Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ

Chương 19: Chương 19




Khi Tạ Kiều Ngữ nói mình phải rời đi thì Lục Cảnh Thần mặc âu phục màu xanh ngọc tiến tới, đề nghị đưa cô về.
Thấy tình huống không tốt, tay mắt Thẩm Miên lanh lẹ kéo Tạ Kiều Ngữ ngồi xuống ghế, còn mình ngồi ở vị trí lối đi nhỏ.

Ngay sau đó quay đầu nói với Lục Cảnh Thần: “Thật ngại quá! Chị Kiều Ngữ chỉ khách khí mà thôi, không thực sự phải đi, hy vọng Lục thiếu gia đừng hiểu lầm.”
Nhìn người phục vụ lại gần, Thẩm Miên bày ra nét mặt khó xử nhưng thanh âm lại nhẹ nhàng: “Lục thiếu gia, chúng tôi phải dùng cơm.”
Thời điểm Thẩm Miên nói chuyện với Lục Cảnh Thần, nàng vẫn luôn nắm chặt tay Tạ Kiều Ngữ, chỉ có như vậy mới có đủ dũng khí đối đáp cùng hắn.
Lục Cảnh Thần không dao động.

Hắn nhìn nam nhân ngồi đó thản nhiên tự rót rượu cho mình, dùng ánh mắt cảnh cáo Thẩm Tri Hành nên quản tốt em gái mình.

Nhưng tất cả đều bị Thẩm Tri Hành bỏ qua.
Thẩm Miên thấy Lục Cảnh Thần vẫn chưa chịu đi, còn người phục vụ đứng phía sau chần chờ không dám tiến lên, đành lên tiếng lần nữa: “Ngài chắn đường người khác rồi!”
Nháy mắt sắc mặt Lục Cảnh Thần càng lạnh hơn.
“Phốc!”
Một đạo cười nhạo vang lên, làm mặt Lục Cảnh Thần đen thui, nghiến chặt răng.
Thẩm Tu che miệng lại: “Ngượng ngùng, vừa mới nghĩ đến một chuyện cười.” Nói xong còn từ khe hỡ ngón tay tràn ra một tràn tiếng cười.
“.….”
Trên bàn cơm có bốn người nhưng chỉ một mình Thẩm Tri Hành còn biết bốn chữ ‘Thành thục ổn trọng’ viết thế nào.
Thẩm Tri Hành ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Thần, vững vàng bình tĩnh nói: “Lục tổng, hôm khác mời ngài ăn cơm.”
Thẩm Tri Hành cho Lục Cảnh Thần bậc thang đi xuống, Lục Cảnh Thần tức thời rời khỏi nhà hàng.

Chẳng qua thời điểm bước đi, ánh mắt nhìn Thẩm Miên nhiều thêm vài phần không rõ.
Cuối cùng Tạ Kiều Ngữ vẫn bồi anh em Thẩm gia dùng bữa.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Miên dùng lý do ‘Sợ Tạ Kiều Ngữ về một mình không an toàn’ kéo Thẩm Tri Hành đưa cô về nhà.

Thẩm Tu có việc nên người quản lý đến đón đi, nếu Thẩm Tri Hành cũng rời khỏi thì chỉ còn một mình Thẩm Miên, vì vậy rốt cuộc Thẩm Miên và Thẩm Tri Hành cùng tiễn Tạ Kiều Ngữ.
Thẩm Miên và Tạ Kiều Ngữ ngồi ghế phía sau, Thẩm Tri Hành làm tài xế.
Cài đai an toàn, Thẩm Miên hỏi người bên cạnh: “Chị Kiều Ngữ, tài lái xe của anh hai em rất tốt, đặc biệt ổn định, không cần lo lắng vấn đề say xe.”
Tạ Kiều Ngữ khẽ gật đầu.

Xác thật cô hay bị say xe, nhưng tự mình lái thì không có cảm giác gì.
Nhưng Tạ Kiều Ngữ cũng nhớ rõ, cô chưa bao giờ đề cập vấn đề này với Thẩm Miên, tại sao nàng lại biết?
Tạ Kiều Ngữ đang bận nghi hoặc lại nghe Thẩm Miên hỏi thêm: “Đúng rồi, chị Kiều Ngữ có bị say xe hay không?”
Thì ra cô tự mình suy nghĩ nhiều.

