Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Chương 28: Xin trả “lợi hại” lại cho trâu (1)



Bạch Vi dùng mắt ra lệnh, cho người trang điểm tránh đi.

“Thế nào rồi.” Tôi nói, “Cô với Vệ Dực chia tay trong hòa bình rồi sao?”

Bạch Vi cười nhẹ: “Có thể là vì, chúng tôi là hai người quá giống nhau, hiểu về nhau quá rõ, ngược lại lại không có cảm giác phù hợp, tôi thật biết ơn, anh ấy có thể hiểu cho tôi.”

Tôi thường xuyên thấy trong tiểu thuyết và TV con lai giữa người Sao Hỏa và người Trái Đất, những kẻ này nhìn bề ngoài rất giống chúng ta, nhưng tư duy hoàn toàn không cùng một thứ nguyên (2), từng chữ họ nói tôi đều biết nhưng hợp lại thì chẳng thể nào hiểu nổi. Tôi vốn tưởng cái loại con lai này chỉ tồn tại trong không gian 2D, đột nhiên lại nhảy ra trước mặt, có vẻ trong thời gian ngắn tôi không thể tiêu hóa nổi.

Chỉ có thể đưa ra một kết luận: Vệ Dực thật mẹ nó là một phiên bản Ninja rùa hòa nhã.

“George Bernard Shaw nói, bất kể bạn tiến về hướng nào, thế giới này cứ 20000 người lại có một người đang đợi bạn. Tuy rằng không thể kiểm chứng rằng con số này có tính khoa học hay không, nhưng cô Bạch à, tôi thật lòng khuyên cô không nên treo cổ ở mỗi một gốc cây, lại càng đừng treo cổ trước cửa nhà tôi.” Tôi nói nghiêm túc, dừng một chút, lại hơi nhíu mày, “Cái cây kia nhà chúng tôi cũng đâu có thò cành nào ra khỏi tường để quyến rũ cô chứ."

George Bernard Shaw (1856 – 1950) là nhà soạn kịch người Anh gốc Ireland đoạt giải Nobel Văn học năm 1925. (theo Wikipedia)

“Ha ha …” Bạch Vi nhếch nhếch khóe môi, ý cười nhưng không tới được đáy mắt, “Cô thật hài hước, có lẽ chỉ mỗi điểm này, chúng ta không giống nhau lắm.” Cô ta đổi một hộp phấn má hồng, nhẹ nhàng quét trên mặt tôi. “Tần Chinh là một người rất lãnh đạm, đối với ai cũng như nhau. Sau khi phân ban lớp 11, tôi và anh ấy ngồi bàn trước bàn sau, thường xuyên cùng nhau tổ chức họp lớp và các hoạt động khác. Khi đó tôi còn nhỏ, ngây thơ, háo thắng, cái gì cũng muốn vượt qua anh ấy, bất kể là trận đấu nào, anh ấy cũng mãi xếp thứ nhất, tôi chỉ có thể đứng thứ hai. Tôi vốn tưởng rằng, chỉ cần tôi đứng đủ cao, trong mắt anh sẽ chỉ có thể nhìn thấy tôi, cho nên nơi nào có anh, cũng sẽ có tôi. Dần dần, anh đối với tôi cũng khác những người khác, ít nhất người chưa bao giờ mỉm cười với người khác như Tần Chinh, nhưng thấy tôi mặt cũng giãn ra.”

“Anh ấy cười với cô?” Tôi quả thật hơi bị dọa nha, nhưng suy nghĩ đầu tiên là cười lạnh hoặc là cười nhạo thôi, bởi vì có vẻ sở trường của anh là hai kiểu cười này.

Bạch Vi dường như đang chìm vào suy tưởng, hoàn toàn không để ý đến lời tôi. “Chúng tôi đều là người quá kiêu ngạo, vẫn không chịu cúi đầu, để phí hoài thời gian … Sau khi thi đại học, tôi mới quyết tâm hẹn anh ra ngoài, nhưng anh không tới ..." Bạch Vi cúi đầu, cười khổ, “Sau này tôi mới biết được, trong nhà anh xảy ra chuyện, lá thư ấy, căn bản anh chưa xem, cũng không nhận được. Nếu như lúc ấy anh nhận được, có lẽ bây giờ tất cả đều đã khác.”

