“Thiên Đạo Chúc Nguyện mà thôi.” Diệp Tố cũng không quá để ý đến thứ có tính ngẫu nhiên thế này, có được nó cũng không đại biểu năng lực luyện khí của nàng tăng lên, “Bất quá hẳn là có thể bán được với giá tốt.”
Hoàng Nhị Tiền vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ, trong tai không ngừng quanh quẩn “Thiên Đạo Chúc Nguyện mà thôi”, hắn trừng lớn đôi mắt nhìn Diệp Tố, gương mặt khô gầy đều kích động đến đỏ cả lên: “Cái gì mà thôi chứ! Cô có biết pháp khí được Thiên Đạo Chúc Nguyện đánh dấu có bao nhiêu đáng giá không, ta nói cho cô nghe, lần này nhất định phát tài rồi!”
“Chính mình luyện chế ra được pháp khí tốt mới là con đường ổn định, không nên ký thác hy vọng vào Thiên Đạo mờ mịt hư vô.” Diệp Tố nhàn nhạt nói, “Đến lúc đó phiền ngươi bán giá tốt một chút.”
“Đó là tất nhiên rồi.” Hoàng Nhị Tiền sắp cảm động đến rơi lệ, “Lúc trước ta còn hoài nghi cô, may mà ta đã đáp ứng sát nhập Văn Đông vào dưới trướng Thiên Cơ Môn.”
Nào là Hàn Tinh Bùn, nào là Thiên Đạo Chúc Nguyện pháp phí, hắn chọn theo đúng người rồi.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ bán nó thật tốt!” Hoàng Nhị Tiền nhìn đôi tay của Diệp Tố nói, “Cô phải cẩn thận bảo vệ đôi tay này đấy, đây chính là đôi tay đã luyện chế ra pháp khí được Thiên Đạo Chúc Nguyện.”
Diệp Tố: “……”
Khi quay về khách đi3m, Diệp Tố nhìn thấy Từ Trình Ngọc đang nói chuyện với mấy người xa lạ ở đại sảnh, nàng dừng chân một chút, ngay sau đó đi thẳng về phòng của mình.
Lúc sau nàng mới biết thì ra động tĩnh của Thiên Đạo Chúc Nguyện cũng bị những người khác thấy được, may mà từ bên ngoài nhìn không ra cụ thể là cái gì, Từ Trình Ngọc giúp nàng chắn những người này lại, nói là chính mình ngộ đạo nên mới dẫn phát dị tượng.
“Cô tạm thời không muốn để người khác biết nên ta đã tự chủ trương đi lên chặn lại không để bọn họ tọc mạch sâu hơn.” Từ Trình Ngọc trở về giải thích.
“Đa tạ Từ huynh.” Diệp Tố nói lời cảm tạ, sau đó nàng nhìn ra sau lưng hắn chỉ thấy mỗi Mã Tòng Thu nên không khỏi hỏi, “Chu Vân vẫn còn chưa trở lại sao?”
“Vẫn còn ở Ngũ Hành Tông.” Từ Trình Ngọc nói, “Không biết Liên Liên kết anh có thành công hay không.”
Thời gian kết anh không cố định, mỗi người một khác nhau.
Chỉ vài ngày sau đó, một kiện Nguyệt Nha San khắc đầy phù chú, còn có được Thiên Đạo Chúc Nguyện ngang trời xuất thế, do chính Mộc Kỉ đại sư thân thủ luyện chế, hình ảnh của nó thông qua đường truyền của truyền tin ngọc điệp truyền khắp tu chân giới.
Hoàng Nhị Tiền rất biết cách tạo thanh thế, hắn dùng tố hồi ngọc bản quay lại quá trình một tu sĩ sử dụng Nguyệt Nha Sạn, sau đó dựa vào nhân mạch đã tích lũy nhiều năm, oanh tạc kênh công cộng, truyền đi tin tức ba ngày sau sẽ tiến hành bán đấu giá trực tiếp thông qua truyền tin ngọc điệp, ai ra giá cao thì sẽ thuộc về người đó.
Hắn làm “Mộc Kỉ đại sư” một lần nữa tiến vào tầm mắt của đại chúng, nói rằng đại sư không phải vì tiền mà chỉ là vì muốn tất cả mọi người có được cơ hội bình đẳng để sở hữu pháp khí tốt mà thôi.
Tuy rằng rất nhiều người nghe vậy thì khịt mũi xem thường nhưng cũng không ít kẻ động tâm, muốn giành bằng được Nguyệt Nha Sạn.
