Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 55



Chương 55:
Tần Dĩ Hằng tự nhiên lại nghĩ tới Sở Nghĩa.
Hắn nghĩ, nếu Sở Nghĩa cũng có thể giống như vậy cũng treo ở trên người hắn như thế.
Hình như vậy cũng không tồi.
Bởi vì suy nghĩ như vậy, làm cho hình ảnh trước mắt cũng không phải khó có thể tiếp thu nữa.
Tần Dĩ Hằng ở đây, Triệu Tín cùng bạn trai đương nhiên sẽ không làm gì nhiều.
Ở cửa ôm không đến vài giây, Triệu Tín liền nhảy xuống từ trên người bạn trai mình, rồi sau đó kéo tay người ấy đi đến bên cạnh bàn.
Tần Dĩ Hằng cũng đứng lên.
Bạn trai Triệu Tín duỗi tay, bắt tay với Tần Dĩ Hằng.
"Xin chào, tôi là bạn trai Triệu Tín, Chu Trạch."
"Xin chào, tôi là anh họ em ấy, Tần Dĩ Hằng."
Chu Trạch cười: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Triệu Tín dán vào người Chu Trạch, đẩy anh ta vài cái: "Ai nha không cần khách khí như vậy, đều là người một nhà" rồi quay đầu đối với người phục vụ nói: "Dọn đồ ăn lên được rồi."
Chu Trạch tới, cả người Triệu Tín đều thay đổi.
Tần Dĩ Hằng cảm nhận được, em họ của mình quả thật rất dính người, hơn nữa kiểu dính Chu Trạch cùng kiểu dính của bọn họ không phải giống nhau.
Vừa mới ngồi xuống, Triệu Tín liền hỏi đến ba câu: "Có mệt không anh? Có đói bụng không? Lạnh hay không?"
Chu Trạch lắc đầu: "Còn tốt."
Triệu Tín: "Tay của em rất ấm, anh nắm tay của em đi."
Chu Trạch: "Được."
Triệu Tín: "Em ở chỗ này rất nhàm chán a."
Chu Trạch: "Anh không phải đã tới rồi sao bảo bảo."
......
Tần Dĩ Hằng lại lần nữa nhíu mày, cũng cúi đầu xem điện thoại, nghĩ hiện tại tìm cớ rời đi có phải không quá lễ phép hay không.
Cũng may Triệu Tín cùng Chu Trạch dính nhau cũng không có bao lâu, như là đột nhiên ý thức được ghế đối diện còn có một anh họ tồn tại, Triệu Tín từ Chu Trạch trong lồng ngực ngồi thằng lên.
"Ca," Triệu Tín ngượng ngùng cười rộ lên, giải thích: "En cùng Chu Trạch đã nửa tháng không gặp."
Tần Dĩ Hằng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đáp: "Ừ."
Triệu Tín ngồi thẳng, cũng đem Tần Dĩ Hằng kéo vào đề tài: "Ca anh cùng anh dâu lâu lắm không gặp, có dán nhau không?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không."
Triệu Tín đưa ra kiến nghị: "Có thể dính một chút."
Tần Dĩ Hằng hàm hồ ừ một tiếng, hình như là có đáp, cũng giống như không đáp.
Đoạn thời gian tiếp theo, đôi tình lữ này thu liễm rất nhiều, không khí cũng dần dần tự nhiên hơn, không để cho Tần Dĩ Hằng khó chịu như lúc nãy nữa.
Nhưng bởi vì ở bên cạnh còn có một đôi như vậy, chầu cơm này khiến Tần Dĩ Hằng càng ngày càng nhớ Sở Nghĩa.
"Ca anh ngày mai phải đi Q thị sao?" Triệu Tín hỏi hắn.
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ừ."
Triệu Tín nói: "Anh ở W thị còn có em ở đây, anh đi Q thị không ai bồi anh chẳng phải là rất nhàm chán."
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Anh không cần."
Triệu Tín lắc đầu cười rộ lên: "Ca anh cũng quá thẳng nam rồi a, em chưa nói em mà, em nói Sở Nghĩa, anh kêu anh dâu lên đây đi, để cậu ấy qua đây ở với anh mấy ngày."
Tần Dĩ Hằng chưa từng nghĩ tới cái này, nhưng Triệu Tín nói như vậy, hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ.