Tôi thừa nhận, nghe xong những câu này, có chút không thoải mái, nhưng cũng không hẳn là chịu đả kích gì lớn, chuyện này chỉ là lời một phía từ cô ta, thời gian sẽ làm cho hồi ức trở nên đẹp đẽ, tôi vẫn tin tưởng vững chắc, cái gọi là Tam tiếu điểm Thu Hương (3), thật ra chỉ là cười lạnh, cười nhạo với cười nhạo.

Tại cái tiệm chụp ảnh này, thế mà lại phát một bản tình ca bi thương rất đúng lúc, tôi cảm thấy nếu không có liên quan cũng thật là kỳ tích.

Mãi tới sau này,em mới học được cách làm thế nào để yêu một người , thì ... tiếc thay, anh đã tan biến trong biển người mênh mông...

Mãi tới sau này, em mới hiểu trong nước mắt muộn màng, rằng có những người đã bỏ lỡ thì sẽ không thể nào tìm lại nữa ...

Đây là 2 câu trong bài Sau này của Lưu Nhược Anh... quá quen thuộc rồi nhỉ ;))

Người hát bài hát này, bản thân cũng đã yêu đến kinh nghiệm đầy mình.

Tôi nói: “Cô Bạch, bài hát này cũng nói, bỏ lỡ rồi liền mất luôn, tuy rằng tôi cảm thấy cô cũng chả phải bỏ lỡ cái gì, chỉ là hiểu lầm gì đó mà thôi, nhưng cô cho rằng là bỏ lỡ thì cứ coi là bỏ lỡ đi, bây giờ Tần Chinh là thân cây có chủ rồi, thân cây có chủ không thể động vào, đây là phẩm chất đạo đức cơ bản nhất của một công dân. Tôi bây giờ đang mang bầu nên muốn tích chút âm đức, sẽ không so đo nhiều với cô."

Tôi trước giờ vẫn không cho rằng bạo lực có thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng cũng không cho rằng bạo lực không giải quyết được vấn đề gì, chẳng qua là một lương dân vì hài hòa xã hội, tôi vẫn giữ nguyên tắc làm người cơ bản của mình, đó chính là đánh người quyết không tự mình ra tay, nếu như cho cô ta hai cái tát có thể làm cô ta tỉnh táo lại, tôi không ngại gọi Thẩm Phong làm hộ.

Bạch Vi trang điểm giúp tôi xong, đặt hết hộp trang điểm lên bàn, cười nhìn tôi. “Cô thật không giống với tưởng tượng ban đầu của tôi, bây giờ coi là gì? Vợ cả đang lên mặt sao?"

Tôi cũng cười, hiền lành nói: “Cô gái, cô thật sai lầm rồi, tôi cũng không bắt cô làm vợ lẽ, chủ hộ Tần gia chúng tôi đây chính là tôi, cô tuy rằng không coi là người qua đường, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là khách nghỉ chân mà thôi, với loại người này nếu như thiếp mời đám cưới của chúng tôi thừa ra vài chục cái thì cũng sẽ cân nhắc gửi cho cô, tránh lãng phí thiếp mời.”

Sắc mặt Bạch Vi khẽ biến, cái loại cặn bã cao cấp như cô ta có lẽ cũng không hơn mấy mụ đàn bà chanh chua xuất thân chợ búa như chúng tôi, chỉ có thể gắng gượng bày ra khuôn mặt tươi cười nói: “Tần Chinh để cô làm thế thân, cô cũng không để ý sao?”

Nếu như cô ta nói những lời này sớm hơn vài ngày, tôi có lẽ còn có thể ôm ngực lùi lại ba bước phun cho cô ta đầy mặt máu chó, nhưng bây giờ tôi đã được tiêm thuốc trợ tim, đối với kiểu công kích bổ não này của cô ta đã miễn dịch đến 80% rồi.

“Cô cảm thấy tôi giống cô ư? Cô cảm thấy Vệ Dực lấy cô làm thế thân của tôi nên cho rằng Tần Chinh cũng lấy tôi làm thế thân của cô sao?” Tôi thấy được đáp án là khẳng định trong mắt cô ta, “Tần Chinh không phải Vệ Dực, tôi cũng không phải cô. Nhìn vẻ mặt của cô như là cảm thấy tôi đang tự an ủi mình, chứ thật ra trong tim đã sớm bị cô làm tổn thương đến nát bấy, nhưng đáng tiếc phải nói cho cô, cái nghề tiểu tam này rõ ràng không hợp với cô, cô ngay cả thử việc cũng không qua nổi."