Ba ngày sau, vì buổi đấu giá Nguyệt Nha Sạn mà đường truyền tin tức của tu chân giới thiếu chút nữa bị chen chúc sập đến nơi.
Diệp Tố vốn dĩ cũng muốn xem thử nhưng kết quả ngay cả vào kênh nàng còn không vào được.
Truyền tin ngọc điệp của nàng là hàng rẻ tiền nên chất lượng hơi kém.
Cuối cùng vẫn là phải cọ truyền tin ngọc điệp của Từ Trình Ngọc để xem hết quá trình đấu giá, giá khởi điểm là một vạn thượng phẩm linh thạch.
Ban đầu khi nghe thấy giá này có không ít người cảm thấy giá quá cao, một kiện Nguyệt Nha Sạn mà thôi, tuy rằng uy lực không tồi, còn được khắc không ít phù chú lung tung rối loạn, lại còn có Thiên Đạo Chúc Nguyện, nhưng một vạn thượng phẩm linh thạch vẫn là quá cao.
Kết quả khi buổi đấu giá chính thức bắt đầu, giá không ngừng bay lên, xoèn xoẹt mà tăng không ngừng.
Cuối cùng người thắng đấu giá là một người với tên truyền tin ngọc điệp “Hợp Hoan Tông không cần sửu bát quái” với giá đưa ra là năm vạn thượng phẩm linh thạch.
Hoàng Nhị Tiền đứng ở phía sau màn nhìn thấy tên này mặt đều xanh đi, cái tên trắng trợn như vậy, còn có thể lấy ra năm vạn thượng phẩm linh thạch, không cần nghĩ đó chắc chắn là người Hợp Hoan Tông.
Bất quá, hắn tất nhiên là không thể tức giận với tiền bạc rồi nên cuối cùng vẫn chấp nhận lập khế ước đấu giá với người nọ.
Người với biệt danh “Hợp Hoan Tông không cần sửu bát quái” động tác rất mau lẹ, sau khi kết thúc liền hỏi ngay địa chỉ, sau đó dùng một truyền tống quyển trục đến nơi ngay lập tức, nhìn thấy Hoàng Nhị Tiền thì tức khắc ghét bỏ che lại đôi mắt: “Sao lại là ngươi?”
Đối phương ném một túi linh thạch qua: “Năm vạn, Nguyệt Nha Sạn của ta đâu?”
Hoàng Nhị Tiền dùng linh thức xem xét, xác thực là năm vạn thượng phẩm linh thạch thì liền giao Nguyệt Nha Sạn cho đối phương.
“Nguyệt Nha Sạn này hình thức thật không tồi, lần đầu tiên ta mới thấy pháp khí có Thiên Đạo Chúc Nguyện đó.” Đối phương cầm Nguyệt Nha Sạn trong tay, bỏ lại một câu như thế sau đó liền biến mất tại chỗ.
Hoàng Nhị Tiền: “……”
Thôi kệ, có tiền chính là đại gia.
Hoàng Nhị Tiền mở túi linh thạch ra, nhìn linh thạch bên trong mà không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, những linh thạch này hẳn là do Hợp Hoan Tông hái xuống từ chính linh mạch của mình, hình dáng của mỗi một khối đều thống nhất, xinh đẹp không thôi, vừa nhìn liền biết linh khí dư thừa.
Hắn nhanh chóng chạy đến khách đi3m gặp Diệp Tố, giao linh thạch cho nàng: “Năm vạn thượng phẩm linh thạch, Nguyệt Nha Sạn được Hợp Hoan Tông thân truyền đệ tử mua đi rồi.”
Diệp Tố không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể nhận được linh thạch, nàng lấy ra hai vạn thượng phẩm linh thạch đưa lại cho Hoàng Nhị Tiền: “Một vạn đưa đến Thiên Cơ Môn, một vạn còn lại là của ngươi.”
Hoàng Nhị Tiền vốn đang định nhận lấy, nghe vậy thì dừng lại, muốn cự tuyệt: “Ta cũng không có làm gì……”
“Về sau Văn Đông tài liệu hành cũng là một phần của Thiên Cơ Môn.” Diệp Tố nhìn hắn, “Quyển trục không phải bị đoạt rồi sao? Về sau dù là quanh quẩn trong tài liệu hành thì cũng cần phải có linh thạch để thu mua tài liệu, một vạn này ngươi cứ cầm trước để dùng. Văn Đông phát triển lên chúng ta cũng dễ dàng làm này làm kia hơn.”
