Không Cần Hoàn Hảo

Chương 30: Phối hợp ăn ý



Hôm nay có tiết thể dục, thầy thể dục sau khi hướng dẫn nội dung học thì để học sinh tự thực hành, sau đó không biết đã đi đâu.

Nội dung học là về môn bóng chuyền, thầy đã hướng dẫn một vài kỹ năng như chuyền bóng, đệm bóng, phát bóng… sau đó đều để lớp tự chia nhóm ra mà luyện tập.

Ai nghiêm túc thì nghiêm túc, ai lười thì làm qua loa, thậm chí là có người tìm chỗ mát ngồi chơi. Chỉ có đám con trai tế bào vận động phát triển đầy đủ, tập đến vã mồ hôi.

“Này! Chúng ta lập đội chơi một trận đi.”

“Được đó, chứ chuyền qua chuyền lại thế này chán chết đi được.”

“Vậy các cậu chơi đi, tôi vào nghỉ cái đã.”

Nói là làm, mấy người liền đi tập hợp lực lượng. Lớp bọn họ nam nhiều hơn nữ nên muốn tìm được đội hình sáu người hẳn là không thành vấn đề.

“Lớp trưởng! Các cậu có muốn lập đội đấu một trận không? Sau khi nhập học đến giờ chúng ta cũng chưa đấu lần nào hết.”

“Không thành vấn đề.” Nguyễn Lam Ân giữ quả bóng lại trong tay, nói: “Ở đây chúng tôi vừa đủ sáu người, các cậu được bao nhiêu người rồi?”

Nam sinh nhìn mấy người tập cùng Nguyễn Lam Ân, lập tức kêu trời: “Lớp trưởng, các cậu một đội thì chơi cái gì nữa? Muốn cho dân đen như chúng tôi ăn bóng sắp mặt hả?”

Đội của cậu đã có ba Alpha, những người còn lại cũng không phải gà bệnh, tế bào vận động đều có, kĩ thuật không tồi. Nếu cứ để đội hình như vậy mà chơi, chỉ cần là đấu không chuyên thì chắc chắn các cậu đều chiếm thế thượng phong.

Trần Hiền Tân cười đùa: “Nhưng chúng tôi có một bé Omega thơm thơm mềm mềm a.”

“Chúng ta có thể xem cậu ấy là Omega sao?”

Trần Hiền Tân ôm bả vai của nam sinh cười nhạo một trận, sau đó mới hỏi: “Vậy cậu muốn chia thế nào? Dám cướp người trên tay Hoàng thượng không?”

Đương nhiên là không rồi! Nam sinh mếu máo nhìn Nguyễn Lam Ân xin một cái đặc ân.

Cậu thấy rất buồn cười, cuối cùng không đùa cậu ta nữa.

“Theo lệ cũ mà làm.”

Bọn họ tập hợp đủ mười hai người, vấn đề tiếp theo là chia thành viên. Cách phổ thông nhanh gọn nhất là hai người đứng ra làm đội trưởng rồi dùng cách khoa học nhất là chơi kéo búa bao để tìm thành viên cho đội của mình. Cứ oẳn tù tì một lượt, người thắng sẽ chọn một người trước rồi đến người thua, cứ như vậy đến khi đủ người.

Trước đây khi bọn họ chơi, Đỗ Đức Huy sẽ đứng ra dẫn đắt một bên, lần này cũng là hắn. Còn bên kia… trước đây là Ngô Nam Trung, nhưng lần này có sự thay đổi một chút, Cao Bách Dương cũng chơi còn muốn dẫn dắt một bên.

“Hiếm khi cậu ấy nhiệt tình như thế, vậy thì để cậu ấy làm đi.” Ngô Nam Trung sẵn sàng nhường chỗ.

Từ khi nhập học đến nay bọn họ chưa có cơ hội đấu với nhau lần nào, thực lực những người khác bọn họ còn biết nhưng Cao Bách Dương thì chưa có cơ hội được đọ sức, đây là một nhân tố bí ẩn.

Cao Bách Dương chủ động đề cử mình chỉ vì Nguyễn Lam Ân, chỉ cần thắng thì hắn sẽ chọn cậu vào đội. Đường đường chính chính bắt cậu vào tay.

Dù đây chỉ là một trận đánh bóng giữa đám nam sinh thôi.

“Vậy hai người mau lên.”

Cao Bách Dương đối diện với Đỗ Đức Huy, hai người nhìn nhau, trong âm thanh đếm ngược ‘ba hai một!” của mọi người đưa ra lựa chọn của mình.

Lượt đầu tiên, Cao Bách Dương ra cái búa, Đỗ Đức Huy ra cái kéo.