Thẩm Miên chỉ có tâm tư tỉ mỉ mà thôi, vậy mà mình lại nghi ngờ.

Tâm Tạ Kiều Ngữ nảy sinh áy náy, nhỏ giọng trả lời: “Có một chút.”
Thẩm Miên: “Vậy chị có muốn đổi qua ghế phụ không?” Như vậy sẽ gần anh hai thêm một bước.
Đây là mục đích chính khiến Thẩm Miên hỏi như vậy, nàng nghĩ Tạ Kiều Ngữ sẽ đồng ý nhưng không ngờ cô lại chậm rãi lắc đầu từ chối.
Thẩm Miên: Tại sao không tiến lên? Thẹn thùng sao?
Thẩm Tri Hành nhìn Thẩm Miên thông qua kính chiếu hậu, trừ bỏ người nhà, lần đầu tiên thấy Thẩm Miên quan tâm một người như thế, thậm chí lúc nói chuyện với Tạ Kiều Ngữ luôn duy trì bộ dáng mềm mại vô lực, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời, không hề có lực tổn thương.
Kỳ thật Thẩm Tri Hành đã sớm phát hiện.
Thẩm Miên ở trước mặt Tạ Kiều Ngữ hoàn toàn là một người khác, nhưng cụ thể khác biệt chỗ nào, Thẩm Tri Hành vẫn chưa rõ, có điều trong lòng mơ hồ định vị: Thẩm Miên giống như con mèo nhỏ bị lạc cần người trợ giúp mà Tạ Kiều Ngữ chính là người đứng ra cứu lấy.

Thời điểm ở chung, Thẩm Miên luôn cẩn thận lấy lòng Tạ Kiều Ngữ, muốn trả ơn nên tìm kiếm mọi đề tài giúp cô vui vẻ.
Mà ở trước mặt Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên nhắc tới hắn và Thẩm Tu cũng giống như nhắc đến hai con mèo khác đang rất cần được cứu trợ…
Thẩm Tri Hành nâng khóe miệng, cười nhạo sao lại tự mình so sánh bản thân giống con mèo bị lạc.
Tầm mắt Thẩm Tri Hành dời lên người Tạ Kiều Ngữ, thấy đôi mắt cô vẫn luôn nhìn Thẩm Miên, lẳng lặng nghe em gái nói chuyện.


