc thì đi nhanh lúc thì đi chậm, hại tôi không bắt kịp mới đụng vào cậu.”

Nguyễn Lam Ân nhíu mày, đương lúc Lê Thế Tân muốn ngồi xuống bên cạnh muốn hỏi thăm, đỡ cậu lên thì thành viên trong lớp cậu đã phát hiện sự tình ở đây mà đi đến. Thấy cậu gặp rắc rối lời hỏi thăm đến trước:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lam Ân, cậu không sao chứ?”

Mọi người chưa kịp đến gần thì một bóng dáng cao lớn đã trước một bước xuất hiện bên cạnh cậu, cẩn thận quan sát một lượt hắn liền chú ý đến chân trái của cậu.

Khi nhìn thấy cậu ngã trên đất, Cao Bách Dương đã đi nhanh đến chỗ cậu, không hỏi han gì, chỉ lẳng lặng quan sát. Thấy cậu nắm cổ chân trái, hắn liền nâng chân trái cậu lên trên cánh tay, hơi xoay cổ chân một chút cậu liền thấy cậu nhăn mặt.

Hắn cất lên âm thanh trầm thấp đánh giá: “Trật chân rồi.”

“Ừm.” Cậu khó chịu gật đầu.



Những bạn học nghe vậy lập tức lo lắng ra mặt.

“Trật chân? Có nghiêm trọng lắm không?”

“Vẫn còn đi được chứ? Hay là gọi nhân viên cứu thương đến xem sao?”

“Đúng đó, tìm thầy y tế (thầy trực trong phòng y tế của trường) đến đi.”

Đây là nơi tổ chức thi vận động, trường có mời vài nhân viên y tế đến làm công tác hỗ trợ, sơ cứu nếu như có thí sinh bị thương trong lúc thi đấu. Biết cậu bị thương, mọi người liền muốn đi tìm người đến hỗ trợ.

Cao Bách Dương tìm một cái ghế nhựa cho cậu ngồi nghỉ. Rất nhanh bạn học đã dẫn theo thầy y tế đến xem tình trạng của cậu.

Thầy y tế ấn cổ chân có chút tím của cậu, hỏi: “Có đau không?”

“Có một chút.”

“Chỗ này thì sao?”

“Bị ấn mới đau ạ.”

“Chỉ bị trật, không đến mức bong gân, không đáng lo ngại. Em cố gắng nghỉ ngơi vài ngày, trong thời gian này đừng hoạt động mạnh nếu không sẽ làm nghiêm trọng thêm.” Sau khi kiểm tra, xoa bóp cho cậu, thầy cặn dặn: “Nếu thấy đau thì uống một viên Hapacol vào, không đau thì thôi.”

Trật khớp không tính là trấn thương nghiêm trọng, chỉ cần nắn lại đúng vị trí và nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao nữa. Sau khi dặn dò xong thì thầy rời đi.

Lê Thế Tân vẫn còn ở đây, Trần Hiền Tân liền chất vấn trước: “Là cậu đụng lớp trưởng? Có phải là muốn cố ý gây sự không?”

“Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Còn mấy phút nữa là thi chạy rồi, cậu ấy bị thương thì sao mà chạy được nữa?” Một nữ sinh khác cũng biểu hiện rõ thái độ không vui.

“Em xin lỗi, nhưng em không cố ý làm anh ấy bị thương.” Lê Thế Tân vô cùng thấy có lỗi, dù không cố ý nhưng âm thanh giải thích nho nhỏ đáng thương: “Em chỉ là thấy anh ấy nên muốn nói vài câu trước khi thi, em không có mục đích gì khác hết. Làm đối thủ bị thương không thể thi đấu là gian lận, chơi bẩn mà, em không làm chuyện như vậy.”

“Nói thì ai chả nói được, có chơi bẩn hay không tự bản thân biết rõ.”

Nguyễn Lam Ân nghe bạn học lời qua tiếng lại, mắt liếc Lý Vũ Trường phía sau Lê Thế Tân. Lê Thế Tân không cố ý, nhưng người phía sau thì không chắc. Làm gì đi nhanh đến mức đụng người phía trước lại sinh ra lực lớn đến mức đâm cho cậu ngã được. Tuy cậu có bất ngờ đứng không vững nhưng cũng không đến mức này. Chẳng khác nào là gã đẩy Lê Thế Tân đâm vào cậu đâu. Động cơ…. cũng chỉ có một khả năng là hạng nhất, bởi vì cậu vốn không quen biết gã thì lấy đâu ra hiềm khích khác. Chỉ có một mình cậu đi riêng thì rất dễ trở thành mục tiêu công kích.

Nhìn thái độ của cậu, Cao Bách Dương đoán được phần nào chuyện xảy ra, nhìn cả hai người đều không thuận mắt. Sao lại có người dám làm cậu bị thương?

“Cậu về lớp của cậu đi, lớp tôi có chuyện cần thảo luận.” Cậu không muốn so đo với họ, lạnh nhạt nói.

Lê Thế Tân sốt sắng khi trông thấy cậu không tỏ thái độ gì, cuối cùng không thể làm gì hơn, lại cúi đầu nói xin lỗi rồi đi về lớp mình.

•Hết chương 17•