“Lợi hại, Bách Dương chọn tôi nè, tôi chơi rất tốt!”

“Nằm mơ đi, người đầu tiên được giành lấy chắc chắn là Lam Ân rồi.”

“Ai không giành lớp trưởng trước chính là bị ngốc ấy!”

Đúng như dự đoán, Cao Bách Dương đưa được Nguyễn Lam Ân về tay. Cậu cười nói với bọn họ, đi ra đứng về phía của hắn.

Đỗ Đức Huy thì chọn Ngô Nam Trung về đội.

Lượt tiếp theo, Cao Bách Dương lại thắng. Hắn không chọn mà nói với Nguyễn Lam Ân: “Cậu chọn đi.”

Cậu nháy mắt, bản thân hắn cũng không biết rõ ai chơi tốt vì thế cậu không khách khí giúp hắn chọn người: “Trần Hiền Tân, qua đây.”

“Hahaha, tới liền. Tôi đi đây các anh em!”

“Này có giống với tuyển phi không?”

“Hahaha!” Sau lời nói đấy là một tràng cười không có chút hình tượng nào.

Mấy lượt tiếp theo, bằng một cách thần kỳ nào đó mà bọn họ kinh sợ khi thấy Đỗ Đức Huy ra cái gì thì Cao Bách Dương đều dễ dàng giành phần thắng. Đỗ Đức Huy ra cái búa, hắn sẽ ra cái bao, Đỗ Đức Huy ra cái bao, hắn sẽ ra cái kéo, cứ như vậy đến hết lượt.

“Đức Huy, hôm nay cậu bị sao vậy? Sao toàn thua thế?”

“Hai người các cậu thông đồng hả? Hay là trên người Bách Dương có gắn buff?”

Nguyễn Lam Ân cười nói: “Xem ra hôm nay Đức Huy không được may mắn rồi, trận này các cậu chuẩn bị tinh thần đi.”

“Cái này không tính, đợi đấu đi rồi nói thắng thua cũng chưa muộn.” Đỗ Đức Huy không sợ lời khiêu khích của cậu.

Những người khác cũng không làm mất nhuệ khí, mạnh mẽ đưa ra lời thách thức lẫn nhau, chút nữa thì thành viên hai bên đã nhìn nhau đến tóe lửa.

“Vậy chút nữa bên nào thua thì phải gọi bên còn lại là ba, thấy thế nào?”

“Nè, cậu dám nhận tiếng này của Lam Ân không?” Đồng đội vỗ đầu cậu bạn vừa đưa lời thách đấu.

Nguyễn Lam Ân nhìn bọn họ, chỉ cười mà không nói. Cậu đương nhiên không nghĩ mình sẽ bại trận.

Mấy nam sinh lấy dụng cụ, đem lưới ra giăng lên chia thành hai bên, sau đó nhờ một bạn học đứng ra làm trọng tài, giúp canh thời gian thì trận đấu bắt đầu, đội cậu nhường cho bên Đỗ Đức Huy phát bóng trước.

Vị trí đứng cơ bản thì bọn họ đã học qua nên ra sân cũng khá có đội hình, một người đứng gần lưới nhất để chắn bóng hoặc đệm bóng tạo đường bóng cho người ở vị trí tấn công đập bóng ghi điểm, có ba người được xem là vị trí tấn công, còn hai người đứng xa lưới nhất đảm nhận việc phòng thủ. Vì là học sinh chơi với nhau nên không có ràng buộc với nhiều quy tắc quá khắc khe trong thể thao.

Ngô Nam Trung phát bóng, quả bóng trên không trung vẽ ra một đường parapol bị Lương Hoán Thanh đỡ được, theo lực đạo của cậu ta mà quả bóng bay bỏng lên. Nguyễn Lam Ân canh chuẩn thời cơ đưa bóng đến vị trí thích hợp nhất tạo cơ hội cho hàng tấn công đập bóng để ghi điểm.

Cao Bách Dương lập tức nhảy lên đập bóng về sân đối phương. Hai thành viên phía Đỗ Đức Huy dù nhìn ra được ý đồ nhanh chân nhảy lên muốn chắn bóng nhưng không thành. Lực đạo của Cao Bách Dương vừa mạnh vừa nhanh, quả bóng vượt qua khe hở giữa hai người chạm sân.

Điểm đầu tiên thuộc về đội của Cao Bách Dương.

“Làm tốt lắm.”

“Bách Dương, sức cậu thật lớn, lỡ bị đánh vào mặt chắc gãy sóng mũi mất.”

Bên thua phát bóng, lần này bên Đỗ Đức Huy đã nâng cao cảnh giác hơn, bóng lại về sân họ nhưng lần này Đỗ Đức Huy đã đỡ được, thành viên khác cũng tạo cơ hội để bên mình đập bóng ghi điểm.