Hoàng Nhị Tiền trầm mặc một lúc lâu, sau đó trịnh trọng nhận lấy linh thạch, khom lưng nói: “Nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của Diệp chủ.”
Diệp Tố nhíu mày tránh sang một bên, nâng hắn dậy: “Không cần đến mức vậy, ta và ngươi đều là người Thiên Cơ Môn mà thôi”
Đôi mắt Hoàng Nhị Tiền đảo một vòng thật nhanh, cười hắc hắc, sau đó không biết xấu hổ mà hô một tiếng: “Diệp sư tỷ nói rất đúng.”
Diệp Tố: “……”
“Được rồi, ngươi đi vội chuyện của ngươi đi, chúng ta cũng phải chạy về Ngô Kiếm Phái rồi.” Diệp Tố xua tay nói.
“Vậy ta đi trước.” Hoàng Nhị Tiền cả người tràn ngập nhiệt tình, thần khí ngời ngời rời khỏi khách đi3m.
Trong tay Diệp Tố vẫn còn ba vạn thượng phẩm linh thạch, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy linh thạch tới có chút quá nhanh.
Bản thân nàng cảm thấy Nguyệt Nha Sạn không đáng với giá cao như thế, cả quá trình đấu giá nàng đã theo dõi từ đầu đến cuối, giá bị đẩy lên đến như vậy là vì ở đoạn sau của buổi đấu giá, người với biệt danh “Hợp Hoan Tông không cần sửu bát quái” liên tục phải cạnh tranh với một người nặc danh.
Lúc đó Diệp Tố còn cho rằng người nặc danh kia là do Hoàng Nhị Tiền sắp xếp, nhưng vừa rồi nàng hỏi hắn thì hắn lại bảo không phải.
Phí đi Truyền Tống Trận đã sớm đủ rồi, Diệp Tố lấy ra một vạn thượng phẩm linh thạch trả lại cho Mã Tòng Thu.
“Luyện khí sư các ngươi luyện được một kiện pháp khí tốt thật là có giá.” Mã Tòng Thu cảm thán, “Hai vạn thượng phẩm linh thạch kia của ta đều phải là nhờ mấy năm nay làm nhiệm vụ tích cóp lại mới ra được.”
Diệp Tố cười cười, đây cũng là lần đầu tiên nàng kiếm được nhiều linh thạch như vậy, những năm trước Thiên Cơ Môn bọn họ ngay cả cơ hội tuyên bố nhiệm vụ cũng không có, vì chưởng môn sư phụ căn bản không có linh thạch để thưởng cho chúng đệ tử.
Chuyện về Nguyệt Nha Sạn vẫn còn chưa xong.
Chỉ trong vòng một đêm, bốn phía tu chân giới đều lưu truyền một tin tức: Mộc Kỉ đại sư là người Trảm Kim Tông.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Tố cùng mọi người xuống lầu một của khách đi3m uống trà thì đều nghe thấy không ít người đang thảo luận tin tức này.
“Ta biết ngay là người Trảm Kim Tông mà, kỳ thật ban đầu ta đã hoài nghi là hai vị đệ tử kia của Trảm Kim Tông rồi.”
“Sớm như vậy mà đã hoài nghi, vị đạo hữu này huynh cũng thật nhạy bén đó.”
“Còn không phải sao, huynh ngẫm lại xem hiện giờ có luyện khí sư nào không truy cầu thanh danh đâu chứ, chỉ có luyện khí sư Trảm Kim Tông mới dám mai danh ẩn tính làm việc thiện mà thôi.”
“Thiên Đạo Chúc Nguyện, hình như mấy trăm năm gần đây cũng chỉ có một mình tông chủ Trảm Kim Tông từng đạt được.”
“Không những thế ta còn nghe nói Trảm Kim Tông kỳ thật còn có vài vị luyện khí sư lợi hại đã từng luyện chế ra pháp khí có Thiên Đạo Chúc Nguyện, còn có người nói Nguyệt Nha Sạn lần này chính là do hai vị thiên tài của Trảm Kim Tông vì thử tay nghề mà hợp sức luyện ra đấy.”
“Thật hay giả?”
“Hợp Hoan Tông không phải là giành được kiện pháp khí đó rồi sao? Chi ra đến năm vạn thượng phẩm linh thạch! Khẳng định trước đó đã có được tin tức ngầm nào đó rồi.”
Diệp Tố đứng trên hàng hiên, nghe dưới lầu nghị luận sôi nổi, nét mặt khó gặp mà trầm xuống.