Hắn nghiêng tai lắng nghe Thẩm Miên đang cùng Tạ Kiều Ngữ thảo luận hiện giờ nam minh tinh nào soái khí nhất.
Thẩm Tri Hành: “….” Tạ Kiều Ngữ vậy mà cùng Thẩm Miên nói vấn đề này?
Nhưng người nói chủ yếu vẫn là Thẩm Miên, Tạ Kiều Ngữ chỉ cười doanh doanh nhìn nàng khen người này rồi tới người kia, có đôi khi gật đầu nhẹ biểu thị mình đồng tình.
Xe rời khỏi nhà hàng, Thẩm Tri Hành vừa đánh tay lái, vừa lên tiếng đánh gãy người nào đó không ngừng lải nhải: “Tạ tiểu thư đang ở đâu?”
Nghe Thẩm Tri Hành hỏi, Tạ Kiều Ngữ mới dời tầm mắt khỏi người Thẩm Miên, trả lời: “Khách sạn Hoa Quang.”
Thẩm Miên kinh ngạc: “Khách sạn?”
“Thời gian qua chị Kiều Ngữ vẫn ở khách sạn sao?”
“Ân.”
“Tại sao không thuê nhà?” Hoặc… Mua một căn? Thẩm Miên biết, chỉ cần Tạ Kiều Ngữ muốn thì dễ dàng có trong tay.
“Tìm nhà rồi chuyển chỗ quá phiền toái.”
Thật ra, Tạ Kiều Ngữ vừa dọn khỏi Tạ gia, chưa kịp tìm chỗ nên tạm thời ở khách sạn, ai biết mới được một ngày Tạ Trị đã tìm tới nơi.
Trong kế hoạch cô phải dọn vào Lục gia, cho nên không dành thời gian tìm kiếm.
Nhưng hiện giờ Tạ Kiều Ngữ không muốn tới nhà Lục Cảnh Thần, cô giơ giơ mi, trong lòng bắt đầu tính toán đoạn đường tiếp theo.
Khi Thẩm Miên hỏi câu đó cũng đoán được nguyên nhân bên trong, vì giải quyết nỗi lo về sau, Thẩm Miên buột miệng thốt ra: “Vậy em tìm giúp, chị Kiều Ngữ thấy sao?”
Hình như sợ Tạ Kiều Ngữ từ chối, Thẩm Miên nhanh chóng vỗ vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm đi chị Kiều Ngữ, giao cho em là lựa chọn sáng suốt, em bảo đảm nhanh chóng tìm một căn thật tốt, chắc chắn chị sẽ hài lòng.”
Tạ Kiều Ngữ quay đầu nhìn Thẩm Miên, thấy nữ sinh trước mặt nghiêm túc nên gật đầu: “Hảo!”
Tạ Kiều Ngữ đáp lời kèm theo ý cười trên mặt làm lòng Thẩm Miên bang một tiếng, nàng làm tất cả chỉ vì ngăn cản không để Tạ Kiều Ngữ liên hệ với Lục Cảnh Thần…
Giờ khắc này, lòng Thẩm Miên ngoại trừ áy náy thì còn một nguyện vọng chính là muốn giúp Thẩm Tri Hành thành công theo đuổi Tạ Kiều Ngữ.

Chỉ có như vậy, nàng mới triệt để yên tâm.
Thẩm Miên hoàn toàn không biết một câu nói của mình làm hai đương sự ảnh hưởng khá nhiều.
Thẩm Tri Hành: Con mèo lớn phải bắt đầu giúp em gái tìm nhà cho ân nhân.

Tạ Kiều Ngữ: Tiểu sủng vật đau lòng mình, có nên mua gì đó xem như khen thưởng không?
- -----------------------
Nhà nhanh chóng tìm được.

Ở giữa trung tâm thành phố.
Bất luận vị trí hay trang hoàng đều làm Tạ Kiều Ngữ vừa lòng, cho nên khi Thẩm Miên dẫn cô tới xem, hôm sau liền dọn vào ở.
Trong lòng Tạ Kiều Ngữ cảm thấy Thẩm Miên rất hiểu ý mình, còn trong lòng Thẩm Miên lại cảm thấy may mắn khi kiếp trước tìm Tạ Kiều Ngữ gây phiền phức, vì lúc ấy nơi nàng tới chính là chỗ này.

Làm sao Tạ Kiều Ngữ không vừa lòng cho được, dù sao cũng chính cô tự mình lựa chọn.

Chẳng qua thời gian khác biệt mà thôi.
Lúc này tên trộm gian lận Thẩm Miên đang nhảy nhót vui mừng vì Tạ Kiều Ngữ đưa phần thưởng cho nàng.
Thẩm Miên mở hộp quà, hai mắt phát sáng nhìn Tạ Kiều Ngữ: “Chị Kiều Ngữ, cám ơn chị tặng em sợi dây chuyền này! Em rất thích!”
Dây chuyền số lượng có hạn, quý trọng vô cùng.