Tôi đứng lên, nhìn mình trong gương, Bạch Vi không nhân cơ hội mà trả thù trên mặt tôi, tôi cảm thấy cô ta coi như còn cứu được.

“Tôi nghĩ là mình có thể bắt đầu chụp ảnh rồi.”

Cô ta gặp nhầm người rồi, Chu Tiểu Kỳ tôi là loại người nào cô ta cũng không hỏi thăm nghe ngóng trước một chút! Lên được phòng khách, vào được nhà bếp, phá được tường, lật được giường, tư tưởng của nữ lưu manh, lối sống của cô gái tốt, ngoại hình Lolita trong sáng, thuần khiết, tâm lý Transformers, cô ta không ăn xí muội biến thành siêu nhân (*) thì dựa vào cái gì mà đấu với tôi!

(*) Đây là dựa tình tiết trong truyện tranh Dr.Slump của Nhật, mình chưa đọc truyện này nên cũng ko rõ lắm, cơ mà lại liên tưởng tới thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt :D

Nói địa vị ngang hàng gì gì với tôi chứ, vớ vẩn! Con mắt nào của cô ta nhìn thấy nhà chúng tôi bất bình đẳng? Tôi quản lý tài sản, Tần Chinh kiếm tiền, tôi trang trí, Tần Chinh mua nhà, tôi mua đồ ăn, Tần Chinh trả tiền, tôi nấu cơm, Tần Chinh rửa bát, tôi quét nhà, Tần Chinh lau nhà, hàng tháng tôi còn có dì cả đến thăm được nghỉ bảy ngày dù luật bất định, Tần Chinh cả năm còn chẳng được nghỉ, hàng tháng còn phải tăng ca bảy ngày tôi nghỉ kia, tính toán cẩn thận ra … ờm, không có chồng dì cả đến thăm anh cũng có hơi bất bình đẳng. Có điều, Chu Duy Cẩn nhà tôi cũng nói, nam nữ ngang hàng vốn cũng là một loại bất bình đẳng rồi, phụ nữ chúng tôi lại càng cần nhiều che chở, ở tiểu Tần gia nhà chúng tôi, Tần Chinh cũng chưa bao giờ được bình đẳng với tôi!

Có ai không biết dì cả đến thăm là gì không? ;;)

Nói hiểu Tần Chinh hơn tôi, vớ vẩn! Cô ta với anh ấy mới chỉ là ngồi bàn trước bàn sau được hai năm, nhưng tôi với anh đầu gối tay ấp đã mấy năm rồi, tôi biết đi đường anh quen nắm tay trái tôi, bởi vì bên trái có xe đến xe đi, anh lo tôi đi đường bất cẩn sẽ bị xe đụng vào; anh lén bỏ thuốc, vì biết tôi bị viêm mũi dị ứng. Anh thích nằm ngủ nghiêng, mùa đông thích ôm tôi sưởi ấm, mùa hè hay đá chăn có khi còn đá phải tôi; ăn cơm thích để thừa lại một miếng, trước kia dùng bữa nhất định phải uống canh trước, canh xương nấu với ngô nhất định sẽ uống thêm một bát; xưa nay cũng không biết dầu gội và dầu xả có gì khác nhau, không biết sữa tắm cũng có loại của nam, của nữ riêng biệt; tuy rằng anh không nói ra miệng nhưng tôi biết anh thích sữa tắm hương hoa hồng và nội y màu trắng, bởi vì mỗi lần tôi dùng loại sữa tắm ấy rồi mặc nội y màu trắng anh đều ôm tôi lăn lộn trên giường. Anh cũng không biết BVS có loại ban ngày, loại ban đêm, loại mặt bông, loại mặt lưới, mỗi lần tôi bị đau đớn do dì cả đến thăm , anh bỏ ngoài tai áp lực lớn từ dư luận tới siêu thị mua BVS giúp tôi, vì không biết có gì khác nhau, anh lấy mỗi loại một gói, đứng trước quầy thu ngân bị quây lại xem cực kỳ vô nhân đạo đến tận 10 phút, hơn nữa còn trở thành đề tài bàn tán cho cả khu phố tận một quý liền ...