Hình như là rất không tồi.
Như vậy làm xong việc không chỉ nghe được giọng của Sở Nghĩa, còn có thể thấy cả hắn.
Nhưng vài giây sau, hắn cảm thấy có điểm không thực tế: "Em ấy còn có công việc."
Triệu Tín ai nha một tiếng: "Công việc của anh dâu không phải chỉ cần một cái máy tính thôi sao."
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không đơn giản như vậy."
Triệu Tín phản bác: "Cũng không phức tạp như vậy."
Tần Dĩ Hằng dần dần có điểm rung động.
Triệu Tín tiếp tục: "Hơn nữa có công việc cũng có thể nghỉ ngơi một hai ngày," Triệu Tín kéo tay Chu Trạch một chút: "Anh Chu Trạch cũng xin nghỉ lại đây với em, chỉ được một ngày, ngày kia phải trở về."
Tần Dĩ Hằng thoáng có chút kinh ngạc: "Cố ý lại đây với em?"
Triệu Tín gật đầu: "Đúng vậy."
Đại khái là trong đầu của Tần Dĩ Hằng chưa bao giờ có ý như thế, không phải bởi vì công việc, mà là cố ý bởi vì một người mà đi thật xa đến đó.
Lúc này bị Triệu Tín vừa nói như vậy, suy nghĩ của hắn thay đổi rất nhiều, sinh ra rất nhiều ý tưởng.
Bữa cơm rất nhanh liền xong, Tần Dĩ Hằng thức thời mà không cùng hai người kia ở lại bao lâu, về khách sạn trước.
Bởi vì Triệu Tín kiến nghị, Tần Dĩ Hằng sau khi trở về phòng liền bắt đầu tự hỏi, làm sao để Sở Nghĩa lại đây tìm hắn.
Nhưng chấp hành.
Cùng hợp lý.
Đột nhiên làm một chuyện như vậy, hơn nữa có hắn có quỹ đạo sinh hoạt của mình mà lại đột nhiên không có kế hoạch mà thay đổi của hắn, ở trong mắt Tần Dĩ Hằng, cực kì không có lễ phép.
Rất đường đột.
Lý do gì?
Chỉ bởi vì muốn gặp hắn?
Không thích hợp.
Hơn nữa bởi vì mấy ngày nay Tần Dĩ Hằng không ở thành phố A, Sở Nghĩa hôm qua mới nói hắn ở nhà mẹ, nói muốn ở với mẹ mấy ngày.
Tần Dĩ Hằng bấm mở lịch ngày, nhìn đại khái.
Hắn đi Q thị ít nhất phải một tuần, hai ngày này kêu Sở Nghĩa tới đại khái không thích hợp, hắn vừa mới về nhà.
Nếu lại là muộn mấy ngày, thì lại gần đến lúc hắn trở về thành phố A, vậy thì trở nên không cần thiết.
Tần Dĩ Hằng xoay bút trong tay, cầm lấy điện thoại gọi cho Hứa Kính: "Lại đây một chút."
Cúp điện thoại, Tần Dĩ Hằng cầm lấy bút, trên giấy vẽ một vòng mấy ngày tiếp theo.
Chuông cửa rất nhanh liền vang lên, Tần Dĩ Hằng đứng dậy đi đến mở cửa, thấy Hứa Kính đứng ở ngoài cầm trên tay notebook cùng bút, nói: "Không phải chuyện công việc, hỏi cậu mấy vấn đề."
Hứa Kính gật đầu: "Được."
Tần Dĩ Hằng mời Hứa Kính đi vào, kêu hắn ngồi xuống đối diện, cũng lấy tờ giấy vừa vẽ đưa sang một chút.
Hai người mặt đối mặt ngồi, Tần Dĩ Hằng nhìn giấy, đối với Hứa Kính nói: "Cậu cho tôi một chủ ý."
Hứa Kính nghiêm túc gật đầu: "Đã hiểu."
Lời nói đến bên miệng, Tần Dĩ Hằng lại thay đổi đề tài: "Cậu nhớ vợ cậu không?"
Hứa Kính dừng một chút, lập tức hiểu rõ.
Cố vấn gia đình online.