Đáng tiếc thay, bóng bị Trần Hiền Tân vớt được, sau một loạt động tác Nguyễn Lam Ân lại chuyền bóng cho Cao Bách Dương thực hiện cú dứt điểm.

Thêm một điểm cho đội của Cao Bách Dương.

Sân bóng chuyền không lớn, mấy nam sinh không chạy quảng đường dài như chơi bóng đá nhưng ai cũng đỗ mồ hôi ướt áo thể dục. Bên ngoài sân, thành viên trong lớp họ cũng chia ra hai phe cổ vũ.

Trên sân thể dục không chỉ có một lớp, cùng giờ với lớp của Nguyễn Lam Ân còn có một lớp khác đang hoạt động ở sân bên kia. Nghe tiếng lớp họ, nhiều người cũng tò mò nhìn qua xem. Nhìn thấy Nguyễn Lam Ân, có mấy cô cậu học sinh đều muốn chạy qua làm khán giả.

Tuy cậu đã phân hóa thành Omega nhưng sức hấp dẫn vẫn không giảm, nhân khí vẫn rất tốt. Dù sao thì các cô cậu cũng không với tới cậu nên trong lòng đều xem cậu như thần tượng, ngôi sao phái nhan sắc cũng chưa chắc vừa đẹp mà còn vừa soái như cậu.

“Trời ơi! Sao trên đời lại có một Omega ngầu như vậy?”

“Tôi muốn OO luyến quá, liệu cậu ấy có đồng ý không?”

“Nếu Lam Ân cong, tôi cũng muốn OO luyến với cậu ấy.”

Tiếng lòng của các chị em Omega.

Ngoài vẻ ngoài nổi bật của Nguyễn Lam Ân, các cô cậu cũng thấy nam sinh cao lớn chính khí cùng đội với cậu, người mấy ngày quan được rất nhiều chị em tán dương.

“Nè, thấy nam sinh vừa đập bóng không? Cái người cao cao ấy, cậu ấy đẹp trai quá đi.”

“Thấy rồi, là người mới chuyển trường hôm thứ hai phải không?

“Cái gì mà mới chuyển trường, mấy bà không nhớ sao? Đại hội thể thao, cậu ấy thi nội dung chạy tiếp sức đó.”

“A! Alpha tiến vào kỳ dịch cảm là cậu ta!”

Trước Kia Cao Bách Dương để tóc che hết nửa gương mặt, giảm sự tồn tại của mình nên các cô nào nhớ dáng vẻ trước kia của hắn. Chỉ có vài người xem hắn lúc thi đấu thấy tóc hắn bị gió thổi về sau lộ ra toàn khuôn mặt mới có được chút ấn tượng ngắn ngủi.

Các cô nói nhỏ với nhau, sau khi nhớ đến chuyện này đều trở nên im lặng. Sau một hồi suy nghĩ thì bỏ qua tất cả, chỉ cần quan tâm đến nhan sắc kia là được, ai bảo bọn họ là nhan khống.

Mấy nam sinh khác trong lớp học bên cạnh cũng nghỉ ngơi, quan sát mấy học sinh chơi bóng chuyền bên kia.

Không có thời gian quan tâm những người bên ngoài, trận đấu giữa hai bên càng chơi càng hăng. Qua một thời gian, tỉ số hiện tại đã là 17:9, bên phía Cao Bách Dương dẫn trước.

Lực đập bóng của Cao Bách Dương thật sự rất lớn, mỗi lần Ngô Nam Trung đều muốn lao lên bò lết để cứu bóng mà không được.

Hai mươi phút trôi qua, cậu bạn làm trọng tài thông báo kết thúc trận đấu, mấy người trong sân như được giải thoát mà nằm vật xuống sân, miệng không ngừng cảm thán trận chiến vừa qua. Nguyễn Lam Ân cũng tốn không ít thể lực, cậu ngồi trên sân dùng tay quạt cho vơi bớt hơi nóng.

Cao Bách Dương cũng không khác với bọn họ, hắn lại không mất hình tượng như mấy nam sinh khác, lặng lẽ giống cậu ngồi trên sân nhưng cách bọn họ một khoảng xa thấy rõ. Có người để ý thấy, cuối cùng cũng không ai nói gì.

Mỗi người bọn họ đều phát ra hơi nóng hầm hập do vừa vận động xong, tin tức tố cũng theo những giọt mồ hôi phát tán ra ngoài.

Đang lúc mọi người nghỉ ngơi, một nam sinh từ sân bên kia đi đến, gọi: “Lam Ân.”