Kiếp trước nàng rất muốn mua nó, nhưng thời điểm tìm tới cửa hàng đã có người nhanh tay hơn, lúc ấy nàng buồn bực hết mấy ngày.
Tạ Kiều Ngữ: “Không cần cám ơn, đây là phần thưởng cám ơn em tìm nhà giúp tôi.”
“Ngạch… Vậy em không thể nhận rồi.” Thẩm Miên lập tức đóng hộp đẩy trở lại trước mặt Tạ Kiều Ngữ.
“Tại sao?”
“Vì… Thật ra em nhờ người khác mới tìm được chỗ này… Bản thân em… Không có nhiều năng lực…” Thẩm Miên nhược nhược, mặt toát mồ hôi trả lời.
Thời điểm Thẩm Miên đang âm thầm ảo não, liền nghe Tạ Kiều Ngữ gọi: “Tiểu Miên!”
Thẩm Miên ngẩng đầu: “Sao?”
Tạ Kiều Ngữ nhìn Thẩm Miên cột tóc cao lên để thuận tiện giúp mình dọn dẹp xung quanh, tóc đuôi ngựa đung đưa qua lại khi nàng cử động.

Tạ Kiều Ngữ cười khen: “Tiểu Miên thật đáng yêu!”
Mặt Thẩm Miên nóng lên, hai má ửng đỏ.
Nói thật, Thẩm Miên được nhiều người nuông chiều, cũng từng có người khen nàng xinh đẹp nhưng lần đầu tiên có người khen nàng đáng yêu.
Thẩm Miên: “Đáng yêu?”

“Ân.”
Khi Tạ Kiều Ngữ trả lời, mắt liếc nhìn đồng hồ trên tường, ba giờ chiều, cô đề nghị: “Đúng rồi, chúng ta đi dạo phố, mua nguyên liệu về nấu một bữa.

Buổi tối ăn cơm ở nhà được không? Coi như mừng tôi vào nhà mới.”
“Chị Kiều Ngữ muốn nấu ăn?” Thẩm Miên khiếp sợ nói.

Nếu nàng nhớ không lầm, trù nghệ của Tạ Kiều Ngữ…
Thẩm Miên lại nhìn về phòng bếp chỉnh tề sạch sẽ, trong lòng vì chúng nó bi ai vài giây.
Không sai, cái gì Tạ Kiều Ngữ cũng biết, chỉ có xuống bếp là không xong.

Mỗi lần cô vào bếp chuẩn bị nấu một bữa thì hầu hết mọi thứ đều phải đổi cái mới.
Tạ Kiều Ngữ lắc đầu: “Tôi không biết nấu cơm.”
“Vậy…” Thẩm Miên chần chờ, chẳng lẽ mình sao? Mình cũng không biết a!
Tạ Kiều Ngữ nói nhỏ: “Chúng ta ăn lẩu.”
Mắt Thẩm Miên sáng lên: “Hảo!” Nàng muốn ăn lẩu đã lâu.
Tạ Kiều Ngữ lại nói: “Bất quá nếu Tiểu Miên muốn tôi tự mình ra tay, tôi có thể thử một chút.”
Thẩm Miên vội vàng ngăn cản ý tưởng nguy hiểm: “Chờ cơ hội lần sau đi, hôm nay chúng ta vẫn nên ăn lẩu chúc mừng thì hơn.”
Tạ Kiều Ngữ: “Đi thôi, đi nhanh về nhanh.”
Hai người lên xe, Thẩm Miên nhớ Tạ Kiều Ngữ làm bác sĩ riêng cho Lục Cảnh Thần đã được mấy ngày, không biết hai người tiến triển thế nào.

Thẩm Miên quay đầu hỏi: “Đúng rồi chị Kiều Ngữ, em quên hỏi, chị đi làm ở chỗ Lục Cảnh Thần thế nào rồi?”
Mặt Tạ Kiều Ngữ không biểu tình: “Lục Cảnh Thần bệnh rất nhiều.”
Thẩm Miên: Không phải chứ? Thân là nam chính, chẳng phải thân thể cường tráng, một đánh tám sao? Chẳng lẽ che giấu bệnh tình?
Lục Cảnh Thần vì muốn Tạ Kiều Ngữ chú ý, mỗi ngày nghĩ biện pháp giả bệnh để Tạ Kiều Ngữ tới trị liệu cho hắn.
Mỗi lần đều bị Tạ Kiều Ngữ nhìn thấu.

Nhưng vì muốn tiếp cận Lục Cảnh Thần, Tạ Kiều Ngữ làm như không biết, tận tâm đưa ra phương án chữa trị..