Mất mặt như vậy, lại còn là đàn ông dám để mất mặt như vậy, tự tôi vui lòng nhận là được rồi, vấn đề nội bộ, không phiền người ngoài quan tâm, tôi làm sao có thể bởi vì mấy câu của loại người ngoài như Bạch Vi mà chia tay với Tần Chinh được, giống như kệ người Nhật Bản nói thế nào đi nữa, đảo Điếu Ngư vẫn là một bộ phận không thể tách rời thuộc lãnh thổ Trung Quốc, chính phủ làm sao có thể vì người ngoài nói mấy câu với uy hiếp vũ lực liền dễ dàng buông xuôi.

Tôi dựa vào quyết tâm bảo vệ đảo Điếu Ngư mà chụp ảnh không chịu chút áp lực nào, yên tâm thoải mái sai khiến Bạch Vi, thực hiện quyền thượng đế.

Nhiếp ảnh gia còn chưa biết tôi và Bạch Vi có chiến tranh ngầm, vẫn đối xử với tôi ân cần, đầy đủ như đãi khách quý, tôi đứng trước đèn chiếu bày ra đủ các loại tư thế ngớ ngẩn lựa theo cái khiếu thẩm mĩ quỷ quái của anh ta. Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, tôi nhìn kỹ mình trong gương. Mang thai hơn 4 tháng, cái bụng chỉ hơi lộ ra, nhưng những chỗ khác rõ ràng đã bắt đầu béo lên, tôi sờ sờ eo mình, cảm thấy đi chụp ảnh quả là tự phơi nhược điểm.

Thẩm Phong nhìn ngực tôi chằm chằm, nhíu mày nói: “Phụ nữ bây giờ còn đi nâng ngực làm gì, mang thai một cái không phải lớn ra rồi sao.”

Tôi vuốt vuốt cái bụng, uể oải nói: “Mày là đang ghen tị hay là hâm mộ đấy?”

Thẩm Phong thật khinh bỉ cười phụt một tiếng: “Ngực lớn không não.”

Tôi nói: “Chí ít tao còn có một cái, vẫn tốt hơn nhiều so với kẻ không ngực lại không não."

“Đừng tưởng là có con nuôi tao làm chỗ dựa mà tao không dám đánh mày." Thẩm Phong kéo lỗ tai tôi, thật là không chút nhân từ mà nương tay, tôi đau đến bụng cũng nảy lên.

Tôi tủi thân xoa tai nói: "Thẩm Phong, mày đừng đánh tao, con tao đau lòng rồi.”

Thẩm Phong kinh ngạc dán lỗ tai vào. “Nó đạp?”

“Vừa rồi nó hình như là tay đấm chân đá tao …” Cái bụng bỗng nảy một cái, hơn 4 tháng rồi, đã bắt đầu chán cảnh cô đơn muốn lên sàn diễn rồi sao?

“Nó cũng thấy mày đáng đánh đòn , ôi chao …” Thẩm Phong dán hai bàn tay lên bụng tôi, “Ôi chao ... Còn hơn 5 tháng nữa nó mới ra …” Thẩm Phong nói vừa mong đợi vừa có vẻ mất mát.

Thế nào mà rõ ràng là con tôi, nó còn có vẻ căng thẳng hơn tôi vậy, nếu như không phải biết nó xem phim Nhật đều là xem nam nữ kết hợp, tôi còn tưởng là thật ra nó thầm mến tôi rất nhiều năm.

Nhiếp ảnh gia bên kia đã chuẩn bị xong, bảo tôi qua chụp ảnh nốt, bên ngoài vọng tới tiếng Chu Duy Cẩn, “Mẹ, mẹ, mẹ! Lần này là trật chân thật đấy! Mẹ đừng vặn nữa!”

Tôi ló đầu ra, nhìn thấy mẹ tôi đang cầm cái chân của Chu Duy Cẩn, loay hoay không biết làm sao để tháo băng ra được, Cố Thiệu cười tủm tỉm đứng bên cạnh cũng không ngăn lại, đón được ánh mắt tôi, quay đầu cười gật gật đầu với tôi.

Tôi đẩy Thẩm Phong ra ngoài, nói: “Đi cứu Chu Duy Cẩn đi.”

Chu Duy Cẩn thật đáng đời, ai bảo nó từ bé đến lớn luôn vờ vịt đủ các loại ốm đau để xin phép, khiến thầy giáo còn tưởng là nó thật sự đa sầu, nhiều bệnh, lắm tai nạn dính vào người, nhịn không được gọi điện về nhà ân cần thăm hỏi, tỏ vẻ Chu Duy Cẩn từng trong một học kỳ mà đau dạ dày một lần, hai lần cắt ruột thừa, đau đầu ba lượt, đau bụng bốn lần, năm lần bị tai nạn xe, sáu lần đau mắt cá chân, còn các loại bệnh lây qua đường sinh dục thì vô số kể, 6 năm tiểu học và 6 năm trung học nó dùng đủ các loại đau đớn, đủ chứng bệnh trừ mỗi đau bụng kinh.