Loại vấn đề này cũng bị hỏi nhiều, Hứa Kính cũng không ngượng, dù gì hắn cũng biết, Tần tổng thích nói thẳng, cũng xem không hiểu chuyện thẹn thùng của người khác.
Hứa Kính đáp: "Đi công tác lâu sẽ nhớ cô ấy."
Tần Dĩ Hằng gật gật đầu, lại hỏi: "Nếu muốn vợ cậu đến đây mấy ngày, cậu cảm thấy hợp lý không?"
Nếu là nghe được thủ trưởng khác nói như vậy, Hứa Kính nhất định sẽ cảm thấy, tri kỷ thủ trưởng phải gặp được vợ của hắn.
Nhưng Tần Dĩ Hằng với thủ trưởng như vậy không giống nhau, hơn nữa vấn đề này, còn có Sở tiên sinh tham gia.
Cho nên Hứa Kính lập tức đứng về phía Sở tiên sinh, cũng gật đầu: "Hợp lý, đi công tác lâu rồi, kêu một nửa kia lại đây mấy ngày thì rất bình thường."
Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: "Cho nên tôi muốn Sở Nghĩa lại đây ở với tôi mấy ngày, là hợp lý?"
Hứa Kính với cương vị một người kết hôn đã lâu, nghiêm túc đối với Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Hợp lý."
Hắn nói xong, nêu ví dụ: "Tần tổng, không biết ngài có nhớ hay không, lần trước chúng ta ở T tỉnh, Đường tổng hợp tác với chúng ta cũng mang theo đối tượng, còn có thành phố Y, vợ của Từ tiên sinh trong lúc ăn cơm cũng đến."
Hứa Kính vừa nói như vậy, Tần Dĩ Hằng cũng nhớ ra.
Hắn nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý chuyện này hợp lý.
Nhưng còn có vấn đề.
Tần Dĩ Hằng nói: "Sở Nghĩa còn có công việc."
Hứa Kính nói giống như Triệu Tín: "Công việc của Sở tiên sinh tính linh hoạt rất cao, cậu ấy có thể đem máy tính của mình lại đây, hẳn là không có vấn đề gì."
Tần Dĩ Hằng: "Nhưng cũng không quá thuận tiện, hạn chế thao tác một phần của công việc."
Hứa Kính nghĩ nghĩ: "Ngài có thể trước tiên nói mấy ngày cho cậu ấy, kêu cậu ấy sắp xếp một chút thời gian, đến đây mấy ngày."
Tần Dĩ Hằng cũng là ý tứ này, nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện này có chút làm quá lên.
Lúc này Hứa Kính nói ra, hắn lại cảm thấy bình thường.
Tần Dĩ Hằng gõ giấy lên bàn, hỏi: "Ngày mai đi Q thị, vậy thì để cậu ấy lúc nào lại đây mới được?"
Hứa Kính tiếp tục bày mưu tính kế: "Cái này ngài nên cùng Sở tiên sinh thương lượng một chút, xem cường độ công việc của cậu ấy chúng ta ở bên này, cậu ấy khi nào lại đây cũng đều được, hạng mục lần này của chúng ta rất nhẹ, nếu cậu ấy lại đây, hai người cũng sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau." Hứa Kính vòng lên toàn bộ ngày: "Sở tiên sinh đến sớm cũng có thể, đến muộn cũng được, chủ yếu xem thời gian của cậu ấy, tiện thì ở lâu một chút, thậm chí có thể cùng nhau trở về, không tiện thì cậu ấy có thể trở về trước."
Ngữ khí Hứa Kính bằng phẳng, như vậy có thể, như vậy cũng có thể.
Tần Dĩ Hằng vừa nghe, dần dần cũng cảm thấy chuyện này đã bình thường càngbình thường.
"Được." Tần Dĩ Hằng cầm giấy lại: "Tôi biết rồi, cảm ơn."
Hứa Kính đột nhiên được cảm ơn, sợ hãi mà ai ai hai tiếng: "Tần tổng khách khí."
Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ, cuối cùng hỏi: "Tôi đột nhiên hỏi em ấy cái này, có thể rất kỳ quái hay không?"
Hứa Kính lắc đầu: "Tần tổng, hai người là người một nhà, không có chuyện gì là kỳ quái."
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Được."
Hứa Kính: "Tần tổng còn có việc gì không?."
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không có việc gì."