Cho nên không trách được mẹ tôi nghi ngờ nó quen vờ bệnh tật rồi, nên mình cũng thành thói tự kiểm tra một chút, nhưng làm chị ruột của nó, tôi thật không đành lòng nhìn mẹ tôi mưu sát con ruột.

Chu Duy Cẩn giống một loài chó to xác, vẫy đuôi tỏ vẻ biết ơn trước hành vi trượng nghĩa của Thẩm Phong, tôi thấy bên đó hòa thuận vui vẻ rồi mới đi chụp nốt mấy kiểu cuối cùng, chờ đến khi tôi đi ra, Chu Duy Cẩn đã được chỉnh trang nhìn rất đẹp trai, lại đang bày ra cái cạnh mặt u buồn thâm trầm của nó, đang tự thương xót chính mình trước gương, à không, là đang tự kỷ trước gương.

Nó kéo kéo áo, bỗng nhiên quay đầu nói với tôi: “Đại Kỳ, chắc là bà cảm thấy thật may mắn.”

Tôi ngẩn người, hỏi: “Vì sao?”

Nó nhìn chính mình trong gương, nghiêm túc nói: “Bà có đứa em đẹp trai như vậy.”

May mà chỉ có mình tôi nghe được câu đấy, phạm vi sát thương hữu hạn. “Mày đẹp hay không liên quan gì đến tao.”

“Người ta đều nói cháu trai giống cậu.” Chu Duy Cẩn nói, “Con bà lớn lên giống tôi chính là vô cùng may mắn.”

Tôi đáp lại một tiếng, cảm thấy giống Tần Chinh cũng không kém, giống tôi cũng không tồi, phối hợp với cách dưỡng thai của tôi, chỉ cần không bị biến dị, ngoại hình tuyệt đối xuất chúng.

Cố Thiệu đang nói chuyện cùng mẹ tôi, mẹ tôi cũng không coi anh là người ngoài, thân thiết hỏi ý kiến anh, anh cầm cốc nước lọc dùng vẻ mặt vô cùng chuyên nghiệp để cho ra một ý kiến kẻ nghiệp dư cũng có thể nói.

Người có chỉ số thông minh rất cao, tuyệt đối sẽ có một mặt nào đó cực yếu, EQ của Tần Chinh gần như là giá trị âm, mà thẩm mỹ quan của Cố Thiệu là thảm họa, vì sao anh luôn mặc áo trắng, trong tủ quần áo cũng vĩnh viễn chỉ có xám, trắng, đen ba màu phối hợp, mặc một bộ mua ba bộ dự bị để tắm rửa, bởi vì dù cho là anh thích mua quần áo, mặc ra ngoài quả thật sẽ làm lóa mắt người qua đường, ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố, sắc bén hơn cả anh của sắc bén, còn cô quạnh hơn cả anh của cô quạnh. Ngay mẹ tôi – người đặc biệt yêu thích quần áo in hoa to bản cũng nhận ra thẩm mỹ quan như người sao Hỏa của anh chẳng những thể hiện ở cách ăn vận, mà ngay cả chọn ảnh, nhìn người cũng cùng một mặt bằng trình độ, vì thế sau khi hỏi vài câu bà liền lặng lẽ nói lảng sang chuyện khác.

“Tiểu Cố à, giờ lúc nào rồi cháu cũng nên lập gia đình đi, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, có phải không có đối tượng hay không, muốn dì giúp cháu để ý chút không?”

Cố Thiệu mỉm cười khéo léo từ chối: “Dì à, cháu còn đang chịu tang, không vội.” Ba anh qua đời còn chưa được ba năm.

Cố Thiệu thấy tôi đi qua, nhường chỗ ngồi cho tôi. Mẹ tôi bám riết không tha nói: “Trước cứ chọn đã, nếu phù hợp, đợi hết kỳ chịu tang rồi kết hôn. Cháu thích con gái như thế nào?"

Cố Thiệu lại cười không nói.

Lúc này Bạch Vi đã đi tới, tôi nhận ra khóe mắt cô ta luôn lướt qua lướt lại trên mặt Cố Thiệu, mi tâm hơi nhíu, đi đến trước mặt tôi mới cười hỏi: “Chụp xong rồi sao? Có vừa lòng không?”

Tôi nói: “Cái này phải đợi có ảnh mới biết được.”

Bạch Vi rất nhanh đã lảng sang chuyện khác, nhìn Cố Thiệu hỏi: “Vị này là …”

Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ cô ta có ý gì với Cố Thiệu, trong lòng vừa khinh bỉ vừa vui sướng khi thấy người ta gặp họa, bây giờ tôi cảm thấy cô ta nhìn thế nào cũng giống kẻ gian dâm.

“Bạn tôi, Cố Thiệu.” Tôi tùy ý giới thiệu một chút, “Bạn học của Tần Chinh, Bạch Vi”

Cố Thiệu nhíu mi, như là hiểu ra cái gì, gật gật đầu với cô ấy.

“Cố Thiệu..” Bạch Vi thì thầm nhẩm lại tên anh hai lần, lại đánh giá anh lần nữa, đột nhiên mở to mắt nhìn, không dám tin nhìn Cố Thiệu, “Anh là Cố Thiệu ấy ư!”

Cố Thiệu sờ sờ mũi, cười đến hơi bất đắc dĩ: “Cô đang nói người nào?”

“Năm trước anh diễn thuyết ở Wharton, em cũng có đi nghe!” Ánh mắt Bạch Vi đong đưa giữa tôi và Cố Thiệu, cảm giác giống như là nhìn thấy Chi-bi Maruko và Shin Chan cùng xuất hiện trong một tấm ảnh, à không, phải là thám tử Conan và cậu bé Hồ Lô đi …

Cậu bé Hồ Lô là nhân vật trong bộ phim hoạt hình "Hồ lô huynh đệ" của TQ

Cố Thiệu ngẫm nghĩ, gật gật đầu, mỉm cười nói: “ Chắc là người đấy.”

Tay Bạch Vi hơi run, vẻ mặt là đang quanh quẩn giữa kích động và bối rối, cuối cùng mới khó khăn giơ tay nói: “Rất vui được biết anh…”

Cố Thiệu nhìn tay cô ta một cái, nắm qua một cái cực nhanh.

Bạch Vi cười có chút mất tự nhiên, “Không nghĩ ra là hai người quen nhau.”

Tôi thấy có vẻ trong lòng cô ta nghĩ, thế giới này quả là thú vị, bạn có thể lợi hại hơn người khác trong một khoảng thời gian, có lẽ có thể luôn luôn lợi hại hơn một người nào đó, nhưng bạn mãi mãi không thể luôn luôn lợi hại hơn tất cả mọi người. Hiện thực xã hội chính là người có tiền có thể lấy tiền ném chết bạn, người có quyền có thể dùng quyền đùa chết bạn, người có học vấn có thể dùng học vấn lừa dối bạn, người không tiền, không quyền , không học vấn như tôi đây còn có thể có một người bạn có tiền, có quyền, lại có cả học vấn.

So về độ cặn bã, tôi còn chưa thấy ai cặn bã hơn Cố Thiệu.

Bạch Vi trước việc kẻ thất học như tôi đây có thể có một người bạn cặn bã như vậy tỏ vẻ bị đả kích nặng nẽ, hơn nữa cái người cặn bã ấy lại là thần tượng của cô ta, cô ta lặng lẽ lẩn mất.

Nhìn bóng lưng cô ta, tôi bỗng nhiên có chút xúc động, vì thể chọc chọc tay Cố Thiệu hỏi: “Anh cảm thấy cô ấy thế nào?”

Cố Thiệu liếc mắt một cái, nhíu nhíu mày nói: “Chẳng thế nào cả.”

Tôi không biết nên vui vẻ hay nên mất mát đây, để kiểm tra thẩm mỹ quan của Cố Thiệu còn cứu được hay không, tôi lại hỏi:

“Vậy anh cảm thấy chị Phượng (4) thế nào?”

Cố Thiệu ngẫm nghĩ, nói: “Xinh đẹp.”

Vì thế tôi hơi mất mát …

Sau đó tùy tiện hỏi một câu: “Em thì sao?”

Cố Thiệu cười tủm tỉm nói: “Rất đẹp.”

Đả kích phụ nữ có thai như vậy, là tàn nhẫn đến mức nào a…