Hứa Kính đứng lên: "Được, vậy tôi về trước, Tần tổng nghỉ ngơi sớm một chút."
Tần Dĩ Hằng cầm lấy cái ly trên bàn: "Ừ."
Hứa Kính ra phòng, đi một đoạn ở hành lang rồi, mới phát hiện mình không biết từ khi nào vẫn luôn cười.
Hắn nhìn cameras treo ở phía trước góc trên bên phải, khụ khụ, mới hạ ý cười xuống.
Bộ dáng Tần tổng hôm nay, hắn lần đầu tiên nhìn thấy.
Có lẽ là bởi vì quan hệ với Sở tiên sinh, Tần tổng càng ngày càng có vị của tình yêu.
Bắt đầu thoạt nhìn rõ ràng rất đơn giản, lại không có chuyện gì.
Cũng có do dự thật lâu, quyết định cũng không có chuyện gì .
Rồi lại càng có, bộ dáng người có gia đình.

Hứa Kính sau khi rời khỏi phòng, Tần Dĩ Hằng cơ hồ là ngay lập tức liền cầm điện thoại, tiếp theo gọi điện thoại cho Sở Nghĩa.
Bên kia rất nhanh liền nhận, alo một tiếng, rất hàm hồ.
Tần Dĩ Hằng hỏi: Đang ăn cơm sao?"
Sở Nghĩa ừ một tiếng, rồi nuốt đồ ăn trong miệng xuống: "Đúng ạ."
Tần Dĩ Hằng nhìn đồng hồ: "8 giờ."
Sở Nghĩa a một tiếng: "Em có một tấm hình hơi tốn thời gian, cũng khá muộn."
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Có mẹ em ở nhà không?"
"Có ạ," Sở Nghĩa đáp hắn, lại bổ sung: "Mẹ em đã ăn, ở phòng khách xem TV." Như là đang ám chỉ Tần Dĩ Hằng, hắn bên này thuận miệng nói luôn, Sở Nghĩa nói xong hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng đặt tay lên bàn bên cạnh.
Nghe được giọng Sở Nghĩa, ý tưởng của hắn vừa rồi toàn bộ bị quấy rầy.
Tần Dĩ Hằng trong chuyện yêu đương, cũng chỉ có một mình Sở Nghĩa, mà hiện tại hai người vừa mới bắt đầu.
Trước đây kinh doanh hôn nhân, hắn mỗi dạng đều có lý do sung túc hợp lý.
Nhưng hiện tại sự tình có biến hóa.
Hắn đơn phương động tâm, cho đoạn hôn nhân này phải thêm tình cảm.
Cho nên về chuyện chưa từng làm này, làm Tần Dĩ Hằng có chút không thể nào xuống tay, rất ngượng tay.
Nên mở miệng như thế nào? Lại nên nói như thế nào để thuyết phục đối phương?
"Hửm?" Bởi vì Tần Dĩ Hằng thật lâu vẫn chưa nói gì, Sở Nghĩa bên kia lại hỏi câu: "Làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng hít nhẹ vào một hơi, sau đó nói: "Em mấy ngày nay có thời gian không? Tới Q thị một chuyến."
Sở Nghĩa nghi hoặc, còn mang theo một tia khẩn trương: "A? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Tần Dĩ Hằng chớp chớp mắt: "Không có chuyện gì."
Sở Nghĩa hỏi: "Vậy vì sao muốn em qua đó?"
Tần Dĩ Hằng thở dài.
Hắn không thể nghĩ được cách nói thích hợp, đơn giản nói trưc tiếp: "Tôi muốn gặp em."
Lời vừa nói xong hắn liền hối hận.
Ý này vô cớ gây rối để cho người khác phụ họa mình vô điều kiện với kẻ điên có cái gì khác nhau.
Sở Nghĩa dựa vào cái gì mà đồng ý.
Nhưng trong lúc Tần Dĩ Hằng cảm thấy Sở Nghĩa sẽ từ chối, hoặc lại lần nữa nghi hoặc.
Bên kia lại thập phần sảng khoái.
Sở Nghĩa: "Được a, em có thời gian."
Bàn tay Tần Dĩ Hằng đang nắm chặt tức khắc thả ra.
Hắn nhẹ nhàng cười.
Theo đuổi một người quả thật kích thích.